CHINH PHỤC TRÊN ĐẦU LƯỠI


"Hình như cô ấy qua đó." Ánh mắt A Lam nhìn theo Thẩm Giáng Niên.
"Chân là của cô ấy, ai cản được." Giọng điệu Nhược Phong thờ ơ không thèm để ý, nghiêm túc đọc tạp chí.
Thẩm Giáng Niên vẫn luôn đi về phía trước.

Hàng đầu tiên cạnh cửa sổ phải là Thẩm Thanh Hoà.

Còn chưa đến nơi, Thẩm Giáng Niên đã có hàng ngàn suy đoán trong đầu, cô tự nhủ cho dù là ai đi chăng nữa thì cũng không có gì to tát cả.

Thực ra thì không nghĩ thế, còn có cách nào để an ủi bản thân được đây?
Mỗi bước đi của cô đều rất khó khăn, cô biết mình không nên đi, cô biết đi sẽ khiến cô đau lòng nhưng cô vẫn muốn đi.

Tự tìm khổ, chính là như vậy đi?
Sắp đến gần, Thẩm Giáng Niên giảm tốc độ, nhìn xuyên qua khe hở của ghế, cô mơ hồ nhìn thấy chiếc áo khoác màu be của Thẩm Thanh Hoà.

A, chẳng lẽ vì cái người ngồi cạnh cửa sổ, mà Thẩm Thanh Hoà muốn đổi vị trí sao.
Lại gần một chút, người đó có lẽ đang dựa vào vai Thẩm Thanh Hoà, vẫn còn khoảng cách, không nói đến khuôn mặt, chỉ nhìn thấy một đoạn tóc.

Mái tóc đen mượt khiến Thẩm Giáng Niên nhanh chóng định ra một người trong tâm trí.
Tóc đen dài.

Đúng vậy, ngoài người đó ra, còn có ai có thể khiến Thẩm Thanh Hoà làm như thế, hai người từng ôm nhau trước cửa Seaworld, vô luận ngốc nghếch thế nào cũng có thể đoán được quan hệ của hai người là không bình thường.

Huống chi, Thẩm Giáng Niên thực sự là một người sắc sảo, chỉ là khi thích Thẩm Thanh Hoà thì cô lại là kẻ ngốc.

Cô biết chứ, nhưng cô vẫn chọn thế, bởi vì cô chưa từng thích ai nhiều như vậy.
Lúc trước, khi bản thân còn băn khoăn về việc thích người đồng giới, nhưng mà càng tiếp xúc với Thẩm Thanh Hoà thì phần băn khoăn kia cũng càng đi xa.

Có lẽ để có được Thẩm Thanh Hoà sẽ không mấy dễ dàng, cho nên, đã dời đi sự băn khoăn của cô, giờ phút này, cô chỉ muốn có được Thẩm Thanh Hoà, đến nỗi thiên hạ hay gia đình chỉ trích cô là đồng tính luyến ái, thì đợi đến lúc cô và Thẩm Thanh Hoà ở bên nhau đi rồi hẵng nói.
Nhiệm vụ cấp bách nhất là phải có được Thẩm Thanh Hoà.

Nhưng làm thế nào để có được? Không ai nói cho cô biết làm sao để theo đuổi một người, cô đã quen với việc bị theo đuổi, cũng rất coi thường cách thức theo đuổi của những người đó, bởi vì cô không thích.


Nếu ai đó có được Thẩm Thanh Hoà trước cô, cô không biết bản thân lúc đó sẽ ra sao nữa, cảm giác như thế nào.
Thẩm Giáng Niên là người giữ lời hứa, nhưng khi đối mặt với Thẩm Thanh Hoà, nói muốn từ bỏ, nói muốn rời xa, nói phải giữ mình, tất cả những hứa đó giờ đây bị chính cô phá bỏ.

Cuối cùng Thẩm Thanh Hoà cũng đến hàng ghế đầu tiên, ngoài Thẩm Thanh Hoà ra, những người còn lại đều đang nghiêng đầu, cúi đầu, hoặc nghỉ ngơi.
Thẩm Giáng Niên cuối cùng cũng nhìn thấy khuôn mặt bên ghế cửa sổ, xinh đẹp yểu điệu, còn có chút non nớt, gương mặt vô cùng tái nhợt, người này đang dựa vào người khiến cô nao lòng.

Thẩm Thanh Hoà giơ tay ôm người bên cạnh, mắt cụp xuống, biểu cảm vẫn thờ ơ lạnh nhạt, lông mày hơi nhíu lại.

Từ lông mày Thẩm Thanh Hòa, Thẩm Giáng Niên có thể nhận thấy được tia cảm xúc khác thường.
Là lo lắng, người này đang lo lắng cho người bên cạnh, Thẩm Thanh Hoà, người lo lắng cho cô ấy sao.

Thẩm Giáng Niên đứng ở đó, giờ phút này lại bất lực, cô không biết nên làm thế nào đây, cô rất kéo người kia ra, nhưng mà cô có tư cách gì đây?
Thẩm Thanh Hoà, khi người ôm cô ấy, người có nghĩ đến em không? Khi người lo lắng cho cô ấy, người có nghĩ đến cảm nhận của em không?
Đối với một số câu hỏi, câu trả lời là hiển nhiên, Thẩm Giáng Niên biết điều đó, không cần phải hỏi lại.

Nhưng mà nếu cứ như vậy xoay người rời đi, Thẩm Giáng Niên không cam lòng, cô không chỉ rời đi mà đi tới ngay trước mặt Thẩm Thanh Hoà.

Lúc này, hình như Thẩm Thanh Hoà mới chú ý đến cô, từ từ ngước mắt lên, bắt gặp ánh mắt của cô, Thẩm Giáng Niên không biết vẻ mặt của cô bây giờ như thế nào, nhưng mà trong lòng cô giờ không còn sóng gió như vừa rồi.

Thẩm Thanh Hoà nhíu mày càng chặt, mấp máy môi, giống như có chuyện muốn nói.

Tim Thẩm Giáng Niên lại thiếu nghị lực, lại đang chờ mong.
Thẩm Thanh Hoà, người có thể nói chút gì đó được không? Nói gì cũng được, chỉ là, đừng lặng im nhìn em như thế.
Hai mắt Thẩm Thanh Hoà không chớp cái nào, đôi mắt dâng lên lộ ra vẻ phiền muộn, mím môi, nhưng không có gì phát ra.

Bọn họ cứ như vậy nhìn nhau vài giây, đối với Thẩm Giáng Niên mà nói, dường như là hàng thế kỷ, nếu tâm trạng của cô lúc này là một bộ phim ngắn, thì nhất định phải mất thời gian ngắn nhất để diễn giải những cảnh phức tạp nhất tâm trạng.

Từ sự nghi ngờ ban đầu, chua xót, hâm mộ, ghen tị, tức giận...!đến cay đắng, vị đắng vẫn cứ dâng lên tràn ngập trong miệng, phức tạp đến mức Thẩm Giáng Niên không thể tả nổi, làm cô có chút buồn nôn.
Thẩm Giáng Niên nuốt khan, cô nhẹ nhàng ngồi xổm xuống, nửa người ngồi chồm hổm ở trước mặt Thẩm Thanh Hòa, cô ngước mắt lên, ánh mắt như đuốc, giọng nói rất nhẹ nhàng nhưng mà nhấn mạnh từng chữ một: "Thẩm Thanh Hoà, đây là lựa chọn của người, có phải không?" Đúng vậy, cô muốn một câu trả lời, cô đã chán ngấy việc mỗi lần ra đi đều mang trong mình sự cay đắng.

Nếu Thẩm Thanh Hoà nói đúng, cô sẽ lập tức rời đi, kết quả này, chỉ cần nghĩ đến cũng khiến trái tim cô như xuyên thủng.
Nếu vào lúc này, Thẩm Giáng Niên có một tấm gương, cô sẽ nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của chính cô, hèn mọn ngồi ở đó, cầu xin một tình yêu viển vông.


Có lẽ, cô sẽ cười nhạo bản thân trong gương, có ai lại làm chuyện như vậy chứ?
Thẩm Thanh Hoà không nói, cũng không có bất cứ hành động, nước mắt Thẩm Giáng Niên sắp trào ra, cô không dám chớp mắt, chậm rãi đứng dậy, hé môi cười.
Vẫn luôn không muốn người nhìn thấy dáng vẻ em khổ sở, thật sự không muốn, em vẫn luôn muốn đem dáng vẻ tốt nhất lưu giữ lại trong tâm trí người, đến giờ phút này đây, cũng như vậy
Ánh mắt Thẩm Thanh Hoà chuyển động theo cô, Thẩm Giáng Niên cũng không biết, giờ này cô vẫn còn treo trên mặt nụ cười, nhưng mà trong lòng lại đang khóc, mặc dù có hận có tức giận, nhưng mà tình yêu trong lòng cô không vì thế mà giảm đi, chỉ là, không ngờ được, nhanh như vậy, lại đi đến bước này, nếu hỏi trễ một chút, có phải cả hai vẫn còn tiếp tục "ngọt ngào" đúng không?
Đầu ngón tay run rẩy của Thẩm Giáng Niên chạm vào gò má của Thẩm Thanh Hoà, nhẹ nhàng vuốt, cảm xúc chân thật, có lẽ sẽ không còn cơ hội chạm vào lần nữa.

Đầu ngón tay chạm lên vành môi, ngón tay cái xoa nhẹ, cô vĩnh viễn không thể hôn nữa, nếu biết vậy, ở trong nhà vệ sinh, cô không nên sớm dứt ra.

Thẩm Giáng Niên cúi người xuống, đôi mắt luôn nhìn chằm chằm vào đôi mắt ẩm ướt của Thẩm Thanh Hoà, có phải vì mắt cô rưng rưng cho nên mới cảm thấy hai mắt của Thẩm Thanh Hoà cũng rưng rưng, đúng không?
Vào lúc khoảng cách càng gần, hai mắt Thẩm Giáng Niên kiên định, ổn định trái tim đang đau đến mức hoảng hốt.

Mặc cho nỗi đau khó tả đang trào dâng, cô nhếch khóe môi vẫn cười không chút ngại ngùng, sau đó trực tiếp tiến đến hôn lên môi Thẩm Thanh Hoà, không màng đến những người xung quanh tỉnh, cũng không màn đến chuyện người ta nhìn thấy.
Đây là lần cuối em hôn người, em sẽ không bao giờ chủ động hôn người nữa.

Môi chạm môi, đầu lưỡi khẽ liếm, rất muốn hôn lưỡi cùng người, cảm giác bị lưỡi của người khi dễ, cũng thật không tồi, nhưng à...!thôi bỏ đi.

Hai mắt Thẩm Giáng Niên nhắm chặt, nước mắt cũng rơi xuống, cô nhanh chóng đứng dậy, quay đi.
Thẩm Thanh Hoà gần như vô thức muốn đứng dậy, Thích Tử Quân ôm chặt cánh tay cô, thống khổ nỉ non, "Đừng." Cơ thể Thẩm Thanh Hoà căng chặt, "Xin chị, Thanh Hòa." Giọng nói Thích Tử Quân run lên, nước mắt lưng tròng, ướt đẫm vai Thẩm Thanh Hoà.
Đến trước cửa nhà vệ sinh, Thẩm Giáng Niên đẩy cửa đi vào, hai tay ôm mặt, khóc trong im lặng.

Thẩm Thanh Hoà, em thật sự...!thật sự...!thôi vậy, cuối cùng đây cũng chỉ là một mối tình đơn phương do 419 gây ra mà thôi.
Dừng lại ở đây thôi.
Khi Thẩm Giáng Niên quay trở lại chỗ ngồi của cô, chào đón cô là một cái nhìn ngạc nhiên của cô gái trẻ, Thẩm Giáng Niên ngồi xong, thắt chặt dây an toàn, cô gái nhỏ cuối cùng không nhịn được, lo lắng hỏi, "Cô...!không sao chứ?" Trong tay cô ấy còn có một tờ khăn giấy, Thẩm Thanh Hoà người nhìn thấy không? Đến một người dưng, còn biết quan tâm đến em, coi như chúng ta còn thua cả người dưng.
"Không sao, không cần, cảm ơn cô." Cô không muốn chạm vào bất cứ thứ gì có liên quan đến Thẩm Thanh Hòa, Thẩm Giáng Niên hít một hơi thật sâu, mắt nhìn về phía trước, buông xuống suy nghĩ hồi lâu, đột nhiên hỏi: "Bạn của cô tên là gì, có thể nói cho tôi biết không?"
"Cô ấy sao?" Cô gái nhỏ nhìn Thẩm Giáng Niên, do dự một lúc rồi nói, "Cô ấy họ Thích." Có lẽ, cảm thấy ở trước người lạ nói ra tên của bạn không tốt cho lắm.

Thẩm Giáng Niên nói cảm ơn rồi nhắm hai mắt lại.
Thượng Hải phải không? Cũng chỉ là trạm trung chuyển mà thôi, trong khoảng thời gian ngắn, cô không muốn đến Thượng Hải nữa.
"Thẩm Giáng Niên đã khóc." A Lam nói, Nhược Phong tạm ngừng lật cuốn tạp chí, ừ một tiếng, nói thêm, "Em đừng tiếp tục quan sát cô ấy." Rời mắt đi, giơ tay ôm người bên canh, "Từ lúc lên máy bay đến giờ, em không mấy nhàn rỗi, nghỉ ngơi đi."

Mặc dù A Lam tựa vào vai của Nhược Phong nghỉ ngơi, nhưng vẫn lộ vẻ lo lắng, "Em lo lắng cho Thanh Hoà." Nhược Phong siết chặt vòng tay, nhẹ nhàng an ủi cô, "Ngoan, không sao đâu." A Lam nhắm mắt, hít thật sâu, "Hay là chúng ta đến xem Thanh Hoà đi?"
"Bây giờ sao?"
"Ừa."
"Không tốt lắm." Nhược Phong nghiêng đầu hôn lên trán A Lam, "Không phải chúng ta đều muốn Thẩm Thanh Hòa nhanh chóng thoát ra khỏi vòng xoáy đó sao?" A Lam ậm ừ, "Nhưng mà..."
"Không nhưng, cần phải có bắt đầu." Nhược Phong trầm giọng nói, "Bắt đầu từ Thẩm Giáng Niên không có gì không tốt."
"Như vậy liệu có công bằng cho Thẩm Giáng Niên không?"
"Chuyện này, không phải do chúng ta làm, nhưng mà tiểu sư muội nhất định muốn thế, nếu không, người kia có lẽ không nhất định phải là Thẩm Giáng Niên." Nhược Phong thở dài, "A Lam, trên đời này, không có quay đầu lại.

Cho dù là chúng ta thực sự nghĩ rằng quay đầu trở lại chính là con đường rút lui, nhưng mà tình cảm dành cho nhau không thể mất đi, những dấu ấn để lại trên đời nhau không thể nào phai mòn, cũng giống như Thanh Hoà...!" Nhược Phong dừng lại một chút, nghiêng đầu dựa vào đầu A Lam nói, "Thanh Hoà rất hiểu điều này."
"Nhưng chị ấy vẫn không thể thoát ra."
"Nếu như Thanh Hoà không chịu buông tha cho bản thân, chúng ta không thể làm gì."
"Bây giờ thì hay rồi, Thanh Hoà còn chưa thoát ra được, mà Thẩm Giáng Niên đã rơi vào." A Lam không đành lòng, "Chúng ta có quá đáng lắm không? Chỉ nghĩ đến Thanh Hoà."
"Em nói chúng ta, là có ai?"
"Em, chị và Thẩm Duyệt."
Nhược Phong câu môi thở dài, "Đúng vậy, tên nhóc A Sanh kia, chỉ cần Thẩm Duyệt ở đây, thì con bé không quan tâm cái gì hết, nếu không phải con bé ở giữa giật dây, thì Lê Thiển yêu quý Thẩm Giáng Niên như thế, làm sao lại dễ dàng giới thiệu cho Thanh Hoà được."
Nói đến đây, A Lam cũng khó hiểu, "Tiểu sư muội làm thế thì em hiểu được, nhưng mà tại sao Lê Thiển lại giới thiệu cho Thẩm Giáng Niên với Thanh Hoà chứ? Hơn nữa, còn biết xu hướng giới tính của Thẩm Thanh Hoà."
"Ai biết được," Nhược Phong nói với giọng không quan tâm lắm, "Trong đầu mấy người đó đều là dân làm ăn, có lẽ chỉ nghĩ đến lợi ích, Thanh Hoà cũng là người có nhân mạch lẫn tiền mạch...."
"Nhược Phong, chị thực sự nghĩ vậy sao?" A Lam có chút so đo, "Cho nên, chị cảm thấy, Thanh Hoà làm vậy vì cái gì?"
"Em nhìn em đi." Nhược Phong cười trấn an nói, "Em với Thẩm Duyệt đều y chang nhau, đều là fan cuồng nhiệt của Thanh Hoà." Giọng nói của Nhược Phong rất nhỏ, "Thanh Hoà cũng là bạn của chị, cậu ấy không được coi là doanh nhân, nhưng mà cũng dân làm ăn, thì cũng có bản chất giống A Sanh và Lê Thiển thôi, chẳng qua khác nhau là một cái vì công ty người khác dốc sức mà làm, một cái dốc sức gây dựng sự nghiệp của bản thân." A Lam hừ một tiếng, vẫn còn so đo, mặt Nhược Phong cọ cọ vào tóc cô, "Lát nữa xuống máy bay, nhìn thái độ của Thanh Hoà là biết, nếu Thanh Hoà không có ý gì với Thẩm Giáng Niên, nhân lúc còn sớm tách Thẩm Giáng Niên ra, coi như cũng tốt cho cô ấy."
Lúc xếp hàng chờ xuống máy bay, "Bảo bối, kính của cưng đẹp quá." Lê Thiển lên máy bay ngủ cho đến khi máy bay hạ cánh, Thẩm Giáng Niên cười nói, "Vậy phải xem là ai tặng." Lê Thiển cười đắc ý, "Người tặng kính cho cậu, hẳn rất sành điệu."
"Ừ, rất sành điệu, cho nên mình mới làm bạn thân với người ta mấy chục năm." Thẩm Giáng Niên trêu ghẹo.
Đương nhiên, người tặng chính là Lê Thiển.
Lê Thiển ngủ đủ rồi, cũng không còn héo úa, "Bảo bối, trưa nay về phòng nghỉ ngơi, buổi chiều chúng ta đi Disney, nghe nói Thẩm Thanh Hoà quen biết người ở đó, cho nên không cần xếp hàng chơi." Cô dãn gân cốt, chuẩn bị tư thế sắp chơi lớn.
Sau khi xuống máy bay, Lê Thiển luôn dính lấy Thẩm Giáng Niên, còn lén hỏi, "Bên cạnh Thẩm Thanh Hoà là ai vậy? Sao lúc check in không thấy nhỉ?" Thẩm Giáng Niên nhìn cũng không nhìn, nói, "Không biết." Vừa nói vừa khoát tay Lê Thiển, "Ngồi với mình một lúc, mình hơi mệt." Lê Thiển ừ một tiếng, hô to, "A Sanh, mọi người đến khách sạn trước đi, em với bảo bối nhà em lát nữa đến sau."
"Thanh Hoà cho xe đến đón chúng ta, cùng đi thôi." Thẩm Duyệt hỏi lại, thấy hai người hình như đang thương lượng với nhau, Thẩm Duyệt xoay người nhìn Thích Tử Quân đang dán chặt lên người Thẩm Thanh Hoà, trong lòng tối sầm, thật sự, muốn thúc đẩy hai người họ Thẩm hẹn hò ngày càng khó, lại thêm một cái con chồng trước, mà còn là người quan trọng.
"Chị dâu, mọi người đi trước đi." Lê Thiển đi theo Thẩm Giáng Niên vào quán cà phê, "Bảo bối, ngồi đi, muốn uống gì?" Chưa đi vào cửa hàng thì không cảm thấy khát, vừa vào đã thấy khát, "Mình uống nước trái cây, cậu uống gì?" Thẩm Giáng Niên nhìn thoáng qua, người bên cạnh đang cầm đồ uống mà Thẩm Thanh Hòa từng mua cho cô, "Xin hỏi, cà phê trên tay cô gọi là gì?"
Thẩm Giáng Niên muốn một ly Americano, Lê Thiển uống một ngụm nước trái cây lớn trong miệng, phồng lên, nuốt xuống rồi cười lớn, "Còn chưa bắt đầu chơi, cậu đã mang kính rồi." Thẩm Giáng Niên nhấp một ngụm cà phê, thật đắng, đắng đến mức muốn khóc, "Lê Thiển, mình phải về Bắc Kinh."
Thẩm Giáng Niên lấy lý do là có công việc nên đặt vé máy bay về Bắc Kinh, "Lê Thiển, ngồi cùng mình một lúc, sau đó đi tìm mọi người, đi chơi vui vẻ nha." Lúc này, Lê Thiển mới nhận ra Thẩm Giáng Niên có chỗ không ổn, nhưng không ổn chỗ nào thì không biết.
Nhưng Lê Thiển không ngốc, ngồi ở đó, uống nước trái cây, nhớ đến Thẩm Giáng Niên ở trên núi Thái Sơn thẹn thùng, lại nhớ đến tóc dài đen kia....!Lê Thiển nửa thật nửa đùa, "Bảo bối, cái kính này càng nhìn càng đẹp, cởi ra cho mình thử đi." Lê Thiển giơ tay muốn lấy, Thẩm Giáng Niên nhanh tay cản lại, không có chút kiên nhẫn, "Không, không có sự cho phép của mình, dám cướp đồ của mình sao."
"Cái này mình tặng cậu mà."
"Vô tay quan là của quan."
Hừm, Lê Thiển không vui, cô bĩu môi và không nói gì.

Nhưng trong lòng cô đã đoán được.

Bảo bối, đừng nói với mình, cậu đã khóc đúng không? Cũng đừng nói cho mình biết, cậu khóc là do Thẩm Thanh Hoà.
Sau khi ngồi được một lúc, Thẩm Giáng Niên đuổi Lê Thiển về khách sạn.


"Bảo bối, mình muốn về Bắc Kinh cùng cậu." Lê Thiển nắm lấy tay cô không chịu bỏ, Thẩm Giáng Niên đẩy nhẹ cô ra, ôn nhu nói, "Mình không sao, đi đi, chơi vui vẻ." Giống như đã nhìn thấu được ý đồ của nhau.
"Một mình cậu đi có được không?" Lê Thiển lo lắng.

Có một số việc, cô không dám tuỳ tiện hỏi, vẫn chờ cô xác định rồi nói sau.
"Này, cậu thật dài dòng, mình đâu phải trẻ con, nhanh đi đi." Thẩm Giáng Niên đẩy Lê Thiển ra cửa, tách cà phê đắng chỉ sau một ngụm đã tiêu tan hết nhiệt lượng còn sót lại, cuối cùng trở nên lạnh.
"Về Bắc Kinh sao!" Thẩm Giáng Niên ngạc nhiên, "Tại sao?" Trong tay cô còn xách cái áo khoác của Kiều Sanh, nhiệt độ ở Thượng Hải cao hơn Sơn Đông.
Lê Thiển liếc nhìn Thẩm Duyệt, sau đó liếc nhìn Kiều Sanh đang nằm ở kia như xác sống, "Chị dâu, em có chuyện muốn hỏi chị." Lê Thiển đá Kiều Sanh.
Kiều Sanh giật mình, vẻ mặt đầy phiền muộn, "Em nói thì cứ nói đi, sao lại đá chị?" Lê Thiển hừ một tiếng, phớt lờ Kiều Sanh.
"Hỏi đi." Thẩm Duyệt không làm gì sai, cô không sợ.
"Bảo bối em về Bắc Kinh, có phải liên quan đến Thẩm Thanh Hoà không?" Lê Thiển vừa hỏi vậy, Thẩm Duyệt lập tức hồi phục tinh thần, suy nghĩ một chút, cô cảm thấy cái này cũng có thể, nhưng mà...!lại nói không được...!Thẩm Duyệt đang suy nghĩ không nói lời nào, Lê Thiển mất kiên nhẫn, hỏi tiếp, "Có phải chị biết gì không?"
"Chị không biết." Thẩm Duyệt ngây người.
"Đừng cho em là kẻ ngốc, lúc đi chơi, chị luôn đẩy bảo bối của em đến bên Thẩm Thanh Hoà, em đều thấy hết."
"Đừng nói vậy chứ." Thẩm Duyệt nói còn rất hợp tình hợp lý, "Chị đẩy hay không đẩy sao biết được, cho dù có đẩy, nếu Thẩm Giáng Niên không muốn, ai có thể ép được?" Câu nói này làm cho Lê Thiển buồn bực, "Cho nên, nếu chị thật sự đẩy, là muốn tác hợp cho hai người đó?"
"Lúc ban đầu, chúng ta giới thiệu họ với nhau, không phải đều có mục đích sao? Không phải em muốn thử xu hướng giới tính của Thẩm Giáng Niên à?"
"Ý em là vậy, nhưng mục đích của chị là gì?" Lê Thiển đá vào chân Kiều Sanh một cái, làm Kiều Sanh giật mình, "Tiểu Thiển, sao em thích đá chị vậy?" Lê Thiển chỉ vào Kiều Sanh, "Chị dâu, em chấp nhận lời đề nghị của chị, là bởi vì tin tưởng Sanh Ca, lúc đầu em chỉ nghĩ đơn giản là chị muốn giới thiệu một người bạn cho Thẩm Giáng Niên, nhưng bây giờ xem ra, cái người bạn của chị rất tâm cơ."
"Ý em là sao chứ?" Thẩm Duyệt vốn yêu quý Thẩm Thanh Hoà, đột nhiên nghe Lê Thiển nói vậy, Thẩm Duyệt cũng nổi cáu, vứt cái áo trên tay xuống, chất vấn lại, "Lê Thiển, em nói cho rõ ràng, sư tỷ của chị đã làm gì Thẩm Giáng Niên?"
Lê Thiển không biết chính xác chuyện gì đã xảy ra với Thẩm Giáng Niên, nhưng cô chỉ nghĩ rằng sự rời đi đột ngột của Thẩm Giáng Niên hẳn là có liên quan gì đó đến Thẩm Thanh Hoà, "Chị dâu, chị không cần gọi thẳng tên em, em chưa nói gì về Thẩm Thanh Hoà hết? Nếu như em nói con người đó tâm cơ sâu, chị vì thế mà tức giận, vậy em không còn gì để nói với chị, chị thử đi hỏi những người biết Thẩm Thanh Hoà đi, em không tin, người khác sẽ không nghĩ Thẩm Thanh Hoà không có tâm cơ."
"Lòng dạ chị ấy rất sâu, thì sao chứ? Thái độ bây giờ của em làm giống như là sư tỷ của chị đã làm tổn thương Thẩm Giáng Niên vậy." Thẩm Duyệt so đo nói, "Chị biết em rất để tâm đến Thẩm Giáng Niên, nhưng mà Thẩm Thanh Hoà cũng là người chị rất để tâm, người khác thì chị không nói, nhưng mà chị ấy chưa từng có ý đồ gì xấu với Thẩm Giáng Niên cả, nếu như chị ấy muốn...." Bỗng nhiên Thẩm Duyệt dừng lại, rồi nói tiếp, "Lùi vạn bước lại mà nói, cho dù sư tỷ của chị có làm tổn thương Thẩm Giáng Niên, vậy cũng chính là do Thẩm Giáng Niên cho chị ấy cơ hội...."
"Chị dâu!" Lê Thiển lần này thực tức giận, "Chị làm sao có thể nói như vậy?
"Chị......"
"Được rồi!" Kiều Sanh sốt ruột ngồi dậy, nói: "Hai người nói xong chưa?
"Nếu Thẩm Thanh Hoà thật sự làm tổn thương Thẩm Giáng Niên, em sẽ không để yên!" Lê Thiển trừng mắt, đột nhiên vươn tay túm lấy Kiều Sanh, nghiến răng nói: "Bao gồm cả chị!" Lê Thiển đột nhiên đẩy Kiều Sanh ra rồi sải bước đi ra ngoài.
Kiều Sanh và Thẩm Duyệt nhìn nhau một giây, Thẩm Duyệt trừng mắt nhìn cô ấy một cách ghét bỏ, "Nhìn cái gì, đi cản lại!" Kiều Sanh nhanh chóng đứng dậy đuổi theo, Thẩm Duyệt đi theo sau, "Tiểu Thiển!" Kiều Sanh nhanh chóng đuổi kịp Lê Thiển, giữ chặt tay Lê Thiển, "Em đừng xúc động."
"Chị buông ra, em phải đi hỏi, rốt cuộc Thẩm Thanh Hoà có ý gì?" Lê Thiển lớn tiếng, "Bạn của các chị đáng trân quý, vậy bạn của Lê Thiển đây không phải là bạn sao?" Kiều Sanh vội kéo Lê Thiển lại, yếu ớt nói, "Em đừng giận, ý của Duyệt không phải như thế." Vừa nói ánh mắt ra hiệu cho Thẩm Duyệt, bảo cô ấy đừng nói nữa." "
Thẩm Duyệt mím môi, không nói chuyện làm mặt lạnh.
"Chúng ta về phòng rồi nói tiếp." Kiều Sanh muốn kéo Lê Thiển về phòng, Lê Thiển đã gạt cô ra, "Chị không cần lôi kéo em, em cũng không phải đi tìm Thẩm Thanh Hoà để đánh nhau, em chỉ muốn hỏi rốt cuộc cô ấy có ý gì?" Kiều Sanh túm cô lại, "Thẩm Thanh Hoà không có ý gì hết mà."
"Nếu không có ý gì thì tránh xa bạn của em ra!" Đúng vậy, Lê Thiển rất mẫn cảm, đã làm bạn với Thẩm Giáng Niên biết bao nhiêu năm, cho nên cô hiểu Thẩm Giáng Niên hơn bất cứ ai.

Thẩm Giáng Niên, cái đứa ngốc này....!Đột nhiên, Lê Thiển rất hối hận, vì đã giới thiệu Thẩm Thanh Hoà cho Thẩm Giáng Niên, nếu cô suy đoán không lầm, thì bảo bối nhà cô, đã động tâm, cũng vì động tâm mà nhẫn nhịn chịu khổ, có phải không? Đặc biệt là đối với cái người lòng dạ sâu không đáy như Thẩm Thanh Hoà.
Cho nên, Lê Thiển muốn ba mặt một lời với Thẩm Thanh Hoà, muốn biết thái độ của Thẩm Thanh Hoà.

Chuyện mà Lê Thiển đã muốn làm thì không có ai cản được, Thẩm Duyệt thấy Kiều Sanh khuyên nhủ hết lần này đến lần khác không được, bực bội quát, "Kiều Sanh, em để em ấy đi đi, xem thử em ấy hỏi ra được cái gì!" Kiều Sanh phân tâm một cái, Lê Thiển đã nhân lúc này đến trước cửa phòng Thẩm Thanh Hoà, đập cửa.
Cửa mở ra, là Thẩm Thanh Hoà, phía sau là Thích Tử Quân với gương mặt tái nhợt.

Lê Thiển một tay chống lên khung cửa, một tay giữ cửa, đối diện với vẻ mặt bình đạm của Thẩm Thanh Hòa, cô cố gắng không phát giận, bình tĩnh nói, "Thẩm Thanh Hoà, tôi đến đây, chỉ muốn hỏi tôi một câu thật lòng, chị có thích Thẩm Giáng Niên không?".


Bình luận

Truyện đang đọc