CHÓ SÓI NHỎ TỪNG BỊ CHỌC ĐÃ SỐNG LẠI

Quý Nguyên ăn uống no đủ nằm trên sa lon phơi bụng, Chu Diễn ngồi ở bên cạnh đọc sách, chân của anh gác ở trên đùi Chu Diễn, cắm tai nghe nói chuyện với mẹ Quý Nguyên.

Gần đây anh lười hơn nhiều, vận động vẫn luôn kiên trì cũng lười biếng không ít, mặt dù không thể nào mắt thường không nhìn thấy béo lên không ít, vừa vặn thịt trên người cũng thật sự là mềm hơn không ít.

Một tay Chu Diễn nâng lòng bàn chân của anh lên, trong lúc đó vuốt nhẹ mấy cái, vừa trơn lại thô ráp. Trơn nhẵn chính là da của Quý Nguyên, thô chính là không có nhiều lông chân.

"Vâng, tốt lắm, buổi tối ăn canh rồi, chính là canh xương, xương đầu bò củ cải hầm cách thủy, " Quý Nguyên hạ mí mắt, giống như đang ngủ.

Ở đầu bên kia điện thoại mẹ Quý Nguyên vừa mới bắt đầu nấu cơm, ba Quý Nguyên đứng ở bên cạnh bóc tỏi, hai người anh một câu em một câu.

"Đồ lười như con mà cũng biết nấu canh uống sao?" Mẹ Quý Nguyên cười, "Khiến mẹ thay đổi cách nhìn, nên bồi bổ cho tốt, chớ mệt mỏi chính mình."

"Là Chu Diễn nấu, " Quý Nguyên cũng không có nói dối, "Em ấy đang ở cùng con."

"À?" Ngược lại mẹ Quý Nguyên  cũng không có bất ngờ.

Quý Nguyên vừa nói như thế, ngay sau đó ánh mắt có chút kinh ngạc của Chu Diễn cũng quay qua, cậu thật không ngờ Quý Nguyên thành thật và trực tiếp như vậy.

Dĩ nhiên là Quý Nguyên còn chưa có to gan nói thẳng với người nhà rằng mình đang ở chung với một đứa trẻ vị thành niên như vậy. Mặc dù thái độ của mẹ anh cũng rất ủng hộ, nhưng thật ra thì Quý Nguyên cũng không rõ thật sự bên trong là thật tâm chiếm nhiều hơn hay là nói đùa nhiều hơn, cha anh lại càng là một ông già cổ hủ sẽ không nghĩ tới phương diện này rồi, đừng có đột ngột dọa ông một trận khiến ông xảy ra chuyện gì là được.

"Đúng vậy, " chân Quý Nguyên đạp cái tay đang mò mẫm đi lên của Chu Diễn, trong miệng tiếp tục nói, "Cái kia, chính là chỗ con ở bây giờ rất gần trường em ấy, thêm nữa hoàn cảnh gia đình của em ấy cũng không quá tốt cho việc học tập, vì vậy con đã sắp xếp lại phòng bên ngoài cho em ấy ở tạm một thời gian."

Chu Diễn nghe được cái này cũng không ngoài ý muốn, cậu biết Quý Viên Viên không phải là loại làm việc không có chừng mực.

"A, hoá ra là như vậy, " ở đầu bên kia điện thoại, giống như Quý Nguyên đang nhìn thẳng vào mắt ba mẹ, cũng không tự chủ được gật đầu, "Tốt vô cùng."

Mẹ Quý Nguyên mở miệng khẳng định, "Hai người các con quen thuộc, chăm sóc lẫn nhau là chuyện tốt, " nhưng mà sau đó bà lập tức nghiêm túc phê bình Quý Nguyên, "Nhưng con là anh, sao lại để cho Chu Diễn nấu canh cho con uống hả?"

Đấy, là do cậy ấy tình nguyện làm mà!

Lời này Quý Nguyên không nói ra miệng, nhưng mà tin nhắn lúc trước anh bảo Chu Diễn nấu canh cho vẫn còn nguyên kia.

"Con biết rồi." Quý Nguyên có chút ủ rũ.

"Còn nữa, không phải Chu Diễn sắp thi tốt nghiệp trung học rồi sao? Trong khoảng thời gian này con muốn tốt, suy nghĩ lại một chút lúc con thi tốt nghiệp trung học mẹ đối xử với con thế nào."

Quý Nguyên thật đúng là dụng tâm suy nghĩ một chút.

Trong khoảng thời gian anh thi vào cao đẳng đó mẹ anh đã chăn sóc anh như thế nào, có thể nói là vô cùng cẩn thận. Ngay cả giọng cũng không dám lớn, chỉ sợ Quý Nguyên lưu lại bóng ma trong lòng, căn bản cả một học kỳ đều là Quý Nguyên muốn làm gì thì làm, dùng đồ ăn nuôi Quý Nguyên béo một vòng, nhan sắc cũng theo đó mà giảm đi vài phần.

Nghĩ như vậy, Quý Nguyên nhấc mí mắt lên liếc mắt nhìn Chu Diễn, sau đó tưởng tượng bộ dáng sau này Chu Diễn mập một vòng một chút, đại khái có thể thật thà phúc hậu thành thật gấp bội lần so với hiện tại, trong nháy mắt cảm giác không khỏe tràn ngập cả không gian. Quý Nguyên nhịn không được cười ha ha hai tiếng, sau đó lại hạ mí mắt nói qua loa với mẹ mình: "Con biết rồi, nhất định con sẽ biểu hiện thật tốt."

Trong tai nghe thấy cảnh khói dầu tiếng rang thức ăn càng ngày càng vang, mẹ Quý Nguyên không thể một lúc làm hai việc: "Vậy cúp trước đi, mẹ đi rang thức ăn."

Quý Nguyên vâng hai tiếng, vừa cúp điện thoại Chu Diễn đã khom người tiến tới trước mắt anh rồi.

"Cười cái gì?" Chu Diễn hôn một cái lên môi Quý Nguyên, hiển nhiên lúc hỏi tâm tình rất tốt, đôi mắt mang theo nụ cười ôn hòa.

"Mẹ anh nói anh phải theo em, không thể bảo em nấu canh, muốn anh chăm sóc em." Mí mắt Quý Nguyên chớp chớp, lông mi thật dài đang ở trước mắt Chu Diễn động động mấy cái, giống như phất ở trong lòng cậu khiến cho lòng người ngứa ngáy.

Quý Nguyên ở trước mặt người ngoài, đó là đang giảng đạo lý, tính tình ôn hòa, nhưng ở trước mặt Chu Diễn, chính là toàn thân xương cốt của anh đang gắng sức giống như người tàn tật, bị ánh mắt chuyên chú lại dung túng của Chu Diễn nhìn, Quý Nguyên cảm giác như mình cưỡi trên đầu Chu Diễn, đối phương còn anh cưỡi có thoải mái hay không.

"Ngày mai anh nấu trả lại cho em sao?" Đột nhiên Quý Nguyên cảm thấy hơi nóng, dứt khoát đưa tay che đi ánh mắt sáng ngời quá mức của Chu Diễn.

Không nhìn thấy ánh mắt của Chu Diễn, lại có thể thông qua khóe môi đang nâng lên của cậu biết cậu đang cười.

Ngay lập tức tay Quý Nguyên bị Chu Diễn kéo xuống, trước tiên ở trong lòng bàn tay anh hôn một cái, rồi sau đó đẩy người tới góc ghế sa lon, phía dưới dùng gối đệm lên, hai người hôn môi một cách tự nhiên lại dịu dàng đến cực điểm.

Chờ trong chốc lát, Chu Diễn đứng dậy đi bưng quả cho lão tổ tông Quý Viên Viên thì Quý Nguyên sờ sờ bụng mình, cũng ngồi dậy.

Mới vừa rồi cùng mẹ anh gọi điện thoại, Quý Nguyên lại nghĩ tới tới một chuyện, rốt cuộc nhà Chu Diễn làm cái gì, anh còn chưa mở miệng đã hỏi đấy. Bên ngoài tin đồn nghe nhiều hơn nữa, không phải là hỏi chính chủ tốt hơn sao?

Vì vậy, chờ khi Chu Diễn ngồi xuống lần nữa, đã thấy Quý Nguyên ở bên cạnh mở tròn con mắt nhìn cậu.

"Nhìn cái gì?" Cậu cầm lên một quả dâu tây, đưa đến khóe miệng của Quý Nguyên.

"Trong nhà của em, ừ, đúng là, làm cái gì?" Quý Nguyên mở miệng có chút khó khăn, lại nghĩ đến Trần Phàm Kiều mở miệng gọi Chu Diễn là cậu chủ, giống như có cảm giác trở lại Thượng Hải ngày xưa, càng khiến cho Quý Nguyên khó có thể lên tiếng.

Cái này khác nhau quá nhiều với Chu Diễn đang ở trước mặt anh.

"Làm ăn, " Chu Diễn cầm lấy cuống dâu tây, lại dút cho Quý Nguyên ăn một miếng, "Nói đơn giản là làm ăn buôn bán, nhưng mà năm xưa thủ đoạn và đường dây không phải cực kỳ sạch sẽ, hầu như hiện tại đều là chính quy."

Cậu nói xong, cầm lấy quả dâu tây Quý Nguyên cắn còn dư một nửa đưa vào trong miệng mình.

"Đặc biệt có tiền sao?" Quý Nguyên hỏi ra lời, đã cảm thấy mình nói chuyện giống như thằng ngốc vậy.

Hình như Chu Diễn cũng nhịn cười, gật đầu nói: "Đặc biệt có tiền."

Đối với Quý Nguyên mà nói, cho dù là Trần Phàm Kiều mấy phen nhắc nhở, anh vẫn luôn cảm thấy chuyện ngày xưa của mình với Chu Diễn chính là kịch bản "Xì căng đan minh tinh cua ngựa tre chó soi nhỏ", nhưng Chu Diễn đã khẳng định như vậy, trong nháy mắt kịch bản biến thành kịch bản kim chủ "Phú Nhị Đại bao nuôi Tiểu Minh Tinh".

Mặc dù cho dù là cái nào hầu như đều giống như không hài hòa với giá trị quan của Xã Hội Chủ Nghĩa, nhưng mà cái phía sau thì rung động lớn hơn một chút.

"Vậy thái độ lần này của Vệ thị, " lời nói của Quý Nguyên còn chưa hết, Chu Diễn đã giành lấy.

"Ừ, là em."

Rốt cuộc Quý Nguyên cũng biết cái tư vị "Sau lưng lão tử có ba" là gì rồi.

Nói thật, khó chịu là không thể nào. Trong giới giải trí minh tinh vẫn cố chấp muốn lấy lòng nhà tư bản như cũ, cái này ai cũng không đổi được, trừ phi chính ngươi cũng trở thành nhà tư bản. Nhưng mà Quý Nguyên cảm thấy giống như là từ trên trời rớt xuống một người ba đang tuổi vị thành niên vậy, trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết là vui vẻ nhiều một chút hay là phiền muộn nhiều hơn một chút.

Đời trước Chu Diễn cũng quản anh như vậy!

Còn để tài nguyên tốt lắc lư trước mặt anh một chút, sau đó một khi phát hiện cảnh quay tình cảm lại kêu người khác lấy đi. Cái miếng thịt chỉ kịp đuổi theo chỉ để cho người ta nhìn thấy chứ không cho người ta ăn thì khác nhau chỗ nào?

Quý Nguyên nhớ tới chuyện bực mình đời trước, có chút nghiến răng, mặc dù anh cảm thấy Chu Diễn trước mắt này không liên quan gì đến chuyện đời trước, nhưng chó thì vẫn là chó, Quý Nguyên vọt một cái dạng chân ngồi trên đùi Chu Diễn, hai tay giữ chặt người trên ghế sa lon, lòng bàn tay chỉa vào lồng ngực Chu Diễn, ánh mắt hung hãn: "Về sau đều phải nói với anh một tiếng, chúng ta thương lượng đi, có được hay không?"

Chu Diễn để mặc cho Quý Nguyên hồ đồ, hai tay vịn hông của anh, tránh cho anh không giữ được thăng bằng mà ngã về phía sau, đầu còn đi theo câu hỏi của Quý Nguyên gật một cái.

Chó con rất ngoan.

Lúc lòng dạ Quý Nguyên đã thoải mái, cảm thấy đánh bàn tay nên cho táo ngọt, vì vậy cúi đầu, dùng thái độ mà chính mình cũng không biết có bao nhiêu qua loa lấy lệ hôn một cái lên Chu Diễn, thật ra chính là muốn nói dùng ưu đãi này để đổi lấy chỗ tốt.

Cũng không có biện pháp, người ngoài nhìn cũng nhận ra được, thậm chí là chính Chu Diễn cũng biết rõ, nhưng chính cậu cũng rất muốn ăn Quý Nguyên đang bày ra bộ dáng muốn dụ dỗ người khác này, bị anh hôn một cái thì chỗ mềm không nên mềm cũng trở lên cứng rắn rồi.

"Về sau nếu anh quay phim, kịch bản anh cũng sẽ không gạt em, nhưng anh muốn diễn vai gì, em không thể can thiệp vào, biết không?" Mắt Quý Nguyên nhìn chằm chằm Chu Diễn, hỏi xong còn ôm người ta một cái.

Trong tính cách của Chu Diễn đã thành hình nhân tố cho phép, anh nhất định vẫn sẽ không dễ dàng tha thứ cho mình việc không thể nào tiếp thu được chuyện tình. Nhưng bởi vì Quý Nguyên như vậy, cậu lại bắt đầu hơi dao động: "Diễn cảnh tình cảm em đồng ý, nắm tay và ôm em cũng đồng ý như vậy, nhưng mà cảnh hôn môi và cảnh giường chiếu không chấp nhận."

"Người nào nói yêu đương chỉ nắm tay với ôm hả, " Quý Nguyên cau mày, "Chính là diễn cảnh hôn môi miệng dán miệng ấy?"

Chu Diễn không lên tiếng, nhưng mà là không tiếng động đưa mắt nhìn biểu đạt ý kiến của mình.

"Oa, em là chó à!" Đầu Quý Nguyên đau, lập tức trợn tròn mắt, hiển nhiên giống như mèo xù lông, đã chuẩn bị lúc nào cũng có thể đi lên cho người ta một vuốt.

Tay Chu Diễn dùng sức ôm eo Quý Nguyên, để phòng khi anh xoay người ngã xuống đất.

"Vì loại chuyện này mà mất hứng, cảm thấy ghen đó là rất bình thường." Chu Diễn mở miệng, "Em yêu anh, anh lại tốt như vậy, nếu như anh gặp được những người khác, dần dần cảm thấy em không tốt thì làm thế nào?"

Lời này không phải dụ dỗ Quý Nguyên, thật sự là Chu Diễn nghĩ như vậy. Cậu thật sự rất sợ sau này trong đời Quý Nguyên sẽ gặp những người khác, người càng tốt hơn so với cậu. Đặc biệt Chu Diễn cũng biết rõ trạng thái của mình không phải là một đối tượng thích hợp để lui tới trong mắt của người bình thường.

Giống như lúc Trì Lập An xuất hiện ở đời trước, sẽ khiến cho Chu Diễn có cảm giác sợ hãi vô cùng.

Nhưng mà xem ra bên phía Quý Nguyên, lời này trừ là khoe khoang ở trong lòng cậu anh rất đẹp ra, còn dư lại toàn bộ đều là buồn lo vô cớ.

Đời trước anh và Chu Diễn đã chia cách bảy năm, nhưng sống lại lại là thời kỳ trưởng thành của Chu Diễn, nhưng vẫn không thể năm giữ như cũ, hiện tại mặc dù thường thường mắng chửi người là đồ chó, nhưng trên thực tế mọi phương diện cũng càng ngày càng lệ thuộc vào đối phương. Thật sự anh không phải hai mươi tuổi, trong lòng dùng số tuổi để tính, ít nhất anh cũng hai mươi bảy rồi, ngay cả một Chu Diễn mười bảy tuổi anh cũng không kháng cự được, nếu là thủ đoạn của đồ chó khá hơn một chút, làm sao anh có thể nói không cần là không cần?

"Trừ lúc em quá bá đạo ra, anh cảm thấy em đều rất tốt, " Quý Nguyên mím môi, thái độ vừa mềm xuống, anh hạ mí mắt xuống, từ trên cao nhìn xuống nhìn thẳng vào mắt Chu Diễn, lập tức thừa dịp không khí cò kè mặc cả, "Miệng dán miệng chính là thịt đụng thịt mà thôi, cái trình độ này em không thể can thiệp, nếu như em có thể làm được cái này, em là của anh đấy,

Ừ. . . . . ." Quý Nguyên có chút kẹt.

Nhưng mà lúc này không phải là lúc nói ra lời ngon tiếng ngọt, Chu Diễn cũng sẽ không ăn bộ dáng này, trong lòng Quý Nguyên nóng nảy, thuận miệng nói một câu: "Em chính là tiểu bảo bối của anh!"

Quý Nguyên đỏ mặt, Chu Diễn mắt sáng rực lên.

Bình luận

Truyện đang đọc