CHINH PHỤC TRÊN ĐẦU LƯỠI


Nhà của Thẩm Thanh Hoà, cực kỳ lớn, a, có lẽ không thể gọi là nhà.

Nhà trong mắt người thường là lớn hoặc nhỏ, mà nhà của Thẩm Thanh Hoà, có thể nói là cả một đình viện.
Lúc xe đi vào bên trong là một màn đêm yên tĩnh, so với bên trong thành phố, nơi này yên tĩnh theo cách khác.

Từ xa lờ mờ không nhìn rõ, Thẩm Giáng Niên còn cho rằng ở đó có mấy ngôi nhà có người ở, lúc thấy Thẩm Thanh Hoà chạy xe vào bãi đậu, lúc này Thẩm Giáng Niên còn cho rằng đây là bãi đậu xe chung.
"Có rất nhiều siêu xe." Thẩm Giáng Niên không tính là hiểu biết về xe lắm, nhưng mà cái siêu xe như Lamborghini cô cũng biết.

Thẩm Thanh Hoà ừ một tiếng, khoá xe, đi được hai bước phát hiện phía sau không có người, nên quay đầu lại, Thẩm Giáng Niên vẫn còn đang nhìn chiếc Ferrari bản giới hạn, "Thẩm Giáng Niên."
"A~" Thẩm Giáng Niên a một tiếng, vội vàng xoay người đi theo, còn cảm thán một câu, "Mấy người sống ở đây đều là tư bản ác độc." Thẩm Thanh Hoà mím môi, "Làm sao thấy được?"
"Không phải thấy được có rất nhiều siêu xe ở đây sao?" Thẩm Giáng Niên vừa đi vừa quay đầu lại nhìn, "Thật đáng thương cho mấy chiếc xe thể thao này, bị giam cầm ở đây không thấy ánh mặt trời."
Thẩm Thanh Hoà cong cong khoé môi, "Em muốn giải cứu bọn chúng à?"
"Em sợ em mà giải cứu bọn chúng thì sẽ bị giam cầm lại ở đây." Thẩm Giáng Niên đùa giỡn, hai mắt Thẩm Thanh Hoà sáng lên, mắt đảo quanh thân hình đường cong nóng bỏng của Thẩm Giáng Niên, rồi thu ánh mắt lại.

Thẩm Giáng Niên đi theo Thẩm Thanh Hoà, như thể bước vào một thế giới đêm huyền diệu, yên tĩnh mà đẹp, làm động lòng người.

Nhìn lại dáng người ngọc ngà bên cạnh, tim Thẩm Giáng Niên run lên, nếu có thể hẹn hò với Thẩm Thanh Hoà ở đây, sau đó đè cô ở....!Ưm ~ Đó là một vườn hoa, đè ở trong vườn hoa mềm mại thơm tho, Thẩm Giáng Niên nghĩ thôi mà cơ thể đã tê dại.
"Ở chỗ này có bao nhiêu người sống vậy?" Thẩm Giáng Niên thản nhiên hỏi.
"Chỉ có mình tôi, một tên tư bản ác độc."
"....." Thẩm Giáng Niên mím môi, khịt mũi.


Chết tiệt, công bằng ở đâu chứ? Người hoàn hảo như Thẩm Thanh Hoà thế mà lại giàu nứt vách, người coi vật chất là phù phiếm như Thẩm Giáng Niên, còn cảm thấy không công bằng.
Bên kia cánh cửa, là màn đêm lượn lờ, trong không khí mát mẻ còn có hương hoa, trong nhà có ánh đèn ấm áp, làm cho không khí cũng có chút ấm áp theo, Thẩm Giáng Niên không khỏi suy nghĩ, sống một mình ở một nơi rộng lớn như vậy, sẽ không sợ sao? Thẩm Giáng Niên muốn hỏi, nhưng cảm thấy không ổn.
"Em có muốn thay đồ không?" Thẩm Thanh Hoà hỏi ngay khi vừa bước vào cửa.

Thẩm Giáng Niên thu hồi lại suy nghĩ như con ngựa hoang sắp đứt cương, cúi đầu nhìn bản thân, không có gì bất ổn.

Trước mắt cũng không thấy lạnh, không thay cũng không sao, chủ yếu là....!Tắm là một chủ đề khá ái muội, đặc biệt là mối quan hệ giữa cô và Thẩm Thanh Hoà.
Thẩm Thanh Hoà đợi cô tắm....!Đầu tiên sẽ là, nếu dựa theo kịch bản trước kia, lúc tắm xong, Thẩm Giáng Niên sẽ lén lút đi ngắm nhìn khắp nơi, một căn biệt thự lớn thế này, sẽ không chỉ có một cái nhà tắm, đến lúc đó Thẩm Thanh Hoà cũng tắm xong....!Hai người sau khi tắm rửa xong, hai cái cơ thể khoả thân gặp nhau, rất dễ phát ra tia lửa.
"Không muốn tắm thì đi nghỉ đi." Thẩm Thanh Hoà chỉ cần liếc mắt một cái, đã hiểu rõ Thẩm Giáng Niên, tiểu sư tử này suy nghĩ rất phong phú.

Thẩm Giáng Niên ừ một tiếng, đứng ở đó không động đậy, ngửa đầu nhìn chiếc đèn trần lớn giữa nhà, tất cả đều là pha lê trong suốt, sáng lấp lánh.

Bố cục tổng thể của căn phòng là kiểu Thẩm Giáng Niên thích, ngay giấy dán tường cũng rất ăn nhập, đơn giản, không có nhiều cây hoa lá cành, sẽ không làm người ta hoa mắt.
"Em cứ tuỳ ý đi, tôi đi tắm trước." Thẩm Thanh Hoà nói xong đã đi vào bên trong.

Ơ...!Thẩm Giáng Niên có chút xấu hổ, chủ nhà đi tắm rồi, khách đến nhà ở bên ngoài đi dạo sao?
Nói là tuỳ ý, mặc dù Thẩm Giáng Niên cũng rất tò mò căn nhà của Thẩm Thanh Hoà, nhưng mà chủ nhà không có ở đây, cô vẫn nên ở trong phòng khách.

Lúc đầu nhìn đồ vật trong phòng còn có cảm giác mới lạ, nhưng mà nhìn đi nhìn lại cũng chẳng còn hứng thú.

Lúc Thẩm Thanh Hoà không có ở đây, chẳng có gì là thú vị hết.


Thẩm Thanh Hoà hình như đi tắm cũng hơi lâu rồi, hình như vừa rồi đi về hướng kia phải không? Thẩm Giáng Niên thăm dò, đi vào bên trong, lối đi quanh co như nơi hẻo lánh, nghe thấy tiếng nước chảy ào ào.
Tim Thẩm Giáng Niên đột nhiên thắt lại, nhưng chỉ là tiếng nước chảy, trong đầu cô tự nhiên hiện lên hình ảnh một mỹ nhân đang tắm.

Thẩm Thanh Hoà xinh đẹp như vậy khi tắm còn phải đẹp hơn nữa, cô đã nhìn thấy thân thể của Thẩm Thanh Hoà, nhưng lúc đó cô say với đôi mắt mơ hồ, bị d*c vọng chi phối, chỉ lo tìm chuyện niềm vui sướng cho bản thân.

Nếu...!ừ, nếu lần này lại xảy ra chuyện đó lần nữa, cô nhất định phải giữ kẽ, không phải nói đàn ông luôn thích phụ nữ e thẹn sao, a không đúng, Thẩm Thanh Hoà là phụ nữ, vậy Thẩm Thanh Hoà thích cô e thẹn hay là lãng hơn một chút?
Tiếng nước chảy gần trong tầm tay, cách một cánh cửa, hai má Thẩm Giáng Niên đã nóng bừng lên.

Bất kể Thẩm Thanh Hoà thích cô như thế nào thì cô vẫn thích Thẩm Thanh Hoà, cho dù có e thẹn, hay càn rỡ, cho dù bị lạnh nhạt...!hay có đau khổ thì vẫn thích.
Đời người, ai cũng sẽ có một người làm bản thân đau khổ khi nhớ đến, nhưng lại không muốn quên.

Thẩm Giáng Niên không biết là mùa xuân của cô có đến muộn quá hay không, cho nên giống như một cây khô đang chờ mùa xuân đến để tái sinh, khi nắm bắt được cơ hội, sẽ muốn nở rộ, đón lấy mùa xuân cuối cùng này.
Ở trước mặt Thẩm Thanh Hoà, cô muốn nở rộ đến cực điểm, cô muốn thu hút ánh nhìn của người này, cô muốn đến ở lại trong lòng người này, cũng muốn đem người này giam trong trái tim cô.

Chỉ cần đến gần Thẩm Thanh Hoà, thì tâm cô sẽ loạn, giống như giờ phút này, tay Thẩm Giáng Niên bất giác chạm vào tay nắm cửa.
Biết rõ Thẩm Thanh Hoà sẽ khoá cửa, nhưng mà vẫn muốn vặn nhẹ.

Cái vặn nhẹ này thế mà lại làm cửa mở.

Thẩm Giáng Niên sợ tới mức tay muốn bỏng, mau chóng rụt lại, một khe cửa rất hẹp, ngoài việc khiến tiếng nước chảy vào tai càng thêm rõ ràng, hơn nữa còn có hơi thở nóng ẩm, lẫn lộn với hương thơm khi tắm.
Sau khi bình tĩnh lại, Thẩm Giáng Niên cho rằng bản thân sẽ bị cuốn vào đó, nhưng thực tế thì sương mù trong đầu đã tan biến, chỉ còn lại một con đường rõ ràng.

Cô muốn đẩy cửa đi vào, muốn đánh cược một phen, đương nhiên, không muốn thua cuộc.

Nhà tắm của Thẩm Thanh Hoà lớn một cách kỳ lạ, đó là cô vừa đẩy cửa ra, cũng không nhìn thấy được cảnh muốn nhìn thấy.
Cái loại chuyện vừa thú vị vừa hấp dẫn này không ngăn được lòng hiếu kỳ của tiểu sư tử.

Thẩm Giáng Niên thử thăm dò, đẩy cửa từng chút một, tầm mắt dần dần mở rộng, quả nhiên, đập vào mắt cô là một chiếc tủ gỗ, có lẽ là nơi đặt quần áo và khăn tắm.
Cửa đã mở hết, có tủ gỗ hai bên, tiếng nước còn trầm hơn.

Thẩm Giáng Niên rón rén như một tên trộm đang làm việc xấu, có hai con đường bên trái và bên phải, không phải là cửa mà là rèm.

Bên trái vẫn còn tiếng nước chảy, vào thời khắc mấy chốt, Thẩm Giáng Niên đột nhiên lại nhát gan, định đi sang phía bên phải nhìn xem trước.
Vén rèm lên, Thẩm Giáng Niên cũng không dám thoải mái đi vào, đứng ở cửa do dự một giây, sờ sờ khuôn mặt nóng rực, không khỏi mắng chính mình: Mày điên rồi, người ta bảo mày tuỳ ý, thế mà mày lại tuỳ ý đi vào nhà tắm nhà người ta sao?
Người thì nghĩ vậy nhưng mà tay thì vẫn vén tấm màn lên, đôi mắt còn nhanh nhẹn hơn cả thợ săn? Sao trông chỗ này như nơi mát xa vậy? Thẩm Giáng Niên không thích mát xa, bởi vì không thích người ta chạm vào cơ thể cô, nên cô cũng mua nhiều thiết bị mát xa có lợi ích cho sức khoẻ, như ghế mát xa, đến quả bóng tập thể hình, rồi đến cuối cùng cũng đem cất chúng vào nhà kho.
Bên vực sâu của d*c vọng, liệu còn muốn đi vào sâu hơn không? Thẩm Giáng Niên vẫn còn đang do dự, dù sao trong đó chẳng có gì đẹp, nhưng mà cô chưa từng xem mấy thiết bị mát xa của Thẩm Thanh Hoà...!Thẩm Giáng Niên nghĩ vậy, liền đi vào xem thiết bị, cô chỉ nhìn mà không chạm vào.

nó.

Sau khi Thẩm Giáng Niên đi vào, cô thấy nó rộng một cách kỳ lạ, là phòng thiết bị, đi sâu vào bên trong nữa, thì nhìn thấy vườn hoa chim cá cảnh, Thẩm Giáng Niên đứng xem một hồi, mặc dù không biết gì về nó hết....!Lại tiếp tục đi vào bên trong, Thẩm Giáng Niên đã hoàn toàn quên mất chuyện cô tính đi rình người ta tắm.
Đi được một lúc lâu, chợt thấy khát, quay lại thì mới biết con đường lúc đi vào đã không thấy đâu nữa.

Mẹ ơi, đây là cái thủ thuật che mắt gì vậy? Tại sao đến đây thì con đường đã thay đổi hoàn toàn? Vừa rồi là mấy bức tranh cổ cùng với mấy bức thư pháp thời xưa, sao giờ mấy cái treo trên đây lại khác mấy cái trước vậy? Thẩm Giáng Niên có chút bối rối, giờ mới phát hiện bản thân đi rình lâu lắm rồi, đành dựa theo trí nhớ mà trở lại.
Điều đáng sợ là Thẩm Giáng Niên rẽ trái rẽ phải, lần nào cô cũng nghĩ mình đúng nhưng lần nào cô cũng sai.

Lần đầu tiên trong đời Thẩm Giáng Niên cảm thấy bất lực, đi không được bao lâu thì mệt mỏi, ngoài nóng ra, trên chóp mũi và trán còn có những hạt mồ hôi nhỏ.


Nhưng dù sao cô cũng là một tiểu sư tử bướng bỉnh, dù có đụng phải tường thành cũng phải rời đi, dù sao thì đây cũng là biệt thự của Thẩm Thanh Hoà, Thẩm Giáng Niên lang thang khắp nơi, nhưng không tìm được đường ra, quả thực là cái tà môn, ở trong này có quỷ dẫn đường sao?
Thẩm Giáng Niên không đi nữa, cho dù có đi cũng chẳng tìm được đường ra.

Bên trong tối đen như mực, cô không tìm thấy công tắc mở đèn, cô thật sự muốn ngồi xuống khóc, này nếu như bị Thẩm Thanh Hoà biết được, có khi nào cười chết cô không? Thẩm Giáng Niên lại muốn đào một cái hầm để tẩu thoát.

Cái mệt đánh bay cái hứng, ngồi trên sàn nhà, tức giận với bản thân, không nên đi rình trộm.

Ngồi ngay ngắn một hồi lâu, cô ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, đột nhiên phát hiện...!một ánh sáng le lói, không phải là camera chứ...!Thẩm Giáng Niên đứng lên, kiễng chân lên, vẫy vẫy tay, bỗng nhiên xung quanh sáng lên.
Thẩm Giáng Niên hoảng sợ, điện thoại đột ngột vang lên, Thẩm Giáng Niên vừa nhìn thấy chính là Thẩm Thanh Hoà! Cứu tinh tới rồi, ahhh! Thẩm Giáng Niên nhận ra điều gì đó.

Cô nhấn nút nghe điện thoại, bên kia chính là giọng nói ấm áp của Thẩm Thanh Hoà, "A~ em làm tôi nhớ đến một Simba, nhưng vẫn là một tiểu Simba." Lần đầu tiên, cách nhau một cuộc điện thoại, giọng nói của Thẩm Thanh Hoà lại ôn nhu như vậy, mang theo chút cưng chiều và trêu chọc, "Giờ phải làm sao đây ta? Tiểu Simba không thể lớn lên trong một sớm một chiều, có lẽ sẽ bị lạc trong rừng một đêm."
"Thẩm Thanh Hoà." Gọi tên người ta rất thô lỗ, nhưng mà còn mang theo chút ấm ức, "Người chơi em~" Thẩm Giáng Niên vừa thẹn vừa xấu hổ, bây giờ cô đoán, có khi nào từ sớm Thẩm Thanh Hoà thông qua camera đã nhìn thấy cô, còn để mặc cô chạy tới chạy lui, còn người này ở trong căn phòng lớn xem cô, để cho cô biểu diễn một màn chạy trốn khỏi mật thất, "Nếu người không đến đây mang theo lời xin lỗi chân thành, em sẽ ở đây không rời đi!" Tính khí lại trỗi lên, biết Thẩm Thanh Hoà trêu chọc cô, cô vậy mà thấy an tâm hơn.

Mặt cũng đã bị bôi tro trát trấu, còn cần thiết phải e thẹn cái gì nữa, thả ra chút thính tìm niềm vui cho cả đêm chứ, dù sao đêm nay cũng cần phải làm gì đó.
"Em đứng yên ở đó, đừng động đậy." Thẩm Thanh Hoà nói, "Tôi sẽ mang theo tấm chân thành của tôi đến gặp em, em nhất định phải chuẩn bị chân thành của em." Cúp điện thoại, giống như hết thảy hy vọng đều mất đi, Thẩm Giáng Niên thật sự sợ đèn sẽ tắt đi.
Đương nhiên, ánh sáng chưa từng vụt tắt, từ sâu trong bóng đêm xuất hiện một người đẹp đến nao lòng.

Tóc Thẩm Thanh Hoà vẫn còn ướt, trên người chỉ có quấn chiếc khăn tắm, đi chân trần, từng bước tư hư vô đi đến chân thật nhất, mỗi bước đi giống như là mỗi bước đi vào trong trái tim Thẩm Giáng Niên, để lại từng dấu vết.
Lần này, cô có thể thấy rõ Thẩm Thanh Hoà tiến vào tận đáy lòng mình, trong lòng có một thứ tình cảm bén rễ đâm chồi nảy lộc.
Thẩm Thanh Hoà đứng trước mặt Thẩm Giáng Niên, như một tiên nữ, Thẩm Giáng Niên ngây ngốc nhìn, nuốt nước bọt, cô chưa kịp thở thì bàn tay đang cầm khăn tắm của Thẩm Thanh Hoà đột nhiên buông lỏng ra, một màn cảnh xuân, cứ như vậy chân thành bày ra, "Tấm chân thành của tôi đây, thế còn em đâu?" Thẩm Thanh Hoà tiến lên một bước, Thẩm Giáng Niên lại lùi về một bước, "Em...." Mặt cô đỏ cả lên, trong nháy mắt đánh mất đi kỹ năng biểu đạt cơ bản của loài người – chính là nói.

Sau khi phát ra một từ "Em" xong, Thẩm Thanh Hoà đã đến trước mặt cô, và thế là Thẩm Giáng Niên không còn đường lui nữa, bị Thẩm Thanh Hoà ép vào tường.
Thẩm Giáng Niên cảm nhận được, nơi tròn đầy đặn của Thẩm Thanh Hoà đang áp sát cô, hơi thở Thẩm Thanh Hoà dừng ở bên tai cô, hơi thở nóng ẩm mang theo ma lực mê hoặc, "Thẩm Giáng Niên, tôi thực sự...." Thẩm Thanh Hoà nhẹ nhàng hôn lên vành tai Thẩm Giáng Niên, còn cố ý cắn nhẹ, mang theo chút đè nén, hơi thở nặng nề, "Rất nhớ cơ thể của em.".


Bình luận

Truyện đang đọc