CHIM TRONG LỒNG

Editor: Bạch Miêu

Beta: Tửu Thanh

Người ở trấn Thanh Sơn phát hiện, dạo này có một phú thương đáng gờm đến trấn.

Lão gia họ Vương, vẻ ngoài rất tuấn tú nho nhã, tác phong nhanh nhẹn, phu nhân của phú thương đó cũng là một người phụ nữ duyên dáng, vẻ ngoài nhỏ nhắn xinh đẹp, có lẽ là phụ nữ phương Nam.

Đôi phu thê này còn trẻ, trai tài gái sắc lại giàu có, mua đồ rất hào phóng. Chẳng bao lâu sau, cả trấn đều đồn đại về “Vương lão gia” và “Vương phu nhân”.

Chỉ vài ngày sau, có mấy đứa trẻ trong trấn tò mò dựng thang cạnh tường, muốn xem thử vị phu nhân kia xinh đẹp đến đâu. Nếu Tống Chẩm Hà không vác gậy đuổi người thì không biết bao nhiêu người đã chen nhau đứng nhòm trên tường rồi.

Mấy lần Tiêu Tuấn Trì ra ngoài đều thấy Tống Chẩm Hà vung gậy cạnh tường như đang đuổi chuôt, cảm thấy vô cùng hài hước. Hắn liếc vào phòng, nói: “Nương tử đúng̣ là tiếng lành đồn xa, hàng xóm mười dặm quanh đây ai cũng muốn đến đây ngắm nàng. Trước đây Phan An (1) bị ném hoa quả đầy xe chắc cũng chẳng hơn nàng là bao nhỉ? Khó trách đến cháu ta cũng không quên nổi nàng.”

(1) Phan An (247-300), vốn tên là Phan Nhạc, tự An Nhơn, người Trung Mưu, Huỳnh Dương, là một nhà văn thời Tây Tấn. Nhờ nhan sắc lấn át cả phái đẹp, Phan An được ngợi ca là đệ nhất mỹ nam thời cổ đại. Khi còn niên thiếu, Phan An đi dạo ở thành Lạc Dương. Phụ nữ quanh đó thấy chàng tuấn tú, mới vây quanh, ném trái cây đầy xe.

Khương Linh Châu xinh đẹp ngồi trên giường, dựa lưng vào chiếc gối lụa, nhìn rất thoải mái. Nàng loay hoay mãi với đống len mua hôm qua, lo lắng nói: “Phan An? Ném hoa quả đầy xe? Phu quân dùng mấy lời này để nịnh nọt thiếp đấy à?… Không biết có bao nhiêu người tranh nhau làm thị thiếp của phu quân, vậy mà chàng còn so đo với thiếp?”

“Nhưng vi phu cũng có dám nạp thiếp đâu.” Tiêu Tuấn Trì đáp.

“Đúng là chàng không nạp thiếp. Nhưng tre già măng mọc, phụ nữ muốn làm thiếp của chàng còn ít à?” Khương Linh Châu liếc hắn một cái, “Trước có Chung Tiểu Yến, sau có Lương Lục Huệ, ở giữa còn có Hoán Nguyệt cô nương do Thái hậu nương nương ban thưởng. Thiếp khó chịu là đúng thôi.”

Dù nói thế, nhưng nàng chẳng “khó chịu” chút nào, cười khanh khách đợi Tiêu Tuấn Trì đáp.

“Tiêu gia dạy rằng đàn ông không được nạp thiếp.” Tiêu Tuấn Trì nghiêm túc nói.

“Thôi đi, chẳng phải bệ hạ và Hào Châu vương đều nạp thiếp sao?” Khương Linh Châu rút gối lụa sau lưng ra ném về phía hắn, “Thiếp thấy chàng tuấn tú như vậy, chắc cũng chẳng phải người tốt lành gì đâu.”

Tiêu Tuấn Trì không dám tránh, cứ thế ăn trọn cả cái gối mềm mại vào mặt. Hắn tỏ ra đau đớn, nói: “Bởi vì người ta muốn làm thiếp nên nương tử ra tay đánh ta bị thương này, đau quá, đau quá đi… Mà vi phu ghét bỏ dung mạo của nàng lúc nào chứ?”

Khương Linh Châu không phục: “Ý chàng là thiếp chỉ được mỗi vẻ ngoài thôi đúng không? Chữ của thiếp cũng đẹp nhất Hoa Đình đó. Mang bút lên cho ta!”

“Nương tử nói đúng.” Tiêu Tuấn Trì hùa theo, “Thôi đừng mang bút lên nữa, đương nhiên chữ của nương tử phải đáng giá ngàn vàng rồi. À không, vô giá mới đúng. Nên ta đâu dám bàn luận chữ của nàng.”

Lời này của hắn quá khiêm tốn rồi. Trên dưới nước Ngụy ai chẳng biết chữ của Tiêu Tuấn Trì đẹp đến nhường nào? Chỉ có điều Khương Linh Châu nhất định không bỏ qua cho hắn, phải tranh tài cao thấp. Thế là Kiêm Hà và Bạch Lộ mang giấy bút tới bày lên bàn, để Khương Linh Châu trổ tài.

Nàng vén tay áo, nghiêm túc chấm mực, nâng khuỷu tay lên, suy nghĩ một lát rồi từng chữ tuôn ra trôi chảy như cá lội nước.

Tiêu Tuấn Trì tựa vào cửa, mỉm cười nhìn nàng, không nói gì.

Từng tia nắng rời rạc, trong suốt và ấm áp rọi xuống nhân gian. Những cành cây ngoài cửa sổ thỉnh thoảng lại rung rinh bởi gió, sự mềm mại và tươi mới của bóng cây y như thân hình mềm mại của người phụ nữ. Chợt có tiếng suối trong veo truyền đến, róc rách không dứt như tiếng hát bên tai. Sự yên bình ấy khiến Tiêu Tuấn Trì có cảm giác đây chính là “Một đời bình yên”.

“Cạch” một tiếng, Khương Linh Châu gác bút lên bàn, ngước mắt lên, cười hỏi: “Phu quân, chàng thấy thiếp viết thế nào?”

Tiêu Tuấn Trì đứng thẳng lên và đến bên cạnh nàng để xem, thấy trên giấy viết “Ngựa vua trắng như tuyết. Yên vàng sáng khí phách. Sương thu cắt kiếm ngọc. Chiều tà khảm áo bào” (2). Chữ viết của nàng mặc dù nhỏ nhắn bay bổng nhưng cũng rất mạnh mẽ và chắc chắn. Tiêu Tuấn Trì vừa nhìn đã khen không dứt miệng.

(2) Bài thơ Bạch Mã Thiên của Lý Bạch.

“Đây là chữ của người trời, nhân gian có thể thấy mấy lần? Cạnh Lăng xấu hổ quá. Chữ Vương phi khiến ta muốn vứt bút đi tòng quân luôn đây này. Chữ nàng quá đẹp, về nhà phải treo trong thư phòng mới được…”

“Dừng lại đi, đủ rồi đấy.” Khương Linh Châu ngắt lời rồi nhét bút vào trong tay hắn, nói: “Phu quân cũng viết đi.”

“Ồ, tuân lệnh.” Hắn cười một tiếng, nhấc bút lên, chữ Xe (车) đầu tiên viết xiêu xiêu vẹo vẹo, không giống chữ của hắn chút nào, chắc hắn định cố tình thua Khương Linh Châu đây mà.

“Phu quân đừng lừa thiếp.” Khương Linh Châu đè lên cổ tay hắn, giận dỗi nói, “Thiếp đã từng thấy chữ của phu quân rồi, khi đó chàng viết “… Chúng ta luôn kính trọng những lễ nghi của người Tề, ngưỡng mộ Nho giáo. Nay ta hi vọng có thể hạ thấp mình cầu hôn Hà Dương công chúa, kết thông gia với nước Tề…”, thiếp vẫn nhớ rõ đấy nhé. Chàng cố ý viết xấu thì thiếp không chấp nhận đâu.”

Không còn cách nào khác, Tiêu Tuấn Trì đành phải bỏ tờ giấy này đi, trải giấy mới, lúc này mới thật sự hạ bút.

Xe ngựa xa dần, thật khó quên khi nhớ đến chàng

Chàng yên lòng ngao du từ phương Tây rồi vào Tần, thiếp nguyện trở thành cái bóng để dõi theo chàng

Nhưng cái bóng sẽ chẳng thể bên chàng nếu chàng đứng trong bóng râm, nên thiếp mong chàng luôn đi về phía ánh sáng.. (3)

(3) Bài thơ Xe xa xa thiên của Phó Huyền.

Chữ của Tiêu Tuấn Trì ngập tràn sát ý, lạnh lẽo thấu xương, chẳng giống viết về nỗi oán hận chốn khuê phòng chút nào.

Khương Linh Châu cầm hai tờ giấy, chờ mực khô mới gọi Bạch Lộ đến, vui vẻ nói: “Cầm chữ của ta và lão gia ra trấn bán. Hỏi mấy người bán tranh xem họ có chịu mua không. Nếu có thì quay lại báo giá cho ta.”

Tiêu Tuấn Trì ngạc nhiên nói: “Nương tử, nàng phải nghĩ cho kỹ. Ở Thái Diên, số tiền bán chữ của ta có thể mua được một tòa nhà. Còn ở đây cùng lắm chỉ bán được năm lượng thôi.”

“Thiếp nghĩ kỹ rồi mà.” Khương Linh Châu nói như lẽ đương niên, “Chúng ta còn thiếu nhà à? Bạch Lộ, đi mau.”

Bạch Lộ đáp lời, sau đó cầm hai tờ giấy ra cửa.

Nghe nói lão gia và phu nhân Vương gia muốn bán chữ, người làm ăn trên trấn rủ nhau tham gia rất đông. Bọn họ thấy đôi vợ chồng kia không thiếu tiền, hiểu rằng hai người này cũng chỉ bán cho vui thôi, vì thế họ tụ tập nhận xét hai nét chữ từ đầu đến chân.

“Câu “Ngựa vua trắng như tuyết” này viết đẹp quá, chỉ có điều chưa đủ dứt khoát.”

“Ta cảm thấy bài thơ về nỗi oán hận chốn khuê phòng này chắc chắn là do Vương lão gia viết. Đàn ông mà đi viết mấy thứ này, không thấy nực cười à? “… Nên thiếp mong chàng luôn đi về phía ánh sáng…” cái gì không biết. Ta thấy hai người này nên đổi với nhau mới đúng.”

“Ai nói đàn ông không được viết về nỗi oán hận chốn khuê phòng? Phu nhân có chí lớn, hiên ngang không thua kém đàn ông, còn lão gia lại là người cẩn thận, biết quan sát, có thể lắm chứ.”

Sau khi cãi nhau xong, thật sự có người ra giá một, hai lượng. Chỉ có điều nơi này cũng chỉ là một thị trấn nhỏ, toàn dân thường không hiểu thơ văn, ai có thể nhận ra nét chữ ngàn vàng của Cạnh Lăng vương chứ? Cuối cùng, chữ của Tiêu Tuấn Trì bán được bảy lượng, Khương Linh Châu thì năm lượng.

Nếu để người thành Thái Diên biết, chỉ sợ họ sẽ tức giận đến nỗi nôn ra máu.

Bạch Lộ cầm bạc về nhà, nhưng lại bị Tống Chẩm Hà ngăn cản trước cửa. Tống Chẩm Hà liếc túi bạc vụn trong ngực nàng, nhỏ giọng hỏi: “Lão gia phái ta ra hỏi xem chữ của mình bán được bao nhiêu tiền?”

Bạch Lộ ước lượng túi bạc trên tay phải, nói: “Chữ của lão gia bán được bảy lượng.”

Sau đó đoán lượng bạc trên tay trái: “Chữ của phu nhân là năm lượng.”

Tống Chẩm Hà cười một tiếng, bắt chước nàng, ước lượng bạc trong túi rồi nói: “Sai rồi, phu nhân bảy lượng, lão gia năm lượng mới đúng. Hiểu chưa? Lão gia đã ra lệnh, ngươi cứ bẩm báo với phu nhân như vậy nhé. Phu nhân bảy lượng, lão gia năm lượng, nhớ kỹ đấy.”

Bạch Lộ biết Tiêu Tuấn Trì đang dỗ dành thê tử, vì thế nghe lời trở về bẩm báo với Khương Linh Châu. Khương Linh Châu nghe xong quả nhiên rất vui mừng, thưởng tiền bán chữ cho người hầu rồi kêu to: “Thật hả giận.”

Ở lại trấn Thanh Sơn thêm vài ngày nữa, đoàn người mới tiếp tục về Cạnh Lăng. Hai người giữ lại tiểu viện này, thuê vài người trông coi để sau này nếu Khương Linh Châu thích thì lại dọn đến đây ở mấy hôm.

Sau nửa năm xa cách, quận Cạnh Lăng vẫn như thế.

Khương Linh Châu ngắm nhìn Cạnh Lăng, cảm thấy vô cùng thân thiết. So với thành Thái Diên quyền quý nhưng mưu kế ngập trời thì Cạnh Lăng tốt hơn nhiều.

Xe ngựa chạy qua phố, dừng lại trước phủ Cạnh Lăng vương. Bánh xe chưa dừng hẳn đã nghe thấy tiếng chuông bạc giòn giã, thì ra là A Như chạy tới, miệng reo lên: “Vương gia và Vương phi đã về rồi sao?!”

Mặc dù Lan cô cô mệt nhọc nhưng vẫn xuống xe trước, lạnh lùng dạy dỗ: “Không được vô lễ!”

Một bóng người đo đỏ đứng trốn sau cửa, đó là Tống Thái Vi đã lâu không gặp. Khuôn mặt xinh đẹp của nàng ấy ẩn hiện ý cười, hơi cúi đầu, dường như nàng ấy đang cố gắng phân biệt bước chân.

“… Vương gia, Vương phi, Lan cô cô… Cả ca ca cũng về. Còn cả… Phó đại ca…”

Nói xong cái tên cuối cùng, Tống Thái Vi tỏ vẻ ngượng ngùng.

Tiêu Tuấn Trì xuống ngựa, thấy vậy sao còn không hiểu? Hắn nói với Phó Huy và Tống Chẩm Hà: “Các ngươi về nghỉ ngơi trước đi. Chẩm Hà và muội muội lâu rồi không gặp, ngồi tâm sự một lát cũng được.”

Phó Huy dắt ngựa, quay đầu, thấp giọng đáp: “Đa tạ Vương gia.”

Quả thật hắn và Tống Thái Vi đã lâu không gặp. Nửa năm xa cách, hai người luôn viết thư cho nhau, hắn biết Tống Thái Vi mù nên phải để người khác đọc thư cho nàng nghe. Vì thế Phó Huy không dám viết gì quá đáng trong thư, coi nhau như bạn bè, không vượt lễ tiết, vô cùng cẩn thận. Bây giờ gặp lại cô nương áo đỏ xa cách từ lâu mới biết thế nào là “Một ngày không gặp như cách ba thu”, hơn nữa bọn họ đã không gặp nhau nửa năm rồi.

Hắn trở về sắp xếp hành lý, không để ý đến cơ thể mệt mỏi, khi đêm xuống vẫn đi gặp Tống Thái Vi.

Vào trong viện, Phó Huy liếc mắt nhìn xung quanh, tìm thấy một gốc cây xanh um tùm thì đưa tay ngắt một chiếc lá, đặt lên môi. Bóng đêm mịt mờ, hắn dựa vào thân cây, thong thả thổi “Hồng Đậu”.

Ngay lập tức, khung cửa sổ cách đó không xa mở ra.

Tống Thái Vi chống tay lên cửa, cười nói: “Phó đại ca, huynh có tâm sự.”

Nàng vẫn dùng trâm cài tóc cũ, tóc mai buông lỏng. Phó Huy nhận ra, thả chiếc lá xuống, nói: “Huynh có tâm sự thật đấy. Muội không dùng chiếc trâm cài huynh tặng sao?”

Nghe thấy giọng nói trong trẻo của hắn, Tống Thái Vi ngại ngùng: “Phó đại ca tự tay khắc, Thái Vi hay ngã, sợ làm hỏng nó… nên đành cất trong hộp.” Nói xong, nàng mở to mắt, đôi mắt trống rỗng phát sáng một cách kỳ lạ, “Phó đại ca giận à?”

“Sao huynh giận được?” Phó Huy rất tốt tính, nghe vậy chỉ cười, “Huynh biết cây trâm trên đầu muội vốn do mẫu thân muội để lại, muội rất yêu quý nó. Đó là vật bất ly thân của muội mà.”

“Thái Vi đã tặng Phó đại ca một chiếc túi thơm…” Hai gò má Tống Thái Vi ửng đỏ, giọng hơi lúng túng, lời nói tiếp theo càng khiến nàng thêm ngượng ngùng, mãi không nói ra được, “Phó đại ca có… có…”

“Huynh luôn mang theo.” Phó Huy bật cười, đi tới trước mặt nàng, “Lúc trước huynh đã viết trong thư rằng Vương phi có thai. Chẳng bao lâu nữa phủ Cạnh Lăng vương sẽ rất vui cho xem.”

Tống Thái Vi nghe xong, nàng nở nụ cười tươi để lộ hàm răng trắng sáng, “Vương phi nương nương quả nhiên là người có phúc. Không biết khi nào Thái Vi mới có thể như Vương phi…” Nói đến đây nàng “A…” một tiếng, nhanh chóng giấu lời định nói xuống đáy lòng.

Nhưng Phó Huy nghe vậy lại xấu hổ thở dài.

“Mặc dù huynh ở kinh thành nhưng không thể làm gì. Hào Châu vương gần ngay trước mắt nhưng cũng không thể lấy lại danh tiếng cho Diêu gia.” Hắn cúi thấp đầu xuống, bàn tay to lớn phủ lên bàn tay nhỏ bé của Tống Thái Vi, “Muội có thể đợi huynh thêm một chút được không? Khi tất cả mọi chuyện kết thúc, huynh chắc chắn sẽ… cưới muội làm thê.”

Bốn chữ đơn giản lại khiến cô nương mù cười rộ lên. Nàng cố lấy dũng khí, nhỏ giọng nói: “Cho dù Hào Châu vương không gặp quả báo, muội cũng bằng lòng gả cho Phó đại ca.”

Ánh trăng phủ khắp muôn nơi, suối chảy róc rách. Đôi tình nhân ôm nhau qua chiếc cửa sổ, bóng dáng họ phản chiếu trên tường, thật ấm ấp.

***

Sau khi Khương Linh Châu trở về phủ Cạnh Lăng vương, nghỉ ngơi năm sáu ngày là đến sinh nhật Tiêu Tuấn Trì.

Mấy năm trước, hắn đều đón sinh nhật ở Thái Diên, những nhà quyền quý trong quận Cạnh Lăng có muốn tặng quà cho Cạnh Lăng vương cũng chẳng tìm được cơ hội. Lần này Tiêu Tuấn Trì đón sinh nhật ở Cạnh Lăng, có người muốn nhân cơ hội này để tìm cách làm thân.

Tuy Tiêu Tuấn Trì không nhiếp chính nữa, nhưng hắn vẫn là Cạnh Lăng vương, tội gì mà không nịnh nọt chứ?

Có người nghe nói Cạnh Lăng Vương phi cảm thấy ở Thái Diên không thoải mái nên lần này về Cạnh Lăng để giải sầu, lại đúng lúc nàng đang có thai, vì vậy bọn họ tiện thể chuẩn bị quà chúc mừng cho Khương Linh Châu luôn. Bỗng chốc, trước cửa phủ Cạnh Lăng vương xe ngựa đi đi đến đến không dứt, vô cùng đông vui.

Sinh nhật đến, Vương phi lại đang có thai, việc trong phủ do Lan cô cô gánh vác hết. Khi sinh nhật Tiêu Tuấn Trì vừa kết thúc, Lan cô cô vịn eo nói: “Vương gia vẫn nên tiết kiệm thì tốt hơn. Thêm mấy lần thế này nữa, lão thân gãy eo mất.”

Tiêu Tuấn Trì cười tươi nói đồng ý.

Ầm ĩ cả một ngày, hắn hơi mệt nên trở về nghỉ ngơi. Khương Linh Châu ở lại viện Xoan Hoa, vì sợ quấy rầy nàng nên từ khi về Cạnh Lăng, Tiêu Tuấn Trì và nàng chia phòng để ngủ. Lúc này, Tiêu Tuấn Trì trở về phòng, lẻ loi trơ trọi ngồi dựa vào gối.

Ánh đèn mở ảo khiến người ta buồn ngủ. Hắn vốn chỉ định nghỉ ngơi một lúc, ai ngờ lại ngủ quên mất. Mặc dù ánh đèn trong phòng chưa tắt nhưng đầu óc hắn đã lạc vào trong mộng mất rồi.

Trong thoáng chốc, dường như hắn nghe thấy một giọng nói.

“Cổ Ngôn Đóa xem quẻ nói trẫm phải đi thì mới thắng được, nếu hôm nay không đi, chỉ sợ chúng ta khó có thể đánh bại nơi cửa sông quan trọng đó. Tam đệ, nếu trẫm thất bại, đệ gánh nghiệp lớn, phải nhớ “Đánh nhanh thắng nhanh”, đây là kế hay nhất khi hành quân.”

Người đó mặc áo giáp nặng, tay cầm giáo dài, ghìm dây cương, giục ngựa đứng trên đỉnh núi. Dõi mắt nhìn về núi non vạn dặm như tranh vẽ, khe sông uốn lượn mềm mại như rắn. Ngọn núi hiu quạnh, cỏ xanh trải tận chân trời nhuộm màu đỏ hồng của ánh tà dương phía Tây, nhìn từ xa như những đốm lửa nhỏ.

“Đại ca, chỉ bằng lời nói của một nữ sứ giả mà tùy tiện đi…”

Tiêu Tuấn Trì nghe thấy giọng nói lúc mình còn nhỏ.

Người đàn ông đó xoay người lại, khuôn mặt cương nghị như bị sương mù che khuất, khiến cho người ta không nhìn rõ, nhưng cặp mắt sáng như ngọc ấy lại vô cùng rõ ràng.

“Hỏa giáo còn thì nước Ngụy còn, Hỏa giáo mất thì nước Ngụy mất.” Người đó thấp giọng nói, áo giáp đen trên người ma sát với nhau vang lên tiếng ken két, “Cổ Ngôn Đóa chắc chắn sẽ không lừa gạt trẫm.”

Một làn gió thổi qua, cuốn theo rất nhiều lá rụng.

Tiêu Tuấn Trì chợt nghe thấy tiếng người đàn ông đó cười ha ha, tiếng cười sang sảng vang vọng giữa khe núi: “Hơn nữa trẫm còn có Diêu Dụng và quân Huyền Giáp. Có những người cùng đồng sinh cộng tử, chẳng phải đã quá đủ rồi ư? Ngày nào đó đệ có được quân Huyền Giáp, nhất định phải kết nghĩa với thật nhiều huynh đệ cùng vào sinh ra tử với mình, cũng không uổng công chuyến đi này.”

Những chuyện xảy ra sau đó đều mơ hồ không rõ.

Chỉ có mấy hình ảnh thoáng qua, trôi nhanh như đèn kéo quân.

Một lát sau, có tiếng sắt va vào nhau, tiếng chém giết rung trời. Dây cương ngựa nhuốm máu, khắp nơi đều là chân cụt tay đứt. Quân Huyền Giáp như rồng đen, ngược dòng lao tới, khiến mặt đất nhuộm màu đen gỉ sắt, vị tướng trẻ vươn tay ra, cố gắng tìm kiếm phía trước, miệng kêu: “Đại ca…”

Vó ngựa bay vút, tiếng ngựa hí rền vang.

Gió mạnh nổi lên, tiếng trống ầm ầm. Bùn và máu rơi như mưa, ướt đẫm cả người.

Cảnh tượng lại thay đổi. Thiếu niên Tiêu Tuấn Trì vén rèm doanh trại lên, giận dữ hét: “Nữ sứ giả đâu?” Chỉ thấy bên trong rèm là một cánh tay ngọc, chỗ cổ tay bị khoét một lỗ rất sâu, vết máu uốn lượn gần như khô cạn, kết hợp với sợi tóc đen tuyền như rắn như sông.

Cuối cùng là hình ảnh Diêu Dụng quỳ gối trên pháp trường, bị trói bằng dây sắt vang lên tiếng leng keng. Mặc dù tóc tai bù xù, mặt đầy vết máu nhưng đôi mắt hắn vẫn sáng trong. Hắn đeo gông nặng, dập đầu ba cái.

“Thất phu vô tội, mang ngọc có tội (4). Mạt tướng và bệ hạ sống chết có nhau, không hề hối hận. Thần không sợ chết, chỉ thương cho đứa con gái còn nhỏ. Đứa con cả đã đi, đứa con thứ hai thì thô lỗ, Thái Vi còn nhỏ. Sau này, mong Cạnh Lăng vương… chăm sóc họ nhiều hơn một chút. Mạt tướng vô cùng cảm kích.”

(4) Thất phu vô tội, mang ngọc có tội: người bình thường không có tội, người có công lớn lại có tội.

Trên trời mây đen cuồn cuộn y như được nhuộm mực. Một cơn mưa rào đổ xuống, bao phủ cả thành Thái Diên.

“Vương gia?”

“…Vương gia? Chàng gặp ác mộng sao?”

Bỗng nhiên Tiêu Tuấn Trì nghe thấy tiếng Khương Linh Châu.

Hắn tỉnh dậy, nhận ra cả người mình đầy mồ hôi lạnh. Khương Linh Châu đứng trước mặt hắn, trên khuôn mặt xinh đẹp đầy vẻ lo lắng. Ve mùa hè ríu rít ngoài phòng, gió mát thổi bốn phía.

“À… Vương phi.” Tiêu Tuấn Trì đứng lên, thở phào một cái, “Đúng là ác mộng. Nàng thức dậy làm gì? Ta nghe Lan cô cô nói nàng đã ngủ rồi.”

“Thiếp ngủ lâu rồi, nóng quá nên cơ thể đổ mồ hôi, đành đi dạo hóng gió một chút. Thấy chỗ Vương gia vẫn sáng đèn nên thiếp tới xem.” Khương Linh Châu rút khăn tay từ trong tay áo, giúp hắn lau mồ hôi trên hai gò má, khẽ hỏi: “Sao chàng ra nhiều mồ hôi vậy? Giấc mơ này… đáng sợ thế ư?”

Trên khăn tay của nàng có hương hoa lan thoang thoảng khiến Tiêu Tuấn Trì dần bình tĩnh lại.

“Ta mơ thấy Đại ca.” Hắn day thái dương, nói, “Nghĩ đến vài chuyện phiền lòng trước kia ở Thái Diên, vì vậy đến đêm không thể say giấc, ngay cả nằm mơ cũng mơ thấy chuyện của Đại ca.”

Khương Linh Châu ngồi xuống cạnh hắn, dịu dàng cười một tiếng, nói: “Ban ngày Vương gia nghĩ đến chuyện khác là được.”

“…”

“Lúc nhỏ khi gặp ác mộng, huynh trưởng nói với thiếp, “Ngày suy nghĩ, đêm sẽ mơ”, chỉ cần nghĩ đến thứ mình thích, đêm đó chắc chắn sẽ mơ thấy thứ vui vẻ.” Khương Linh Châu xếp khăn tay, chậm rãi nói, “Khi đó thiếp mới tầm bảy tám tuổi, đang tuổi ham chơi, nghĩ đến việc thả rất nhiều diều giấy. Quả nhiên ban đêm thiếp mơ thấy mẫu hậu đưa cho thiếp một con diều màu đỏ thật lớn.”

“Vậy ta phải suy nghĩ nhiều về Vương phi mới được.” Tiêu Tuấn Trì nói, “Nàng mau về nghỉ ngơi đi. Bây giờ nàng có thai, đừng quá tùy ý. Hôm nào bảo Lan cô cô đặt chút băng vào viện của nàng, nếu không lại ốm vì nóng. Nhớ không được tham quá, nửa tảng băng là được.”

Khương Linh Châu thấy hắn đã trở lại như cũ, lúc này mới mím môi cười một tiếng, tạm biệt rồi trở về.

Mấy ngày sau, Bạch Lộ bỗng nhiên mang một thứ tới, nói là quà Tiêu Tuấn Trì tặng, thì ra là một con diều màu đỏ. Khương Linh Châu nhìn nó, không khỏi bật cười, Tiêu Tuấn Trì vẫn xem nàng là cô bé bảy tám tuổi đấy à? Hơn nữa, bây giờ cũng không phải mùa xuân để thả diều.

Thời gian cứ trôi qua như vậy.

Mùa hè oi bức, ban ngày càng nóng hơn, hoa lá đều héo hon hết cả. Cũng may đã đến mùa thu, cây lá lại tràn trề sức sống. Chỉ có điều cuối thu nắng khá gay gắt, quả thật thời tiết đầu mùa thu dần trở nên nóng bức không thôi, có khi chỉ cần ôm băng và gối trúc mà sống qua ngày cũng được.

Mùng bảy tháng bảy là lễ Khất Xảo (5), đám cô nương trẻ tuổi đều muốn giăng đèn để cầu nhân duyên, các tỳ nữ của Khương Linh Châu cũng thế. Có mấy người nghe nói trong quận sẽ có chợ Khất Xảo nên đã xin Khương Linh Châu cho đi chơi. Họ xin đến vài lần khiến ngay cả Khương Linh Châu cũng tò mò chợ Khất Xảo ở Cạnh Lăng sẽ như thế nào.

(5) Lễ Khất Xảo (Lễ Thất Tịch): theo văn hóa phương Đông, (Châu Á), nhất là các nước Đông Á và Đông Nam Á, là ngày lễ tình yêu được tổ chức vào ngày 7 tháng 7 Âm lịch, đôi khi được người phương Tây gọi là ngày Valentine Đông Á. Lịch sử về ngày này gắn bó với câu chuyện về Ngưu Lang Chức Nữ hoặc vợ chồng Ngâu với nhiều dị bản. Theo truyền thuyết, sau một năm xa cách, cứ đến ngày này hằng năm, Ngưu Lang và Chức Nữ được gặp nhau bên cầu Ô Thước.

Khương Linh Châu mang thai gần ba tháng nhưng không lộ bụng nhiều, áo mỏng trên người vẫn siết eo rất nhỏ. Nàng nghĩ mình mới mang thai, không thể xem là “Không tiện di chuyển”, vì vậy cũng muốn đi xem chợ Khất Xảo

Tiêu Tuấn Trì đồng ý, chỉ có yêu cầu hắn phải đi theo, xung quanh cũng phải sắp xếp hộ vệ. Thế là đêm đó, nàng ăn mặc thật đẹp để đi chơi cùng Tiêu Tuấn Trì. Tiêu Tuấn Trì đứng trước cửa ra vào, ngẩng đầu nhìn lên, bỗng ngạc nhiên vì người trước mắt…

Buổi tối nên nàng không trang điểm nhưng khuôn mặt vẫn trắng mịn như tuyết, lụa dệt xanh mỏng trên người như nhiễm sắc núi xanh thẳm.

Tiêu Tuấn Trì nhìn thoáng qua rồi nặng nề thở dài.

Khương Linh Châu hơi nghi ngờ hỏi: “Vương gia thở dài cái gì? Thiếp chỉ hơi béo lên một chút thôi mà, bây giờ mặc màu này đã không hợp rồi à?”

“Sao nào?” Hắn nắm cổ tay nàng, nói, “Vương phi quá xinh đẹp, khiến lòng người rung động không thôi. Chỉ sợ chưa ra ngoài phố, Vương phi đã bị vi phu khiêng về rồi.”

~~~ Tác giả có lời muốn nói:

Đại Cẩu: Ai dám nói nàng béo, ta làm thịt đầu tiên.

Công chúa: *Vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi* Thịt ai? Thiếp sao? Vỗ béo để thịt đấy à?

Bình luận

Truyện đang đọc