CHINH PHỤC TRÊN ĐẦU LƯỠI


Mặt Thẩm Giáng Niên đỏ lên, đầu óc ong ong, dây thần kinh hưng phấn chạy khắp cơ thể cô.

Thẩm Thanh Hoà thế mà lại làm chuyện này ở nơi công cộng?
Thẩm Giáng Niên thấp thỏm khi người đi qua đường nhìn thấy cảnh tượng này, nghĩ đến vậy thôi, cơ thể cô nóng cả lên, gương mặt như muốn bốc hỏa.
Bây giờ Thẩm Giáng Niên không dám nhìn Thẩm Thanh Hoà, sợ lộ bản chất thật của cô, nhưng mà dây thần kinh hưng phấn không thể dừng lại, trông cô giống như đứa trẻ mắc chứng động kinh, "Em...!không sao chứ? Thẩm Thanh Hòa vừa rồi thấy Thẩm Giáng Niên héo úa, giờ phút này nhìn thấy Thẩm Giáng Niên hưng phấn như uống thuốc lắc.
"Không sao, em không sao hết, em phải đi tiếp, em không muốn thua." Thẩm Giáng Niên thoát khỏi vòng tay Thẩm Thanh Hoà rồi vội vàng chạy đi, Thẩm Thanh Hoà sờ môi.

A, hôn được rồi, Thẩm Thanh Hoà mím môi, đầu lưỡi liếm liếm, có chút ngọt, có chút mềm, vừa đủ.
Nụ hôn có tác động gián tiếp rất lớn.

Khi đến Nam Thiên Môn, mọi người đã đứng tụ tập ở đó chờ các cô, còn lo lắng nói nên nghỉ ngơi một lát, nhưng mà Thẩm Giáng Niên như một tiểu chiến sĩ hoàn thành cách mạng, vẫn tiếp tục bước về phía trước hùng hồn nói, "Em không cần nghỉ! Em muốn tiếp tục!" Sau đó lại đi vèo vèo, chân như gắn hoả tiễn, dưới ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, là người đầu tiên lê n đỉnh núi, mà Thẩm Thanh Hoà cũng không đi chậm như vừa rồi, là người lê n đỉnh núi thứ hai.

Thẩm Duyệt cười thầm, khá lắm, lôi kéo Kiều Sanh người có thể lực tốt đang hăng hái đi về phía trước đi chậm lại một chút, để tạo thế giới riêng của hai người trên kia.
A Lam và Nhược Phong đi không nhanh không chậm, vượt qua Kiều Sanh và Thẩm Duyệt, cuối cùng, chỉ còn Lê Thiển bị tụt lại ở phía sau, cô ấy xem chút nữa khóc ầm lên, "Mọi người mất hết nhân tính rồi hả?" Đặc biệt là Thẩm Giáng Niên.
"Đúng vậy!" Kiều Sanh thè lưỡi làm mặt quỷ, kéo Thẩm Duyệt đi nhanh hơn, "Không thể để hai người kia tới trước được, chúng ta không thể thua." Quả nhiên, Lê Thiển là người đến cuối cùng, cô ấy thở dốc, nhìn Thẩm Giáng Niên oán giận, nói một câu, "Bảo bối, mình hận cậu."
Thẩm Giáng Niên có chút xấu hổ, mới vừa rồi đúng là cô đã quên mất người bạn thân này, "Có muốn uống nước không?" Thẩm Giáng Niên lấy chai nước ra, Thẩm Duyệt nhạy bén, liếc nhìn Thẩm Thanh Hoà một cái.

Được lắm nha sư tỷ, ha ha, Thẩm Duyệt cười trộm, vờ như không biết, cố ý hỏi, "Giáng Niên, đồ uống này ngon không?"
"Ngon ạ." Thẩm Giáng Niên không biết trong câu hỏi đó có chút mờ ám, trả lời cho xong sau đó đi nhận lỗi với Lê Thiển.

Thẩm Duyệt thấy Thẩm Giáng Niên rời đi, lại hỏi, "Sư tỷ, ngon vậy sao?"
"Ngon." Thẩm Thanh Hoà thản nhiên trả lời.
"Hình như chỉ có một chai thôi, sư tỷ uống qua rồi à?" Thẩm Duyệt vẫn cố ý hỏi, Thẩm Thanh Hoà làm sao không biết chút tâm tư mánh khoé này của cô, liếc mắt nhìn Thẩm Giáng Niên và Lê Thiển ở gần đó, chớp mắt một cái, "Ừm."
"Thế mùi vị thế nào vậy?" Thẩm Duyệt đi đến trước mặt Thẩm Thanh Hoà hỏi, đầu ngón tay Thẩm Thanh Hoà chọc lên trán cô, đẩy ra sau một chút, khoé môi cong lên, "Có chút ngọt." Có chút mềm, là môi.

Thẩm Duyệt mím môi cười vui vẻ, "Sư tỷ, cả chuyến đi, giờ mới thấy chị cười." Thẩm Duyệt chân thành nói, "Chị nhất định phải vui vẻ nha."
"Em chết rồi à!" Giọng Kiều Sanh đầy ghen tị.

Nhìn thấy hai người đứng cạnh to nhỏ với nhau, Kiều Sanh tức giận muốn bốc khói, cũng không biết đời trước gây nghiệp gì, mà đời này lại làm bạn với Thẩm Thanh Hoà, đã thế vợ nhà cô lại cái sư tỷ khống.

Thấy Thẩm Duyệt không thèm để ý đến cô, cô tức giận giậm chân nói, "Xem ra em cứ thế nhảy xuống là được!"
Thẩm Thanh Hoà cười bất đắc dĩ, "Em vẫn đi dỗ hũ giấm nhà em đi." Thẩm Duyệt cạn lời, vừa quay đầu muốn nói đừng gây sự nữa, nhưng mắt thấy Kiều Sanh thật sự đã đến vách núi, xung quanh đám đông đùa giỡn có vài lần xém đụng trúng Kiều Sanh, cô khiếp sợ, "A Sanh!" Vội vàng vòng qua đám người, giữ chặt lấy Kiều Sanh, hung dữ nói, "Đừng làm chị sợ." Một giây trước còn hung dữ, giây tiếp theo đã mềm, còn ấm ức, "Ở đây nhiều người thế này, đứng ở vách núi, lỡ đâu người ta đụng tới em thì làm sao đây? Biết chị nhát gan, còn hù dọa chị nữa." Kiều Sanh lập tức không hờn dỗi nữa, dỗ dành lại, "Được rồi, được rồi mà, chúng ta không gây rối nữa? Nha~" Cúi đầu nói khẽ bên tai, nhân lúc này còn lén hôn tai Thẩm Duyệt.


Thẩm Duyệt không thuận theo ý cô, còn giơ tay véo, đau đến mức Kiều Sanh la oai oái, cười ngây ngô làm cho Thẩm Duyệt mềm lòng không tính toán nữa.
Vào khoảnh khắc mặt trời mọc, mọi người đều reo hò, ông trời tác hợp tạo khoảnh khắc đẹp, công sức của mọi người bò lên tới đây đều đáng giá.

Mọi người đều đang nhìn về phía ánh nắng ban mai, Thẩm Giáng Niên đã lâu rồi không xem mặt trời mọc, cũng hùa theo mọi người reo hò, trong chớp mắt cô đã quên mất đi ưu sầu, trong lòng tràn đầy vui vẻ, trong lúc lơ đãng nhìn thoáng qua Thẩm Thanh Hoà, giật mình khi thấy người này đang nhìn cô.

Vào lúc cô nhìn kỹ hơn thì lại thấy Thẩm Thanh Hòa hoàn toàn không nhìn cô, tâm trạng có chút hạ xuống, quay đầu tiếp tục xem mặt trời mọc.
Bình minh sẽ thức dậy mỗi này, chẳng phải bình minh cũng tượng trưng cho hy vọng sao? Thẩm Thanh Hòa và cô, cũng không phải hoàn toàn đi vào con đường tuyệt vọng.

Một đôi giày thể thao mới toanh vừa với chân cô, một chai nước bổ sung năng lượng, còn giúp cô vác ba lô, lại còn cố ý đi chậm, ai biết được, những điều này là vì cô chứ?
Có đôi khi tự mình đa tình, cho rằng Thẩm Thanh Hoà cũng rất yêu cô, có lẽ người này vẫn luôn đè nén tình cảm, có lẽ người này cũng có rất nhiều lý do khó nói.

Thẩm Thanh Hoà, chỉ cần người nói cho em nghe, em có thể san sẻ cùng người, không cần nghĩ ngợi quá nhiều, chỉ cần người nói cho em nghe, người cho em biết người đang nghĩ gì, người nói người cần em thôi.
Có không ít người chụp ảnh làm kỷ niệm, đặc biệt là mấy đôi yêu nhau như Kiều Sanh và Thẩm Duyệt, hai người cũng cầm gậy selfie chụp hình với nhau, A Lam và Nhược Phong cũng chụp một tấm, sau đó chụp cùng Thẩm Thanh Hoà một tấm, Thẩm Giáng Niên chụp chung với Lê Thiển, còn chụp chung với hai cặp kia, đột nhiên Thẩm Duyệt nói, "Giáng Niên, em không chụp với Thanh Hoà một tấm sao? Trên đường đi, thấy hai người rất ăn ý với nhau."
Đương nhiên là Thẩm Giáng Niên muốn chụp, nhưng sợ Thẩm Thanh Hoà không muốn, cô liếc nhìn sang Thẩm Thanh Hoà, nhìn thấy ánh mắt ôn nhu, toả sáng dưới ánh nắng ban mai, "Muốn chụp cùng tôi không?" Thẩm Thanh Hoà dò hỏi.

Thẩm Giáng Niên đi qua, lòng bàn tay đẫm mồ hôi, "Em muốn chụp thế nào?" Thẩm Thanh Hoà khẽ hỏi, giọng nói chỉ đủ để hai người nghe thấy.
"Hỏi thế này...." Thẩm Giáng Niên bắt đầu so đo, vừa rồi lén hôn cô sao không hỏi cô thích tư thế nào, bây giờ lại còn vờ vịt hỏi cô muốn chụp thế nào, "Nếu như em nói, người sẽ làm theo sao."
"Em nói đi."
"Vậy người ôm em, em nhìn người...." Thẩm Giáng Niên cố ý nói, xem thử người này dám ôm không, nào ngờ, Thẩm Thanh Hoà đưa tay ra ôm ngươi vào trong lòng ngực, môi dừng bên tai Thẩm Giáng Niên, ôn nhu hỏi, "Như vậy sao?" Cơ thể Thẩm Giáng Niên lập tức cứng đờ, hơi thở loạn nhịp, không biết nên nói sao.
Mắt Thẩm Duyệt sáng lên, sư tỷ hảo công, cái ôm vừa rồi rất quyết đoán và dứt khoát, "Tư thế này rất ổn, đừng nhúc nhích, tôi đếm 1 2 3." Thẩm Duyệt còn đếm theo nhịp, Lê Thiển đang chụp ảnh mặt trời mọc, nghe thấy Thẩm Duyệt đếm, cô quay đầu lại nhìn, ngạc nhiên không thôi, mẹ ơi, cô thấy cái gì vậy?
Thẩm Giáng Niên đang thẹn thùng sao? Cái biểu cảm này từ hồi cấp ba đến giờ cô chưa từng thấy.
Thẩm Thanh Hoà siết chặt vòng tay, tâm trạng hình như khá tốt, còn cười khẽ, "Làm gì mà khẩn trương đến vậy, sợ tôi ăn em à." Một câu trêu đùa, khiến Thẩm Giáng Niên càng xấu hổ hơn, xoay người vừa làm hung vừa mềm mềm nói, "Người bớt chọc em đi!"
"Em gầy rồi, về nhà phải bổ sung dinh dưỡng." Thẩm Thanh Hoà cất đi vẻ trêu đùa, nghiêm túc nhìn Thẩm Giáng Niên, khiến tim Thẩm Giáng Niên có chút nói, đúng vậy, gần đây cô không có hứng thú ăn uống, vẫn luôn đấu trí với bản thân, cô cố ý hỏi lại, "Người bổ sung dinh dưỡng cho em à?"
"Ừ." Thẩm Thanh Hoà cười ôn nhu, "Chỉ cần em muốn, bất cứ lúc nào cũng được." Lê Thiển hét lên một tiếng, khiến Thẩm Giáng Niên giật mình, cô vội vàng quay đầu lại xem, thấy Kiều Sanh túm lấy Lê Thiển, cười xấu xa, "Em thua rồi, Tiểu Thiển à, chấp nhận phạt đi." Thấy Thẩm Giáng Niên đang nhìn mình, Lê Thiển lập tức cầu cứu, "Bảo bối, cứu mình với."
Vậy thì, hình phạt chính xác là gì? Thẩm Giáng Niên rất tò mò.

Đối diện với ánh nắng ban mai vàng ánh, đi xuyên qua đám đông, đến chỗ Lê Thiển và Kiều Sanh đang đùa giỡn, Thẩm Thanh Hoà vẫn đứng ở chỗ cũ không nhúc nhích, nhìn người đi xa, trên người mang theo ánh sáng tinh quang, giống như chiếu đến nơi sâu nhất linh hồn của con người.
"Rốt cuộc hình phạt là gì?" Thẩm Giáng Niên đi đến trước mặt hai người, hai người nháo đến mệt, Lê Thiển mất tự nhiên xoay đầu đi, Kiều Sanh cười xấu xa, "Tiểu Thiển, em có muốn chị nói cho Thẩm Giáng Niên biết không?" Sau đó cười nham hiểm nói tiếp, "Giáng Niên, chị nói cho em biết, hình phạt chính là..." Lê Thiển xấu hổ buồn bực đánh Kiều Sanh một cái rồi rống lên, "Chị dâu, chị mặc kệ chị ấy à?" Mọi người đều cười nham hiểm, đến cả người ít nói như A Lam và Nhược Phong cũng cười theo, Thẩm Giáng Niên tò mò vô cùng, nhưng mà không có ai chịu nói, cô xoay người nhìn Thẩm Thanh Hòa đã đứng cạnh cô lúc nào, trong lúc vô tình để ra chút oán giận của thiếu nữ, "Thanh Hoà, mọi người chơi trò thần bí, không chịu nói cho em biết hình phạt là gì."
"Bên kia phong cảnh đẹp hơn, tôi đưa em đến đó." Thẩm Thanh Hoà giơ tay lên, rất tự nhiên ôm lấy vai Thẩm Giáng Niên, Thẩm Giáng Niên định xoay người đi theo, nhưng vẫn không quên khịt mũi nói, "Mọi người tiếp tục chơi trò thần bí đi!" Lê Thiển gào thảm thiết, "Bảo bối, cưng không cần mình sao?" Thẩm Giáng Niên lại dừng lại, "Vậy cậu nói đi."
"Người ta xấu hổ mà ~" Gương mặt nhỏ của Lê Thiển đỏ bừng, Thẩm Giáng Niên buồn cười, "Rốt cuộc, hình phạt là gì, mà làm cậu xấu hổ luôn vậy?"
"Này, mình cũng chỉ là con gái thôi, không được sao?
"Em mà còn là con gái sao...." Kiều Sanh khinh thường, "Lúc em bắt nạt chị, em như một con cáo già."
"Vậy khi nào bắt đầu hình phạt." Thẩm Giáng Niên hỏi.
"Xuống núi." Thẩm Duyệt quyết định thay, ánh mắt sâu xa của cô chưa rời khỏi hai người này, Thẩm Giáng Niên không đi, sư tỷ vẫn đứng ở bên cạnh chờ nha.

Trèo lên núi đã mệt mà chân còn nhức mỏi, nếu leo xuống thì không có khả năng, mà một cabin cáp treo chỉ ngồi được 6 người.

Thẩm Duyệt lại lần nữa tự quyết định trước khi Lê Thiển nói, "Thanh Hoà với Giáng Niên, hai người ngồi riêng một cabin đi.

Bọn em đi xuống dưới trước, sẵn tiện bàn luôn chuyện phạt Lê Thiển, Lê Thiển, em thấy thế nào?" Lê Thiển bĩu môi không vui, "Em còn muốn đi cùng với bảo bối nhà em.
"
"Vậy đi, em với Giáng Niên đi cùng nhau đi, mọi người bàn chuyện phạt em thế nào là đủ rồi." Thẩm Duyệt dùng giọng lãnh đạm nói chuyện, Lê Thiển tức giận hậm hực nói, "Mới không cần." Kiều Sanh đẩy đẩy Lê Thiển, "Thế em muốn thế nào?"
"Thanh Hoà, chị chọn đi, muốn cùng bọn em đi xuống không?" A Lam thấy Thanh Hoà im lặng, sợ làm Thẩm Thanh Hoà khó xử, Thẩm Duyệt cũng nói theo, "Cũng đúng, hỏi người trong cuộc đi, Giáng Niên, Thanh Hoà, hai người có đi xuống cùng nhau, đồng ý không?"
....!Có cảm giác như đang ở trong hôn lễ hỏi có đồng ý làm vợ làm chồng của nhau không? Thẩm Giáng Niên không biết nói gì, đành nói, "Em sao cũng được, hay là mọi người xuống trước đi, em đi cùng với mấy người khác được rồi." Mặc dù, Thẩm Giáng Niên rất thích đề nghị của Thẩm Duyệt, nhưng mà trên mặt vẫn có chút do dự, phụ nữ mà, cần phải rụt rè chút.
"Mấy đứa đi xuống trước đi, Thẩm Giáng Niên, em đi với tôi." Thẩm Thanh Hoà hầu như luôn nói những câu chốt hạ.

Không cho người khác do dự, nhìn có vẻ như bá đạo, nhưng mà có đôi khi cũng rất tri kỷ, đặc biệt là đối với người có chứng khó lựa chọn.

Đối với Thẩm Giáng Niên mà nói, bất cứ lúc nào Thẩm Thanh Hoà đưa ra những quyết định có liên quan đến cô, cho dù nói thế nào đi nữa, cũng đều rất thuận ý cô, mà cô rất thích.
6 người ngồi một cabin, đến lượt các cô, Thẩm Thanh Hoà bảo Thẩm Giáng Niên đi lên trước, chờ đến lúc Thẩm Giáng Niên ngồi ổn định, quay đầu nhìn lại, thấy Thẩm Thanh Hoà cũng nhanh chóng lên cabin.
"A? Sao đóng cửa lại rồi? Còn chưa ngồi đầy mà." Thẩm Giáng Niên nghi hoặc nói.
Thẩm Thanh Hoà ngồi bên cạnh cô, thản nhiên nói, "Chỉ có hai ta.".


Bình luận

Truyện đang đọc