CHỌC NHẦM SẾP LỚN

Khả Lan thấy bà hai cùng cô ba ngồi ngay ngắn trong phòng thì đột nhiên cảm thấy có chút áp lực.

Cô đứng ở ngoài cửa một chút, khuôn mặt khẽ nở nụ cười, đi về phía ghế sa lon.

Sau khi đến gần cô mới phát hiện, cô ba mặc chiếc váy màu vàng nhạt, trái ngược với bà hai, nhìn qua có chút già nua, hai bên tóc mai bạc trắng, còn chưa kịp nhuộm, nhìn có vẻ chói mắt.

Nhưng bộ dáng cúi đầu, làm cho người ta cảm thấy rất thân thiện.

Mà bà hai lại có đôi mắt hồ ly, lỗ mũi hơi hếch lên, bờ môi hơi dầy, khuôn mặt nở nụ cười, mái tóc đen nhánh, xõa ra phía sau, sắc mặt rất lạnh lùng và kiêu ngạo.

“Cô, mẹ hai” Khả Lan chào hai người, giọng nói ôn như.

“Ngồi.” Sau khi Khả Lan dứt lời, Cố Vọng Bội nhẹ nhàng nở nụ cười, bảo Khả Lan ngồi xuống.

Bộ dáng ngược lại thanh tú, cử chỉ đoan trang, chính là đặc điểm của con nhà dòng dõi.

Nhưng mà bây giờ người trẻ tuổi đều như vậy.

Mấu chốt là Thành Viêm thích, lại kết hôn rồi, có cản cũng không kịp.

Sau khi Khả Lan ngồi xuống, nhìn bà hai, thấy bà ấy hình như không định nói gì, ánh mắt liền dừng lại trên người của cô ba.

“Khả Lan phải không, trong nhà có những ai?” Cố Vọng Bội thấy Lâm Khả Lan ngồi xuống, liền nở nụ cười, liền tự nhiên như người nhà.

Khả Lan nghe thấy cô ba hỏi liền trả lời: “Còn có mẹ.” Khả Lan cũng không muốn nói cho người khác biết, từ nhỏ cô cùng mẹ đã sống nương tựa vào nhau, những người họ hàng thân thích chưa bao giờ để mắt tới bọn họ.

Mà Cố Vọng Bội không thấy Khả Lan nhắc tới những người khác, trong lòng tự nhiên cũng có chút để ý.

Xem ra......là một đứa trẻ mồ côi cha.

“Ở đây đã quen chưa?” Cố Vọng Bội cũng không muốn làm khó Khả Lan, đã kết hôn, trở thành cháu dâu của nhà họ Cố, bà ngược lại không phản đối, cũng không biết ông cụ có phản đối hay không.

“Thói quen.” Khả Lan gật đầu trả lời cô ba, khuôn mặt vẫn luôn nở nụ cười, nhìn rất hài hòa.

Rồi sau đó, Cố Vọng Bội nói với Khả Lan một chút chuyện không liên quan, vòng vo một hồi, mặc dù nhà họ Cố không phải danh da vọng tộc nhưng cũng là nhà cao cửa rộng.

Vào nhà họ Cố, phải để ý tới mặt mũi của nhà họ Cố.

Ra ngoài phải để ý tới thân phận của mình, cái gì nên làm, cái gì không nên làm, cái gì có thể làm, cái gì không thể làm.

Nói xong, Cố Vọng Bội đột nhiên đưa tay nắm tay Khả Lan, sắc mặt nghiêm túc: “Cháu phải sớm sinh con cho Thành Viêm, dĩ nhiên vị trí ở nhà họ Cố sẽ an ổn.”

Nếu như không phải Cố Vọng Bội nhìn thấy Lâm Khả Lan tốt hơn so với Lương Bảo Nhi, thì sẽ không nói những lời này.

Mặc dù những lời này có vẻ hơi dư thừa, nhưng cũng có tầm quan trọng, không ai rõ hơn bà.

Ở nhà họ Cố, ông cụ cùng bà cụ, có lẽ có thể bao những người thấp kém, có thể bao dung những lỗi nhỏ.

Nhưng có một điều mà ông cụ cùng bà cụ quan tâm nhất, chính là hương khói của nhà họ Cố.

Có thể nhìn thấy rõ, Khả Lan là một cô gái hiểu chuyện, xứng đôi với Thành Viêm, nhưng mà Khả Lan lại nhu nhược, có thể đấu nổi với con gái nhà họ Lương sao?

Cho nên, người như Lâm Khả Lan, muốn giữ vững vị trí vợ của Thành Viêm, phải có con.

Thật ra Cố Vọng Bội cũng có chút tâm tư trong lòng, nếu như Thành Viêm thật sự cưới Lương Bảo Nhi, tất cả mọi người không có kết quả tốt.

Lời nói của Cố Vọng Bội khiến Khả Lan đang chăm chú nghe liền hơi dừng lại.

Nhịp tim đập thình thịch......tốc độ cực nhanh.

Sinh con?

“Nhớ lấy những lời này, ta cũng là vì con.” Cố Vọng Bội thấy Khả Lan sững sờ, khẽ nhắc nhở, nhẹ nhàng buông tay Khả Lan, nở nụ cười.

Những gì cần nói bà cũng đã nói rồi, có đi vào lòng hay không là chuyện của Khả Lan.

“Vâng, thưa cô.” Khả Lan khẽ trả lời, mặc dù trong lòng cảm thấy việc sinh con là quá nhanh, quá không hiểu.

Nhưng mà cô ba của Cố thủ trưởng cũng đã nói nhưu vậy, dĩ nhiên Khả Lan nhớ kỹ trong lòng.

Đứa bé, đối với nhà cao cửa rộng mà nói, chính xác chính là vì hương khói.

Mẹ dựa vào con trai!

Sau khi Cố Vọng Bội nói xong, cũng không nói thêm gì, ngồi một chút liền cùng bà hai rời đi.

Sau khi hai người đi, trong lòng Khả Lan cảm thấy kỳ quái, tại sao bà hai không nói gì?

Nhưng mà bà hai không lên tiếng, Khả Lan cũng không muốn hỏi nhiều, trong lòng chỉ cảm thấy kỳ quái.

Sau khi người lớn đi, Khả Lan trôi qua một ngày yên tĩnh ở nhà họ Cố.

Đến ban đêm, bởi vì Cố thủ trưởng có chuyện, không thể về nhà, Khả Lan liền đi ngủ trước.

Nhưng cô ngủ một mình ở một nơi xa lạ, trong lòng khó tránh khỏi có cảm giác trống trải.

Nằm ở trên giường lăn qua lăn lại không ngủ được.

Hoàn cảnh xa lạ, phòng quá lớn, muốn ngủ, thật sự không phải là chuyện đơn giản.

Khả Lan vẫn không ngủ được, liền nằm trên giường nhìn lên trần nhà.

Ngoài phòng mưa rơi lác đác, tí tách, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng gió thổi.

Khả Lan muốn ngủ nhưng không thể ngủ được, liền đếm cừu.

Một con cừu.....Hai con cừu.....Ba con cừu.....Hai mươi sáu con cừu......

Khả Lan đếm đếm, lại cảm thấy mệt mỏi, đang muốn lật người ngủ.

Lại nghe thấy tiếng dì Lưu vang lên bên ngoài căn phòng.

“Cô chủ vừa mới ngủ.” Hình như dì Lưu đứng ở ngoài cửa, nhỏ giọng nói, giống như đang nói chuyện với Cố thủ trưởng.

Nghe thấy giọng của dì Lưu, Khả Lan vốn trầm trầm hai mắt, đột nhiên giật thót mình, Cố thủ trưởng về rồi?

Nghĩ đến việc Cố thủ trưởng về, Khả Lan cũng không biết tại sao, vội vàng lật chăn, bước chân không, chạy về phía cửa, nghĩ muốn xem một chút, có phải Cố thủ trưởng về rồi hay không.

Vậy mà Khả Lan chưa kịp mở cửa thì cánh cửa đã mở ra.

Bóng dáng Cố Thành Viêm cao ráo, cả người mặc quân phục, đang đứng ngoài cửa, che ánh sáng ở bên ngoài, đen thùi lùi, chỉ có thể nhìn thấy đường cong cương nghị.

Thấy Cố Thành Viêm đứng ngoài cửa, lúc này Khả Lan mới kịp phản ứng.

Cô đang làm gì vậy?

Cố Thành Viêm cho rằng Lâm Khả Lan đã ngủ, nhưng lúc này nhìn thấy bộ dáng vui sướng của Khả Lan, khuôn mặt vốn dĩ lạnh lùng, dần dần trở nên ôn hòa, tròng mắt như chìm trong biển sao, thoáng qua một chút rung động.

Trong nhà có người chờ mình, cảm giác thật sự không tệ.

“Anh....về rồi.” Khả Lan thấy Cố thủ trưởng đứng vững vàng trước mặt mình, sự vui sướng nhanh chóng cạn sạch.

Chỉ cảm giác có phải lúc nãy mình quá kích động hay không?

Những lời nói tiếp theo cũng có chút mất tự nhiên.

Mà Cố Thành Viêm, lại đưa tay mở đèn trong phòng.

Ánh đèn sáng ngời, khiến tim Khả Lan rung lên, ngẩng đầu, lại vừa đúng lúc chống lại đôi mắt đen láy của Cố thủ trưởng.

“Ừ.” Cố Thành Viêm nghe thấy Khả Lan nói, trầm trầm trả lời, đi về phía nhà tắm, bắt đầu cởi quân phục.

Ngón tay thon dài, từng cái nút áo được mở ra.

Mà Khả Lan thấy Cố thủ trưởng cởi nút áo, cả người bối rối, chẳng lẽ Cố thủ trưởng muốn thực hiện nghĩa vụ của vợ chồng hay sao?

Sinh con?

Bình luận

Truyện đang đọc