CHỜ ĐÔNG ĐẾN EM LẠI NÓI YÊU ANH


Bình luận vừa đăng lên, cả mạng xã hội được một phen nháo nhào nhờ câu nói của cô.

Tuy không nói rõ là vì sao nhưng chỉ với một dòng ngắn ngủi, người đọc cũng có thể nhìn ra được ngoài mùa đông ra Niên Ái cực kì thích mùa hạ.
Còn về phần vì sao lại thích mùa đông hơn chắc có lẽ đơn giản vì thích cảm giác ấm áp khi nằm trong chăn vào buổi sáng, ngâm mình trong làn nước ấm vào buổi tối hoặc là vào một mùa đông năm nào đó Niên Ái đã gặp được một người mà cả đời này cô không thể buông bỏ.
Điện thoại bên cạnh vang lên cắt đứt mạch suy nghĩ của Niên Ái.

Cô liếc mắt sang nhìn vào màn hình, là Mai Châu gọi đến.
Niên Ái cầm lấy điện thoại, sãi bước ra ban công rồi bắt máy:[Alo, tớ nghe]
Mai Châu ngữ điệu vô cùng phấn khích:[Tiểu Ái Ái cậu...cậu thật sự sắp hoàn thành được ước mơ rồi]
Niên Ái mỉm cười, thật không ngờ trên đời lại còn có người vì chuyện của cô mà phấn khích đến độ sắp khóc đến nơi luôn vậy:[Cảm ơn cậu nhưng mà chưa nhanh vậy đâu]
Niên Ái:[Còn phải dựa vào lượt bán sách và lượt xem trên website mới có thể biết được]
Mai Châu:[Fan cậu đông như vậy chẳng lẽ lại bị flop]
Niên Ái ngước mắt nhìn bầu trời đêm:[Cuộc đời mà, không ai biết trước được chuyện gì đâu]

Mai Châu hạ giọng xuống:[Này, cậu lại làm sao đấy]
Mai Châu:[Gặp phải chuyện gì bên đấy nữa rồi à?]
Trong một câu nói Mai Châu có thể nghe ra điều bất ổn đến từ cô bạn thân duy nhất của mình đây chính là điểm khiến Niên Ái vô cùng bái phục Mai Châu.
Niên Ái:[Cậu còn nhớ Tuệ Mai không?]
Bên đầu dây ậm ừ mấy lời:[Tuệ Mai?]
Mai Châu:[Là cái cô thanh mai trúc mã gì đó lúc trước của Định Ngôn ấy hả?]
Niên Ái:[Ừm]
Mai Châu:[Cậu nhắc đến cô ấy làm gì?]
Mai Châu:[Nghe nói cô ấy đi nước ngoài rồi mà nhỉ?]
Niên Ái:[Cô ta về nước rồi]
Niên Ái:[Chẳng những vậy mình còn biết được nhiều chuyện động trời của gia đình cô ta nữa]
Mai Châu kinh ngạc:[Hả? chuyện gì mà động trời?]
Niên Ái:[Chuyện là....]
Một lần nữa, Niên Ái đem chuyện này ra thuật lại cho Mai Châu nghe.
Niên Ái:[Sau đó cô ta vì không nắm được thóp của mình liền mang Định Ngôn ra để đe dọa mình]
Mai Châu bức xúc, phản ứng mạnh mẽ:[Quá đáng]
Mai Châu:[Lúc trước gặp mặt cô ta vài lần cứ tưởng là tốt đẹp lắm không ngờ lại là người như vậy]
Niên Ái:[Biết người biết mặt không biết lòng]
Niên Ái:[Tớ cũng suýt chút nữa là bị cô ta lừa gạt]
Mai Châu:[Cậu ở bên đấy cẩn thận cô ta một chút, bảo Định Ngôn cũng phải tránh xa cô ta ra]
Mai Châu:[Cái ả điên đó chắc chắn không dễ dàng bỏ qua vậy đâu]
Niên Ái:[Ừm, mình sẽ cẩn thận]
Mai Châu tâm tình lại trở nên vui vẻ:[Thôi không nói chuyện này nữa]
Mai Châu ngại ngùng:[Này, tớ...tớ và Quang Vỹ chính thức yêu nhau rồi đấy]

Niên Ái ngạc nhiên:[Cái gì? thật à?]
Mai Châu:[Ừm, là thật]
Niên Ái hỏi tiếp:[Yêu nhau khi nào? là ai tỏ tình? rồi...rồi các cậu công khai với ai rồi?]
Mai Châu:[Niên Ái cậu đừng có cuống lên vậy chứ]
Mai Châu:[Yêu nhau cũng được 2 tháng rồi, là Quang Vỹ tỏ tình còn về công khai với ai thì chắc chỉ là bạn bè thân thuộc thôi]
Mai Châu:[Phụ huynh vẫn còn chưa biết]
Niên Ái mừng thầm:[Vậy thì tốt rồi, nhìn thấy cậu mỗi ngày âu sầu mình cũng cảm thấy không yên tâm lắm]
Mai Châu phủ nhận:[Mình âu sầu hồi nào, mình rõ ràng là rất vui vẻ nhé]
Niên Ái:[Còn chối]
Đầu dây bên kia vang lên một giọng nói của người phụ nữ trung niên:[Tiểu Châu xuống nhà ăn cơm đi con]
Mai Châu để điện thoại ra xa rồi đáp lại tiếng gọi kia:[Vâng ạ, con xuống liền]
Nói rồi, Mai Châu mới lại để điện thoại lại gần:[Mẹ mình gọi xuống ăn xơm rồi, có gì nói sau nhé]
Niên Ái:[Ừm, tạm biệt]
Mai Châu:[Tạm biệt]
Mai Châu chủ động tắt máy, nhìn vào màn hình cuộc gọi kết thúc Niên Ái thở nhè nhẹ ra một cái.

Bầu không khí ban công không biết từ lúc nào lại trở nên dễ thở đến không ngờ tới.


Những ngôi sao trên bầu trời đêm lấp lánh tỏa sáng 1 vùng trời của riêng mình.

Khung cảnh êm đềm cứ thế được cô từ từ tận hưởng.
Nhắm mắt lại, Niên Ái có thể nghe ra được tiếng dế kêu đều đều bên tai, thi thoảng cơn gió đưa ngang qua sẽ ngửi thấy mùi hoa cỏ dại ven đó.

Gần 3 tháng nay đây là lần đầu tiên Niên Ái có thể yên tâm tận hưởng được bầu không khí thế này.
Mọi công việc cứ bộn bề làm cô quên mất đi những thứ xinh đẹp bên cạnh mình hoặc có lẽ bình thường cô vẫn sẽ cảm nhận nhưng vì hôm nay tâm tình có phần vui hơn mọi ngày nên cảm thấy tiếng dế kêu inh ỏi khiến cô mất ngủ mỗi đêm cũng trở nên êm tai một cách thần kì.
Bạn tin không, trên đời này luôn chạy theo một quy luật của nó, trái đất tự quay quanh trục, 24 giờ nối tiếp 24 giờ, ngày nối tháng, tháng nối năm tất cả điều đã được sắp xếp và an bài.

Nhưng gì bạn vốn có thì dùng sức mình để lấy được thì sẽ lấy được còn những thứ vốn định không phải của bạn thì cố gắng bao nhiêu cũng là vô ích.
Những quy luật tự nhiên cứ chầm chậm mà trôi qua, nếu bạn không có được thứ này thì ông trời tự khắc sẽ cho bạn thứ khác xem như là bù lỗ, đừng hoảng loạn, đừng buồn bả, đừng tự làm khổ mình, cứ như vậy mà sống theo cách hoàn hảo nhất rồi ai cũng sẽ được ấm êm hạnh phúc mà thôi..


Bình luận

Truyện đang đọc