CHỜ NGÀY EM NÓI LỜI YÊU ANH


Buổi tối hôm qua, Y Linh lên giường nằm rất sớm khi cơn buồn ngủ bất chợt ập đến lúc cô đang đọc dở quyển tiểu thuyết.
Đến giữa chừng tỉnh dậy, nhìn sang khoảng trống bên cạnh, anh vẫn chưa về.

Cô đưa tay lấy điện thoại di động đang đặt trên tủ đầu giường.

Một giờ hai mươi phút sáng.
Cô bấm vào tên anh trong danh bạ, định nhấn nút gọi nhưng rồi lại thôi.
Y Linh không muốn mình là loại phụ nữ thích trói buộc, gò ép người khác khiến Từ Hồng Quân cảm thấy mất đi sự tự do khi ở bên cô.

Mọi thứ chỉ thật sự tốt đẹp khi xuất phát từ sự tự nguyện.

Nếu anh muốn thì hẳn đã chủ động gọi cho cô.
Lúc nãy đang ngủ rất ngon, nhưng không hiểu tại sao từ lúc giật mình tỉnh dậy, Y Linh lại trằn trọc không ngủ tiếp được.

Có một cảm giác bất an không rõ nguyên nhân tự dưng tìm đến.

Mất rất lâu, cô mới lại chìm vào cơn say giấc.
Khi Y Linh chuẩn bị bước vào cuộc họp nội bộ với nhân viên ở cửa hiệu thì điện thoại của cô đổ chuông.
Tên của anh hiện trên màn hình.


Cô nghe máy, bên kia đầu dây vẫn là giọng nói ôn hoà và dịu dàng của Từ Hồng Quân.

Anh đi cả đêm không về khiến cô có chút không vui nhưng lại không có lý do gì để trách anh.
Buổi chiều khi cô về đến biệt thự đã thấy chiếc xe anh đi hôm qua đậu ở trong sân.
Lúc đi ngang qua thư phòng, cô nhìn thấy anh ngồi bên trong, đang tập trung gõ phím trên máy tính cá nhân.

Tiếng lạch cạch trên bàn phím ngưng lại khi Từ Hồng Quân ngước lên trông thấy cô đang bước vào.
Anh đứng dậy bước đến ôm lấy cô rất chặt.

Cánh tay anh siết mạnh đến nỗi Y Linh tưởng như mình không thở được nữa rồi.
- Cả ngày không được gặp em rồi.

Anh nhớ em quá đi mất.
Y Linh đẩy nhẹ anh ra, làm vẻ mặt giận dỗi.
- Anh đi cả đêm không về.

Còn nói là nhớ em hay sao?
Từ Hồng Quân đưa tay vén mấy lọn tóc rũ trước mặt cô.

Rồi sau đó hai bàn tay anh giữ lấy hai cánh tay Y Linh, cúi người nghiêng đầu đặt một nụ hôn êm ái lên đôi môi mềm của cô.
- Anh xin lỗi.

Em đừng giận.

Sẽ không có chuyện đó nữa đâu.
Nhìn vẻ mặt vẫn còn đang xịu xuống của Y Linh, anh lại hôn lên môi cô lần nữa, lần này giữ rất lâu mới quyến luyến buông ra.
- Anh yêu em nhiều lắm.

Nếu em không vui thì anh sẽ đau lòng đó.
Mỗi lần nghe anh nói ra ba từ đó, trái tim Thái Y Linh đều cảm thấy rất ấm áp.

Cô thầm trách mình quá dễ dãi, cứ để mấy lời ngọt ngào sến súa của anh làm cho mềm lòng.
Từ Hồng Quân hài lòng nhìn nét mặt cô giãn ra, khoé miệng nở ra một nụ cười hạnh phúc.
- Được rồi, anh cứ làm cho xong việc đi.

Em phải lên phòng đi tắm đây.
Cô xoay người định rời đi thì bất ngờ bị anh ôm lấy từ phía sau lưng.


Y Linh gỡ tay anh ra nhưng Từ Hồng Quân lại nhất quyết không buông.

Cằm anh đặt trên vai cô, giọng điệu có chút nài nỉ.
- Để anh ôm em một chút thôi.

Y Linh buông thõng tay xuống, để mặc cho anh ôm lấy cô trong vòng tay vững chắc.

Nơi ngực anh chạm vào lưng cô khiến Y Linh như cảm nhận rõ từng nhịp đập của trái tim anh.
Từ Hồng Quân không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ đứng đó ôm cô rất lâu.
Y Linh khẽ cười ra vẻ khó hiểu:
- Có chuyện gì hay sao? Anh cư xử lạ quá.
Đến lúc này anh mới thả lỏng tay, xoay người cô lại đối mặt với anh.
- Không có chuyện gì cả.

Chỉ là...!Ừm, chỉ là anh muốn ôm em thôi.

Không được sao?
Y Linh nhìn vào đôi mắt đen sâu thẳm của anh, rõ ràng ẩn chứa điều gì rất khác mọi khi.

Nhưng là điều gì thì cô không đoán được.

Cô nhún vai, khẽ lắc nhẹ đầu, tỏ ý không hiểu được anh.
- Được rồi, anh để em đi tắm đi.

Người em bốc mùi lắm rồi.

Từ Hồng Quân bất ngờ cúi xuống ngửi phần da thịt phía trên ngực cô, nơi chiếc váy cô đang mặc để lộ ra không che đậy.
- Mùi của em lúc nào cũng rất thơm mà.
Đôi gò má của cô bị câu nói của anh làm cho ửng hồng.

Y Linh chạm hai tay vào vai anh đẩy nhẹ ra.
- Anh thật là...
Đôi tay khoẻ mạnh của Từ Hồng Quân đột ngột nhấc bổng Y Linh lên.

Đôi tay cô theo phản xạ choàng qua cổ anh để khỏi bị té.
- Hồng Quân, anh làm gì vậy hả? Mau thả em xuống đi.
Anh bế cô rời khỏi thư phòng.

Bước chân vững vàng đi lên cầu thang về phía phòng tắm nằm bên trong phòng ngủ của hai người ở trên tầng một.

Từ Hồng Quân cười lớn để lộ hàm răng trắng sáng, ánh mắt thích thú nhìn cô châm chọc:
- Chẳng phải em muốn đi tắm sao? Anh đi tắm với em.
Y Linh lấy đôi tay nhỏ đánh nhẹ lên ngực anh.
- Anh đi tắm với em làm gì chứ? Không phải anh đang làm việc hay sao? Xem ra người làm chủ tịch như anh cũng rảnh rỗi quá rồi đó.
Anh cúi xuống sát mặt cô, lời thì thầm phát ra qua chất giọng trầm nam tính đầy quyến rũ:
- Ngoài làm chủ tịch ở công ty thì anh còn phải làm người đàn ông của em nữa..


Bình luận

Truyện đang đọc