CHIM HOÀNG YẾN BỊ TRÓI BUỘC BỞI CHÍNH MÌNH



Editor: Anbel
Lưu ý dòng in nghiêng là độc thoại nội tâm của bé Âm
Bầu không khí có chút ngưng trọng lại trong khoảng thời gian ngắn.

Giọng điệu Tần Việt Phương mang theo một tia bất đắc dĩ: "Rõ ràng trước đó cậu ấy đã tốt lên."
Chu Viên Viên xùy một tiếng, ngón tay gõ gõ lên mặt bàn biểu thị sự bất mãn của cô.

"Tần tiên sinh, xin đừng nghi ngờ tính chuyên nghiệp của tôi.

Trong tình huống đó, vấn đề về bệnh tình của cậu ấy không phải là do sinh lý hay tâm lý, tình trạng bệnh cực kì không ổn định, cậu còn mạnh mẽ áp bức đối phương, chuyện này chỉ có thể dẫn đến kích thích phản ứng đối phương."
"Kích thích phản ứng?"
"Đơn giản mà nói, chính là phản ứng toàn thân không đặc hiệu xuất hiện khi chịu đủ các loại nhân tố kích thích mãnh liệt, ví dụ như gai con nhím dựng lên hay con chim xòe đuôi."
Triệu Tuyên xen miệng vào: "Con công xòe đuôi không phải là vì tán tỉnh bạn tình à?"
Chu Viên Viên trừng mắt liếc nhìn anh ta một cái, "Đọc sách ít quá thì đừng ra đường, mắc công mất mặt xấu hổ."
Tần Việt Phương cầm ly rượu, không biết đang suy nghĩ chuyện gì mà nhàn nhạt hỏi: "Nếu như vậy thì làm sao cậu biết được bệnh của cậu ấy không phải là kích thích phản ứng?"
Chu Viên Viên kinh ngạc liếc mắt nhìn Tần Việt Phương một cái rồi mỉm cười.

"May là cậu vẫn còn có đầu óc, nhưng bất quá cái vấn đề này đáng tiếc là tôi cũng không biết nữa."
Tần Việt Phương nhìn nàng một cái, chân mày hắn khẽ nhăn lại.

"Đừng có nhìn tôi như thế, người ta cũng chỉ là một nhà nghiên cứu luận văn nửa vời, cái mà bảo bối nhà cậu cần chính là một chuyên gia nha."
Triệu Tuyên nói: "Cậu vừa mới bảo đừng có nghi ngờ tính chuyên nghiệp của cậu mà."
Chu Viên Viên trừng mắt liếc anh ta một cái.

( =))))
Vẻ mặt của Tần Việt Phương có chút không vui nhưng vẫn nhẫn nại hỏi tiếp: "Vậy phải làm sao bây giờ?"
Chu Viên Viên nhìn thoáng qua đồng hồ sau đó cầm túi xách đứng lên.


"Gần đến giờ máy bay của tôi xuất phát rồi, như vậy đi, chờ tôi quay về sẽ hẹn giúp cậu một người để hắn ta xem giúp thử, có lẽ sẽ biết được nhiều thứ hơn."
Tần Việt Phương nhíu mày hỏi: "Khi nào cậu trở về?"
"Trong vòng một tuần."
Mặt Tần Việt Phương đen lại, "Vậy trong vòng một tuần này tôi phải làm sao?"
Chu Viên Viên đưa tay vuốt ve lọn tóc dài xoăn xoăn quăng cho hắn một cái liếc mắt xem thường.

"Cậu muốn làm gì thì làm, bất quá tốt nhất là đừng nên kích thích chú chim hoàng yến nhỏ nhà cậu, nếu không..." Chu Viên Viên cười nhạo một tiếng "Với tính cách ác liệt của cậu, tôi khó có thể nào mà không nghi ngờ cậu sẽ làm bệnh tình của cậu ấy trở nên trầm trọng hơn."
Tần Việt Phương trầm mặt lại không nói tiếng nào.

Cuối cùng là Triệu Tuyên tiễn Chu Viên Viên đi.

Tần Việt Phương ngồi một mình trong phòng, mấy cô nàng bồi bên cạnh đã sớm bị Triệu Tuyên* đuổi đi hết.

Trong ánh đèn tối mờ mịt không thấy rõ vẻ mặt của hắn, chỉ có thể thấy tay hắn cầm ly rượu, ngón tay dài rắn chắc mạnh mẽ bị chiếu ra sắc màu kỳ lạ, hắn chầm chậm lắc lư ly rượu, chất lỏng không rõ màu sắc bên trong ly khẽ lay động.

*ban đầu chỗ này là Chu Viên Viên, nhưng mà thấy có gì đó kì kì, rõ ràng ban đầu là Triệu Tuyên lùa đi cơ mà =))) nên mình đổi lại cho hợp lý nha
Hắn nhàn nhạt thở dài sau đó ngẩng đầu một hơi uống cạn hết ly rượu.

...!
"Bạn học, có thể cho mình hỏi xin wechat cậu được không?"*
*chỗ này nguyên văn là cho mình hỏi là cậu học ở lớp nào không? nhưng mà mình thấy hơi kỳ, tự nhiên hỏi học ở lớp nào thì liên quan gì đến việc có người yêu hay không đâu:)? nên đổi lại cho nó nghe hợp lý nha.

Khuôn mặt nữ sinh ửng hồng lên, làm lộ rõ tâm trạng thấp thỏm của nàng trong giờ phút này.

Tiếng đập "bang bang" của sân bóng vang lên ầm ĩ không ngừng truyền vào màng nhĩ, nhanh như tiếng tim nàng đang đập vậy.

Phương Dạ Âm nở nụ cười xin lỗi, thấp giọng nói: "Thật xin lỗi, tôi đã có người yêu rồi."
Cậu thấp giọng nói làm người khác không phát hiện ra giọng nói có chút vấn đề, ngược lại khiến người khác cảm thấy cậu vì áy náy mà có chút khó xử.


Nữ sinh bị từ chối một cách uyển chuyển mà tiếc nuối rời đi.

Phương Dạ Âm thở dài một hơi.

Cuộc sống đại học khá là nhẹ nhàng, nhưng một số hoạt động cùng mọi người nhàm chán làm hắn cảm thấy khá mệt mỏi.

Những ngày này Tần Việt Phương đều không hề xuất hiện, chuyện này khiến cậu cảm thấy có một chút lo lắng.

Chuyện này không giống với hắn.

Có chuyện bất thường nhất định có quỷ, cậu phải chuẩn bị cho mọi chuyện xảy ra một cách tốt nhất.

Phương Dạ Âm vuốt ve ngón tay, có chút không để ý, từ đầu ngón tay truyền đến một tia đau đớn.

Ngón tay thon dài không biết từ lúc nào mà bị véo ra một vệt máu, trên tay còn dính một chút máu chảy ra.

Phương Dạ Âm hờ hững đưa tay liếm sạch vết máu trên ngón tay, cậu thẫn thờ suy nghĩ vì sao Tần Việt Phương đột nhiên an tĩnh như vậy.

Cậu không hề để ý mình quyến rũ như thế nào khi chính mình vươn đầu lưỡi ra liếm vệt máu bắt mắt đó.

Tựa như khoảng khắc ngọt ngào nở rộ khi Eva lén lún ăn thử trái cấm, dụ dỗ khiến người ta phạm tội.

Thẩm Ngôn Sướng đẩy đẩy gọng mắt kính mạ vàng, đáy mắt xẹt qua một tia hắc ám.

Trong lòng gã không khỏi đối với thiếu niên này dấy lên một tia thương cảm giả tạo.

Xinh đẹp nhưng không có năng lực phản kháng, là ác ý lớn nhất của thế giới đối với họ.


Nhưng chuyện nên làm vẫn phải làm.

Thẩm Ngôn Sướng nhẹ nhàng cất bước đi tới bên người Phương Dạ Âm, trên tay cầm một cuốn sổ nhỏ tinh xảo, mỉm cười mở miệng hỏi: "Bạn học, có thể nhờ cậu giúp đỡ một chuyện không?"
Phương Dạ Âm ngước mắt nhìn lại, ánh nắng nhỏ vụn chiếu vào đáy mắt, lộ ra ánh mắt lấp lánh mà lười biếng, giống như con mèo nhỏ tỉnh dậy sau giấc ngủ vào buổi chiều, nó thật bí ẩn và kì lạ không thể tưởng tượng được khi cậu nheo mắt lại.

Xinh đẹp nhưng không ngây thơ, trẻ tuổi lại mang theo vẻ sắc sảo.

Thẩm Ngôn Sướng trong lòng khẽ đánh giá Phương Dạ Âm cao một chút, lại ghi chú thêm một vài điều.

Độ cong nụ cười trên mặt gã không có chút nào thay đổi, ngay cả ánh mắt liếc nhìn người khác cũng không có chút gì bất thường cả.

Khí chất trên người gã ôn hòa, khuôn mặt anh tuấn nhã nhặn, thoạt nhìn như không sức công kích nào cả, đeo một cặp mắt kiếng gọng vàng không có vẻ giống người làm ăn kinh doanh mà giống một nhà nghiên cứu hơn.

Phương Dạ Âm quay đầu sang một bên không nói tiếng nào.

Giọng nói của Phương Dạ Âm có vấn đề nên rất ít khi nói chuyện, đây là những chuyện ghi trong tư liệu mà gã đã sớm đọc được.

Nhưng ít nhất là cậu cũng có chút ít phản ứng chứ không phải cự tuyệt.

Thẩm Ngôn Sướng gia tăng nụ cười, nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh cậu.

Gã ngồi cách cậu không xa, vừa vặn có thể nghe thấy rõ Phương Dạ Âm thấp giọng thì thào.

Chỉ là gã không vội mở miệng hỏi chuyện, mà là ngồi bên cạnh cùng với cậu xem một hồi, sau đó mới chậm rãi mở miệng: "Em thích xem bóng rổ?"
Phương Dạ Âm lười biếng liếc mắt nhìn gã một cái, không rõ là gã ta muốn làm chuyện gì, cũng không hoàn toàn không chú ý tới, chỉ là nhẹ nhàng lắc đầu.

Loại vận động nhiệt huyết này từ hồi cấp ba hắn cũng không có chơi nữa rồi.

Lại nói tiếp, Tần Việt Phương thông minh lại có chút kén chọn, hắn từng là đại bàng ngỗ ngược nhất trong đám công tử phú nhị đại, hơn nữa cha mẹ mất sớm không ai quan tâm đến hắn, hắn càng quậy đến mức không kiêng nể gì cả.

Cờ bạc, đua xe, nuôi ngựa, súng ống,...Ngoại trừ ma túy, tất cả mọi thứ hắn đều chơi qua, kết quả cuối cùng chính là hắn nhìn thấy cái gì cũng chỉ cảm thấy nhàm chán.

Đây chắc hẳn chính là nguyên nhân khiến tính tình hắn lúc trẻ ác liệt nhất?

Thẩm Ngôn Sướng cười cười thay đổi đề tài.

Chỉ là đề tài của gã đều thiên về thiếu niên ở độ tuổi Phương Dạ Âm, cho nên Phương Dạ Âm không có chút nào cảm thấy hứng thú.

Cậu vẫn nhìn chằm chằm vào sân bóng rổ với một chút quan tâm.

Thẳng cho đến khi trên sân bóng truyền đến một trận hỗn loạn, một tiếng hét đau đớn kêu lên khiến tất cả mọi người tụ tập lại một vòng xung quanh sân bóng.

Thẩm Ngôn Sướng không biết chuyện gì đang xảy ra nhưng gã vẫn luôn chú ý đến Phương Dạ Âm, gã chợt phát hiện trên khuôn mặt vẫn luôn lười nhác của cậu chợt gợi lên một nụ cười nhàn nhạt.

Thật xinh đẹp nhưng cũng rất nguy hiểm.

Gã hơi nhướng mày, cảm thấy có chút kinh ngạc.

"Có chuyện gì đang xảy ra vậy?"
Phương Dạ Âm khẽ cười, nghiêng đầu đáng giá gã, qua vài câu hỏi nãy giờ cậu cũng có thể trực tiếp đoán được.

"Tần Việt Phương sai anh tới à?"
Thẩm Ngôn Sướng hơi ngừng đầu bút lại sau đó gật đầu thừa nhận.

Gã mỉm cười nói: "Em thật thông minh." Cách nói của gã chân thành không khỏi khiến người khác tin tưởng.

Phương Dạ Âm cong khóe môi, trong mắt không có ý cười nào cả, quay đầu nhìn về phía sân bóng.

"Phải không."
Nghe được tiếng bàn luận của mọi người xung quanh, Thẩm Ngôn Sướng mới biết được rằng là có người vô tình bị té gãy chân, hiện tại không thể cử động được, tình huống có vẻ khá nghiêm trọng.

Thẩm Ngôn Sướng nhìn thoáng qua Phương Dạ Âm, gã cảm giác rằng việc này có liên quan đến chú chim hoàng yến nhỏ đang ngồi bên cạnh gã.

Nhìn thấy cáng cứu thương bên phòng y tế đưa tới, Phương Dạ Âm mới chậm rãi đứng lên, nhàn nhạt nói: "Đi đến chỗ nào yên tĩnh đi rồi nói tiếp."
Nụ cười của Thẩm Ngôn Sướng không chút nào thay đổi, "Được thôi."
~~~~~~~~~~.


Bình luận

Truyện đang đọc