CHIM TRONG LỒNG

Editor: Ân Phi

Beta: Tửu Thanh

Từ Đại Vũ chính là Thiếu đế Tiêu Vũ Xuyên.

Từ trước đến giờ Tiêu Vũ Xuyên luôn bướng bỉnh vô lý, thường xuyên lén chạy ra khỏi cung, nhưng số lần bị Tiêu Tuấn Trì bắt gặp cũng được bốn đến năm lần. Công khai đi vào Từ gia, dùng cái tên giả “Từ Đại Vũ”, đối với hắn mà nói cũng chẳng phải chuyện kỳ lạ gì.

Ngay lúc này vị thiếu niên anh tuấn mở to đôi mắt đen như mực của mình, con mắt đảo qua đảo lại, không khách sáo đánh giá Khương Linh Châu.

Trong lòng Khương Linh Châu khẽ thở dài một hơi: Sao ở Tiêu gia ai cũng thích trò này thế?

“Hóa ra là Từ tiểu thiếu gia.” Nàng cười nói: “Từ tiểu thiếu gia có dáng dấp của rồng của phượng, Từ phu nhân thật có phúc.”

Trên trán Từ phu nhân chảy đầy mồ hôi lạnh: “Không dám, không dám.”

Cũng chẳng biết là không dám cái gì.

Tiêu Vũ Xuyên không đợi nàng gọi đã tự mình đứng dậy, tự nhiên ngồi xuống chiếc ghế bành, không mời mà thản nhiên cầm chén trà vân vụ lên thưởng thức.

“Từ nhị tiểu thư.” Khương Linh Châu quay sang hỏi Từ Minh Nghiên: “Học vấn của đệ đệ ngươi thế nào?”

“Chuyện này…” Từ Minh Nghiên hít một hơi thật sâu, bất lực nhìn Từ đại phu nhân, mờ mịt gật đầu: “Học vấn vô cùng, vô cùng, vô cùng tốt ạ.”

“Vô cùng tốt?” Khương Linh Châu cong môi nói: “Vậy ta cũng rất muốn kiểm tra Từ tiểu thiếu gia.”

Tiêu Vũ Xuyên đang ngồi trên ghế bành uống trà, suýt nữa phun ngụm trà ra ngoài. Dùng ống tay áo lau khóe miệng, hắn nói một cách tội nghiệp: “Nhiếp Chính Vương phi, người đừng nghe tỷ ấy nói bậy, ta dở nhất là đọc sách.”

“Vậy sao?” Giọng của Khương Linh Châu càng thêm dịu dàng: “Ta chỉ muốn biết rằng Từ tiểu thiếu gia có thể đọc thuộc lòng “Lễ”, “Truyền” không? Xin hỏi Từ tiểu thiếu gia, “Thái thượng quý” là gì? “Nhân tử chi lễ” là gì?”

Khuôn mặt xinh đẹp của Tiêu Vũ Xuyên lập tức nhăn lại, giống như ăn phải bánh bao thiu, “Thái thượng quý… Thái thượng quý…” Tiêu Vũ Xuyên ấp úng mãi vẫn không nói ra được lời nào.

Ở bên này, Từ Minh Nghiên lại hơi nôn nóng, nhỏ giọng tiếp lời: “Thái thượng quý đức, phàm là người có lễ, đông ấm hạ mát, hôn định thần tỉnh, tại sửu di bất tranh.”

Tiêu Vũ Xuyên vỗ tay một cái, nói: “Đúng rồi! Chính là cái này. Thái thượng quý đức, phàm là người có lễ, đông ấm hạ mát, hôn định thần tỉnh, tại sửu di bất tranh.”

Khương Linh Châu gật đầu khen ngợi: “Nếu Từ gia tiểu thiếu gia có thể biểu hiện như vậy trước mặt Nhiếp Chính vương thì càng tuyệt hơn.”

Tiêu Vũ Xuyên vừa nghe thì biết người trước mặt đã nhìn thấu thân phận của hắn. Nhất thời hắn hơi mất hứng, nhướng mày, tiếc nuối nói: “Hóa ra Cạnh Lăng Vương phi đã biết là trẫm.”

Lời tự xưng của hắn vừa dứt, mọi người xung quanh lập tức quỳ xuống lạy. Khương Linh Châu cũng đứng dậy, thướt tha hành lễ: “Tham kiến bệ hạ.”

“Miễn lễ.” Tiêu Vũ Xuyên phất tay áo rồi nói với những người khác: “Mọi người lui xuống đi, trẫm muốn nói chuyện riêng với Cạnh Lăng Vương phi.”

“Chuyện này…” Từ phu nhân hơi do dự.

“Sao nào, ở Từ gia, mệnh lệnh của trẫm không có hiệu lực à?” Tiêu Vũ Xuyên hơi giận dữ hỏi.

Vẻ mặt này vô cùng hiệu nghiệm, Từ phu nhân lập tức dùng mắt ra hiệu với đám nữ quyến. Ngay tức khắc, người trong phòng lớn cũng rời đi gần hết, chỉ còn lại Tiêu Vũ Xuyên và Khương Linh Châu.

“Thẩm thẩm, xin đừng trách móc.” Tiêu Vũ Xuyên thích thú nâng đĩa đậu lên, bỏ từng miếng vào trong miệng: “Tam thúc của trẫm thật sự không có tình người, nhốt trẫm ở điện Hàm #Chương để đọc sách, trẫm muốn nhìn thẩm thẩm cũng không được, chỉ có thể lén chạy ra ngoài.”

Thiếu niên này trời sinh tư rồng thế phượng, vô cùng tuấn tú. Nếu hắn là một cô nương, chắc hẳn cũng thuộc dạng hồng nhan họa thủy. Khương Linh Châu thật sự rất muốn thấy hắn mặc y phục của nữ.

“Bệ hạ nên chăm chỉ học chính trị mới có thể giữ vững ngai vàng, chàng ấy chỉ muốn tốt cho người.” Khương Linh Châu nói với Tiêu Vũ Xuyên.

“Sao thẩm cũng nói thế vậy?” Vẻ mặt Tiêu Vũ Xuyên lộ rõ sự đau khổ. Hắn xoa vành tai mình, lẩm bẩm: “Cũng đúng, thẩm là Công chúa nước Tề. Công chúa và Vương gia không khác nhau lắm, đều thích nói những điều vô nghĩa.”

Khương Linh Châu bật cười.

“Không nói đến chuyện này nữa.” Tiêu Vũ Xuyên ăn sạch cả đĩa đậu, lười biếng gác chân ngồi trên ghế bành, nói: “Ban đầu thẩm thẩm được gả đến nước Ngụy, có phải trong lòng chẳng vui vẻ gì không? Tam thúc của trẫm trời sinh hung dữ, lại chẳng biết đối xử tử tế với các cô nương.”

“Bệ hạ lại nói đùa.” Khương Linh Châu im lặng một lúc mới trả lời: “Ý của phụ mẫu, lời nói của bà mối. Nam cưới nữ gả thì có gì mà yêu với ghét chứ?”

“Thẩm thẩm nghĩ thoáng thật đấy.” Tiêu Vũ Xuyên toét miệng cười, nụ cười như hoa đào, chói mắt vô cùng. Nếu hắn có thể thông minh thêm một ít thì chắc chắn sẽ là một thiếu niên rất được quý mến. Kì kèo một lúc, hắn lại lên tiếng hỏi: “Thẩm thẩm, nếu trước kia người cầu hôn với Công chúa nước Tề không phải Tam thúc của trẫm mà là người khác thì thẩm có tức giận không?”

Câu hỏi của Tiêu Vũ Xuyên hơi kỳ lạ.

Bản thân Tiêu Vũ Xuyên cũng có Hoàng hậu, nói cho cùng thì trong Tiêu gia cũng chẳng còn “người khác” nào đến tuổi kết hôn nữa.

“Tức giận làm gì?” Khương Linh Châu nói: “Nếu không phải là Vương gia cầu hôn, người được gả đi cũng chưa chắc sẽ là thần thiếp.”

“Cũng phải… cũng phải.” Tiêu Vũ Xuyên khịt mũi rồi nói: “Số mệnh của Tam thúc thật là tốt, đây là số trời.”

Một lúc lâu sau, Đế vương trẻ tuổi hứng thú nói: “Tam thẩm, trẫm với thẩm vừa gặp mà như đã quen từ lâu, trẫm muốn mời thẩm thường xuyên vào cung chơi. Hôm nào đó trẫm sẽ nhờ mẫu hậu tổ chức cung yến, Tam thẩm nhất định phải nể mặt đấy.”

Bệ hạ đã mời, sao có thể từ chối?

Khương Linh Châu chỉ có thể đồng ý.

Thiếu niên này nhanh miệng lại thẳng tính, chuyện gì cũng có thể nói ra, không hề che giấu tâm tư, chẳng giống một vị Đế vương mà lại giống thiếu niên mạnh mẽ trên thảo nguyên hơn.

Khương Linh Châu trò chuyện với hắn một lúc lâu, Tiêu Vũ Xuyên mới rời đi. Lúc đi hắn còn hỏi tên của Từ Minh Nghiên.

“Khuê danh của Từ nhị tiểu thư là Minh Nghiên à?”

“Dạ phải.” Từ phu nhân trả lời.

Tiêu Vũ Xuyên cũng không nhiều lời nữa mà nhanh chóng rời đi trong giọng nói cung kính của mọi người.

Đến tối, Khương Linh Châu rời Từ phủ. Nàng vừa mới bước ra khỏi cửa của Từ phủ đã thấy một chiếc xe ngựa đỗ ở đó, là hoa văn của phủ nàng.

Rèm xe được vén lên, Tiêu Tuấn Trì để lộ nửa người. Mái tóc đen nhánh của hắn được buộc lại, trên đầu còn cài một cây trâm ngọc, cách ăn mặc này của hắn cũng giảm bớt sự uy hiếp, ngược lại tăng thêm chút nhã nhặn của văn nhân.

“Sao Vương gia lại đến đây?” Khương Linh Châu hơi ngạc nhiên.

“Ta vừa từ trong cung ra, nhớ Vương phi ở Từ gia nên muốn đưa Vương phi về.” Hắn đáp.

Khương Linh Châu để cho mấy tỳ nữ với Lan cô cô ngồi chung một chiếc xe ngựa, còn nàng thì lên xe ngựa của Tiêu Tuấn Trì. Dáng người nàng hơi thấp, giẫm lên thang rất tốn sức, hai tay nắm chặt lấy làn váy vì sợ ngã. Tiêu Tuấn Trì thấy vậy thì dứt khoát ôm nàng lên xe ngựa.

Vừa ôm nàng hắn vừa lẩm bẩm: “Vương phi nặng hơn trước rồi.”

Khương Linh Châu: …

Chàng nuôi heo đấy à?

Xe ngựa của phủ Nhiếp Chính vương rời đi, cuối cùng người Từ phủ cũng đứng thẳng lưng. Từ Minh Nghiên nhìn về phía cuối phố, như có điều suy nghĩ nói: “Mẫu thân, Vương gia thật tốt với Vương phi.”

Từ phu nhân vẫn luôn rất cưng chiều đứa con gái nhỏ thông minh lanh lợi của mình. Nghe vậy, bà khẽ véo mũi của nàng rồi cười nói: “Đợi Minh Nghiên trưởng thành chắc chắn sẽ tìm được một phu quân tốt như Cạnh Lăng vương. Ở nước Ngụy, thứ không thiếu nhất chính là những người đàn ông có tình có nghĩa.”

Từ Minh Nghiên nhíu mày, trong lòng nhỏ giọng lẩm bẩm.

Người đàn ông có tình có nghĩa?

Phụ thân cũng đã có thê tử rồi, chẳng phải vẫn nạp thiếp đấy sao?

***

Trên xe ngựa, Tiêu Tuấn Trì đang nhìn chằm chằm vào Khương Linh Châu.

Khương Linh Châu bị nhìn như vậy thì không được tự nhiên quay đầu đi.

Bánh xe lốc cốc lăn về phía trước, bên ngoài xe ngựa là con đường đông nghịt người. Tuy đã là hoàng hôn nhưng trên đường vẫn náo nhiệt như thường.

“Từ gia có gây khó dễ cho Vương phi không?” Tiêu Tuấn Trì hỏi.

“… Làm sao có thể chứ.” Nàng trả lời: “Từ phu nhân cư xử với mọi người rất nho nhã lễ phép, Từ tiểu thư cũng có tri thức lại hiểu lễ nghĩa.”

Khương Linh Châu vừa mới trả lời thì chợt nghe thấy tiếng trống chiêng vang trên phố. Tiếp đó, chính là những giọng nói ồn ào của nửa người Tề nửa không phải người Tề, giống như giọng hò của người lái thuyền bên bờ sông. Có già có trẻ, có trầm có bổng, tuy rời rạc nhưng lại khí thế vô cùng.

Khương Linh Châu cẩn thận lắng nghe, nghe ra được những gì họ nói là “Trở về Giang Nam, trả lại U Yến” thì vẻ mặt lập tức thay đổi.

Giọng reo hò càng lúc càng xa, nhưng vẻ mặt của Khương Linh Châu vẫn không tốt lên nổi.

“Vương phi không cần để trong lòng.” Tiêu Tuấn Trì dựa vào thành xe, ngón tay vân vê tràng hạt, nói: “Đám người này đã náo loạn thành quen, lát nữa người của đội tuần tra sẽ đuổi họ đi. Suốt ngày ồn ào náo loạn, chẳng biết tu thân dưỡng tính, cho rằng tướng sĩ của ta vô dụng thế sao?”

Trong lòng Khương Linh Châu không biết có cảm thụ gì.

“Vẻ mặt này của Vương phi như vừa gặp ma vậy.” Tiêu Tuấn Trì trêu nàng, lại còn dùng tay véo hai má nàng: “Sợ gì chứ? Bổn vương bảo vệ nàng.”

Khương Linh Châu gỡ tay hắn ra khỏi khuôn mặt mình, nghiêm túc nói: “Vương gia, thiếp không sợ. Chẳng qua thiếp đang suy nghĩ, trước có nhà rồi mới đến đất nước, sau đó là thiên hạ. Nhưng đặt mình vào vị trí của người khác để đối đãi, người Tề là con dân, quân thần, người Ngụy cũng là con dân, quân thần. Đã là con người thì phải trải qua sinh lão bệnh tử, khói lửa chiến tranh. Nếu bàn luận về “thiên hạ” thì chiến tranh không có kẻ thắng, chỉ có người thua mà thôi.”

Tiêu Tuấn Trì hơi kinh ngạc. Hắn nhíu mày nói: “Vương phi nghĩ xa thật đấy.”

“Vâng.” Nàng gằn từng chữ: “Điều duy nhất khiến thiếp bằng lòng gả đến đây chính là có thể đổi lấy sự yên bình ở U Yến, không có chiến tranh.”

Tiêu Tuấn Trì khẽ cười: “Vương phi nói chuyện thật khéo, khiến cho bổn vương cảm thấy tự ti. Không biết rằng Từ phu nhân, người tự xưng có tài ăn nói có thể đối đáp lại cái miệng nhỏ của Vương phi không nhỉ?”

Nhắc đến Từ phu nhân, Khương Linh Châu lập tức nghĩ đến Tiêu Vũ Xuyên. Vì vậy, nàng kể lại chuyện mình bắt gặp Tiêu Vũ Xuyên cho Tiêu Tuấn Trì nghe.

Tiêu Tuấn Trì cũng không quá bất ngờ, chỉ lạnh nhạt “Ồ” một tiếng, có lẽ vì đã quá quen với chuyện này. Hắn vừa vuốt ve nhẫn ngọc ban chỉ vừa nói chuyện: “Thằng nhóc này thường xuyên trốn ra khỏi cung, có muốn bắt cũng chẳng được.”

“Bệ hạ mời thiếp vào cung đây này.” Khương Linh Châu lại nói tiếp.

“… Hả?” Lần này Tiêu Tuấn Trì không thể ngồi yên.

Làm sao hắn mới có thể nhắc nhở Vương phi đây?

Thằng nhóc đó là tên háo sắc trăm phần trăm!

~~~ Tác giả có lời muốn nói:

Đại Cẩu: Trẻ con không dễ dạy, lại dám đào góc tường của hoàng thúc.

Bình luận

Truyện đang đọc