CHIM TRONG LỒNG

Editor: Bạch Miêu

Beta: Tửu Thanh

Thời tiết ấm lên, thành Thái Diên dần nhiễm sắc xuân. Cây cối bắt đầu đâm chồi nảy lộc, những đóa hoa non ẩn mình sau những phiến lá xanh tươi, khi thì chen chúc đua nhau nở dưới mái hiên, có lúc lại rung rinh giữa những khe đá và thậm chí là mềm mại trên búi tóc của người con gái nào đó. Mùa đông trôi qua, Thái Diên trở nên tươi sáng, sống động y như tờ giấy trắng được phủ mực Tàu.

Khương Linh Châu nhận được thư trả lời từ Hoa Đình, Khương Yến Nhiên nói mọi người ở Hoa Đình đều mạnh khỏe, chỉ có điều gần đây Chu Thái hậu bị ho, cần phải tĩnh dưỡng một thời gian. Cuối thư còn nhắc đến Lưu Tông, cách nói mập mờ nước đôi khiến Khương Linh Châu không hiểu.

“Nếu xảy ra chuyện gì, mong tiểu muội đừng đau lòng.”

Khương Yến Nhiên nói vậy thì chắc chắn Lưu Tông đã xảy ra chuyện.

Từ trước đến nay, Lưu Tông không quan tâm đến quyền thế, chỉ thích chơi chữ, làm thơ. Khương Linh Châu xuất giá, hắn bèn thu mình lại, suốt ngày nghiên cứu những món đồ kỷ niệm của hai người. Kiểu người như vậy sẽ gây ra chuyện gì cơ chứ?

Nàng đang đọc thư, bỗng thư trong tay bị Tiêu Tuấn Trì cướp lấy.

Hắn dựa vào cửa sổ đọc nhanh như gió rồi lên tiếng hỏi: “Vương phi, “An Khánh vương” này là ai, tại sao Khương Thái tử phải nói với nàng?”

Trong lòng Khương Linh Châu thầm kêu một tiếng: “Phiền phức rồi.”

Nàng và Lưu Tông là bạn từ nhỏ nhưng càng lớn càng xa lạ, cùng lắm chỉ gặp nhau vài lần. Nhưng phải giải thích thế nào với Tiêu Tuấn Trì bây giờ? Người đó là thanh mai trúc mã của thê tử chàng à?

“An Khánh vương? Là một Vương gia à?” Tiêu Tuấn Trì không đợi nàng trả lời đã tự tìm ra đáp án, “Lại là thúc thúc nào của nàng sao? Người nước Tề cưới nhiều thê tử, sinh ra một đống Vương gia, Hoàng tử khiến ta không thể nhớ hết được.”

Khương Linh Châu nghe hắn nói như vậy thì không phục: “Vương gia, chàng chê phụ hoàng và hoàng tổ phụ thiếp lấy nhiều người, nhưng người Tiêu gia cũng thế mà? Cháu của chàng có mười mấy phi tần trong cung, Vương gia không nhớ à? Hào Châu vương độc sủng Trắc phi, Vương gia cũng không nhớ ư?”

Tiêu Tuấn Trì kinh ngạc, im lặng một lúc lâu mới nói: “Ta không nói lại Vương phi. Thôi, ta nhận thua là được.” Hắn và Khương Linh Châu tranh cãi một lúc mới nhớ tới mục đích của mình, “Suýt nữa quên chuyện ta định nói với Vương phi. Sắp đến cuộc đi săn mùa xuân rồi. Đến lúc đó người trong hay ngoài cung đều phải đến hành cung Bắc Sơn. Vương phi có trang phục đi săn không?”

Khương Linh Châu lắc đầu: “Không chỉ trang phục đi săn, ngay cả cây cung thiếp cũng chưa từng chạm vào.”

“Chỉ sợ Vương phi cũng không biết cưỡi ngựa.” Tiêu Tuấn Trì trả bức thư cho nàng, nói, “Thôi, ta dành thời gian dạy nàng vậy. Mấy hôm nữa ta chọn giúp nàng một con ngựa nhỏ dễ bảo để nàng học nhé.”

Vừa nghe đến cưỡi ngựa, Khương Linh Châu hơi sợ hãi, nhưng nàng không muốn tỏ ra yếu đuối trước mặt Tiêu Tuấn Trì, đành phải đồng ý. Chỉ hai ba ngày sau, Tiêu Tuấn Trì đã chọn được một con ngựa cái màu đỏ thẫm nho nhỏ, vừa tầm để Khương Linh Châu cưỡi.

“Nàng đặt tên cho nó đi, nhưng đừng gọi là “Thiết Cước”.” Tiêu Tuấn Trì sờ bờm ngựa, nó há miệng, nhẹ nhàng cọ lên tay nam chủ nhân. Tiêu Tuấn Trì cảm thán một tiếng: “Ngày nào đó Vương phi cũng dịu dàng như vậy thì thật tốt.”

Khương Linh Châu liếc hắn, rất muốn nhấc váy đạp hắn một cái.

“Ngựa này chạy nhanh ngàn dặm, thiếp thấy tên “Tuấn Trì” (1) rất hợp.” Nàng giả vờ nghiêm túc nói.

(1) Tuấn trong tiếng trung là ngựa tốt, còn Trì là chạy nhanh.

“…” Tiêu Tuấn Trì hơi sững sờ, sau đó cười nói, “Vương phi luôn nhớ đến ta, khiến ta vừa mừng vừa lo đó.”

Hai người đang nói chuyện trong chuồng ngựa, bỗng thấy Kiêm Hà mang một chồng y phục mới tới.

“Vương phi nương nương, trang phục đi săn đã may xong rồi ạ.”

“Nhanh vậy sao?” Khương Linh Châu hơi ngạc nhiên, “Ta còn chưa lấy số đo, sao có thể may được? Liệu có vừa không?”

“Vi phu sai người chuẩn bị đấy. Còn về kích thước của Vương phi…” Ý cười trên mặt Tiêu Tuấn Trì nhạt dần, không tiếp tục nói nữa.

Ngủ với nhau bấy lâu còn chưa đủ để hắn nắm rõ kích thước của Khương Linh Châu hay sao?

Đám người ngoài cung đang chuẩn bị cho chuyến đi săn, trong cung cũng thế. Mặc dù một khoảng thời gian nữa mới tới cuộc đi săn mùa xuân nhưng Lục Hoàng hậu đã sớm mở hòm ra, sai người chuẩn bị trang phục đi săn. Tuy sức lực của nàng ta bình thường nhưng cũng tự nhận là người xinh đẹp trong Tây cung, vì vậy phải cố tạo danh tiếng trong lần đi săn này, tránh để Lương phi quá đắc ý.

Trong lúc Hoàn Phiến, Như Ý giúp Lục Hoàng hậu thử y phục mới, Lan cô cô nghe mấy cung nữ nói chuyện với nhau.

“Hôm qua Gấm Tước nhảy giếng. Có người nhìn thấy Gấm Tước đến cung Ân Hoài vào đêm trước khi xảy ra chuyện. Nghe nói nàng ấy đã bị ngâm trong giếng suốt một buổi tối, khi vớt ra, cả người lạnh ngắt…”

Có cung nữ nhát gan rụt người lại, nét mặt xanh xao.

Lan cô cô nghe vậy, trong lòng cảm thấy kỳ quái.

Gấm Tước có liên quan đến việc phi tần bị sảy thai. Chỉ có điều ngày hôm trước mới sai người đi thăm dò nàng ta, đêm qua Gấm Tước lập tức nhảy giếng tự sát, quá trùng hợp. Trước kia, Gấm Tước không phải người trong cung Lương phi mà hầu hạ bên cạnh Phòng Thái hậu, nghe nói nàng ta có quan hệ không tệ với Giáng Xuân và Linh Đông cạnh Thái hậu.

Nha hoàn cũ của Thái hậu, ai dám động vào?

Nếu Giáng Xuân và Linh Đông khóc lóc vài câu trước mặt Thái hậu để giúp tỷ muội mình, chẳng phải càng thêm phiền phức ư?

“Lan cô cô điều tra được gì rồi?” Lục Hoàng hậu thử y phục mới, quay đầu lại hỏi Lan cô cô. Nàng ta mặc trang phục đi săn với tay áo hẹp, chân đi bốt, tóc đen buộc cao, nhìn qua tư thế oai hùng, lại khá xinh đẹp. Lan cô cô khen nàng ta một câu rồi mới nói: “Không phải chuyện gì lớn, chỉ là đêm qua có cung nữ rơi xuống giếng thôi.”

Lục Hoàng hậu nghe xong thì không truy hỏi nữa.

Gần đây nàng ta đang cố tình xử lý mấy cánh tay đắc lực của Lương phi, trong lòng vô cùng vui sướng.

Lan cô cô biết, bà chỉ ở bên cạnh Lục Hoàng hậu khoảng thời gian này thôi, chủ tử của bà vẫn là Cạnh Lăng Vương phi. Vì vậy bà nên báo cáo chuyện kỳ lạ này cho Khương Linh Châu hơn là nói với vị Hoàng hậu đơn giản này.

“Hoàng hậu nương nương, lão thân muốn xin một chuyện.” Lan cô cô thi lễ trước mặt Hoàng hậu, cung kính nói, “Lão thân muốn về phủ Cạnh Lăng vương một chuyến để hỏi ý kiến của Vương phi. Lương phi được cưng chiều nên không tiện điều tra, nếu được Vương phi giúp đỡ thì sẽ thuận lợi hơn.”

Lục Hoàng hậu nghe xong lập tức đồng ý.

“Biện pháp này của Lan cô cô rất hay.” Nàng ta nhận lấy một cuộn vải từ trong tay Như Ý, nói, “Bổn cung còn một cuộn vải gấm được phía Tây cống nạp, mềm mại trơn bóng như vảy cá vậy, ở Tây cung chỉ có ba cuộn. Lương phi và Thái hậu đều có, cuộn này của bổn cung tặng cho Nhiếp Chính Vương phi.”

Lan cô cô tạ ơn Hoàng hậu rồi mang cuộn vải gấm kia xuất cung.

Đến phủ Nhiếp Chính vương, đúng lúc Lan cô cô thấy thái giám trong cung đang lên xe ngựa. Hỏi mới biết, thì ra Phòng thái hậu cũng sai người đến tặng vải gấm. Bà tiến vào phủ, nói chuyện trong cung với Khương Linh Châu hồi lâu, đến giờ giới nghiêm ban đêm mới quay lại Tây cung.

Còn chưa tới chỗ Hoàng hậu thì Quế cô cô đã kín đáo nói chuyện với bà. Lan cô cô nghe xong, bỗng chốc hơi kinh ngạc.

Quế cô cô kể, Lan cô cô vừa rời cung, người trong cung Lương phi lập tức nhận tội, nói là vì một cây trâm nên xảy ra tranh chấp, lỡ tay đẩy Gấm Tước xuống giếng. Còn cung nữ bên cạnh vị mỹ nhân sảy thai cũng đã bị người ta tìm thấy mấy món đồ do Lương phi ban tặng.

Lan cô cô kinh ngạc, trong khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy, hướng gió trong cung hoàn toàn thay đổi. Vốn bà còn đang nghi ngờ vì sao những chuyện này đều có liên quan đến Thái hậu, bây giờ toàn bộ mũi nhọn đều nhắm vào Lương phi.

Chỉ sợ có người muốn Lương phi chết!?

Lan cô cô và Quế cô cô đến cung Lục Hoàng hậu, Lan cô cô vốn định khuyên Lục

Hoàng hậu điều tra lại một phen, ai ngờ Lục Hoàng hậu cười, nói một cách chắc chắn: “Tra cái gì mà tra? Bổn cung thấy chắc chắn là do Lương Lục Huệ gây ra!”

Trong lòng Lan cô cô tối tăm hẳn đi, e rằng Hoàng hậu vốn không muốn điều tra ra hung thủ, nàng ta chỉ muốn hành hạ Lương Lục Huệ thôi!

“Mời Nhiếp Chính Vương phi đến, hôm nay bổn cung phải hỏi tại sao Lương Lục Huệ có thể ra tay ác độc như thế?” Khuôn mặt Lục Hoàng hậu đong đầy niềm vui, nàng ta khoác một chiếc áo gấm đỏ nhạt, hùng hổ đi về phía cung của Lương Lục Huệ.

Lần này chắc chắn Thái hậu sẽ không ngăn cản nàng ta. Việc liên quan đến hoàng tự, bằng chứng như núi, nàng ta không tin bệ hạ còn có thể mặc kệ Lương Lục Huệ làm xằng làm bậy!

Lương Lục Huệ nhận được tin tức, nàng ta chẳng những không hoảng hốt mà còn ăn diện lộng lẫy, chậm rãi đứng trước cửa cung Cảnh Thiều như đang cố ý chờ Lục Hoàng hậu giá lâm. Nhìn thấy bóng dáng Lục Hoàng hậu từ xa, nàng ta cười hỏi: “Ngọn gió nào đưa Hoàng hậu nương nương tới đây thế này?”

Vì đã sớm sai cung nữ đi báo với Tiêu Vũ Xuyên nên nàng ta không hoảng loạn chút nào.

Lương Lục Huệ nghĩ kỹ rồi, cuối cùng sẽ có một ngày mình xuất cung. Đợi Hà Dương công chúa chết, nàng ta thay đổi thân phận, công khai gả cho Tiêu Tuấn Trì làm thê tử.

Lúc trước Tiêu Vũ Xuyên đã hứa hẹn như thế với nàng ta.

Tiêu Vũ Xuyên còn nói, đợi đến khi nàng ta xuất cung sẽ cho nàng ta tha hồ lựa chọn danh môn hoàng tộc ở Thái Diên, muốn làm thiên kim nhà ai thì vào làm thiên kim nhà đó. Đến lúc ấy, nàng ta có thể nở mày nở mặt gả vào phủ Nhiếp Chính vương rồi.

Chỉ có điều không được làm thê tử đầu tiên, đành phải tái giá nên ít nhiều cũng hơi thiệt thòi.

Về phần Hà Dương công chúa…

Chắc chắn sẽ chết, chỉ là sớm hay muộn mà thôi.

Lương Lục Huệ đang nghĩ như vậy, Quế cô cô bên cạnh Hoàng hậu vung bàn tay lên tát nàng ta một cái. Khuôn mặt xinh đẹp của Lương phi lập tức sưng đỏ.

“Lương Lục Huệ! Ngươi mưu hại hoàng tự, phải chịu phạt thế nào đây?!”

Lục Hoàng hậu quát.

Lương Lục Huệ kinh ngạc, sau đó giận dữ nói: “Ngươi ngậm máu phun người!”

Mưu hại hoàng tự?!

Nàng ta cần gì phải làm chuyện bỉ ổi này?!

Sớm muộn gì nàng ta cũng xuất cung, cần gì phải so đo với đám oán phụ trong Tây cung cơ chứ?

“Nhân chứng vật chứng ta đều có cả, để ta xem ngươi còn dối trá thế nào?” Lục Hoàng hậu không để ý nhiều như vậy, bảo cung nữ và cô cô bên cạnh trói Lương Lục Huệ lại, “Bây giờ không giống trước đây, Nhiếp Chính Vương phi không thích ngươi, vì vậy Thái hậu nương nương không thể bảo vệ ngươi được nữa.”

Lương phi luôn kiêu căng đương nhiên không muốn ngoan ngoãn đưa tay chịu trói. Nàng ta thấy cung nữ đến gần, định trói mình lại thì lập tức giãy giụa. Nàng ta vốn chỉ là con gái của một vị quan nhỏ, tuy sống trong cung nhiều năm nhưng không học được tri thức hay lễ nghĩa, thậm chí còn đanh đá, chua ngoa như mấy mụ đàn bà chanh chua ngoài chợ.

“Lục Chi Dao! Bệ hạ sẽ không tha cho ngươi!” Lương phi dùng tay cào mặt Quế cô cô, la hét, “Không phải Lương Lục Huệ ta làm! Vì sao ta phải nhận?! Ngươi vu oan giá họa cho ta! Đừng tưởng rằng lọt vào mắt xanh của Nhiếp Chính Vương phi thì có thể làm xằng làm bậy!”

Khuôn mặt xinh đẹp của nàng ta vặn vẹo, trong lòng mong rằng Tiêu Vũ Xuyên mau đến đây, sau đó tức giận cầm chổi lông gà đuổi Hoàng hậu đi. Chỉ có điều đợi mãi, cung nữ của nàng ta đi nửa canh giờ rồi mà vẫn không thấy Tiêu Vũ Xuyên đâu.

Trong lòng Lương Lục Huệ đột nhiên có một suy nghĩ đáng sợ.

Chẳng lẽ bệ hạ cũng bỏ mình rồi ư?

Trong lúc đang hoảng hốt, Lương Lục Huệ bị bắt lại. Mấy cô cô giam giữ nàng ta, nửa lôi nửa kéo ra khỏi cung Cảnh Thiều. Chỉ cần nàng ta giãy giụa thì sẽ ăn một cái tát ngay lập tức. Hiện tại đệ nhất mỹ nhân Đại Ngụy tóc tai tán loạn, cả người bẩn thỉu, đáng thương như một tên ăn mày.

Mưu hại hoàng tự là tội lớn, cần phải tâu lên Thánh thượng mới có thể cân nhắc mức phạt. Nàng ta bị giam vào lãnh cung làm bạn với Tạ Như Oanh. Chỉ có điều Lương phi quá ầm ĩ, vì vậy Lục Hoàng hậu phái năm sáu người trông nàng ta, tránh xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Lúc Khương Linh Châu vào Tây cung, vở kịch ầm ĩ đó đã hạ màn. Lục Hoàng hậu tươi cười, vui mừng dẫn nàng đến lãnh cung, nói: “Trong cung vốn tối tăm rối loạn, cuối cùng cũng có thể thanh bình rồi.”

Lương Lục Huệ bị lấy hết trang sức châu báu, mặc chiếc váy trắng ngồi trước cửa. Nàng ta rất muốn ra ngoài, vì vậy từng giờ từng phút đều nhìn ra cửa lãnh cung. Nghe thấy tiếng bước chân, Lương Lục Huệ vui mừng gọi: “Bệ hạ?!”

Chỉ có điều người tới là Lục Hoàng hậu và Khương Linh Châu.

“Thì ra là Hà Dương công chúa…” Lương Lục Huệ thu lại ý cười trên mặt, lạnh lùng liếc nhìn hai người, “Sao nào? Đến xem ta đáng thương thế nào à?”

“Lương Lục Huệ, ngươi bị trừng phạt đúng tội.” Lục Hoàng hậu nở nụ cười đoan trang, chậm rãi nói, “Chẳng oan ức chút nào đâu.”

“Lục Chi Dao, ngươi đừng vui mừng quá sớm.” Lương Lục Huệ cắn chặt răng, oán hận nói, “Bệ hạ nhất định sẽ không vứt bỏ ta.” Một lát sau, nàng ta quay sang Khương Linh Châu, trong đôi mắt đẹp tràn đầy ý khiêu khích, “Khương Linh Châu, ngươi cứ chờ đi, nhìn xem ai mới là người cười cuối cùng.”

Mấy cô cô sợ hãi, lập tức ấn đầu nàng ta xuống mặt đất: “Dám gọi thẳng tên húy (2) của Nhiếp Chính Vương phi!”

(2) Tên húy hay tục danh, tên thật là một trong những tên gọi của con người trong nền văn hóa Á Đông, được cha mẹ đặt cho từ khi còn nhỏ. Trong các nền văn hóa Á Đông thời phong kiến, có tư tưởng cho rằng tên húy có liên hệ với linh hồn, vì vậy dùng tên húy cần có yêu cầu nhất định cùng cấm kỵ

Khương Linh Châu buồn bực lên tiếng: “Ngươi cười hay không thì liên quan gì đến ta?”

Trước giờ, Lương Lục Huệ ghét nhất vẻ bình tĩnh, lạnh nhạt của Khương Linh Châu. Khương Linh Châu cướp hết tất cả của nàng ta, lại còn ra vẻ thanh cao, như thể tất cả mọi thứ nàng ta đau khổ giành lấy đều chẳng đáng nhắc tới.

Từ trước đến nay Lương Lục Huệ không biết che giấu cảm xúc, nàng ta thấy dáng vẻ không liên quan đến mình của Khương Linh Châu thì lửa giận càng bùng lên, nàng ta rút trâm cài trên búi tóc, vung tay về hướng Khương Linh Châu định cào mặt nàng, miệng hét ầm lên: “Để ta xem, nếu không có gương mặt này, Tiêu Tuấn Trì còn thích ngươi hay không?”

Mấy thái giám thấy thế vội vàng đè Lương Lục Huệ xuống rồi xin Khương Linh Châu khoan dung: “Nhiếp Chính Vương phi thứ tội! Do tiểu nhân sơ suất!”

Lương Lục Huệ bị đè xuống, gương mặt xinh đẹp cọ trên nền đất mà rớm máu. Nàng ta hung dữ nhìn chằm chằm vào Khương Linh Châu, gằn từng chữ: “Bệ hạ đã đồng ý với ta, đợi ngươi chết sẽ để ta gả cho Cạnh Lăng vương. Vị trí đó vốn thuộc về ta!”

Những lời nói của nàng ta thật vô lễ, thái giám và cung nữ không ai dám mở miệng.

Lan cô cô sợ xảy ra chuyện, vội vàng nói: “Có lẽ Lương phi mất trí rồi!”

“Mất trí cái gì?” Hoàng hậu cười mỉa một tiếng, trong lòng thầm cảm thấy may mắn vì đã nắm được điểm yếu của nàng ta, “Ta thấy nàng ta đang cố ý dâm loạn cung đình. Thân là phi tần của bệ hạ lại nghĩ đến việc gả cho Cạnh Lăng vương, đúng là dâm phụ! Dù bệ hạ có cưng chiều nàng ta nhưng chắc chắn sẽ không bỏ qua việc này!”

“Đàn bà lớn lên ở nông thôn thì biết gì?” Lương Lục Huệ tóc tai tán loạn, thở phì phò, “Ngươi đi nói đi! Xem bệ hạ có phạt ta không!”

Nàng ta nói năng rất hùng hồn, chắc chắn Tiêu Vũ Xuyên không dám phạt nàng ta, trong Tây cung này chỉ Lương Lục Huệ biết bí mật của Tiêu Vũ Xuyên. Nếu Tiêu Vũ Xuyên phạt nàng ta, nàng ta sẽ lan truyền việc này cho cả thiên hạ biết, xem Thái hậu và con trai đối mặt với con dân Đại Ngụy như thế nào!

“Lương phi điên rồi, Vương phi nương nương nên trở về đi.” Lục Hoàng hậu nói với Khương Linh Châu, “Lần này phải cảm ơn Nhiếp Chính Vương phi, nếu không phải Nhiếp Chính Vương phi góp ý với Thái hậu, chỉ sợ Thái hậu vẫn bị nàng ta lừa, quyết tâm bảo vệ Lương Lục Huệ đến cùng.”

“Ta không nhận nổi.” Khương Linh Châu gật đầu, “Ta chỉ tình cờ nói vài ba câu với Thái hậu nương nương thôi.”

Nàng thấy Lương Lục Huệ vẫn còn la hét, vì vậy ngồi xổm xuống trước mặt nàng ta, hỏi: “Lương phi, ngươi muốn gả cho Cạnh Lăng vương đến thế sao?”

Nghe nàng nói vậy, Lương Lục Huệ im lặng trong chốc lát, sau đó ai oán lên tiếng:

“Trước giờ ta chỉ muốn gả cho một mình chàng. Nếu không phải ngươi chiếm lấy vị trí

Cạnh Lăng Vương phi, ta cũng không cần phí thời gian trong Tây cung như bây giờ.”

“Lương phi, ngươi sai rồi.” Khương Linh Châu lấy khăn tay ra, lau vết máu trên mặt Lương phi rồi nói, “Nếu không có ta, Tiêu Tuấn Trì sẽ lấy Vương Linh Châu, Triệu Linh Châu, nhưng chắc chắn sẽ không lấy ngươi.”

“Ngươi… ngươi…” Lương Lục Huệ tức giận đến nỗi nói không nên lời, oán hận nhìn nàng chằm chằm, “Đàn ông trong thiên hạ này làm gì có ai không muốn cưới ta?!”

“Ngươi bị danh hiệu “Đệ nhất mỹ nhân” che mờ mắt, không còn thấy gì khác nữa rồi.” Khương Linh Châu lau xong thì ném khăn sang một bên, “Phải biết kết hôn sinh con là việc của cả đời người, ngươi không hiểu tính tình của chàng một chút nào, sao chàng lại muốn sống cùng ngươi được?”

Nghe những lời này, Lương Lục Huệ ngẩn ngơ một lúc lâu. Lúc ngẩng đầu lên, Khương Linh Châu đã đi xa. Nàng ta nhìn bóng lưng Cạnh Lăng Vương phi, một giọt nước mắt chảy xuống.

Giờ phút này, trong lòng nàng ta chỉ mong Thu Uyên đi mời Tiêu Vũ Xuyên sớm trở về.

Thu Uyên nhận lệnh Lương phi đến điện Hàm #Chương mời Tiêu Vũ Xuyên. Nhưng nàng ta đợi rất lâu cũng không gặp được bệ hạ. Thái giám canh giữ ngoài điện Hàm Chương nói Nhiếp Chính vương đang ở bên trong, bệ hạ không rảnh gặp cung nữ của Lương phi.

Thu Uyên gấp gáp đến phát điên, không còn cách nào đành phải lặng lẽ lại gần cửa sổ để nghe xem khi nào Nhiếp Chính vương rời đi.

Trong điện Hàm Chương, Tiêu Tuấn Trì đã ngồi đợi hồi lâu. Hắn lấy sách của Tiêu Vũ Xuyên, bảo hắn phê duyệt tấu chương, không cho Tiêu Vũ Xuyên bước ra khỏi điện Hàm Chương. Tiêu Vũ Xuyên không ngốc, hắn cười khổ, nói với Tiêu Tuấn Trì: “Tam thúc, thúc ngăn cản trẫm như vậy có phải vì Lục Huệ tỷ tỷ lại làm thúc tức giận không?”

“Bệ hạ biết rồi sao?” Tiêu Tuấn Trì thong thả buông Phật thư trong tay, “Nàng ta hại bệ hạ không còn con nối dõi, bệ hạ vẫn gọi nàng ta là “tỷ tỷ”?”

“Phụ nữ mà, ghen tị thôi.” Tiêu Vũ Xuyên cười ha ha, tỏ ra xem thường, “Hơn nữa tình yêu nào cần có lý do? Trẫm thích nàng ấy như vậy, muốn che chở nàng ấy, cưng chiều nàng ấy, không được sao Tam thúc?”

“Ít nói đi. Những lời thế này người tự nói tự nghe thì hơn.” Tiêu Tuấn Trì lên tiếng.

Tiêu Vũ Xuyên thấy hắn không có phản ứng thì lặng lẽ nắm chặt tay. Cuối cùng, hắn gỡ bỏ lớp mặt nạ ngọt như đường xuống, nghiêm mặt với Tiêu Tuấn Trì: “Tam thúc, Lương Lục Huệ là người của trẫm, cũng như Tam thẩm là người của thúc. Hôm nay Tam thúc động đến Lục Huệ tỷ tỷ, ngày sau trẫm động đến Khương Linh Châu, Tam thúc sẽ làm gì?”

“Bệ hạ có khả năng đó đi rồi nói sau.” Tiêu Tuấn Trì cất lời.

Bỗng thái giám bước vào, cúi người thì thầm bên tai Tiêu Tuấn Trì. Biết Lương phi đã bị Lục Hoàng hậu xử lí, hắn vén áo, phủi ống tay định rời đi. Lúc gần đi, Tiêu Tuấn Trì dặn dò: “Bệ hạ không cần khoan dung, nhẫn nại với Lương Lục Huệ nữa.”

“Được.” Tiêu Vũ Xuyên làm mặt quỷ, “Lời Tam thúc nói, trẫm nào dám không nghe? Không phải là phụ nữ thôi sao? Không có người này thì sẽ có người khác.”

Đợi Tiêu Tuấn Trì đi rồi, thiếu niên tháo bỏ khuôn mặt non nớt nghe lời, gương mặt đẹp đẽ trở nên nặng nề. Hắn nhớ tới vẻ bình thản của Tiêu Tuấn Trì, trong lòng nổi giận, giơ tay hất đổ một chén trà. Mảnh sứ vỡ cắt vào tay hắn, một giọt máu chảy ra.

Ngoài cửa sổ, Thu Uyên nghe thấy lời Tiêu Vũ Xuyên nói, sau đó vang lên tiếng sứ vỡ chói tai, trong lòng không khỏi sợ hãi.

Trong cung sắp có biến.

Lần này bệ hạ không cứu Lương Quý phi!

Thu Uyên chần chừ một lúc bên ngoài điện Hàm Chương, không gặp được bệ hạ, cũng không dám trở về tìm Lương phi, bởi vì tính tình Lương phi không tốt, mặc dù nàng ta ở cạnh Lương phi cũng được coi là có mặt mũi, lương tháng không tệ nhưng lại thường xuyên bị Lương phi mắng chửi. Nàng ta chỉ nở nụ cười với bệ hạ, Lương phi suýt nữa đã cào nát mặt nàng ta ra.

Nếu lần này tay không trở về, chắc chắn Lương phi sẽ trút giận lên người mình.

Thu Uyên buồn rầu đứng trước cửa điện Hàm #Chương rất lâu.

Bỗng nhiên nghe thấy tiếng gọi “Thu Uyên cô nương”. Nhìn lại, thì ra là Linh Đông trong cung của Phòng thái hậu.

Linh Đông, Giáng Xuân bên cạnh Phòng Thái hậu với Thu Uyên và Hạ Chi bên cạnh Lương phi vốn là cung nữ được dạy dỗ cùng một nơi trong ngự hoa viên, vừa đúng với bốn mùa Xuân Hạ Thu Đông. Mặc dù khác chủ tử nhưng cũng được coi là lớn lên bên nhau.

“Lương phi nương nương gặp nạn, muội cũng không thoải mái gì.” Linh Đông lo lắng, lấy một túi bạc vụn đưa cho nàng ta, “Thời gian sau sẽ rất cực khổ, tỷ và Giáng Xuân tỷ tỷ gom góp được ít bạc, muội cầm đi hối lộ đám người ở lãnh cung đi, sau này hẳn sẽ sống thoải mái hơn một chút.”

Thu Uyên nhìn thấy túi bạc vụn kia, trong lòng bỗng nhiên vui buồn đan xen.

“Cảm ơn tỷ vẫn nhớ đến muội. Nhưng số tiền này muội không thể nhận, đều là nô tỳ, muội biết kiếm tiền đâu dễ dàng như vậy?” Thu Uyên lau khóe mắt, nghẹn ngào nói, “Chỉ mong bệ hạ sớm ngày nhớ tới Quý phi nương nương.”

“Đừng sợ, Quý phi nương nương sắc nước hương trời, bệ hạ lại là người trọng tình, chắc chắn có thể vượt qua kiếp nạn này.” Linh Đông nhìn xung quanh, nói, “Ngược lại tỷ có một kế hay có thể giúp Quý phi nương nương trở lại như xưa. Đến lúc đó, muội thành tâm phúc bên cạnh Quý phi nương nương cũng đừng quên tỷ và Giáng Xuân tỷ tỷ.”

“Không phải sắp đến cuộc đi săn mùa xuân sao? Muội nói Quý phi nương nương làm thế này… Đến lúc đó có tỷ và Giáng Xuân tỷ tỷ giúp đỡ…”

~~~ Tác giả có lời muốn nói:

Đại Cẩu: Do ta quá đẹp trai nên mới gây sai lầm.

Bình luận

Truyện đang đọc