CHO EM THEO CẬU!

Út đang chăm chú vào tập tài liệu trong lúc chờ Mai trên chiếc sô pha êm ái màu trắng sữa tại sảnh tầng một của tòa nhà trụ sở Trịnh Đức, bỗng chuông điện thoại reo vang. Số điện thoại lạ.

- Alo, ai thế ạ?

- Út à, là anh.

Cậu Trung? Út hơi hồi hộp, cũng đã tám năm xa cách rồi còn gì, không biết cậu Trung giờ thế nào?

- Út đang ở Hà Nội à?

Út ngạc nhiên:

- Vâng, sao anh biết thế ạ?

Phía bên kia ngập ngừng một chút.

- Út đang ở đâu thế?

- Em đang ở trụ sở chính của Trịnh Đức.

- Thế chờ anh một chút, anh xuống liền.

Sau ba phút chờ đợi, cậu Trung xuất hiện trước mắt Út, rạng ngời và đẹp đẽ. Cậu mặc bộ comple màu đen may vừa vặn với thân hình cao lớn. Thời gian chỉ làm cậu trưởng thành hơn, nam tính hơn và càng giống với anh trai cậu hơn mà thôi.

Nhác thấy cậu bước tới, Út đứng dậy mỉm cười thay lời chào. Cậu Trung cười tươi nhìn Út bằng đôi mắt ấm áp.

- Lâu ngày không gặp, Út đẹp lên nhiều quá, anh suýt không nhận ra đấy!

Út ngượng ngùng:

- Anh cứ trêu em.

- Út đi với anh chút nhé, anh mời Út cốc cà phê.

- Bạn em cũng sắp qua đây. Hay mình ngồi chờ bạn em một chút rồi cùng đi nhé!

Cậu Trung gật đầu, bước ra sô pha ngồi đối diện Út.

- Cuộc sống của Út tám năm qua thế nào? Anh đã muốn liên lạc với Út mà chẳng biết cách.

- Em cũng không có gì đặc biệt anh ạ. Tốt nghiệp đại học rồi đi làm cho Trịnh Đức thôi anh. Còn anh thì sao ạ?

- Anh nghe nói Út yêu một người lớn tuổi nên theo anh ấy vào Nam phải không, chuyện bất ngờ quá, lúc mới nghe anh cũng không dám tin.

Út áy náy nhìn cậu rồi nói:

- Chuyện qua lâu rồi anh ạ, ông bà chủ và mọi người vẫn khỏe chứ ạ?

- Ừ, cả nhà vẫn khỏe. Bác Bảy với chị Nụ nhớ Út lắm đấy. Bưởi với Na đều lấy chồng rồi. Giờ Na cũng hai con rồi đấy.

- Nhiều chuyện xảy ra quá anh nhỉ, chẳng còn như xưa được nữa…

Giọng Út buồn buồn. Mọi thứ giờ đã khác rồi, tuổi thơ êm đềm tại ngôi nhà ấy cũng vĩnh viễn không thể quay trở lại.

Cậu Trung nhìn Út mỉm cười. Bỗng cậu ngước lên, đằng xa có một cô gái đang vẫy tay. Chắc là bạn của Út.

- Mai!

Út đứng dậy, vẫy vẫy tay Mai. Rồi Út đi ra, cô kéo tay Mai giới thiệu với cậu Trung:

- Anh Trung, đây là Mai, bạn thân của em hồi học đại học trong Sài Gòn.

- Em chào anh.

- Mình chắc bằng tuổi nhau thôi. Mình là Trung, chào Mai.

Mai gật đầu với cậu, rồi cô quay sang hỏi Út:

- Kim vẫn thích đi dạo Hà Nội chứ? Taxi đang chờ ngoài kia.

- Hai bạn định đi dạo Hà Nội à? Lâu lắm rồi mình cũng không có dịp tham quan lại Hà Nội. Hay Út chờ anh một chút anh đưa cả hai đi nhé!

- Vâng, thế hay quá ạ.

Út vui quá, không ngờ cô lại có dịp đi chơi Hà Nội với cả Mai và cậu Trung.

Cậu Trung lái xe đưa Út và Mai đi một vòng quanh những khu vực phát triển vượt trội sau tám năm qua. Nhiều cao ốc mọc lên quá, cầu vượt cũng nhiều, đi lại thuận tiện hơn hẳn. Út trầm trồ ngạc nhiên không ngớt.

Cậu đưa hai cô gái dạo một vòng hồ Tây. Nơi kỷ niệm ngày nào vẫn còn nguyên cảnh cũ, chỉ khác mỗi hàng lan can trắng đã được thay bằng sắt mà thôi. Bất giác, nước mắt Út tuôn rơi.

Mai thấy thế, cô lo lắng lay lay tay Út. Út giật mình, lau nước mắt rồi cười.

- Tôi nhớ lại kỷ niệm xưa bà ạ. Mọi thứ giờ đã khác rồi.

Mai cũng cười, cô bạn Thiên Kim lạnh lùng mà Mai vẫn biết không ngờ cũng có lúc mít ướt thế này đây.

Cậu Trung nhìn một quán café khá đẹp có sân vườn ngay cạnh hồ, cậu bảo hai bạn:

- Mình vào quán café kia uống nước nhé!

Ba bạn bước vào quán, ngồi chờ một lúc, đồ uống được bưng ra. Út lấy tay xoay xoay chiếc ống hút trong cốc nước cam, mắt lơ đãng nhìn ra hồ. Cậu Trung nhìn Út đang thơ thẩn thì chỉ cười, cậu quay sang hỏi Mai:

- Mai kể cho mình nghe những chuyện thời đại học của hai bạn đi.

Mai liếc cô bạn xinh đẹp của mình rồi tủm tỉm cười.

- Hi hi, kể về Kim hả bạn. Kim ngày đó là hot girl lạnh lùng của khoa Luật đấy. Bao nhiêu chàng vỡ tim vì nàng mà nàng chẳng thèm đoái hoài.

Út ngượng ngùng, cô huých nhẹ vào khuỷu tay bạn.

- Bà này, không phải thế đâu anh ạ.

- Cái này thì anh tin.

Út đỏ mặt. Con bạn này cứ kể linh tinh. Út chuyển đề tài:

- Anh Trung ở bên Anh chắc nhiều chuyện hay lắm phải không, anh kể cho bọn em nghe đi!

- Cũng không có gì đặc biệt đâu. Hồi đó anh suốt ngày cắm rễ ở thư viện nên cũng không có gì để kể.

Út phì cười, cô nhớ lại con mọt sách là cậu Trung ngày nào.

- Em biết mà. Anh có bao giờ không đọc sách đâu.

Mai thắc mắc:

- Hình như hai người quen nhau lâu rồi nhỉ?

- Ừ, tụi mình lớn lên cùng nhau.

- Hai người là anh em họ?

- Không.

Cậu Trung khẽ trả lời rồi nâng cốc cà phê nhấp môi. Mai hơi khó hiểu nhưng cũng không hỏi nữa. Ba người ngồi nói chuyện một lúc thì Mai có việc phải về trước. Út đứng dậy tiễn bạn ra taxi.

Vừa ra khỏi quán, Mai liền nói nhỏ vào tai Út:

- Này, ông kia thích bà đấy!

- Bà nói linh tinh.

- Tôi thấy ông ấy nhìn bà suốt, trìu mến lắm, rồi toàn hỏi tôi về bà. Bà cũng chưa có ai, hay bà ô kê đi. Tôi chưa thấy ai được như ông ấy đấy.

- Thôi, bà về đi. Lúc khác nói chuyện sau.

Nói rồi Út đẩy bạn vào taxi.

Út quay lại quán, cô mỉm cười nhìn cậu Trung rồi ngồi xuống.

- Em về Hà Nội bao lâu, có định quay lại Sài Gòn không?

- Chắc sáng mai em về Sài Gòn thôi. Còn nhiều việc phải làm mà anh.

- Thằng Kiên nó gọi em ra à?

- …

Cậu Trung im lặng, rồi cậu nhìn thẳng vào mắt Út bằng ánh mắt chân thành.

- Út này, nếu em không ưng nó, thì…

Út quay đi tránh ánh mắt đó của cậu, cô khẽ ngắt lời.

- Muộn rồi, mình đi về đi.

Cậu Trung thấy vậy cũng chỉ cười. Cậu hỏi Út có muốn về thăm lại nhà không nhưng Út lắc đầu. Thấy Út có vẻ mệt mỏi, cậu đưa Út về khách sạn nghỉ ngơi.

Bình luận

Truyện đang đọc