CHÓ SÓI NHỎ TỪNG BỊ CHỌC ĐÃ SỐNG LẠI

"Buổi tối khuya không để cho người ta ngủ còn muốn hỏi cái gì?" Mẹ Quý Nguyên níu lấy ông Quý, kéo ông ra khỏi cửa phòng Quý Nguyên, "Để cho con nó nghỉ ngơi ngủ một giấc thật ngon đi."

Quý Nguyên núp ở trong chăn dựng lỗ tai nghe lén, chờ khi nghe thấy tiếng nói ở ngoài cửa dần dần đi xa mới thở dài một hơi.

Anh ôm điện thoại di động nằm ở trên giường, trên tai đeo tai nghe, hướng về phía mic nhỏ giọng mật báo: "Bây giờ đi hết rồi."

Quý Nguyên có cảm giác mình càng lớn càng trẻ con rồi. Đời trước không có Chu Diễn ở bên cạnh anh, ngược lại anh là một đường thuận lợi lại hết sức kiên định xuất quỹ với người trong nhà. Mà bây giờ có Chu Diễn ở bên cạnh, và cậu đã nói về sau sẽ vì anh gánh lấy áp lực từ người trong nhà, Quý Nguyên lại cảm thấy không có gan lớn như vậy rồi.

Đây gần như là sự khác biệt của một người không thể không kiên cường cùng với một người có chỗ dựa. Giống như lúc Quý Nguyên và Chu Diễn đi chung với nhau mặc dù hai người vẫn chăm sóc cho nhau, nhưng tính cách mạnh mẽ của Chu Diễn tất nhiên sẽ tạo thành việc cậu lo lắng nhiều nhiều chú ý rất nhiều còn Quý Nguyên sẽ không quản cái gì, mà khi ở chung một chỗ Quý Nguyên tạm thời bất hòa với Chu Diễn, khi ở chung với người khác anh vẫn luôn cực kỳ chu đáo sắp xếp hết tất cả cho tốt.

Không ai cảm thấy Quý Nguyên là một người yếu ớt, cần người khác chăm sóc, càng chưa từng thấy qua khuôn mặt lo lắng ưu sầu của anh trên màn ảnh.

"Anh sợ sáng sớm ngày mai cha anh ở trong nhà không đi ra ngoài, chặn anh hỏi, " Quý Nguyên cầm điện thoại di động ở trên giường phiền não lăn qua lăn lại nửa vòng, mắt nhìn chằm chằm màn hình điện thoại di động, vừa đúng lúc đối diện với đôi mắt đang nhìn thẳng của Chu Diễn, "Khẳng định ông cảm thấy là lỗi của anh."

Ví dụ như là anh ỷ vào việc ở bên cạnh lâu dài mà dụ dỗ em trai nhỏ không hiểu chuyện, ví dụ như là em trai chống cự nhưng không ngăn cản được thủ đoạn của anh trai. Quý Nguyên nghĩ đến việc cha của anh xem phim truyền hình bình thường cũng có thể bổ não hàng trăm lần, đã cảm thấy cho dù mình có tám mươi cái miệng cũng không thể giải thích rõ ràng.

"Không đến vài ngày em sẽ tới, " thật ra thì Chu Diễn cũng không hề lo lắng cha của Quý Nguyên, tính ông Quý đơn giản, trên phương diện tình cảm của con cháu cũng không tính toán quá nhiều, ngược lại trước đó Mẹ Quý Nguyên cùng từng bày tỏ sự lo lắng với Chu Diễn, rõ ràng như vậy càng khó đối phó hơn, "Bác gái nói như thế nào?"

"Mẹ anh khuyên ba của anh, " Quý Nguyên không ngờ Chu Diễn lại hỏi vậy, "Dù sao sẽ không để cho ba đánh anh."

"Ba anh có thể ra tay đánh anh sao?" Giọng nói của Chu Diễn hơi nâng lên một chút, trên mặt cũng lộ ra vẻ giật mình.

Bình thường cậu coi ông lớn Quý Viên Viên giống như bảo bối vậy mà vẫn đánh, Chu Diễn cực kỳ đau lòng.

"Khi còn bé anh không nghe lời, " Quý Nguyên có chút ngượng ngùng, "Thừa dịp ba mẹ không ở nhà nghịch dại, kết quả khiến cả phòng đều là nước, thiếu chút nữa làm ngập cả nhà, ba anh về lập tức cởi quần anh ra đánh mấy cái trên cái mông anh."

Một bên anh vừa nói vừa ngáp mấy cái, như như con mèo nhỏ. Chu Diễn thấy, dùng đầu ngón tay chạm chạm màn hình, giống như là đang sờ lên Quý Nguyên vậy: "Mệt sao?"

Quý Nguyên gật đầu, về sau cũng quên mất là ngủ như thế nào, chỉ biết lúc tỉnh lại trong tai còn đút tai nghe, điện thoại di động cũng không có tắt máy.

Sáng sớm, ngoài cửa sổ tiếng chim hót líu ríu truyền vào trong phòng. Quý Nguyên theo thói quen hướng bên cạnh vừa sờ, mơ mơ màng màng vốn là cảm thấy có thể ôm một thân thể có bắp thịt rắn chắc, kết quả không ngờ lại chụp hụt, người cũng theo đó tỉnh táo lại.

Ai.

Quý Nguyên nhìn trần nhà, lại không muốn rời giường.

Ngày thứ nhất Chu Diễn không có ở đây, nhớ cậu.

Qua tám giờ, trong tai của Quý Nguyên nghe thấy tiếng ba anh ra ngoài, vì vậy nhanh nhảu bò dậy rửa mặt xong, đi phòng bếp lấy ra bánh bao bánh quẩy mẹ anh đã hấp nóng cho anh, lại múc cho mình một bát cháo to.

Mẹ Quý Nguyên ngồi trên ghế sa lon đan len, bên cạnh là một cái rổ to đựng một một đống đồ, giống như là một cái áo da. Trong lúc đó trên ti vi đang chiếu lại tập thứ năm đi trên đường, Quý Nguyên còn chưa xem qua.

Mẹ Quý Nguyên vừa nhìn vừa châm chọc Quý Nguyên: "Làm sao mà tính cách của cái cô Phương Linh này lại xấu như vậy? Còn có cái cô Vạn Giai Giai đó vừa nhìn là là biết người ba phải, những người khác còn được, bằng không thật là khó chịu."

Quý Nguyên từ xa nói chuyện với bà: "Mẹ xem đến đoạn nào rồi?"

"Chính là cái đoạn làm mất tiền kia, " Mẹ Quý Nguyên vừa nói vừa nghiêng đầu cười nhìn Quý Nguyên, "Nhưng mà trong chương trình này con cũng không tồi, biểu hiện rất tốt, không uổng công mẹ giáo dục con nhiều năm như vậy, chúng ta không có mất mặt."

"Tất nhiên, cũng không nhìn xem con là ai." Không nên Quý Nguyên khen, khen một cái là cái đuôi sẽ phải vểnh lên trên trời, hận không được vẫy trái vẫy phải.

"Cả ngày trong cơ quan của mẹ vẫn có người tới tìm mẹ hỏi thăm về con, " Mẹ Quý Nguyên cúi đầu, trong đôi mắt trên mặt vẫn cười, không quá nhiều ý định thay đổi, "Mấy giáo viên trẻ tuổi trong trường học dù trước kia mẹ cũng không biết, hiện tại cũng đã thân với mẹ rồi, cả ngày cùng mẹ làm quen.

Học sinh trong lớp cũng đã ngoan hơn rất nhiều, a, đúng rồi."

Nói tới chỗ này, Mẹ Quý Nguyên lại đứng lên bỏ thứ đang cầm trong tay xuống đi vào trong phòng lấy vài thứ đồ mang ra ngoài, một cái đặt trước mặt Quý Nguyên nói: "Một lát ăn xong bữa sáng rồi ký giúp mẹ mấy cái này."

Quý Nguyên nhìn một đống thẻ nhỏ, bên trong không chỉ là năm mới, còn có Trung thu, Đoan Ngọ, Quốc Khánh, đủ loại thiệp mừng với phong cách già nua cũng không biết mẹ anh đã giữ từ bao lâu.

"Cái gì vậy ạ?" Khuôn mặt của Quý Nguyên nghi ngờ, không hiểu đây là mẹ anh đang muốn làm gì đấy.

"Mấy học sinh kém trong lớp mẹ đều là fan của con, mẹ nói với mấy đứa là, nếu trong cuộc thi có tiến bộ có thể đạt tới yêu cầu của mẹ, thì mẹ sẽ cho chúng chữ ký của con, người tiến bộ trong một học kỳ cũng không ít đâu, từ không đạt yêu cầu đến tốt hơn."

Mẹ Quý Nguyên rất vui vẻ, từ khi Quý Nguyên vào nghề bà hoàn toàn không nghĩ tới con trai nhà mình còn có loại tác dụng như thế này, quả thật còn có hiệu quả tốt hơn so với việc dùng thuốc kích thích. Hiện tại không chỉ những học sinh kém trước kia cùng bà giao hẹn cố gắng học tập, mới có loại phúc lợi này, mà ngay cả học sinh khá giỏi trong lớp cũng không đồng ý. Cái này không thể đối xử quá khác biệt đi, Mẹ Quý Nguyên cũng nói với mấy đứa trong lớp rồi, lấy điểm thi cuối kỳ làm tiêu chuẩn, thậm chí chỉ cần vào trong top 10 của lớ cũng có thể nhận được một tấm.

Lần này chính là cả lớp cùng nhau cắn thuốc lắc rồi. Ban đầu khi bà nhận lớp này chỉ là một lớp bình thường, học sinh kém cũng không ít. Nhưng sau một học kỳ, sau đó vào lúc cuối kỳ điểm thi trung bình các môn của cả lớp cứ thế đứng đầu cả khối, trong lớp xuất hiện hai nhân tài xuất chúng.

Khuyến khích nào có thể so được với cái này, học sinh đều là thật lòng muốn học, hiệu quả hoàn toàn khác với việc mạnh mẽ bức bách.

"Thì ra mẹ chỉ coi con như phần thưởng thôi?" Quý Nguyên hung hăng nuốt vào một miếng cháo, nói móc, "Đây là mẹ ruột à. . . . . ."

"Để con kí cái tên mà con còn nhiều chuyện vậy, " Mẹ Quý Nguyên nói thẳng đâm chỗ yếu, liếc mắt nhìn Quý Nguyên uy hiếp, "Con nên ký đi, một lát buổi tối ba con trở lại mẹ sẽ ngăn cản ông ấy một chút, nếu con không ký, đợi buổi tối ba con về nếu quên mở miệng hỏi chuyện của Chu Diễn, vậy mẹ còn phải nhắc nhở ông ấy một chút."

"Cái người này còn là mẹ ruột sao? !" Quý Nguyên kêu rên, lập tức động tác trên tay với ngoài miệng cũng tăng nhanh, há to uống rất nhiều cháo vào miệng, sau đó đem bát đũa đẩy tới phía trước, lập tức lấy bút viết.

Mẹ Quý Nguyên ở bên cạnh chăm chú nhìn, Quý Nguyên vừa hạ bút bà đã chậc một tiếng: "Nhiệt tình trên tay đâu rồi, làm sao mà ngay cả cầm một cái bút cũng không có sức vậy, đừng có viết cái loại chữ hoa hòe hoa sói này, nhìn mấy minh tinh bọn con ký tên chính là kiểu không lo học, cũng rối thành một nùi rồi."

Quý Nguyên bây giờ là người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, vì vậy chỉ có thể lấy ra sức lực nghiêm túc viết chữ như hồi cấp ba, chầm rì rì bắt đầu ký tên.

Chữ của anh là từ nhỏ là mẹ anh đốc thúc học tập, xinh đẹp đó là không thể chê, nghiêm túc viết càng đẹp mắt hơn.

Mẹ Quý Nguyên nhìn một hồi lại trở lại trên ghế sa lon, nhấn TV đang tạm ngừng tiếp tục chiếu hình ra, đồng thời lại không chút để ý hỏi anh: "Còn mấy ngày nữa thì Chu Diễn tới đây?"

"Phải tầm bốn ngày nữa ạ, " Quý Nguyên cúi đầu trả lời nói, trong giọng nói là khẩn cấp mọi người có thể nghe được.

Cho là mình đang đóng Lương Sơn Bá Chúc Anh Đài sao, Mẹ Quý Nguyên ở trong lòng châm chọc, đầu tràn ngập đều là người ta.

Quý Nguyên không biết trong lòng mẹ mình đang trêu đùa, anh viết một lát, lại nghĩ tới lời nói hù dọa anh lúc trước của mẹ anh, lại có chút lo lắng hỏi: "Cha sẽ mắng con sao?"

Anh sợ cực kì.

"Mắng con làm gì?" Mẹ Quý Nguyên cũng không ngẩng đầu lên, kiểu đang quở trách con trai mình."Mắng con là đồ trứng thối sao, trên chương trình còn cần người khác giúp con sắp xếp lại hành lý sao?"

Mặc dù ngoài miệng mắng Quý Nguyên như vậy, nhưng mà ở trong trường khi các giáo viên khác nói đến chuyện này, Mẹ Quý Nguyên đều là mặt cười: đúng đúng, tình cảm của cặp tình nhân nhỏ, đúng, bạn trai vô cùng hiểu chuyện lại lễ phép, đối xử người khác vô cùng chu đáo, tất nhiên, con ta chọn có thể không được sao?

Vừa một cái vòng tròn khoe khoang đến không thể nghi ngờ.

Không phải là Quý Nguyên thực lòng chịu thua, khí thế hùng hổ nói: "Đó lại không phải là do con sai cậu ấy làm, buổi sáng ngủ dậy cậu ấy đã thu thập xong rồi, con còn có biện pháp gì?"

Mẹ Quý Nguyên trừng anh: "Da mặt của con mà cắt da bán chắc có thể mua một cái nhà lớn ở thủ đô rồi, còn có thể nói như vậy sao?"

"Dù sao thì chuyện cũng là như vậy." Quý Nguyên nhỏ giọng nhiều lần.

"Con nói cái gì?"

"Con nói con sẽ viết thật đẹp." Sống lưng của anh lập tức thẳng tắp.

Mẹ Quý Nguyên cũng không dây dưa nữa, buổi trưa vừa qua, bà ước lượng số thiệp rồi cầm ra ngoài. Quý Nguyên bưng bát mì hỏi bà: "Mẹ đi đâu vậy?"

Mẹ Quý Nguyên cúi đầu mang giày: "Hẹn với mấy đứa bé trong lớp, hôm nay ở trường học đưa đồ cho bọn chúng, một lát nữa sẽ sốt ruột."

Bà nhanh chóng ra cửa.

So sánh với Quý Nguyên nghỉ ngơi ở nhà mà nhàn nhã, lúc gần cuối năm là thời gian bận nhất của Vũ Dật Phi ở bên kia, tham gia các loại tiệc tối, bình thường là một bát quái tinh, nhưng hai ngày này bận đến không dành ra được thời gian gửi tin nhắn cho Quý Nguyên.

Trần Phàm Kiều và Ngô Lượng cũng không có bởi vì Quý Nguyên nghỉ ngơi mà nghỉ ngơi, mỗi người bọn họ đều có việc còn bận rộn hơn. Mà Chu Diễn cũng giống vậy, bên phía Chu thị có rất nhiều chuyện cần cậu tham dự, không có kiểu đi được là thôi.

Quý Nguyên xem ra thành người nhàn nhã nhất, có chút không quá thích ứng được.

Buổi tối cha của anh về nhà, quả nhiên Mẹ Quý Nguyên là cực kỳ có nghĩa khí, dưới ánh mắt của Quý Nguyên nói lảng ra chuyện khác, nhiều lần khiến cho người hay nói chuyện như ông Quý phải chuyển hướng, chờ khi Quý Nguyên bình an nằm dài trên giường, anh thở phào nhẹ nhõm.

Anh vừa bình thản mà hạnh phúc trôi qua một ngày.

Buổi tối có một người bình thường sử dụng Weibo, đăng một cái Weibo.

"Con gái nhà tôi năm nay 17 rồi, sang năm sẽ phải thi tốt nghiệp trung học, đây quả thật là lúc học tập khẩn trương nhất. Thành tích của con bé vốn là bình thường, lại yêu thích một ngôi sao, không có kiên nhẫn, ngày ngày yêu cái này phấn cái đó, kết quả không ngờ cuối kỳ học này thế nhưng điểm thi của con bé lại đúng trong top 10 của lớp, nói ra không sợ mọi người cười, thiếu chút nữa tôi còn hỏi con bé có phải con gian lận hay không. Kết quả xế chiều hôm nay chợt ra ngoài, lúc trở về giống như là trúng số vậy, tôi còn hỏi con bé là chuyện gì xảy ra, con bé mới nói với tôi, thì ra là giáo viên của con bé khích lệ chúng nó, chỉ cần thi được trong top 10 của lớp thì có phần thưởng, phần thưởng tấm thiệp có chữ ký của Quý Nguyên.

PS: Chủ nhiệm lớp con gái tôi chính là Mẹ của Quý Nguyên, cho nên cái này không phải là giả, để tôi chụp cái thiệp này cho mọi người xem một chút, chữ này tôi cho max điểm! Con gái thích thần tượng như vậy, thật là làm cho người ta yên tâm."

Cú đêm trên mạng lướt đến Weibo này, không có một người nào không kinh ngạc với loại hành động như vậy.

"Chữ của Nguyên hồ hồ quả là nghịch thiên, nước chảy mây trôi【 sợ hãi than 】cô bé quá hạnh phúc đi! Thế nhưng có thể học ở lớp của mẹ chồng tôi【 cười khóc 】"

"Oa cái thiệp này, cũng quá đáng yêu đi! Ghen tỵ khiến toàn bộ khuôn mặt của tôi đồng thời tiến tiến hành sự phân chia phân bào nhiễm sắc thể."

Weibo này rất nhanh bị mấy cái bloger giải trí chuyển tiếp, cũng kèm theo một cái tiêu đề thân thiện【 Quý Nguyên khích lệ fan nghiêm túc học tập, nhận được sự khen ngợi của ba mẹ 】

Kết quả Weibo này cùng nhau lên men lên còn có tin tức đêm hôm trước ở sân bay Quý Nguyên sắp xếp cho fan đứng chờ anh về nhà an toàn. Hai cái nhìn thống nhất, gần như Quý Nguyên trở thành minh tinh có năng lượng tích cực hàng ngày và được nhân dân yêu mến nhất từ trước tới nay của Làng Giải Trí.

Bình luận

Truyện đang đọc