CHỜ NGÀY EM NÓI LỜI YÊU ANH


Thư ký Hà nhìn đồng hồ, chỉ còn ba mươi phút nữa là đến giờ tan làm.
Cô đưa mắt về phía bàn làm việc của Từ Hồng Quân, giọng nhẹ nhàng gọi anh:
- Chủ tịch…
Từ Hồng Quân quay sang nhìn cô nhưng Xuân Hy chưa kịp nói gì thì điện thoại di động của anh đổ chuông.
Khoé môi anh nở ra nụ cười ấm áp khi nhận cuộc gọi.
- Anh nghe đây… Em xong việc rồi chứ?
Hà Xuân Hy nhìn nét mặt vui vẻ của Từ Hồng Quân đã liền biết được người gọi điện cho anh là ai.
- Anh đã đặt trước một phòng ở nhà hàng Caelum rồi.

Bây giờ anh sẽ đến đón em, đợi anh nhé…
- Ừ, anh yêu em.
Những ngón tay của Hà Xuân Hy khẽ nắm lại.

Vẻ tươi tắn ban nãy trên mặt cô cũng giảm đi nhiều.
Từ Hồng Quân cúp máy, trên ánh mắt vẫn còn vương lại ý cười.

Anh quay sang nhìn thư ký Hà.
- Cô gọi tôi có việc gì?
Hà Xuân Hy mỉm cười gượng gạo, khẽ lắc đầu:

- Không… Bây giờ chủ tịch về luôn ạ?
Cô vừa rồi chính là muốn mời anh đi ăn tối nhưng lúc này đã tự có câu trả lời.
Từ Hồng Quân không hề để ý đến vẻ thất vọng thoáng qua trong mắt Xuân Hy.
- Ừ, cô xong việc rồi thì cũng về sớm đi.
Anh đi vội ra cửa chẳng buồn nhìn lấy phản ứng của cô.
Trong lòng Hà Xuân Hy như có đám mây đen che phủ, vô cùng khó chịu.

Văn phòng chủ tịch chỉ còn lại mỗi cô ngồi suy nghĩ mông lung.
Cô thầm oán trách Thái Y Linh đã chiếm mất sự quan tâm của Từ Hồng Quân.

Đến bao giờ anh mới nhận ra cô mới là người anh nên lựa chọn?
Thư ký Hà thu xếp đồ đạc trên bàn, chợt nhận ra tập giấy tờ cần chủ tịch ký gấp trong hôm nay đã quên đưa anh.
Hà Xuân Hy lấy điện thoại di động định gọi cho anh nhưng chợt khựng lại, nhớ ra lúc nãy có nghe được địa điểm anh cùng cô gái kia đến ăn tối.
Khoé môi cô mỉm cười, ánh mắt loé lên một tia sáng.
Xuân Hy lấy túi xách, cầm theo tập giấy tờ, rời công ty đón taxi đi thẳng đến nhà hàng Cealum.
Bãi đỗ xe nằm ở phía trước cửa nhà hàng.

Hà Xuân Hy yên tâm khi nhìn thấy xe của Từ Hồng Quân.
Cô đến quầy lễ tân thông báo có cuộc hẹn với người đã đặt phòng trước ở đây.

Nhân viên kiểm tra tên của Từ Hồng Quân trong danh sách sau đó đọc số phòng cho cô.
Hà Xuân Hy mỉm cười hài lòng, đi thang máy lên lầu hai của nhà hàng.
Tầng một của nhà hàng Caelum là khu ăn uống chung náo nhiệt còn tầng hai lại là dạng phòng ăn riêng tư rất yên tĩnh.
Từ Hồng Quân biết Y Linh không thích chỗ đông người nên đã cố tình chọn chỗ này.
Bước trên hành lang, tâm trạng của Xuân Hy hồi hộp đến kỳ lạ.
Thư ký Hà kiểm tra số phòng rồi gõ lên cửa ba tiếng.

Không có bất kỳ dấu hiệu phản hồi nào.
Xuân Hy cất tiếng gọi, thử gõ lên cửa lần nữa.
- Chủ tịch Từ, anh có ở trong đó không?
Cô nhìn tập tài liệu trong tay, khẽ cắn môi, quyết định mở cửa đi vào.

Nhìn thấp thoáng thấy bóng lưng anh, Hà Xuân Hy mỉm cười bước đến.
Đôi mắt mở to kinh ngạc, nhìn thấy Từ Hồng Quân và Thái Y Linh nằm gục xuống mặt bàn.
Âm thanh hốt hoảng trong miệng cô chưa kịp phát ra đã liền bị chặn lại.


Chiếc khăn trắng từ phía sau bịt tới.
Tập tài liệu và túi xách trên tay Hà Xuân Hy rơi xuống nền đất.

Cô ra sức vùng vẫy nhưng người giữ phía sau cực kỳ khoẻ mạnh.
Đầu óc cô một mớ hỗn độn.

Cảnh vật trước mắt mờ dần đến khi chỉ còn lại một màu đen u tối.
*****
Năm tiếng trước…
Bạch Hải Sinh sải bước đến toà nhà bỏ hoang nằm ở phía Tây Bắc thành phố H.

Đôi mắt diều hâu của ông ta đảo liên tục quan sát xung quanh.
Nhìn thấy chiếc xe hơi màu đỏ đậm mà ông đã thuê giúp Trịnh Hùng đang đậu ở sân, Bạch Hải Sinh nhếch mép hài lòng.
Ông ta đi thẳng đến căn phòng ở cuối hành lang.

Có thứ ánh sáng mờ nhạt phát ra từ bên trong.
Trịnh Hùng nghe được tiếng bước chân người đến, hắn đề cao cảnh giác.

Chỉ khi xác định được người đứng trước cửa phòng là Bạch Hải Sinh, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
Lão Bạch bật cười thành tiếng:
- Sao lại lấm lét thế? Sắp làm việc lớn mà cậu cứ nhát gan vậy hử?
Trịnh Hùng không chấp nhất lời ông ta nói, giữ thái độ điềm tĩnh:
- Đã chuẩn bị xong hết rồi chứ?
Bạch Hải Sinh gật đầu, đưa hắn chiếc túi nhỏ màu đen.


Trịnh Hùng mở dây kéo kiểm tra mấy thứ bên trong, xác nhận không thiếu món nào.
Trịnh Hùng đặt chiếc túi màu đen lên bàn rồi quay sang lão Bạch.
- Bắt đầu được rồi đấy.
Bạch Hải Sinh gãi mũi, tỏ vẻ bất đắc dĩ.
- Mượn xe của cậu được không? Xe của tôi lúc nãy bỗng dưng bị hỏng.

Tôi phải bỏ xe giữa đường đi bộ đến đây.
Trịnh Hùng cau mày, lớn giọng:
- Ông anh xúi quẩy thế hả? Đầu không xuôi lỡ đuôi không lọt thì sao đây?
Lão Bạch cười hề hề:
- Cậu đừng có mê tín.
Trịnh Hùng cẩn thận đi ra ngoài sân kiểm tra, quả nhiên không có xe của lão Bạch.

Hơn nữa trên người Bạch Hải Sinh lấm tấm mồ hôi.

Trịnh Hùng đành thừa nhận lão không nói dối.
Hắn miễn cưỡng quăng chìa khóa xe cho ông ta.
Bạch Hải Sinh vui vẻ chụp lấy, lái xe rời đi..


Bình luận

Truyện đang đọc