CHIM HOÀNG YẾN

Sáng sớm hôm sau, trời mới tờ mờ sáng, Bùi Hướng Tước đã mở mất, mơ màng trở mình, trước mắt là mảnh tường loang lổ đầy mùi ẩm mốc, cậu lập tức tỉnh táo. Đây không phải Trữ Tân, không phải nhà cậu, nó chỉ là một nhà kho cậu đã sống hơn chục năm.

Cậu nghĩ một lúc, định tiếp tục thuyết phục Bùi Định.

Bên cạnh lại có một tờ giấy, Bùi Hướng Tước nghiêng đầu nhìn, Bùi Định đưa tờ giấy cho cậu, xong lại cùng Chu Tú ngồi xuống cái ghế cách đó không xa.

Đôi mắt của bọn họ đen kịt ẩn chứa những tâm tỉnh phức tạp lại khó hiểu khiến Bùi Hướng Tước cảm thấy kỳ quái.

Cậu cúi đầu, đọc được những gì viết trên giấy: "Chuyện hôm qua con nói là sự thật, ba mẹ đã biết. Theo lời con nói là do con may mắn, nhận được tài trợ. Đây đúng là một cơ hội học tập tốt, trường lại ở thành phố, không giống với trường học trong thôn chúng ta. Con là anh cả, lâu rồi không đến trường, lại không nghe được người khác nói gì, cơ hội này cho con con cũng không dùng được. Không bằng con nói với cô giáo ở trung tâm cứu trợ, đưa cơ hội này cho Tiểu Long. Để nó có cơ hội học tập tốt hơn, con với Tiểu Long là người nhà, cho nó hay cho con đều giống nhau mà đúng không? Ngày sau nó có tiền đồ, hai anh em cũng không phải người xa lạ cả nhà hòa hợp."

Bùi Hướng Tước giống bị dội một chậu nước lạnh, trước mắt tối sầm, cả trang giấy có hơn mấy chục chữ, mà cậu đọc mãi không xong, giống như không hiểu người viết có ý gì, chỉ có thể liều mạng lắc đầu.

Cậu muốn cầm giấy và bút lên, Bùi Định lại chẳng kiên nhẫn được nữa, lấy ra một tờ giấy, tùy tiện viết: "Mày nên tự biết lấy mình, mẹ mày muốn cho mày thể diện nên mới viết như thế, mày đừng không biết xấu hổ. Mày học không giỏi, nên tao mới không cho mày đi học, em trai mày có tiền đồ rồi không phải mày cũng được nở mày nở mặt sao?"

Nhưng tất cả đều là của cậu, ngôi nhà xinh xắn của cậu, Lục thúc thúc của cậu, trường học của cậu, một cuộc đời không giống trước đây.

Bùi Hướng Tước muốn hét lên như thế, nhưng cổ họng lại không nghe theo sự điều khiển của cậu, cậu chẳng nói được dù chỉ một chữ.

Cậu nhảy xuống giường, chân trần bất bình giẫm lên nền đất bằng xi măng, giày cũng không kịp đi, chạy đến đoạt lấy giấy bút trên tay Chu Tú, gần như dùng hết sức lực để viết: "Không được, con sẽ không đồng ý, có chết cũng không..."

Còn chưa viết xong, Bùi Định nhìn thấy mấy chữ này liền xé tờ giấy đi chỉ vào mặt Bùi Hướng Tước: "Đúng là thằng ngốc không hiểu chuyện."

Đã đến nước này, Bùi Định chủ muốn chửi mắng, nhưng Chu Tú bên cạnh thông minh hơn, bà ta bình thản, đứng lên huých khuỷu tay Bùi Định, hai người nhìn nhau một lúc, cũng chẳng quan tâm Bùi Hướng Tước có đồng ý hay không, rất ăn ý đi ra khỏi phòng, nhanh tay đóng cửa lại.

Một lát sau, một tờ giấy được truyền qua khe cửa vào pòng, bên trên viết: "Vậy mày cứ ở trong này, khi nào mày đồng ý thì đi ra."

Rất rõ ràng, hôm qua bọn họ đã sớm bàn bạc xong rồi. Cơ hội này là của Bùi Hướng Tước, trên cơ bản cậu sẽ không dễ dàng giao ra, Chu Tú đưa ra chủ kiến, dù sao hè còn dài, cứ từ từ mà giày vò cậu cũng được. Nếu sáng hôm nay không thể êm xuôi, nhận lấy cơ hội kia, thì ngày nào cũng chỉ cho cậu một cái bánh mì và một chai nước, cam đoan cậu không chết đói. Mà đứa nhỏ không chịu nổi cô đơn kia, một khi không chịu đựng được sẽ đồng ý.

Cùng lúc đó bọn họ cũng sẽ hỏi thăm tình hình về trung tâm cứu trợ thiếu niên kia, hai đầu cùng xúc tiến. Chu Tú đã vui đến mức không kìm chế được, bà ta gần như đã xác định tương lai sau này, Bùi Hướng Long sẽ có cơ hội đến Trữ Tân, rồi mình cũng dọn đến thành phố lớn, không phải ở đây hầu hạ Bùi Định nữa.

Từ lúc gả cho Bùi Định đến này, bà ta rất ít khi vui vẻ. Chu Tú nghĩ rất nhiều, tuổi tác của bà ta không quá lớn, diện mãn cũng được coi là đẹp, nhưng chưa tìm được cơ hội tốt, nếu không sao lại treo mình lên cái cây Bùi Định chứ.

Bùi Định đứng trước cửa chà chà chân, mắng Bùi Hướng Tước không biết điều, lại rút điếu thuốc ra, dặn dò: "Không được để thằng ngốc đó chạy. Tiểu Long nhà chúng ta cần phải đến trường."

Chu Tú mỉm cười vỗ lưng ông ta: "Đó là chuyện đương nhiên, sẽ không có sai lầm nào xảy ra đâu. Không thì, chúng ta cắt điện trong phòng luôn nhé?"

Con người không có ánh sáng, không có tiếng động, chỉ có cô đơn làm bạn, thì sẽ chịu đựng được bao lâu?

Bùi Định sửng sốt, nhưng vẫn gật đầu.

Cách một cánh cửa, trong phòng.

Từ lúc hai người kia đột nhiên ra ngoài, cửa bị đóng sập lại, sau đó sau cánh cửa gỗ phát ra âm thanh gì đó, trong phòng đột nhiên chỉ còn là một mảng u tối, chỉ có một chút ánh sáng ngoài trời hắt qua ô cửa sổ nhỏ hẹp, căn bản không đủ cung cấp ánh sáng cho căn phòng tối đen này. Sắc mặt Bùi Hướng Tước tái xanh, mồ hôi chảy ròng ròng, tay chân loạng quạng di chuyển, nhưng vẫn cỗ cắn răng, chạy đến trước cửa, đập mạnh lên cánh cửa, nhưng vô ích, chẳng ai để ý đến cậu.

Bùi Hướng Long thấy cha mẹ bỏ đi thì cười hì hì nhìn Bùi Hướng Tước đập cửa, thường dùng đá ném lên cửa, để chờ đợi những phản ứng kịch liệt và tiếng va chạm mạnh mẽ hơn từ bên trong. Một lát sau, cảm thấy trò chơi này chẳng thú vị gì, cậu ta liền thỏa mãn rời đi, lén lút vào phòng mình chơi game, đây là cái máy cậu ta mới mua, lừa tiền của Bùi Định nói là học phí dạy thêm tiếng Anh.

Mà Bùi Hướng Tước hoàn toàn mất đi liên lạc với thế giới bên ngoài, nhưng cậu vẫn chưa từ bỏ ý định phá cửa chạy ra, chỉ là thân thể cậu gầy yếu sao có thể làm được chuyện này, cậu rốt cuộc cũng từ bỏ, xoay người lại muốn bật đèn lên.

Đèn không sáng.

Nơi này rất tối, cậu lại chỉ có một mình, không ai giúp cậu mở cửa,

Vẻ mặt Bùi Hướng Tước chết lặng nhìn qua song cửa sổ, trong đôi mắt cậu chỉ toàn là màu đen, khiến cậu không thấy rõ con đường phía trước. Cổ họng của cậu như bị nước bọt chặn đứng, khiến cậu gần như nghẹt thở.

Cả thế giới đều quay cuồng.

Bùi Hướng Tước nhớ lại đoạn thời gian lúc cậu còn nhỏ, sau khi mẹ mất, Chu Tú được cưới về. Bùi Định lúc đó ra ngoài làm công, Bùi Hướng Long còn chưa được sinh ra, trong nhà chỉ có cậu và Chu Tú.

Chỉ có hai người.

Trí nhớ của cậu mơ hồ, chỉ nhớ những câu chuyện đơn lẻ hoặc một hình ảnh thoáng qua, khóa trên cửa, nhà kho không đèn, chuột chạy khắp nơi, toàn bộ thời gian chẳng có ai đáp lời, giống hệt như tình cảnh hiện tại.

Bùi Hướng Tước vô cùng sợ hãi, sợ đến phát run, nằm co người trên giường, chỉ có thể mở miệng thở dốc, nhớ lại những chuyện đã qua.

Qua nhiều năm như vậy, cậu vẫn luôn cố gắng chịu đựng, không để những gì đã qua ảnh hưởng đến mình, cho dù rất sợ cũng không nói với ai, giống như lời mẹ nói, phải kiên cường dũng cảm, không được từ bỏ, phải luôn nhìn về phía trước.

Nhưng vì lại thành ra thế này, mệnh của cậu luôn không tốt, hiện tại may mắn duy nhất cũng bị Bùi Hướng Long tước đoạt, cậu không hiểu.

Lúc còn nhỏ, cậu luôn hâm mộ Bùi Hướng Long, Bùi Định yêu thương cậu ta như thế, thậm chí còn chưa bao giờ lớn tiếng mắng chửi trước mặt cậu ta. Bùi Hướng Tước cũng chỉ là một đứa trẻ, cũng muốn được yêu thương, cũng muốn được người khác đối xử một cách dịu dàng. Cậu cũng muốn được sờ đầu, hôn lên má, nhẹ nhàng nói chuyện, cầm tay viết chữ, đưa về nhà, lúc bị người khác ức hiếp có người bảo về. Sẽ có người cười với cậu, cho dù cậu không nói, cũng sẽ cổ vũ cậu vô điều kiện.

Cậu nghĩ nhiều năm như vậy, giống như một người mơ một giấc mơ dài. Mãi cho đến khi Bùi Định thực sự vì muốn bồi dưỡng Bùi Hướng Long mà không cho cậu đến trường nữa, giao cậu cho Chu Tam đi làm thuê, cậu mới nghĩ, giấc mơ này nên kết thúc thì hơn.

Bởi vì nó mãi mãi không thể trở thành sự thực.

Nhưng hiện tại không giống lúc trước, cậu đã không cần Bùi Định đối tốt với mình nữa, cậu có Lục thúc thúc.

Nhớ tới Lục Úc, Bùi Hướng Tước mới bỏ cánh tay đang ôm lấy đầu gối xuống, nâng khuôn mặt đang vùi giữa hai đầu gói lên, nhìn về phía khung cửa sổ nhỏ hẹp.

Cậu không thể từ bỏ, Lục thúc thúc tốt nhất trên thế giới này.

Cậu muốn ra khỏi nơi này.

Căn phòng này không giống những phòng khác trong nhà, ban đầu chỉ xây với mục đích làm nhà kho. Mà nhà kho ở nông thôn chẳng có gì đáng giá để đựng trong đó, chỉ toàn là phân bón với dụng cụ nông nghiệp, cho nên không cần khóa chắc chắn. Lúc ấy vì để thuận tiện, sau khi dựng xong cánh cửa, cũng chỉ đóng hai cái chốt rồi dùng vật chặn là là xong, như thế sẽ không sợ bị gió thổi cho mở ra.

Loại cửa kiểu cũ như vậy, chỉ cần con dao hay cái gì đó, chậm rãi làm dời ra là được, chỉ cần kiên trì.

Bùi Hướng Tước tỉnh táo lại, rốt cuộc nhớ lại phương pháp mình từng thử trước đây. Hồi nhỏ cậu rất sợ cửa bị khóa, cho dù sau đó Chu Tú vì Bùi Định ở nhà mà không dám khóa vào nữa, thì cậu vẫn luôn nghiên cứu cách mở cửa này, để sau này có bị nhốt lại thì cũng còn biết cách ra ngoài, cho nên đã thử rất nhiều cách, cuối cùng cũng tìm được một phương án khả thi.

Nếu cậu nhớ không nhầm, thì ở đây có cất một miếng sắt, rất thích hợp để xuyên qua khe cửa, di chuyển khối gỗ chốt cửa bên ngoài. Bùi Hướng Tước tìm quanh, rốt cuộc cũng thấy miếng sắt mình giấu trong này, chỉ là hơi gỉ, liền lấy giấy ráp mài chỗ gỉ sắt đi, Bùi Hướng Tước thử dộ cứng của miếng sắt, vẫn có thể dùng được.

Bùi Hướng Tước cắn móng tay, nghiêng tai nghe ngóng động tĩnh xung quanh, kiên nhẫn chờ đợi thời cơ, thời tiết quá nóng, trong phòng một chút gió cũng không có, Bùi Hướng Tước cả người ướt sũng mồ hôi, giống như vừa mới lội từ vũng nước lên, chỉ có thể không ngừng lau mồ hôi trên mặt, nếu không mắt cũng không nhìn rõ nữa.

Tới buổi chiều, hẳn là mọi người đã ăn cơm xong, xung quanh cũng không còn tiếng động gì nữa, ngày nóng thế này cũng chẳng thể đi làm ruộng, chắc bọn họ sẽ đi ngủ một lúc, đợi đến chạng vạng tối sẽ ra khỏi nhà, Bùi Hướng Tước không đợi được đến chạng vạng tối, vì thế cậu đem tấm sắt trông có vẻ mỏng manh luôn qua khe cửa, cắm vào miếng gỗ chốt cửa, đẩy nó di chuyển.

Không biết qua bao lâu, miếng sắt không chịu được áp lực rắc một tiếng cong oặt xuống, lòng Bùi Hướng Tước chợt lạnh. Nhưng may là, độ rộng của miếng sắt cứng còn lại vẫn đủ xuyên qua khe cửa, chỉ là phải tốn thêm chút lực.

Cửa cuối cùng cũng mở ra.

Bùi Hướng Tước dựa lên ván cửa nghỉ ngơi một lúc, xoay người, đóng cửa và chốt khóa lại y như ban đầu, lảo đảo chạy ra ngoài.

Đột ngột bị ánh sáng hắt thẳng vào mắt khiến Bùi Hướng Tước có phần choáng váng, trong người cậu không có tiền, muốn chạy cũng không thoát được, chỉ có thể gọi cho Lục Úc, mới là phương pháp an toàn nhất.

Bùi Hướng Tước chạy dọc theo con đường nhỏ trong thôn, rốt cuộc cũng gặp một người. Người nó ngồi dựa lên cây cổ thụ, cầm điện thoại, Bùi Hướng Tước có chút ấn tượng với anh ta, bởi vì trong thôn ai cũng trêu cậu là thằng ngốc, mà anh ta lại chưa từng, tuy rằng cũng chẳng can ngăn.

Bùi Hướng Tước nhặt một cành cây, sợ hãi đi tới, nhưng lúc này không phải lúc để sợ, cậu dùng cành cây viết lên mặt đất cách đó không xa, rồi đi đến trước mặt người nọ, yên lặng nhìn.

Da người nọ rất đen, phải mất một lúc lâu mới rời sự chú ý từ điện thoại sang Bùi Hướng Tước, cũng biết người trước mặt nghe không hiểu người khác nói gì, nhìn những gì cậu viết trên đất, còn trên trọc viết lại một câu.

--------Phải thu phí

Bùi Hướng Tước giật mình, sốt ruột viết, khiến cho con chữ run rẩy khó nhìn: "Hiện tại không có tiền, trả lại cho anh sau được không?"

Người nọ ngồi xổm xuống đất, thờ ở đưa di động cho cậu, cũng chẳng sợ cậu có ý xấu gì.

Bùi Hướng Tước cũng không kịp nói lời cảm ơn, nhanh chóng ấn số của Lục Úc, Những con số này cậu đã thuộc lòng từ lâu, đầu dây bên kia vang lên những tiếng tít kéo dài, nhưng vẫn không có ai nhấc máy.

Hôm qua sau khi gọi điện thoại, Lục Úc suy nghĩ rất lâu, cố gắng làm cho xong việc của hai ngày tiếp theo, rồi đi đến trấn nhỏ quê của Bùi Hướng Tước. Anh không an tâm về cậu, bảo bối của anh hiện tại đang ở một nơi anh vô cùng xa lạ không thể nắm rõ, Lục Úc không thể chịu đựng được chuyện này. Lúc này anh vừa mới xuống tàu, theo sau còn có vài người, gọi hai cái taxi, nói rõ giá cả rồi mới lên xe, điện thoại của Lục Úc vang lên, là một số điện thoại bản địa xa lạ.

Đây là số cá nhân của anh, không có nhiều người biết.

Lục Úc để chuông vang lên mấy hồi, nhưng rồi vẫn bắt máy.

Đầu bên kia truyền đến hơi thở dồn dập, chỉ như vậy thôi, Lục Úc cũng có thể ngay lập tức nhận ra thanh âm của Bùi Hướng Tước.

Anh hỏi: "A Bùi làm sao thế?"

Thanh âm của Bùi Hướng Tước khàn khàn, mang theo chút run rẩy khó phát hiện: "Lục thúc thúc, tôi, tôi trốn đi rồi. Ba tôi muốn nhốt tôi lại, không, không phải, ông ấy đã nhốt tôi lại. Bởi vì..."

Có lẽ là do quá sợ hãi và căng thẳng, lời nói của Bùi Hướng Tước rất lộ xộn, lặp lại nhiều lần, nói câu trước quên câu sau, nhưng cũng đủ để Lục Úc hiểu tình trạng hiện tạo của cậu.

Lục Úc nhẹ giọng, mang theo sức mạnh khiến Bùi Hướng Tước bình tĩnh và tin tưởng: "Đừng sợ, A Bùi, đừng vội. Em cứ trốn kỹ, nói cho tôi biết em đang ở đây, đừng để người khác phát hiện ra, đừng lo gì ca, chờ tôi tới tìm em, biết chưa?"

Bùi Hướng Tước rốt cuộc cũng không nói nữa, cậu khụt khịt mũi, giọng nói chứa đựng sự tín nhiệm tuyệt đối với Lục Úc: "Lục thúc thúc, tôi ở rừng trúc đầu thôn chờ anh."

Cho dù lúc nào anh đến, tôi cũng chờ.

Bùi Hướng Tước thầm nghĩ.

Lục Úc hỏi cậu điện thoại này là của ai, kêu người bên cạnh nghe điện thoại, chậm rãi ra điều kiện hậu hĩnh. Người kia mới mười sáu tuổi, không có thẻ ngân hàng, Lục Úc gọi cho cậu ta trước hứa cho cậu ta một khoản tiền, trực tiếp rõ ràng, người nọ cũng đã đáp ứng.

Nói xong, điện thoại vẫn không cúp, để cho Bùi Hướng Tước cầm, Lục Úc ôn nhu an ủi cậu.

Chưa được một lúc, đầu dây bên kia truyền đến một trận ồn ào, giống như tiếng tranh chấp mắng chửi. Tranh cãu qua đi, lại nghe thấy tiếng tát, sau đó mọi thứ chìm vào im lặng.

Lục Úc nhìn điện thoại bị cúp máy, sắc mặt thoạt nhìn bình tĩnh, nhưng sâu trông ánh mắt lại có phần hung ác không thể nhìn thấu. Anh nghiêng người, ngón tay gõ lên mắt kính, từng tiếng từng tiếng không có tiết tấu, chỉ là càng lúc càng dồn dập.

Anh không hề bình tĩnh như vẻ bề ngoài.

Sau khi Bùi Hướng Tước chạy trốn được một lúc, Bùi Hướng Long cũng dậy, đứa trẻ tầm tuổi này ngủ ít, lại ham chơi, một khắc cũng khó dừng, chỉ nằm trên giường một lát là khó chịu. Lúc đi qua nhà kho, lại muốn đùa một chút, có lẽ là do người thật vẫn thú vị hơn nhân vật trong game.

Thế là cậu ta lại lấy mấy viên đá nhỏ, trêu trọc Bùi Hướng Tước giống như buổi sáng, cho dù Bùi Hướng Tước là anh trai cùng cha khác mẹ của cậu ta.

Ném mấy lần vẫn không thấy bên trong phản ứng lại, Bùi Hướng Long liền mở cửa ra, bên trong không một bóng người. Bùi Hướng Long nhớ đến lời mẹ cậu ta nói với cậu ta, Bùi Hướng Tước chính là người quyết định cậu ta có được lên thành phố hay không, tuyệt đối không được để nó trốn, thế là lập tức chạy vào phòng Bùi Định, lay hai người tỉnh, khóc lóc gào to: "Ba, mẹ, Bùi Hướng Tước chạy rồi."

Bùi Định cùng Chu Tú vội vàng tỉnh dậy, sợ tới mức mồ hôi lạnh ứa ra, chạy dọc đường trong thôn đi tìm, Bùi Hướng Long đã bị bịt kín miếng, ba người lén lút chạy xung quanh, một lúc sau đã thấy Bùi Hướng Tước ở cách đó không xa, đang đi về phía đầu thôn.

Bùi Định và Chu Tú chạy tới, hiện trường vô cùng hỗn loạn, Bùi Hướng Long ôm chặt chân Bùi Hướng Tước không cho cậu cử động. Tuy có người khác giúp đỡ, nhưng cả Chu Tú và Bùi Định liền mình hợp lực, người kia cũng không thể chống đỡ được, điện thoại cũ còn bị phá nát, rơi trên mặt đấy, màn hình đen kịt.

Có mấy nông dân đi qua, nhìn thấy một nhà bốn người cãi lộn, liền chỉ trỏ nói xấu.

Đợi đến khi bắt được Bùi Hướng Tước rồi, Bùi Định vừa vội vừa mất mặt, cảm thấy bởi vì Bùi Hướng Tước không nghe lời, nên mình bị mất thể diện với bà con thôn xóm, sớm đã làm mất sạch cái phong độ tự cho là thành phần tri thức của ông ta, liền vung tay cho cậu một cái bạt tai, hung hăng đánh Bùi Hướng Tước mắng: "Cái đồ tiểu súc sinh, mày không nghe hiểu tiếng người thì thôi, đến nhân tính cũng không có sao? Không kiếm tiền về cho gia đình, ăn cây táo rào cây sung, còn muốn chạy? Tao đáng ra nên bóp chết mày từ lúc mày mới sinh ra mới phải!"

Cái tát này khiến Bùi Hướng Tước choáng váng đầu óc, miệng còn ngập mùi máu tanh, gần như ngất đi, chỉ là nghĩ đến Lục Úc lại cố gắng chống đỡ, cả đoạn đường gần như là bị Chu Tú và Bùi Định kéo về.

Trong lòng cậu nghĩ rất nhiều, cảm thấy mình thật ngốc, đã nghĩ ra rất nhiều kết quả, thế mà lại không nghĩ tới Bùi Định lại tiếp tục ép mình đi làm bốc vác, còn muốn mình nhường cơ hội đi học cho Bùi Hướng Long, mình không đồng ý thì nhốt mình lại.

Quả thật đúng là một trò cười.

Cậu không nên trở về đây. Nếu như cậu không trở về thì sẽ không ôm hy vọng, cầu xin cái người được coi là ba này, sẽ không đến nông nỗi như hiện tại. Hiện tại cậu đáng ra nên ở bên cạnh Lúc thúc thúc, vui vẻ cùng anh nói chuyện nên đi đâu chơi.

Bùi Hướng Tước bị ném vào trong nhà kho giống như rác rưởi, cậu ho khanh hai tiếng, cuối cùng nói ra câu mà dọc đường mình vẫn muốn hỏi: "Bùi Hướng Long là con ba, còn con không phải sao?"

Bùi Định vừa nghe thấy câu này lại càng cáu tiết, đạp cậu một cái: "Mày là cái giống gì, mẹ mày đã sinh ra một tiểu súc sinh, lúc mụ ta chết sao mày không chết theo đi? Mày có cái gì so được với Tiểu Long?"

Chu Tú lạnh lùng nhìn, trên khuôn mặt chưa lão hóa hết lộ ra một nụ cười hiểm độc. Bà ta thầm nghĩ, nước cờ mình đi lúc Bùi Hướng Tước còn nhỏ, đã đúng rồi, ai biết Bùi Định lại ghét thằng ngốc không biết nói này như vậy?

Sau khi đến Trữ Tân sẽ là một tương lai xán lạn, Chu Tú không nhịn được che miệng cười.

Thật là tốt qua.

Cánh cửa từ từ khép lại, bởi vì không biết Bùi Hướng Tước trốn thoát bằng cách nào, cho nến Bùi Định và Chu Tú thay phiên nhau canh giữ, chuẩn bị ngày ai sẽ kiểm tra lại nơi này một lượt.

Người xúi quẩy nọ bị gia đình bốn người làm hỏng mất chiếc điện thoại mà mình quý trọng nhất, nếu không lấy được thù lao thì quá mất công, thế là đứng tại chỗ mắng người nhà họ Bùi mấy câu rồi chậm rãi đi về phía đầu thôn.

Người nọ chán chường đợi cả nửa buổi chiều, lúc sắp từ bỏ thì từ xa xuất hiện vài bóng người. Người nọ nhanh chóng chạy đến nghênh đón, người đi phía trước dáng người cao lớn, mặc âu phục màu đen, nhìn hắn cười. Người nọ không được ăn học đàng hoang, không biết hình dung người kia như thế nào, chỉ cảm thấy mình có chút sợ hãi, lại giống như không chỉ một chút.

Người đi đầu chính là Lục Úc.

Thiếu niên có nước da ngăm đen không khác Bùi Hướng Tước tả cho lắm vừa đưa đoàn người đến nhà họ Bùi, vừa kể lại cảnh tượng Bùi Hướng Tước bị bắt lúc nãy.

Lục Úc hơi nghiêng mặt, dáng vẻ lạnh lùng mà sâu xa, khóe môi cong lên, giống như đang cười, nhưng thanh âm lại lạnh lẽo: "Cậu nói Bùi Định tát Bùi Hướng Tước một cái, rồi kéo em ấy đi?"

Thiếu niên da đen gãi đầu: "Chú Bùi đánh rất mạnh, tôi thấy khóe miệng Bùi Hướng Tước bị rách."

"Làm phiền cậu trông chừng cẩn thẩn như vậy, lại giúp đỡ em ấy. Vô cùng cảm ơn." Lục Úc liếc mắt nhìn người đứng bên cạnh, người kia lấy từ trong túi ra một xấp tiền: "Đây là tiền thù lao cảm ơn cậu. Chúng ta nhờ cậu đến đây thôi."

Dựa theo chỉ đường của thiếu niên kia, cuối đường chính là nhà của Bùi Hướng Tước, Lục Úc dừng lại một lúc, chậm rãi tháo cà vạt, cởi áo khoác, xắn cổ tay áo lên, áo sơ mi bên trong đã ướt đẫm mồ hôi, lộ ra cơ bắp căng chặt, thiếu niên kinh ngạc nhìn.

Lục Úc đi đến trước cổng, không nặng không nhẹ gõ vào cánh cổng ba lần, thấp giọng phân phó: "Hai người theo tôi vào trong, những người khác chặn ở ngoài. Nếu như để ai chạy thoát, tôi sẽ lấy mạng các người."

Chú Tú bước ra ngoài sân, vừa hỏi ai đó vừa mở cửa ra, vừa mới mơ hồ trông thấy một bóng người cao gầy xa lạ, còn chưa kịp phản ứng, đã bị đá cho một cước, ngã xuống mặt đất, bà ta đau đớn tru tréo.

Bùi Định ngồi trong phòng nghe thấy tiếng hét, ông ta nhìn thấy Chu Tú nằm rên rỉ trên mặt đất, đứng bên cạnh là ba nam nhân cường tráng, nhất thời chỉ biết nhìn vợ nằm đó mà không dám bước lên.

Lục Úc nhìn thấy ông ta, cười hỏi: "Ông là Bùi Định phải không?"

Dáng vẻ tươi cười này của anh vô cùng đáng sợ, Bùi Định sợ tới mức tay chân cuống quýt, lắp bắp trả lời: "Tao, tao là Bùi Định, chúng mày tới đây làm gì! Có, chuyện gì?"

Lục Úc trực tiếp bước đến trước mặt ông ta, thờ ơ nói: "Tôi có một vật báu, không cẩn thận làm rơi ở nhà Bùi tiên sinh, cho nên cố ý tới đây mang về."

Lời còn chưa dứt, anh đã đi tới, đấm Bùi Định một quyền, Bùi Định muốn tránh, nhưng nắm đấm quá nhanh, không thể tránh được. Lục Úc quanh năm luyện tập cơ thể, còn học quyền anh, một quyền này đấm vỡ hàm Bùi Định, ông ta nằm rạp xuống mặt đất, mồm miệng chảy đầm đìa máu.

Bùi Định bị một quyền này đánh cho mê man, một bên mặt tê liệt, tai không nghe thấy gì, một giây sau đau đớn ập tới, ông ta cũng chỉ dám ôm mặt, tránh sang một bên như con rùa rụt cổ, ngay cả dũng khí đánh trả cũng không có, lúng túng hỏi: "Có, có chuyện gì? Tôi không quen biết anh..."

Lục Úc giẫm chân lên ngực Bùi Định, dùng chút lực, hiện tại anh vẫn chưa muốn mạng của ông ta, anh suy nghĩ một lúc, ánh mắt lạnh băng, giống như của một người đã chết: "Tôi biết ông. Được rồi, hôm nay ông dùng tay nào đánh A Bùi?"

Ngực của Bùi Định đau đớn nghiêm trọng, ho khan vài tiếng, đầu óc mơ màng, thở hồng hộc: "Ai, ai là A Bùi? Tôi không biết..."

"Quên đi." Lục Úc cúi đầu cười, nâng chân lên, giẫm mạnh xuống tay phải của Bùi Định: "Tôi chẳng quan tâm ông dùng tay nào. Nếu ông đánh em ấy, một tay sao có thể đủ? Đương nhiên phải làm hỏng cả hai tay."

Bùi Định hét lên một tiếng thảm thiết, ông ta có cảm giác xương tay rạn nứt, đột nhiên, Lục Úc đạp xuống tay kia của ông ta, ông ta thậm chí còn không có sức để hét nữa, chỉ có thể giãy dựa không ngừng.

Ông ta liên tục cầu xin, mắng chửi chính mình, chỉ mong Lục Úc tha cho, bởi vì ông ta cảm thấy người trước mặt này sẽ giết mình.

Lục Úc từ trên cao nhìn xuống, ước chừng đã thỏa mãn đôi chút, giơ chân lên, đi về phía Bùi Hướng Long. Bùi Hướng Long đã sớm bị dọa cho ngây người, chỉ dám ngơ ngác đứng tại chỗ, không dám cử động. Lục Úc đi đến trước mặt cậu ta, ngữ khí thương hại: "Mày biết không? Bởi vì bố mẹ mày, cả đời mày cũng chỉ có thể như thế này thôi, sẽ chỉ như vậy thôi."

Lúc này Bùi Hướng Long còn chưa biết, hàm ý của câu "sẽ chỉ như vậy thôi" của Lục Úc là gì.

Lục Úc nhìn ta phía sau, thuộc hạ hiểu ý, kéo ba người kia vào một gian phòng khác, lấy khăn bịt chặt miệng họ lại, không cho bọn họ kêu lên một tiếng nào. Lục Úc điều chỉnh hô hấp và biểu tình của mình, lau máu không cẩn thận vương trên ngón tay, nắm lấy thanh chặn cửa, nhẹ nhàng đẩy cửa ra, một mùi khó ngửi sộc đến.

Trong phòng tối um, chỉ có chút ánh sáng mơ hồ. Anh nghiêng đầu, nhìn thấy chim sẻ nhỏ của mình nằm co người trên chiếc giường cũ nát, trên người vẫn mặc bộ quần áo hôm rời đi, cả người gầy gò đơn độc, giống như một tay cũng có thể ôm lấy.

Lục Úc chậm rãi đi đến, bước chân của anh không nặng không nhẹ, giống như lúc ở nhà, Bùi Hướng Tước mặc dù không hiểu lời người khác nói, nhưng với những âm thanh khác lại rất nhạy bén, cảm thấy bước chân này vô cùng quen thuộc, đột ngột nâng mái đầu chôn dưới gối lên.

Lục thúc thúc và ánh sáng cùng hướng về phía cậu.

Bùi Hướng Tước lập tức nhổm người dậy, nhào người về phía Lục Úc, Lục Úc bước nhanh về phía trước, không chút ghét bỏ ngồi bên giường, một tay tiếp lấy Bùi Hướng Tước.

Từ lúc về nhà đến giờ, trải qua cự tuyệt, cưỡng ép, giam cầm, bị đánh, Bùi Hướng Tước mặc dù sợ hãi, nhưng cũng không khóc. Thế mà giờ đây lại không hề phòng bị, lúc chôn đầu vào lồng ngực Lục Úc, cậu lại khóc thành tiếng.

Bởi vì người này là Lục thúc thúc cậu tin cậy nhất. Cậu từ nhỏ đến lớn trải qua rất nhiều đau khổ, nhưng cũng chẳng sao, chịu đựng một chút là được, không đáng để khóc trước mặt những người chẳng liên quan, bọn họ sẽ chỉ cười mỉa cậu yếu đuối, chẳng có tác dụng gì. Nhưng Lục thúc thúc thù khác, cậu không muốn khóc, bởi vì không muốn anh lo lắng, nhưng cậu không nhịn được.

Nếu như ở trước mặt Lục Úc mà cậu vẫn không thể khóc thành tiếng, vậy cậu còn có thể làm gì đây?

Lục Úc trước giờ chưa từng thấy cậu khóc nhiều như vậy, gào khóc thành tiếng, ôm chặt lấy lưng mình. Anh cẩn thận nhìn chim sẻ nhỏ vùi trong lòng mình khóc đến run rẩu, không biết nên an ủi thế nào.

Cứ để cậu khóc đi. Lục Úc nghĩ, khi con người sợ hãi họ sẽ muốn trút hết hết ra, Bùi Hướng Tước có thể cũng như vậy.

Vì thế, anh không nói gì cả, tùy ý để Bùi Hướng Tước thật lâu, lâu đến mức ngực áo của Lục Úc ướt đẫm nước mắt lạnh buốt, Lục Úc sợ cậu khó chịu, thế là thong thả dịch người cậu lên, từ lồng ngực ướt đẫm lên bả vai còn khô.

Cằm của Bùi Hướng Tước chạm lên vai Lục Úc, khuôn mặt muốn tìm chỗ tựa vào thế nào nhịn không được áp lên cổ anh, khóc không dừng được, lúc nói chuyện thì nghẹn ngào, nói không ra hơn, thiếu chút nữa Lục Úc còn tưởng cậu bị khó thở, vội vàng vỗ lưng cậu: "Lục thúc thúc, tôi, tôi sợ lắm, vẫn luôn chờ anh tới."

Lục Úc ngẩn người, tay phải đặt lên đầu cậu, nhẹ nhàng vỗ về, nói bên tai cậu: "Là lỗi của tôi, đã hứa không để em khổ sở sợ hãi nhưng lại không làm được."

"Nhưng không sao, sau này sẽ không thế nữa." Lục Úc ôm lấy khuôn mặt sưng đỏ đầy nước mắt của Bùi Hướng Tước đến trước mặt mình: "Cùng tôi về nhà. Không bao giờ để em một mình nữa."

Đây là một lời hứa.

Cho Lục Úc, cũng cho Bùi Hướng Tước.

Bình luận

Truyện đang đọc