CHIM HOÀNG YẾN

Sau nụ hôn đó, Bùi Hướng Tước đã có thể yên giấc mộng đẹp, lúc cậu tỉnh dậy, đã quên luôn cả cơn ác mộng dày vò mình trước đây, nỗi sợ trong lòng cũng không cánh mà bay.

Giờ đã khác trước, cậu nghĩ, cậu và Lục thúc thúc đã là hai con người chung hộ khẩu rồi.

Bởi vì sinh nhật của Bùi Hướng Tước, Lục Úc đã bỏ ra rất nhiều thời gian, ngay cả khi chuyện của Lục Thành Quốc vẫn chưa kết thúc, anh cũng không muốn trễ nải thêm, nhưng để tránh các rắc rối có thể xảy đến, anh phải đẩy nhanh tiến độ lên mới được. Mà muốn đẩy nhanh tiến độ, không thể tránh được việc phải tăng ca.

Gần đây Lục Úc phải rất muộn mới về nhà, nhưng Bùi Hướng Tước vẫn cố gắng đợi anh về ngủ chung, thậm chí còn viện ra cái cớ đầu thừa đuôi thẹo là phải chăm chỉ học tập, thi đỗ một trường đại học tốt, sau đó tìm được một công việc tốt, để Lục thúc thúc không phải liều mạng kiếm tiền như bây giờ nữa. Lục Úc không khuyên nhủ được cậu, cũng chẳng thể trông nom mọi lúc mọi nơi. Nhưng trẻ con có một điểm tốt, chính là nếu buồn ngủ không chịu nổi nữa thì sẽ đi ngủ luôn, nên đến lúc Lục Úc trở về, Bùi Hướng Tước đã say giấc nồng rồi, mơ màng hát cho Lục Úc nghe xong là lại thiếp đi ngay.

Sau khi loại trừ kẻ cần loại trừ cuối cùng ra khỏi công ty, nhưng chuyện còn lại cũng chỉ toàn chuyện lặt vặt, không cần phải giấu giếm nữa. Lục Thành Quốc sau khi Lục Úc trở về, rất tự giác đẩy hết việc cho anh, rồi tìm một cô tình nhân xinh đẹp trẻ trung ra nước ngoài nghỉ phép, hưởng thụ cuộc đời. Đến tận bây giờ, ông ta mới nhận ra điều khác thường.

Lục Thành Quốc vội vàng trở về nước, vội vàng cử người đi điều tra xem công ty đã xảy ra chuyện gì. Vừa xuống máy bay, đã gọi ngay cho Lý Trình Quang. Lý Trình Quang đối đáp cung kính khách sáo, nhưng lại không hề tiết lộ bất cứ thông tin cụ thể nào.

Trước khi quăng điện thoại di động đi, Lục Thành Quốc để lại một câu: "Cậu nói với thằng súc sinh Lục Úc kia, nếu ngày mai nó không muốn cả Hoài Thành biết chuyện mình đã làm, thì lập tức chạy về nhà chính gặp tôi."

Sau đó "ầm" một tiếng.

Lục Úc đang thu dọn đống đồ đạc Lục Thành Quốc để lại, Lý Trình Quang gõ cửa đi vào, thuật lại khái quát cuộc nói chuyện vừa rồi.

Lời Lục Thành Quốc nói chẳng có bất cứ uy hiếp nào, trên thương trường không để tâm tuổi tác, kẻ thắng làm vua, Lục Úc đã thắng, không ai dám xen miệng vào chuyện này. Cho dù là phía truyền thông, cũng không tiết lộ quá nhiều tin tức của sự kiện lần này.

Lục Thành Quốc đã hoàn toàn mất uy tín ở Hoài Thành.

Một lát sau, Lục Úc ngẩng đầu lên, nheo đôi mắt hẹp dài: "Được rồi, tôi sẽ về đó một chuyến. Cũng coi như đặt dấu chấm hết cho mọi chuyện."

Lúc Lục Úc trở về đã là giữa trưa. Anh đi vào nhà, trong nhà vô cùng yên tĩnh, nhưng phòng ăn cách đó không xa lại vô cùng hỗn loạn, mảnh vỡ vương vãi khắp nơi, quản gia đứng ở đầu cầu thang, trong đôi mắt đục ngầu ẩn chứa rất nhiều cảm xúc phức tạp.

Ông ta lặng lẽ dẫn đường phía trước, lên đến tầng hai, lúc tới trước cửa thư phòng, mới không nhịn nổi nói: "Tam thiếu gia, cậu, dù sao, lão gia cũng là bố của cậu."

Xét từ một góc độ nào đó, quản gia là người theo sát bước chân trưởng thành của Lục Úc, thậm chí còn thân cận với anh hơn cả Lục Thành Quốc. Lục Úc mới chín tuổi đã bị đưa ra nước ngoài, Lục Thành Quốc coi như không có đứa con này, chỉ có mình quản gia vẫn thương cho Thu Tử Hoằng, nên hàng năm vẫn thường xuyên bay sang thăm nom.

Quản gia chứng kiến Lục Úc trưởng thành từng chút một cho đến tận bây giờ, anh giống Thu Tử Hoằng, nhưng đáng sợ hơn rất nhiều.

Nhưng những chuyện này đều chỉ là chuyện kiếp trước, đã quá xa vời rồi, không còn nhớ rõ nữa, Lục Úc dừng lại chốc lát, thờ ơ đáp lại: "Có lẽ vậy."

Anh không gõ cửa trước, mà nắm lấy tay nắm cửa, mở cửa đi thẳng vào.

Lục Thành Quốc đang ngồi tựa lên cái bàn lớn bằng gỗ lim, lần trước gặp mặt, ông ta trông cũng chỉ chừng bốn mươi tuổi thế mà hiện tại lại già đi rất nhiều, chỉ có thể tựa người lên bàn, ngay cả mái tóc cũng bạc đi gần hết.

Đây cũng là chuyện dễ hiểu, cả đời này Lục Thành Quốc đã quá xuôi chèo mát mái, lúc ông ta thừa kế Lục thị, công ty này đã có chỗ đứng vững chắc trên thị trường, không thể tùy tiện bị đạp đổ. Lục Thành Quốc trở thành người lãnh đạo, tuy không thể đưa công ty phát triển lên một tầm cao mới, nhưng vẫn vững bước tiến về phía trước.

Có lẽ bởi vậy, nên ông ta trở nên ngạo mạn thái quá, không cho phép bản thân thất bại, đương nhiên cũng không chịu nổi vết nhơ duy nhất trong cuộc đời mình – kẻ điên mình từng yêu thuở thiếu thời, cho nên đã đối xử với Thu Tử Hoằng và Lục Úc vô cùng tàn nhẫn. Huống chi là bây giờ, sự ngạo mạn của ông ta đã bị đạp đổ, ngay cả số phận của bản thân cũng sắp nằm trong tay kẻ khác.

Lục Thành Quốc không thèm ngẩng đầu lên, nhưng đã nghe thấy tiếng động, bèn cất giọng hằn học: "Tôi coi trọng anh, giao công ty cho anh quản lý, hai người anh của anh cũng không có cái vinh dự ấy đâu. Thế mà anh lại báo đáp người cha này bằng cách vong ơn phụ nghĩa thế sao?"

"Báo đáp?" Lục Ục dường như hơi hoài nghi: "Cũng có thể tính là báo đáp đi, từ nay về sau, ông có thể ở nhà hoặc ra nước ngoài, sống cùng với tình nhân nhỏ bé của mình mỗi ngày mà không cần phải lo lắng bất cứ chuyện gì khác. Như vậy vẫn chưa được sao? Hơn nữa không phải chính ông gọi tôi về sao?"

Như vậy đương nhiên là không được.

Lúc mới biết tin, ông ta vô cùng ngạc nhiên, bởi vì Lục Úc còn quá trẻ, cho dù ông ta thừa nhận đứa con trai này rất có thiên phú, nhưng cũng không thể thôn tính công ty nhanh như vậy được.

Trên thực tế đúng là như vậy, đời trước tuy Lục Úc có thiên phú hơn nhưng người đồng trang lứa nhưng cũng không thể làm được chuyện này, bởi vì khi đó anh còn quá trẻ, còn Lục Thành Quốc lại ra đi quá sớm.

Lục Thành Quốc ngẩng phắt đầu lên, vừa nhìn vào anh, ánh mắt đã léo lên sự chán ghét và uất hận: "Có lúc tôi còn nghĩ, lúc đem tinh tr.ùng đi thụ tinh ống nghiệm Thu Tử Hoằng có phải đã lấy nhầm tinh trù.ng rồi không, tại sao tôi lại có một đứa con trai chẳng khác nào kẻ địch như vậy."

Lục Úc kéo một cái ghế ra, cười nhạo ông ta một tiếng: "Sao ông có thể nói mò thế được? Chẳng phải đã thực hiện rất nhiều lần kiểm tra rồi sao?"

Lục Thành Quốc rốt cuộc cũng không chịu được thái độ khinh thường này của anh nữa, tiện tay cầm đồ đạc trên bàn ném về phía Lục Úc, ông ta thực sự muốn gi.ết ch.ết anh: "Nếu tao là ba mày, mày chết đi thì tốt rồi, sao mày không chết đi."

Ông ta còn bồi thêm: "Trên đời này chuyện tao hối hận nhất luôn là kết hôn với Thu Tử Hoằng, nhưng bây giờ không phải vậy nữa, chuyện tao hối hận nhất là sinh ra cái thứ như mày."

Lục Úc không thèm để ý đến lời nói của ông ta, anh rất bình tĩnh, cho dù người nói ra những lời này là cha ruột anh, cũng không thể lay động suy nghĩ của anh: "Nhưng không chừng tôi lại chẳng thấy hối hận khi đã sinh ra trên thế giới này."

Anh thậm chí còn không hối hận khi đã sống cuộc đời dài đằng đẵng như thế và đưa ra những quyết định đã qua.

Bởi vì anh gặp được Bùi Hướng Tước.

Lục Thành Quốc vẫn đang phát tiết sự tức giận của mình, Lục Úc chỉ lùi về sau hai bước, anh bình tĩnh tự chủ, trên môi còn mang nụ cười giễu cợt: "Ông có thực sự từng yêu vợ mình không?"

Đây là điều Thu Tử Hoằng chấp niệm nhất trước khi chết.

Lục Úc biết rõ Thu Tử Hoằng lại lựa chọn phương thức tự sát cực đoan như thế, bởi vì bà muốn Lục Thàn Quốc nhớ về mình lâu hơn một chút.

Nếu như không yêu, cũng không hận, vậy thì chán ghét cũng được, cái gì cũng được, dù sao bà cũng chỉ muốn lưu lại vết tích trong cuộc đời người đàn ông mình từng yêu thương.

Lục Thành Quốc không thèm nghĩ ngợi mà trả lời: "Không hề, đó chỉ là dụ.c vọng mà thôi." Ông ta nhớ lại thời điểm gặp Thu Tử Hoằng lúc mới lên đại học, Thu Tử Hoằng mặc chiếc váy đỏ xinh đẹp, tóc dài đến eo, không phải Lục Thành Quốc chưa từng gặp cô gái nào xinh đẹp như vậy, mà là chưa từng gặp người nào khiến ông ta rung động như thế.

Tấm chân tình thì khó cưỡng cầu, Lục Thành Quốc cũng chỉ có một chút vậy thôi.

Những lời chưa nói cũng không cần nói nữa.

Ví dụ như, Thu Tử Hoằng không hề muốn bản thân trở nên như vậy, thỉnh thoảng lúc tỉnh táo bà cũng vô cùng đau khổ vì những chuyện mình đã làm, bất kể là với Lục Thành Quốc hay với Lục Úc.

Bà chỉ là bị bệnh thôi, nhưng chẳng có ai chạy chữa cho bà.

Lục Úc lạnh lùng nhìn Lục Thành Quốc, đôi đồng tử không có bất cứ cảm xúc nào: "Mọi chuyện ở công ty đã không còn cơ hội nào cho ông xoay chuyển nữa. Nhưng thể diện cần phải có, tôi vẫn sẽ giữ lại cho ông."

"Chỉ cần ông không lên tiếng, người khác cũng sẽ không biết. Mong ông cố gắng nhẫn nhịn."

Đây chính là dấu chấm hết.

Nói xong những lời này, Lục Úc cũng không nên trở lại đây nữa.

Bất kể kiếp trước hay kiếp này, anh đều không hối hận. Có điều, anh cũng chẳng muốn thay đổi điều gì cả.

Ngay từ cái lúc Thu Tử Hoằng treo cổ trên đầu giường Lục Úc, mọi chuyện kế tiếp đều đã được định sẵn.

Chẳng ai có thể thay đổi được.

Lục Úc nhìn sàn nhà la liệt đồ đạc, mở cửa, đi ra khỏi phòng, không nói thêm gì nữa.

Lúc anh đi xuống lầu, Lục Tịnh Viên đang sầu não nhìn đăm đăm theo bóng dáng của anh.

Lục Úc dừng lại: "Sao thế? Buổi chiều không phải lên lớp à."

Trải qua khoảng thời gian dài tiếp xúc, Lục Tịnh Viên không còn sợ Lục Úc nhiều nữa, nhưng tình huống trước mắt vẫn khiến cô khiếp đảm: "Không phải ạ, nhưng nghe nói nhà chính xảy ra chuyện nên em muốn đến thăm."

Lục Úc nói: "Không có gì đâu. Một cô bé chưa thành niên như em, trở về cũng đâu giúp được gì, mau đi học đi."

Giống như Lục Úc nói, mọi người trong nhà đều câm như hến Lục Tịnh Viên có đợi bao lâu cũng vô dùng, nên cô bèn uống một hớp nước rồi đến trường.

Tiết học buổi chiều, trong lòng cô thấp thỏm bất an. Đến khi tan học, Lục Tinh Viên không sắp xếp lại cặp sách như thường lệ, mà ngồi lại nói chuyện với Bùi Hướng Tước.

Cô vò đầu bảo: "Hình như trong nhà đang xảy ra chuyện. Trưa hôm nay em về một chuyến, anh ba cũng về, hình như anh có cãi nhau với bố, những người khác trong nhà không dám lên tiếng, em hỏi họ cũng không chịu nói."

Bùi Hướng Tước và Lục Tịnh Viên cùng nhau rầu rĩ, cậu không muốn Lục thúc thúc xung đột với người khác, sợ anh buồn bã khổ sở, cả tâm tình và sức khỏe đều không tốt.

Sau khi tan lớp tự học buổi tối, Lý Trình Quang tới đón cậu như thường lệ, Bùi Hướng Tước do dự không biết có thể hỏi thăm chuyện của Lục thúc thúc không, nhưng cuối cùng vẫn im lặng.

Về đến nhà, thấy Lục thúc thúc vẫn chưa về. Bùi Hướng Tước khẽ thở dài, lấy nhật ký ra vẽ. Bởi vì bây giờ họ ngủ chung, Lục Úc lại thường về muộn, nên Bùi Hướng Tước thường viết nhật ký sớm một chút rồi lén lút giấu đi,

Cậu chống tay lên cằm, mí mắt càng ngày càng nặng, cuối cùng ngả người xuống giường, chìm vào giấc ngủ.

Bình luận

Truyện đang đọc