CHỜ ĐÔNG ĐẾN EM LẠI NÓI YÊU ANH

Chương 119:


Trong thang máy yên tĩnh, lời nói của Niên Ái cùng với tiếng nức nở cố gắng kiềm nén lại được truyền qua đi động của Đinh Ngôn.

Mắt anh mở to hơn bình thường một chút, biểu cảm có vẻ rất rất ngạc nhiên.

Như không tin vào tai mình, anh miễn cưỡng hỏi lại.
Định Ngôn:[Em nói sao?]
Niên Ái kiên nhẫn nói lại một lần nữa:[Em nói em đang ở trước cổng viện nghiên cứu chờ anh]
Cửa thang máy mở ra, đúng không phải do anh nghe nhầm, Định Ngôn nhanh như bay lao ra ngoài.

Định Ngôn sãi từng bước rất dài, chạy nhanh đến mức có thể nghe thấy tiếng bước chân chạm vào nền đất vang lên tiếng.

Tay vẫn giữ điện thoại không dám ngắt máy.
Ra đến cổng, Định Ngôn xoay qua xoay lại tìm kiếm bóng dáng của Niên Ái.
Định Ngôn thở mạnh ra vài hơi, kê điện thoại lên tai:[Anh ra đến cổng rồi, em ở đâu]
Niên Ái nhỏ giọng:[Nhìn sang bên phải]

Nghe lời cô, một lần nữa anh nhìn sang bên phải.

Lúc này bên phải của anh xuất hiện một bóng người con gái cách anh khoảng 10 bước chân, trên tay vẫn còn đang giữ điện thoại, khóe mắt không biết từ lúc nào đã đỏ lên.
Dự định sẽ chạy đến nhưng thật không ngờ trong lúc anh thất thần đặt điện thoại xuống thì Niên Ái đã vội đi đến chỗ anh.

Khi Định Ngôn anh hoàn hồn thì cô đã ôm chầm lấy anh mất rồi.
Cảm nhận được người con gái trong lòng anh như đang nấc lên từng tiếng mà trái tim anh như thắt lại.

Giữa tiết trời trái nghịch ở Thiên Khương không biết cô đã ngồi đây chờ đợi anh bao lâu rồi.
Định Ngôn choàng tay qua ôm lại Niên Ái, cái ôm của anh như xoa dịu được mọi sự uất nghẹn trong lòng cô.

Lúc nảy khi thấy anh chạy ra Niên Ái cứ như một đứa trẻ đi lạc tìm được mẹ vậy, vừa vui mừng vừa xúc động.
Định Ngôn thì thầm vào tai cô:"Em đến đây lúc nào sao không nói cho anh biết?"
Niên Ái giọng vẫn còn nức nở:"21 giờ 30 phút"
Vì giọng nói vẫn chưa trở lại bình thường nên cô không muốn nói nhiều thêm:"Muốn cho anh một sự bất ngờ"
Định Ngôn rũ mắt xuống, biểu cảm dường như rất mãn nguyện:"Đúng thật rất bất ngờ"
Định Ngôn:"Đã ăn tối chưa?"
Trong lòng của Định Ngôn, Niên Ái không nói chỉ lắc đầu.

Hiểu được trạng thái của cô không ổn định lắm, anh cũng không múa dây dưa ở đây quá lâu, vả lại trời cũng đã thổi cơn gió lạnh Niên Ái đứng ở đây chờ anh lâu thế bây giờ mà còn đứng nữa với sức khỏe của cô e là sẽ bị cảm mất.
Định Ngôn:"Đến chỗ của anh, nấu bữa tối cho em"
Sau lời đề nghị của anh Niên Ái dần tách anh ra, gương mặt Niên Ái có chút phờ phạc hơn bình thường, dường như là ốm đi hơn so với lúc trước.

Định Ngôn một tay giúp cô kéo vali, một tay nắm chặt lấy tay Niên Ái, bọn họ dần rảo bước về hướng nơi anh ở.
Viện nghiên cứu này rất kĩ lưỡng, bọn họ sắp xếp cho đám người Định Ngôn ở kiến túc xá dành cho giáo sư phía sau viện nghiên cứu chỉ cần đi một vòng là đến nơi ngay.

Nói là kiến túc xá nhưng tiện nghi thì không khác gì một căn chung cư đầy đủ tiện nghi.
Đứng trước cửa, trong lúc chờ đợi Định Ngôn mở cửa Niên Ái chú ý nhìn xung quanh một lát, đột nhiên phòng bên cạnh mở bật cửa ra, một chàng trai ngũ quan rõ ràng, mang kính xuất hiện.

"Định Ngôn về rồi à?"
Định Ngôn thuận miệng đáp lại:"Ừm, mới về tới"
Cậu ta nhận được câu trả lời từ Định Ngôn vẫn chưa đủ hài lòng, liếc ánh mắt hoài nghi hướng vào người Niên Ái rồi nói tiếp.
"Ai đây?"
Định Ngôn nhàn nhã:"Bạn gái"
Ánh mắt cậu ta long lanh lên, đến hiện tại mới chịu bước hết thân người ra khỏi cánh cửa, ưỡng ngực xưng tên.
Cậu ta chìa tay ra như muốn bắt tay:"Chào em, anh là Bùi Lãnh"
Mặc dù có chút ngỡ ngàng về sự nhiệt tình này của Bùi Lãnh nhưng nghĩ đến đây là bạn học, tương lai có thể là đồng nghiệp với Định Ngôn vậy nên cô cũng phải chào hỏi thật tử tế mới được.
Nghĩ trong đầu là thế, cô không ngần ngại mà chìa tay ra đáp lại cái bắt tay từ cậu ta:"Chào....."
Cô chỉ vừa nói kịp một chữ Định Ngôn đã bước lên trước một bước, chen ngang giữa cô và Bùi Lãnh còn tiện tay đánh vào cánh tay mà Bùi Lãnh đang chìa ra dự định sẽ bắt tay với cô.
Định Ngôn:"Em gì mà em, Niên Ái bằng tuổi với cậu đấy"
Như nhìn thấy sát khí thoáng qua trong mắt anh, Bùi Lãnh biết thân biết phận rụt tay lại, gương mặt oan ức:"Người đời thường nói không biết không có tội mà"
Định Ngôn không muốn cùng cậu chàng này nói nhảm nữa:"Khuya rồi ngủ đi"
Anh dắt tay Niên Ái vào trong phòng của mình:"Chúng ta vào thôi"
Kéo được cô vào trong Định Ngôn đóng sầm cửa lại, biết rằng gần đây vì bận rất nhiều chuyện là Định Ngôn rất cáu kỉnh nhưng Bùi Lãnh cũng không nghĩ anh lại cáu đến mức chỉ muốn hỏi tên bạn gái liền quăng cho cậu ta một cục sát khí.

Ôm con tim bị Định Ngôn đâm n lần Bùi Lãnh thở dài đóng cửa không hóng hớt chuyện nhà Định Ngôn nữa.
Bên trong, Niên Ái nhìn nội thất phía bên trong căn phòng, rất giống một căn nhà thu nhỏ có cả ban công, nhà bếp, bàn ăn....!Định Ngôn vào bếp mở tủ lạnh xem có thể nấu gì cho cả 2 không? vì hiện tại trời đã khuya, ra ngoài chưa chắc siêu thị còn mở cửa vậy nên phải vận dụng những thứ còn trong nhà thôi.
Vì gần đây Định Ngôn anh quá bận, bận đến nổi không có thời gian để ngủ chứ đừng nói là đi mua thực phẩm vậy nên tủ lạnh cũng không còn gì nhiều.
Trong bếp, tiếng anh vang ra:"Ăn mì nhé?"

Niên Ái tham quan căn phòng, cô đang ở ngoài ban công nhìn ra thành phố thì nghe tiếng của anh.

Niên Ái đi vào:"Được, gì cũng được"
Nhận được đáp án từ cô, Định Ngôn xắn tay áo lên bắt đầu làm mì cho cả hai.

Niên Ái bước vài bước đã đến được chỗ của anh:"Có cần em giúp không?"
Định Ngôn:"Nấu mì dễ mà"
Định Ngôn:"Không cần đâu, em vào phòng nghĩ ngơi đi"
Đúng là có hơi mệt nhưng Niên Ái vẫn cố ý không muốn nghĩ ngơi:"Không sao đâu, cũng không mệt lắm"
Định Ngôn:"Ngồi máy bay đã mệt rồi, còn đợi anh lâu thế em bảo không mệt lắm làm sao được?"
Định Ngôn đẩy cô đi:"Ngoan, nghe lời, vào trong nghĩ lát đi"
Dưới sự hối thúc của anh Niên Ái cũng chịu thua mà đi vào phòng, căn phòng không lớn, có một cái giường, một cái tủ quần áo và một cái bàn làm việc.

Mùi hương quen thuộc trên người Định Ngôn sộc thẳng vào mũi khi cô nằm xuống giường, như tìm được chính mình, chính là cái mùi vị an toàn này khiến cho cô không lo không nghĩ rơi vào giấc ngủ..

Chương 120:


Không biết qua bao lâu cho đến khi nghe được tiếng gọi tên mình từ bên ngoài ý thức của Niên Ái mới dần được thức tỉnh. Có hé mắt, ánh sáng từ cửa ra vào len lỏi vào phòng, cô không mở đèn trong phòng vì sáng quá Niên Ái sẽ không ngủ được.


Chưa kịp lấy lại tinh thần bên tai đã nghe thấy tiếng nói quen thuộc một lần nữa gọi tên cô:"Niên Ái, dậy ăn tối rồi hẵng ngủ"


Đôi mắt lúc này mới dường như mở hết ra, cô ngồi bật dậy. Đối diện với mình là gương mặt sắc cạnh của Định Ngôn, anh chuyển tư thế nữa quỳ nữa ngồi mà đứng lên đưa tay về phía cô.


Định Ngôn:"Ăn tối thôi"


Niên Ái mỉm cười rồi đưa tay ra nắm lại tay anh:"Ừm"


Cùng nắm tay nhau đi ra phòng bếp, bát mì rất to đặt trên bàn khói bay nghi ngút lên cao khiến tâm trạng Niên Ái dần trở nên phấn khích hơn. Thả tay Định Ngôn ra, cô chạy đến kéo ghê ngồi xuống.




Lấy làm khâm phục, Niên Ái nói:"Wow làm mì cũng có thể ngon vậy à?"


Niên Ái:"Tài thật đấy"


Trên miệng vẫn luôn giữ nét cười, anh đi đến kéo ghế ngồi đối diện cô:"Ăn đi"


Ngước mắt lên nhìn anh, cô gật đầu:"Ừm, em ăn đây"


Nói rồi Niên Ái lấy đũa kéo từng sợi mì dài cho vào miệng. Cũng không biết là vì đói nên mới cảm thấy bát mì thường ngày trước mặt trở nên ngon hơn hay là vì đã rất lâu không được cùng anh ăn tối nên khẩu vị liền vì anh mà thay đổi.


Định Ngôn:"Khi nào thì về?"


Niên Ái vừa ăn vừa nói:"Ngày kia"


Định Ngôn vui vẻ:"Làm thêm một buổi sáng mai là sẽ xong công việc ở Thiên Khương"


Niên Ái nhìn anh, mắt long lanh lên:"Thật sao?"


Định Ngôn gật đầu:"Ừm"


Định Ngôn:"Anh dự định trưa mai sẽ bay về Hà Xuyến nhưng nếu em đến rồi vậy thì ngày mai sau khi xong việc chúng ta sẽ đi chơi"


Định Ngôn:"Chơi xong rồi sẽ về"





Không giấu nổi niềm hân hoan trên mặt, lời trong miệng cũng vô thức được thốt ra:"Tuyệt quá"


Định Ngôn đưa tay áp lên mặt cô:"Em ốm đi rồi"


Định Ngôn:"Ở Hà Xuyến lại bỏ bữa đúng không?"


Bất ngờ chạm mặt vào tay anh, Niên Ái đỏ mặt, lời nói trở nên lấp bấp:"La..Làm gì có"


Rụt tay về, rũ mắt xuống anh nói tiếp:"Chúc mừng em, sách được xuất bản rồi."


Không ngờ anh sẽ nói đến chuyện này, Niên Ái ngạc nhiên rồi lại mỉm cười:"Anh thấy rồi à?"


Định Ngôn:"Ừm, thấy rồi, cũng đã đọc được 2 chương đầu rồi"


Định Ngôn:"Rất hay"


Không ngờ là đã đọc được 2 chương? Không phải nói anh rất bận ngay cả điện thoại cũng không nghe được sao? Vậy tại sao còn có thời gian đọc sách?


Niên Ái:"Anh thế mà lại đọc được à?"


Định Ngôn điềm nhiên:"Giờ ăn cơm, giờ giải lao đâu phải là không có"


Định Ngôn:"Anh nói anh không có thời gian là không có thời gian với những việc khác"


Định Ngôn:"Còn với những việc của em, anh điều có thời gian nếu không có anh cũng sẽ cố gắng để dành thời gian ra"


Định Ngôn mỉm cười:"Vì em quan trọng mà"


Nhìn vào đôi mắt của anh lúc này, Niên Ái có thể cảm nhận được sự thành thật trong con người của Định Ngôn. Anh bảo anh không có thời gian nhưng chuyện của cô anh điều để ý, anh nói anh bận nhưng anh sẽ luôn cố gắng sắp xếp để có thể bên cô.


Trên đời có người cứ bảo hết cách, nhưng thực chất là họ không muốn tìm cách. Trên đời có người bảo lực bất tòng tâm nhưng thực chất họ chả dốc chút sức lực gì. Người ta nói, nhìn vào cách đối đãi của họ với bạn sẽ biết được họ yêu bạn đến nhường nào, đúng thật không sai, nhìn vào anh Niên Ái đã biết được anh yêu cô đến đâu.


Gương mặt sớm đã hiện lại nét mệt mỏi nhưng vẫn nấu mì cho cô, mặc dù cáu kỉnh với đồng nghiệp nhưng đối với cô vẫn dịu dàng. Niên Ái cô không tìm người hoàn mĩ, cô chỉ muốn tìm một người như Định Ngôn, dù có thế nào vẫn sẽ yêu thương cô, hết mực dịu dàng với cô, đối xử với cô như ban đầu dù đã có được cô.


Sau khi ăn uống xong, Niên Ái cùng anh dọn dẹp rửa bát. Mặc dù Định Ngôn có khuyên cô nên nghỉ ngơi đi cứ để anh làm cho nhưng Niên Ái nhất nhất không chịu muốn làm chung với anh nên Định Ngôn cũng không miễn cưỡng gì thêm.





Trong nhà vệ sinh, Niên Ái vệ sinh cá nhân xong xuôi thì lên giường.Có thể vì quá buồn ngủ nên cô không nghĩ gì nhiều cả cứ vậy mà nằm lên giường mắt nhắm nghiền lại, vấn đề lớn nhất hiện tại vẫn chưa bị ai đó nhận ra.


Từ lúc Niên Ái vào nhà vệ sinh bước ra thì anh mới bước vào, Niên Ái lên giường ngủ thì anh chỉ mới tắm xong. Mặc dù liên tục nhắc nhở Niên Ái đừng tắm khuya nhưng anh lại thường xuyên vi phạm lỗi này, có những người chỉ biết lo nghĩ có người khác khi đến bản thân lại vô cùng vụng về.


Khoảng tầm 20 phút sau Định Ngôn mới từ nhà vệ sinh bước ra. Niên Ái lúc này đã chìm sâu vào giấc ngủ, Định Ngôn đến bàn lấy máy sấy tóc rồi ra ngoài. Anh mang máy sấy ra ngoài phòng khách gắn vào ổ điện trên tường để sấy khô tóc, vì tiếng máy sấy có hơi to, sợ cô thức giấc nên anh chỉ đành làm ngoài phòng khách vậy.


Sấy khô tóc, anh mở cửa bước lại vào trong phòng. Nhẹ nhẹ đặt máy sấy tóc lại chỗ cũ rồi leo lên giường, anh đắp chăn lại cho cô rồi cũng chui vào trong chăn tay choàng qua eo ôm lấy cô từ đằng sau. Chắc có lẽ vì đã quá mệt mỏi sau một ngày nên Niên Ái vẫn không có dấu hiệu thức giấc, anh cứ thế mà ôm lấy cô rồi chìm vào giấc ngủ.


Đến khoảng hơn 3 giờ sáng Niên Ái giật mình tỉnh giấc, đôi mắt lờ đờ buồn ngủ chỉ hé một nữa, cô xoay người thì mới phát hiện ra Định Ngôn đang nằm ngay bên cạnh mình. Lúc này, mắt cô dường như mở to hết cỡ, gương mặt sắc nét của anh hiện ra trước mắt cô.


Hơi thở Định Ngôn đều đều vẫn còn đang say giấc, không kiềm lòng được Niên Ái cố ý nhìn thêm một lúc. Mắt nhắm nghiền, mũi cao, đôi lông mi dài, đôi lông mi sắc bén, đôi môi nói nhỏ không nhỏ, nó lớn không lớn chỉ vừa vặn với khuôn mặt như được điêu khắc vậy.




Dưới ánh đèn ngủ được chiếu phía sau, gương mặt Định Ngôn hiện lại một cách vô cùng tuyệt mĩ. Không biết một sự dũng khí nào mà cô đã đưa tay lên, bất giác vuốt theo đường cong của sống mũi.


Khi đặt ngón tay đến chóp mũi của anh, miệng cô nhuếch lên một chút tạo thành một đường cong, đúng thế cô đang cười. Cười vì vui vẻ, cười vì hạnh phúc, cười vì mãn nguyện và còn cười vì trước nay vẫn luôn là anh.


Có thể do quá nhập tâm suy nghĩ nên cô đã không hề nhận ra làn hơi thở đều đều ấy đã dừng lại từ khi nào. Anh không mở mắt, tay choàng bên eo cô nhẹ đẩy cô lên cao một chút, ôm chặt cô hơn, áp mặt vào hõm cổ của cô.


Giọng khàn vì vừa bị ai đó làm tỉnh giấc:"Đẹp lắm sao?"


Bị anh phát hiện, Niên Ái đỏ mặt lên, ngượng ngùng, không phủ nhận:"Ừm"


Định Ngôn nói tiếp:"Vậy để em ngắm cả đời đấy"


Định Ngôn:"Chán không?"


Niên Ái:"Không chán"


Định Ngôn:"Thật không?"


Niên Ái:"Thật"


Định Ngôn chỉ như thuận miệng mới hỏi:"Sao lại không chán?"


Niên Ái:"Nhìn thanh xuân của mình, sao lại chán?"

Bình luận

Truyện đang đọc