CHIM HOÀNG YẾN

Bùi Hướng Tước bất ngờ quay đầu lại.

Câu hỏi này vừa được đặt ra, bầu không khí vừa mới lắng đọng lại lập tức trở nên rét lạnh, tựa như bong bóng hạnh phúc vỡ tan, mọi thứ xung quanh đông cứng lại.

Trong nhà vô cùng yên tĩnh, chỉ còn nghe thấy tiếng thở đã trở nên dồn dập hơn của Bùi Hướng Tước.

Cậu cúi gằm xuống, bờ môi ngây ngô nhếch lên, tựa như chẳng hiểu gì: "Em, em có gì, mà phải sợ chứ?"

Nhưng giọng điệu chẳng có lấy một chút tự tin nào, thậm chí còn mang theo sự chột dạ không giải thích được, có lẽ trước đó cậu vẫn chưa thể gọi tên cảm xúc trong lòng mình, nhưng giờ đây giống như được đánh thức, bất chợt trở nên sáng tỏ.

Cậu thực sự cảm thấy sợ hãi, hơn nữa cậu lại rất kháng cự cảm xúc này. Bùi Hướng Tước thở mạnh mấy cái, từ từ lui về phía sau, giống như muốn trốn tránh.

Tán cây khẽ đung đưa, cành lá rậm rạp, điểm tô những vầng sáng loang lổ trên gò má Bùi Hướng Tước, môi cậu cong lên, khiến người ta động lòng. Lục Úc cúi đầu xuống, tầm mắt rơi xuống đôi môi đó, khẽ thở dài. Anh biết Bùi Hướng Tước không muốn trẻ lời, cậu không muốn nói chuyện, nhưng Lục Úc không thể bỏ qua cho cậu như ngày thường, mà chỉ có thể tiếp tục ép sát, gần giống như dọa nạt.

Đầu ngón tay anh chạm nhẹ lên tóc mai Bùi Hướng Tước, cẩn thận vuốt ve, tay còn lại chống lên thành cửa sổ phía sau lưng cậu: "Chim sẻ nhỏ của tôi đang sợ chuyện gì thế?"

Bùi Hướng Tước không thể che giấu nỗi lòng mình, cậu ngẩn ngơ sửng sốt, rèm mắt rủ xuống: "Em, em không biết."

Một lúc lâu sau, cậu đã suy nghĩ cặn kẽ hơn, dường như cũng đã tìm ra lý lẽ của riêng mình, khiếp đảm nói: "Lục thúc thúc, tại em không tốt. Em, muốn bên Lục thúc thúc, đến già, nhưng lại, sợ, không có mãi mãi."

Cậu mong mỏi được mãi mãi bên cạnh Lục thúc thúc. Nhưng Lục Úc lại quý giá vô cùng, một người kém cỏi và nhạt như cậu tạm thời không thể gánh nổi sức nặng của sự quý giá này, muốn nâng niu trong lòng bàn tay, nhưng lại sợ người ta cướp mất.

Lục Úc ngẩn người, ngồi xổm xuống để tầm mắt hai người ngang nhau, chiều cao của cả hai khá chênh lệch nhau, nên gần như chẳng có thời khắc nào họ có thể ngắm nhìn đối phương rõ ràng như lúc này, ngay cả biểu cảm dù là nhỏ nhặt nhất trên gương mặt đối phương cũng in hằn lên đôi mắt.

Đôi mắt Lục Úc sâu thẳm, không nhìn thấy đáy: "Em sợ tôi sẽ thay lòng, thương người khác, hay cảm thấy mình còn trẻ, sau này có thể gặp người tốt hơn, nên bắt đầu dao động..."

"Sẽ không, sẽ không có, người tốt hơn – tuyệt đối không."

Lục Úc chưa nói hết câu, đã bị Bùi Hướng Tước cắt ngang, cậu chưa từng đáp trả lại nhanh như thế, chỉ chậm một nhịp.

Lồng ngực Bùi Hướng Tước phập phồng liên tục, trông có vẻ vô cùng kích động: "Sẽ không, có ai, tốt hơn Lục thúc thúc cả. Cả thế giới này, cả thế giới của em, Lục thúc thúc, là tốt nhất."

"Tôi biết." Giọng điệu của Lục Úc rốt cuộc cũng dịu lại, anh nhướng mày, đôi mắt dài hẹp ánh lên sự dịu dàng: "Tôi biết. Tôi không nỡ thấy em sợ hãi, em là do tôi bồi dưỡng, là chim sẻ nhỏ của tôi. Nếu em có chút sứt mẻ nào hoặc có điều gì khiến em sợ hãi, thì đều là lỗi ở tôi."

"Bởi vì tôi yêu em, bởi vì tôi chịu trách nhiệm với em."

Ánh sao bên ngoài lấp lánh, thắp sáng cả bầu trời, giống như ngọn đuốc hừng hực.

Lúc nói chuyện, Lục Úc nhìn thẳng vào Bùi Hướng Tước, ánh mắt nóng bỏng của anh cũng giống như ngọn đuốc, khiến cậu run rẩy, môi cậu mấp máy, như thể muốn nói nhưng rồi lại thôi.

Bất kể muốn vượt qua nỗi sợ gì, cũng phải tự mình nói ra, vạch trần vết sẹo trong lòng, mới có thể nhanh chóng tìm cách chữa lành. Nhưng Lục Úc hoàn toàn bó tay trước Bùi Hướng Tước, đáng ra anh nên từng bước buộc chim sẻ nhỏ phải nói ra nỗi lòng mình, cậu sợ gì, lo lắng gì, muốn gì.

Nhưng quá trình này chắc chắn sẽ chẳng vui vẻ gì cho cam, thậm chí có thể là rất đau khổ.

Cho nên Lục Úc không nỡ.

Anh thầm nghĩ, đến bước này là đủ rồi, không cần bắt ép khiến Bùi Hướng Tước phải nói ra những lời đau lòng thêm nữa.

Dẫu sao, anh cũng đã đoán được nguyên do.

Cho dù vết thương lòng này không thể nhanh chóng được chữa lành, nhưng nó cũng chẳng phải vấn đề quá lớn, anh có thể bên cạnh chim sẻ nhỏ của mình thật lâu, cho đến khi nó liền sẹo.

Lục Úc thẳng người dậy, tay buông thõng, ngồi xếp bằng trên tấm thảm, gần sát bên Bùi Hướng Tước, để cả hai dễ dàng trò chuyện hơn: "A Bùi, có phải em không hề ghét Bùi Định, nhưng cũng không thích, không tín nhiệm ông ta đúng không."

Nếu là đứa trẻ khác, từ nhỏ đã bị bố ruột và mẹ kế đối xử như vậy, cho dù hèn kém yếu đuối, trong lòng cũng sẽ có oán hận. Nhưng Bùi Hướng Tước lại không căm hận, cậu quyết định rời khỏi bố mình, bởi vì Bùi Định thực sự rất quá đáng, khiến cậu không chịu đựng nổi, cũng không thể giữ lời hứa với người mẹ trước lúc qua đời.

Thậm chí, Bùi Hướng Tước không hề thấy đau buồn.

Có lẽ vấn đề của cậu không chỉ là việc khó có thể miêu tả hay gọi tên cảm xúc của mình mà còn là sự phòng bị thiếu tín nhiệm và sự xa cách khó tiếp cận chôn sâu dưới đáy lòng.

Trong quá trình trưởng thành, chẳng có ai có thể đem lại cho cậu cảm giác an toàn, ngay cả anh cũng vậy. Mặc dù Lục Úc tới bên cậu không tính là quá trễ, nhưng cũng không hề sớm. So với mười sáu năm dài đằng đẵng trước đây, một năm họ ở bên nhau không thể coi là dài.

Nếu như năm tháng họ bên nhau, đánh bại mười sáu năm trong quá khứ, có lẽ Bùi Hướng Tước sẽ từ từ khỏi bệnh. Nhưng Lục Úc không chịu đựng nổi chuyện chim sẻ nhà mình bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng và nỗi sợ cậu sẽ lén trốn đi bất cứ lúc nào.

Đến Lục Úc cũng phải cười nhạo tâm tình hỗn loạn của mình, vừa muốn chữa lành cho cậu, vừa không muốn cậu phải chịu đựng, phải đau khổ.

Lục Úc chưa bao giờ hành động thiếu quyết đoán như thế. Nhưng tình yêu kỳ diệu vậy đấy, khiến anh đắm chìm trong nó, không thể vẫy vùng, không thể bàng quan, quyết định dứt khoát.

Lục Úc có thể chấp nhận tổn thương, nhưng không nỡ để Bùi Hướng Tước đau khổ.

Lục Úc im lặng trong chốc lát, rồi hỏi tiếp: "Vậy có phải, em cũng không tin tưởng tôi không?"

Trái tim Bùi Hướng Tước run lên, cậu chậm chạp lắc đầu, cúi mặt xuống: "Là em, không tin chính mình. May mắn, của em, có khi nào, chỉ được nhiêu đó, chỉ đủ, để em gặp được, Lục thúc thúc, chứ không thể kéo dài, đến cả đời. Bầu bạn cả đời."

Tháng ngày còn lại của cậu dài như thế, thế sự lại lắm bất ngờ, chẳng ai có thể đảm bảo chuyện sau này.

Sao với trước đây, cậu đã nói năng lưu loát hơn rất nhiều, bây giờ ra ngoài đường, có thể giả vờ trước những người lần đầu gặp mặt rồi.

Lục Úc cười, ra vẻ như vô tình nghe được câu nói này: "Em dùng hết may mắn của mình rồi cũng chẳng sao, tôi vẫn luôn là một người may mắn."

May mắn đến mức có thể sống lại, tìm được chú chim hoàng yến rồi đưa về bên mình.

Sau khi dừng lại một lát, anh lại nói tiếp: "Chúng ta sẽ bên nhau đến già. Mặc dù chuyện tương lai, chẳng ai nói trước được, ngay cả tôi cũng không thể đảm bảo. Nhưng, tôi vẫn có thể chuẩn bị trước một chút."

Lục Úc xoay người, vươn tay kéo ngăn kéo tủ, lấy ra một cuốn sổ mỏng nho nhỏ, bìa ngoài tối màu.

Đây là món quà sinh nhật thứ hai.

"Đây là sổ hộ khẩu, có tên cả hai chúng ta. Tên hai chúng ta sẽ gắn kết với nhau, sinh mạng cũng vậy, chúng ta sẽ chia sẻ cuộc đời, tài sản và mọi thứ mình có cho nhau."

Đây là lời tỏ tình Lục Úc có thể thực hiện được, cũng là lời tỏ tình sâu sắc nhất.

Lục Úc nhẹ nhàng đặt cuốn sổ vào tay Bùi Hướng Tước: "Sống chung chăn, chết chung huyệt. Sau này khi rời khỏi cõi đời, chúng ta sẽ chôn cùng một mộ, được không em?"

Bùi Hướng Tước đã có chút thịt, nhưng vẫn gầy, chẳng cứng cáp lên được bao nhiêu, Lục Úc nắm lấy tay cậu, cảm thấy chỉ cần nắm chặt là nó sẽ gãy.

Cổ tay nhỏ như vậy, suýt nữa không đỡ được quyển sổ, như thể nó nặng tựa ngàn cân. Một lúc lâu sau, Bùi Hướng Tước mới mở trang đầu tiên ra, trên đó ghi tên Lục Úc, trang thứ hai, là tên cậu, Bùi Hướng Tước.

Tên của hai người họ được viết trong cuốn sổ này, giống như tạo thành một liên kết vô cùng thần thánh, không ai có thể xóa bỏ được.

Trong lúc còn đang hoảng hốt, Bùi Hướng Tước như thấy được ánh sáng lóe lên từ cuốn sổ trong tay.

Cổ tay cậu vẫn còn run rẩy, ngón tay cầm cuốn sổ như có thể làm rơi bất cứ lúc nào.

Bùi Hướng Tước cảm thấy bản thân rất yếu đuối, cho nên cậu rất khó trao toàn bộ niềm tin của mình vào người khác, cho dù đối phương có là Lục thúc thúc, tuy biết người này tốt thế nào, cũng rất khó khăn.

Thực ra chẳng có gì đáng sợ cả. Lời Lục thúc thúc nói, chuyện Lục thúc thúc làm, đã đủ khiến người ta yên tâm rồi, nhất là thời khắc này.

Bùi Hướng Tước ngẩng đầu lên, khóe mắt hoe đỏ, tâm trạng hỗn loạn cũng đã bình tĩnh lại, cậu nghiêng đầu cười nhẹ: "Thực ra, em chẳng hề, tốt chút nào, lại còn nhát gan, lúc nào cũng sợ sệt. Nhưng Lục thúc thúc, tốt như thế, nên em cũng muốn, trở nên tốt hơn."

Tình yêu diệu kỳ ở chỗ, nếu yêu đúng người bản thân sẽ dần dần trưởng thành hơn, tốt đẹp hơn; yêu sai người sẽ dần dần suy sụp đi, thậm chí rơi xuống đáy vực.

Cả Lục Úc và Bùi Hướng Tước, đều là Mr. Right duy nhất của cuộc đời nhau.

Lục Úc gật đầu nói: "Được. Em có thể trở thành một chú chim sẻ nhỏ dũng cảm hơn." Nói rồi, anh dang hai tay ra, đây là cái ôm đầu tiên của hai người tối nay.

Anh ôm cậu, giống như ôm một đứa trẻ luôn được cưng chiều, nhẹ nhàng, thân mật. Bùi Hướng Tước tựa vào vai anh, cắn nhẹ lên vành tai anh, chậm rãi nói: "Em trao bản thân cho Lục thúc thúc, Lục thúc thúc cũng phải trao bản thân mình cho em, dù hiện tại em chưa đủ mạnh mẽ, nhưng em sẽ cố gắng hết sức bảo vệ anh."

Lục Úc nghe những lời có vẻ ngây thơ này của cậu, cũng chẳng chê cười, chỉ gật đầu: "Đến lúc gặp nguy hiểm, sẽ không sợ hãi, mà sẽ chờ A Bùi, người hùng của tôi, tới cứu tôi."

Lục Úc có thể ngắm nhìn Bùi Hướng Tước đang phủ phục trên người mình rất rõ ràng. Cậu rất gầy, mặc một bộ quần áo ngủ rộng rãi, để lộ ra bả vai và cổ, từng đường gân xanh rõ nét và da thịt mềm mại lưu luyến ôm lấy đường cong tuyệt mỹ.

Hai người không nói gì thêm nữa, chỉ ôm nhau như thế. Bùi Hướng Tước hướng mặt ra ngoài cửa sổ, trên kính in hằn một dấu bàn tay rất lớn, một tay cậu không che hết được, thế nên lúc từng ngón tay của bàn tay ấy đan lấy tay cậu mới ấm áp và đáng tin cây như thế.

Cậu rất muốn hôn Lục thúc thúc của mình.

Bùi Hướng Tước đỏ mặt, liếm nhẹ vành tay của Lục Úc: "Hôm nay, hôm nay vẫn chưa tận, em có thể, có thể xin thêm một món quà nữa được không?"

Lục Úc cảm thấy vành tai mình vừa ướt át vừa nhột, nhưng vẫn ráng chịu đựng: "Món quà gì?"

"Một, một nụ hôn, có được không?"

Bùi Hướng Tước thỉnh thoảng vẫn xin một cái ôm một nụ hôn, nhưng lần này chẳng hiểu sao lại thấy rất xấu hổ, nói tiếp: "Không phải, không phải như hiện tại đâu, muốn một, một nụ hôn người lớn ý ạ."

Lục Úc hít một hơi thật sâu, có vẻ kiên nhẫn của anh sắp cạn kiệt rồi.

"Em muốn thật sao?"

Vậy thì tặng em.

Bùi Hướng Tước chưa kịp trả lời, đã bị áp sát vào khung cửa sổ, da thịt chạm vào thủy tinh lạnh lẽo, khiến cậu co rúm lại theo bản năng, nhưng lại chẳng thể lui ra.

Có lẽ, giờ này khắc này, Lục Úc không định bỏ qua cho cậu nữa.

Nụ hôn của anh không hề ôn nhu, mà chỉ còn lại d.ục vọng mãnh liệt.

Extra

Tiểu Tước: Lục thúc thúc, hôn tớ! Sợ hãi!

Đại Bùi: Hôm qua chẳng phải còn muốn mổ người ta sao?

Tiểu Tước: Tớ của ngày hôm qua không giống tớ của ngày hôm nay. Quà Lục thúc thúc tặng đã mua chuộc được tớ rồi.

+

Đại Bùi:???

Bình luận

Truyện đang đọc