CHÓ SÓI NHỎ TỪNG BỊ CHỌC ĐÃ SỐNG LẠI

So sánh với biểu hiện nông cạn của Trần Hách Anh, xem như Quý Nguyên mới chính là người biểu hiện thái độ tự luyến vô cùng tinh tế. Người tự luyến thật sự là người sẽ không dễ dàng để mọi thứ vào trong mắt ngoại trừ bản thân, đối với những thứ không phải là bản thân thì cho dù có thưởng thức thì cũng chỉ được một chút.

Ngay cả Trần Hách Anh nhìn thấy cũng phải sững sờ, hoàn toàn bị khí thế quanh người của Quý Nguyên và bầu không khí được tạo ra kéo vào, mãi cho đến khi trợ lý ở bên cạnh kéo anh một cái, nhắc nhở anh không còn có nhiều thời gian thì Trần Hách Anh mới trở lại vị trí, từ trong tình cảnh kia đi ra ngoài.

Trong lòng anh ta mắng một tiếng.

Tuyên bố kết thúc quay thử với cấp dưới, Quý Nguyên lập tức thoát khỏi vai diễn, hơi khẩn trương nhìn qua Danae. Thiếu chút nữa làm cho người ta không nhận ra anh là người vừa diễn kia

Danae vuốt vuốt khóe mắt của mình, sắc mặt vốn u ám rốt cuộc cũng dịu đi không ít, ánh mắt tràn ngập tán thưởng nhìn về phía Quý Nguyên: "Cuối cùng cũng không phí công Bạch Phi ta tới đây một chuyến, anh trúng tuyển." Cô nói với Quý Nguyên.

Lưu Phong đứng ở một bên hoàn toàn không nghĩ tới người mới mà Thường Nhạc giới thiệu cho mình lại có thể trực tiếp khiến người nổi tiếng là bắt bẻ và lời nói ác độc như Danae nhìn trúng bản lãnh. Phải biết vì đến kịp máy bay buổi trưa, từ chiều hôm qua tới sáng sớm hôm nay cô đã phải kiểm tra mấy chục người, trong đó có hơn phân nửa đều là người có uy tín danh dự đang là đại minh tinh nổi tiếng trong giới, chưa từng có một ai có thể để cho Danae tự mình mở miệng khen ngợi. Biểu hiện tốt vẫn vui vẻ, ngay cả câu khích lệ cũng không cho, biểu hiện không tốt càng có thể mắng người xối xả.

Sau khi tất cả quay thử phim xong, vậy mà cuối cùng chỉ có một mình Quý Nguyên.

Lúc xuống lầu, thái độ của Lưu Phong đối với Quý Nguyên khác rất nhiều so với lúc lên lầu. Anh ta mang theo nụ cười, nhìn Quý Nguyên nói: "Lúc trước xem thường anh, xem ra anh cũng có năng lực, về sau sẽ phát triển."

Quý Nguyên cũng cười cười với anh ta, không nói nhiều thêm một câu. Anh biết Lưu Phong có ý gì, nếu không trải qua đời trước cái gì cũng không hiểu bị lừa dối một lần, còn có thể bị thêm lần nữa này. Lưu Phong là người có ánh mắt không đủ lâu dài, kinh tế công ty hiện tại cũng chia hơn ba hướng, làm việc lại thường thường thiếu suy xét, có thể lăn lộn đến bây giờ đều là vận khí tốt, Quý Nguyên nào có thể buộc mình trên người anh ta.

Lưu Phong thấy Quý Nguyên không nói lời nào, lại hơi lo lắng lúc này dẫn người tới đây là lót đường bắc cầu không công cho người ta rồi. Trên tay anh ta bây giờ không có nghệ sĩ ra lò, lại nghe nói bên phía Thường Nhạc có một người không tồi, phải tới nhìn một chút. Thật ra thì Thường Nhạc ở bên kia không biết người của Lưu Phong không thể lên, anh ta chính là có chút bệnh nghề nghiệp, nhìn thấy điều kiện này của Quý Nguyên cảm thấy anh có thể đi thử một chút, bảo Lưu Phong thuận tiện dẫn anh đi.

Đầu tiên Lưu Phong cũng nghĩ như vậy, thuận tiện khiến Thường Nhạc thiếu anh ta một cái nợ nhân tình, nhưng bây giờ nhìn thấy biểu hiện của Quý Nguyên lại cảm thấy nếu không ký được thì đáng tiếc. Vì vậy lập tức chuyển ý định nói: "Anh là người mà ta mang tới, hiện tại cơ hội quảng cáo này thành công, nhất định anh phải thương lượng với ta, bằng không một mình anh là người mới, bị người ta ăn tươi nuốt sống cũng không biết, chụp xong tiền quảng cáo cũng không biết tìm ai để đòi."

Nói những điều như vậy để dọa người, kiểu đẩy ra ngoài, nếu như Quý Nguyên là một người mới, thật sự bị anh ta dọa sợ.

Anh ừ qua loa vài câu sau đó thuận miệng nói: "Tôi muốn cái quảng cáo này cũng không nhất định là của tôi."

Cơ hội như thế không biết có bao nhiêu người muốn, một hành động nhỏ có thể đổi đi cái vai phụ này của anh không phải là rất đơn giản sao. Danae không dính khói bụi nhân gian, càng không biết chi nhánh của se¬cret ở nước ngoài sẽ thực hiện việc này như thế nào, hơn nữa đang theo đuổi con đường tuyên truyền hiệu quả, hy sinh một chút chất lượng quảng cáo thì có làm sao, nhóm fan và phần lớn người đi đường chắc sẽ không để ý những chi tiết này.

Lưu Phong nghĩ trước nghĩ sau, ngược lại cảm thấy Quý Nguyên rất thông suốt, ngược lại coi như là an ủi anh, "Không phải là không còn biện pháp, chỉ cần anh có năng lực, không cần lo lắng quá nhiều, cùng lắm thì chính là chịu đựng thêm hai năm."

Bên kia Trần Hách Anh vừa ngồi vào xe người giúp việc đã đi lên, bởi vì bất mãn mà nói nhiều. Trong xe trong kể cả người giúp việc tài xế và hai phụ tá đều là người anh ta hết sức quen thuộc, cũng đều đã ký qua hợp đồng bảo mật, không cần lo lắng lời anh ta nói ra sẽ bị truyền đến tai người khác, cho nên anh mở miệng cũng không chút kiêng kị gì.

"Nói hai câu thì mất nhiều thời gian lắm sao, cũng không biết là thật hay giả."

Lời nói này là trước khi kết thúc buổi quay thử anh ta muốn nói chuyện với Danae, Trần Hách Anh cảm thấy đây đã là một hành động rất tôn trọng người khác, anh ta giận thật lâu, nhưng ra bên ngoài người hâm mộ anh ta không ít, lại không nghĩ rằng thứ nhất là bởi vì Danae thật sự không có thời gian, thứ hai là tiếng anh của anh ta thật sự không tốt, Danae chỉ tính tiến lên chào anh ta một câu, đã vội vã rời đi.

Vi vậy Trần Hách Anh cảm thấy vô cùng bất mãn, càng cảm thấy mới thử qua một lần mà Danae đã định hợp tác với Quý Nguyên là rất không thích hợp, chẳng lẽ cố ý không cho mình mặt mũi?

Trên thực tế ngay cả anh ta là ai Danae cũng không biết, ở trong mắt của cô Quý Nguyên và Trần Hách Anh cũng như nhau.

Vốn lịch quay thử của Trần Hách Anh là ngày hôm qua, thậm chí ngay cả bảy tám minh tinh những người hơi có địa vị một chút căn bản cũng bị xếp lịch thử vai trước từ hôm qua, nếu ngày hôm qua đoàn làm phim tuyển được nhiều người, vậy thì hôm nay không tính quay thử nữa. Trần Hách Anh vốn cũng được xếp lịch ngày hôm qua, nhưng mà do trước đó anh ta không cân nhắc đến cho nên đến ngày hôm qua có thông báo muốn đuổi cũng không được, cho nên kéo dài thời gian xếp lịch đến hôm nay.

Trong lòng Trần Hách Anh cũng rõ ràng tình hình trước mắt, anh ta còn kìm nén bất mãn, tiếp theo lấy chuyện này ra để nói lại.

"Sao lại xếp Vũ Dật Phi và Nhạc Nhạc vào ngày hôm qua? Mấy người nhìn xem người cùng đến đây hôm nay với ta đều là hạng người gì, đi bên cạnh ta cũng cảm thấy mất mặt." Trần Hách Anh oán trách không ngừng, vốn hai trợ lý ở bên cạnh đã cực kì sợ tính khí của anh ta lại càng nơm nớp lo sợ không dám nói chuyện.

Đi lên cùng với Trần Hách Anh, cũng chính là trợ lý giữ cửa thang máy không chịu buông tay thiếu chút nữa bị người ta đạp ra ngoài đương nhiên là nhìn thấy sự khác biệt giữa biểu diễn của Quý Nguyên và biểu diễn của Hách Anh, là một người nhìn ra được hai người ai tốt ai xấu, lúc này nghe Trần Hách Anh nói như vậy, trong lòng cô yên lặng oán thầm: nếu không phải tiền lương anh ta trả cao, ai nguyện ý làm việc cho người ngu này.

Nhưng mà trên mặt vẫn là nụ cười, không hề nói gì. Có tiền là ông lớn, lại càng không nói ông chủ bây giờ nằm cũng kiếm được tiền.

Buổi chiều Trần Hách Anh còn phải chạy về tổ quay phim, vốn trên đường muốn nghỉ ngơi, nhưng mà hiện tại trong lòng anh ta nhớ đến một chuyện, càng nghĩ càng khó. Tầm quan trọng của cái quảng cáo này ai cũng biết, đương nhiên ai cũng muốn, anh ta nghe nói bên phía Vũ Dật Phi có ý sẽ không nhận tiền quay quảng cáo. Mặc dù nói không biết thật hay giả, nhưng cũng có khả năng này, dù sao cái này có thể mang lại cơ hội tỏa sáng trên trường quốc tế không phải tùy tùy tiện tiện là có thể có được.

Nói đến Vũ Dật Phi cũng là một đường đi thẳng lên trong giới, lúc nổi tiếng cũng không khác Trần Hách Anh là mấy, đi lót đường cũng là tám chín phần mười, tự nhiên hai người cũng có chút bất hòa. Cơ hội quảng cáo lần này hai người cũng muốn chia một chén súp, Trần Hách Anh cực kỳ chú ý đến hướng đi của Vũ Dật Phi, bên phía phòng công tác cũng phải suy nghĩ biện pháp về việc này một phen.

Mà Trần Hách Anh lo lắng sự thay đổi bên phía Vũ Dật Phi, là một, mặt khác mà nói, lúc quay thử phim hôm nay đột nhiên nhìn thấy Quý Nguyên cũng làm cho anh ta lo lắng. Mặc dù nói gần nói xa chê bai Quý Nguyên các kiểu, nhưng mà phải nói thật, Trần Hách Anh tự biết mình có một khoảng cách rất lớn với Quý Nguyên. Anh ta xuất thân chính quy, vậy mà những năm gần đây một không để tâm đến việc diễn, hai không luyện tập nhiều, cho dù là diễn vai gì cũng là một lời nuốt vào lại ói ra, đương nhiên việc này mang đến kết quả không tiến ngược lại thụt lùi đi.

Còn nói, năm nay Trần Hách Anh đã hai mươi lăm tuổi, anh ta liếc vẻ ngoài của Quý Nguyên một cái, nhân tài hai mươi tuổi, trong lúc này khoảng cách không cần nói nhiều cũng rõ. Xác định Quý Nguyên không cần hóa trang cũng có thể làm nổi bật lên làn da như nước, so với bộ dáng thường thường thức đêm mặt trắng bệch không thể gặp người, khó tránh khỏi xấu xí. Lại càng không nói ngũ quan của Quý Nguyên tùng chỗ vừa vặn, xa xỉ mà không hoang phí, tuấn (đẹp) mà không tục.

Mặc dù trong lòng Trần Hách Anh cũng không vui khi khen Quý Nguyên, nhưng mà điều kiện bên ngoài của đối phương không cách nào phủ nhận.

Xe đang chạy vào khu vực giảm tốc độ, một hồi lắc lư. Trần Hách Anh không nhịn được mở mắt, anh ta dứt khoát lấy điện thoại di động mở mạng xã hội ra, tìm đến tin nổi bật có không ít bài được đẩy lên chiếm trang đầu.

【 Tin Trần Hách Anh được mời đóng vai chính trong quảng cáo của se¬cret ở khu vực Trung Quốc 】

Người hâm mộ thứ nhất: A a a! Tiểu Trần thật sự là quá lợi hại á! Điên cuồng vỗ tay.

Người hâm mộ thứ hai: Se¬cret rất có tầm nhìn..., tiểu Trần đại ngôn (*phát ngôn) thật như tên ~# Trần Hách Anh #

Người hâm mộ thứ ba: Mẹ của ta, se¬cret chủ động muốn mời! Sử thượng là người đầu tiên!

Loại tin túc này đương nhiên đều là một nước thổi phồng, chỉ cần không tuyên truyền quá lớn, bên phía se¬cret sẽ không quá để ý, có thể kiếm được sự chú ý và sự tỏa sáng, từ xa xưa tới nay không ít minh tinh đều được thổi phồng như vậy.

【 Trần Hách Anh tiếp nhận phỏng vấn: sẽ cố gắng làm tốt hơn! 】 người hâm mộ rùm beng dưới bài báo này.

Người hâm mộ thứ tư: ha ha cạch cạch, fan của Dật Phi cũng đừng ngã nữa chứ, tiểu Trần chỉ muốn yên lặng làm xong công việc của mình, muốn cọ độ nổi tiếng của nam thần sao?

Người hâm mộ thứ năm: nhìn thấy tiểu Trần nhà ta nhận được lời mời, có phải mắt sắp tóe lửa rồi không hả? Ha ha cạch cạch, cái loại muốn ở trên hình như rât khó coi nha.

Anh ta tùy tiện kéo một phen, sau đó đột nhiên có linh cảm.

Muốn tranh đoạt với người như Vũ Dật Phi có khả năng vẫn xảy ra chuyện xấu, nhưng mà với Quý Nguyên muốn bối cảnh không có bối cảnh nhân vật quan trọng cũng không có như vậy, nhưng nếu Trần Hách Anh thoáng có dã tâm, cắt đứt về sau của anh, nói trắng ra dễ dàng giống như nghiền chết một con kiến, việc Trần Hách Anh cần làm cũng chỉ là một bài báo mà thôi.

Quý Nguyên ôm quả bóng xanh cùng các bạn trong phòng trở lại từ trận bóng rổ, mồ hôi trên trán bị gió thổi qua có chút lạnh. Nhưng mà trên người bọn họ giống như cái lò, một chút cũng không cảm thấy lạnh, thậm chí chạy đến siêu thị của trường mua nước lạnh uống.

Cả người Quý Nguyên thoải mái, người cao vóc người đẹp, bộ dáng chảy mồ hôi, cộng với việc sau khi cắt tóc toàn bộ khuôn mặt hiện ra, khuôn mặt càng thêm khôi ngô.

Có mấy nữ sinh đi qua đi lại chỉ để nhìn Quý Nguyên thêm mấy lần, chọc cho các bạn cùng phòng cố ý trêu ghẹo anh.

Quý Nguyên cũng không cảm thấy khó chịu, ngược lại lộ ra nụ cười, không có xác minh hướng tính, nhưng xem ra tâm tình của mọi người rất tốt.

Chờ sau khi đi từ siêu thị ra, Quý Nguyên mở nắp bình rót cho mình một hớp nước lớn, sau đó thở ra một hơi thật sâu, trở lại thời gian học đại học thật sự là vui đến không nói lên lời. Ngày trước không chú ý quá nhiều đến nhưng chi tiết nhỏ kia bây giờ nhìn lại đều vô cùng đáng yêu.

"Anh Quý Nguyên."

Quý Nguyên đi về phía trước, loáng thoáng nghe thấy giọng nói của Chu Diễn.

Nhất định là nghe nhầm. Quý Nguyên mắt nhìn thẳng, bước nhanh hơn, nhưng mà da đầu đã bắt đầu tê dại.

"Anh Quý Nguyên?"

Một tiếng này vừa dứt, Chu Diễn đã đứng trước mặt anh, ánh mắt rất ngoan, mắt đều sáng lên.

Không biết có phải là ảo giác hay không, chỉ mói hai tháng không gặp, Chu Diễn giống như năm trước lại cao hơn một chút, đứng ở bên cạnh cậu sắp bằng nhau rồi. Chu Diễn mặc một cái áo lông, đội mũ áo lông trên đầu, buộc chặt hai sợi dây lại, kiểu cực kỳ sợ lạnh.

Quý Nguyên dừng bước lại, kinh ngạc nhìn cậu: "Sao em lại đến đây?"

Chu Diễn thẳng thắn thật lòng: "Em nhớ anh lắm, nên tới đây gặp anh."

Ánh mắt không chớp vẫn mắt nhìn Quý Nguyên chằm chằm như cũ, trong đôi mắt bắt đầu sáng lên. Cả người Quý Nguyên hơi run rẩy, giống như lạnh lẽo từ nước lạnh dâng lên, khiến cho cả người người anh khẽ run rẩy, chỉ sợ mọi người nhìn ra một chân vô hình giữa anh và Chu Diễn.

Một tay anh ném quả bóng xanh cho bạn cùng phòng ở bên cạnh, nói với bọn họ: "Đây là em trai ở nhà đối diện nhà mình, các cậu đi lên trước đi."

Chu Diễn theo lời Quý Nguyên quay đầu nhìn bọn họ một cái, giọng nói khéo léo hết sức: "Các anh là bạn của anh Quý Nguyên sao? Cảm ơn các anh đã chăm sóc anh ấy hàng ngày."

Các nam sinh bị sự lễ phép của Chu Diễn làm cho cả người rất thoải mái, thế nên ai trong nhóm trực nam cứng rắn cũng không nghĩ nhiều đến quan hệ trong đó của Chu Diễn và Quý Nguyên, lên tiếng chào hỏi với Chu Diễn, sau đó rời đi trước.

Quý Nguyên đang ở nơi nào đó lo lắng vớ vẩn.

Anh một mạch kéo Chu Diễn đến hai dãy phòng ngủ đã lâu không mở cửa của khu ký túc xá trường, chỗ này căn bản là không có người nào đến.

Vừa nhìn thấy Chu Diễn Quý Nguyên đã nhớ lại mấy dấu vết trên mông mình, sau đó lại nghĩ lá gan của thằng nhóc này quả thật rất lớn. Dựa vào thói quen ngủ như heo chết của anh làm xằng làm bậy, cũng không sợ anh tỉnh lại một cước đạp người ra ngoài sao.

"Em đến đây làm gì?" Mặt Quý Nguyên tràn đầy phòng bị, trên mặt còn ửng đỏ do mới vận động xong, khóe mắt lại có anh khí (khí khái hào hùng).

Vốn Chu Diễn đang kìm nén đến sợ, bị anh nhìn một cái như vậy tiểu kê kê thiếu chút nữa đứng thẳng, cậu vội vã rũ mắt che giấu ánh mắt đói khát như sói như hổ của mình, tránh cho Quý Nguyên nhanh chân chạy mất.

Chuyện như vậy Quý Nguyên tuyệt đối làm được.

"Em nhớ anh lắm, tới thăm anh một chút." Chu Diễn cúi đầu, mủi chân đá mấy cái trên mặt đất, kiểu ngây thơ nhất.

Kì thực trong lòng hả hê. Trong lòng đã sớm đẩy Quý Nguyên vào bụi cỏ bên cạnh vừa cúi đầu cường hôn vừa mười tám sờ, cơ bản đã vác súng ra trận làm người đến khóc.

Lúc trước cũng đã nói Quý Nguyên người này thích mềm không thích cứng, nếu Chu Diễn vẫn mạnh bạo như đời trước, nói không chừng bây giờ Quý Nguyên vừa nhìn thấy cậu đã đạp chết cậu. Nhưng hiện tại Chu Diễn đổi thành bộ dáng này, Quý Nguyên ngược lại không ra tay được rồi.

Ra tay thế nào cũng có cảm giác đang tàn phá đóa hoa của tổ quốc.

Hai người trầm mặc một lúc, Quý Nguyên hỏi cậu: "Em không phải đi học à?"

"Đi học, " Chu Diễn vẫn như cũ cúi đầu, hai tay lại bắt đầu cởi nút thắt bên ngoài áo lông kia, "Xế chiều hôm nay trường học có việc bận, không cần lên lớp, em đã len lén chạy tới đây."

"Hiện em học ở trường Nhị Trung." Chu Diễn lại bổ sung một câu, lúc này đã cởi hết toàn bộ nút thắt áo lông của mình, yên lặng bắt đầu kéo khóa áo rồi.

Thực sự là trường Nhị Trung cách trường đại học của Quý Nguyên không xa, đi xe buýt cũng chỉ mất ba trạm, Chu Diễn nghĩ như vậy là rất ngoan rồi. Quý Nguyên cảm thấy lời nói dối lần trước của mình Chu Diễn có thể nghe lọt một chút được.

"Ừ, được rồi, gặp rồi thì về đi." Anh mở miệng đuổi người, mềm lòng thì vẫn mềm, nhưng là ý tứ không thể giảm, bằng không có lần một cũng sẽ có lần hai, dung túng nữa thì sẽ không có giới hạn rồi.

Một cơn gió lạnh thổi qua, Quý Nguyên run run, rốt cuộc Chu Diễn cũng ngẩng đầu lên, cậu tiến lên một bước, mở rộng áo lông của mình ra từ hai bên bọc Quý Nguyên lại, mạnh mẽ kéo cả người vào lòng: "Đừng để bị lạnh."

Trên ngã ba nhỏ có một đôi nam nữ đang thì thầm đi về phía này, vốn cũng muốn tìm một góc yên tĩnh để làm chuyện không tiện nói ra, ai biết vừa mới nghiêng đầu đã nhìn thấy hot boy đẹp trai bội phận ở buổi khai giảng bị một nam sinh khác bọc trong áo lông ôm chặt trong lòng.

Thật xin lỗi, quấy rầy, 【 chắp tay 】

Tình nhân nhỏ yên lặng lui ra ngoài.

Bình luận

Truyện đang đọc