CHỌC NHẦM SẾP LỚN

Qua giữa trưa, bầu trời biến hình trở nên thư thái, ánh nắng chói chang, chuyển thành mây mù sau bữa trưa.

Sau khi chuyện hạng mục kết thúc, Khả Lan liền lên xe của Cố Thành Viêm, xe chạy thẳng một đường.

Khả Lan nhìn ngoài cửa xem sau đó lại nhìn Cố Thành Viêm, trong lòng chợt thấy bối rối.

Phương hướng mà xe chạy, là muốn tới nhà cô?

Cố Thành Viêm, đang chuẩn bị dùng hết số bao cao su XX mà lần trước mua sao?

Không......Cố thủ trưởng, sẽ không vội như vậy.

“Chúng ta đi đâu vậy?” Khả Lan nghiêng đầu, nhìn Cố Thành Viêm, biết rõ còn hỏi.

Cố Thành Viêm không quay đầu, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm về phía trước, từ từ trả lời: “Nhà cô.”

Nghe thấy Cố Thành Viêm trả lời, trong lòng Khả Lan khẽ run, không nói chuyện nữa, nụ cười trên mặt trở nên cứng ngắc.

Cho đến khi xe dừng lại dưới nhà Khả Lan, sau khi Cố Thành Viêm xuống xe, đứng ngoài xe, cười như không cười nhìn Khả Lan.

Khả Lan cắn môi, hit sâu, xuống xe.

Nhưng......

Cô mới vừa xuống xe liền nhận được điện thoại của Diệp Huệ.

Thấy số của Diệp Huệ, Khả Lan nhíu mày, nghe điện thoại.

Đầu dây bên kia Diệp Huệ nói với Khả Lan mẹ cô ta bị đánh.

Đúng lúc sau khi kết thúc hạng mục, không chỉ đánh người, còn đập nhà cửa, là người nhà họ Lương làm.

Khả Lan nghe Diệp Huệ nói như vậy, cũng không vội vã phát biểu quan điểm.

Lương Tú Ly không phải là loại người có thể làm chuyện này!

Cúp máy, Khả Lan nhìn Cố Thành Viêm: “Tôi muốn đi thăm bạn một chút.” Khả Lan nói.

Cố Thành Viêm nghe Khả Lan nói, khẽ nhíu mày, mím môi im lặng một lát, gật đầu, xoay người lên xe.

Hai người tới bệnh viện.

Ở ngoài bệnh viện, Khả Lan thấy phóng viên vây quanh, còn có xe của Lương Thị.

Nhìn thấy.....Lương Bảo Nhi được đưa tới bệnh viện này!

Bên trong bệnh viện, Khả Lan cùng Cố Thành Viêm đi tới phòng bệnh của dì Vương.

Vừa mới vào phòng, Khả Lan liền nhìn thấy dì Vương nằm trên giường bệnh, bộ dáng đau đớn.

Mà trong phòng bệnh còn có Diệp Huệ cùng chú của Diệp Huệ là Vương Đại Chí, còn lại trống không.

Thấy Vương Đại Chí, Khả Lan cũng biết Vương Đại Chí là một ma cờ bạc.

Nhưng bởi vì Vương Đại Chí là em ruột dì Vương, cho nên, mỗi lần Vương Đại Chí gây chuyện, đều là do dì Vương khắc phục hậu quả.

Nghĩ đến đây, ánh mắt Khả Lan cụp xuống, không vội vã mở miệng, chỉ nhìn dì Vương.

Trên bắp chân dì Vương băng bó thạch cao, hiển nhiên là bị người ta đánh.

“Chú vừa nhìn liền nhận ra đó là xe của Lương Thị, không chỉ có đánh người, còn đập nhà cửa, Khả Lan......” Diệp Huệ thấy Khả Lan tới liền vội vàng giải thích.

Nói xong, hốc mắt cô ta trở nên trong suốt, nhìn chân mẹ bị đánh, trong lòng cô ta hết sức rối rắm.

Khả Lan cùng người ta tranh giành hạng mục, đắc tội người ta, tất nhiên sẽ có người muốn trả thù.

Khả Lan được một nhân vật quyền thế che chở, cho nên, Khả Lan không sao.

Nhưng còn cô ta thì sao?

Có thể hôm nay là gãy chân, không chừng ngày mai là tính mạng.

Khả Lan nghe Diệp Huệ nói, gật đầu một cái, không nói gì, ánh mắt dừng trên mặt Vương Đại Chí.

Chỉ thấy mặt của Vương Đại Chí vàng vọt, hơi cúi đầu, đôi tay nắm chặt, trầm trầm buồn buồn, hình như hơi khẩn trương.

Chuyện ngày hôm nay thành ra như vậy, người nhà họ Lương sẽ không gây chuyện vào thời điểm này.

Nhưng nếu như có kẻ thù.....

Nghĩ đến đây, Khả Lan cũng muốn biết rõ, nếu như không phải là người nhà họ Lương, vậy là ai?

Chẳng lẽ dì Vương muốn lừa cô?

“Cô để ý người đàn ông kia.” Đang lúc Khả Lan bối rối, Cố Thành Viêm nghiêng người, nhích tới gần bên tai Khả Lan, thấp giọng nhắc nhở.

Anh liếc mắt liền nhìn thấy đầu mối của câu chuyện, mặc dù Lương Tú Ly âm độc, nhưng làm việc luôn có quy tắc.

Hơn nữa, vẻ mặt người đàn ông ngồi trong phòng kia rất kỳ quái.

Khả Lan nghe Cố Thành Viêm nói, ngược lại cẩn thận liếc nhìn Vương Đại Chí, trầm trầm buồn buồn, nhìn qua có vẻ bình thường, nhưng tính tình Vương Đại Chí liều lĩnh, không giống như loại người có thể buồn bực như vậy.

“Vương Đại Chí sao ông muốn vu khống cho người khác?” Khả Lan chợt cất giọng hỏi, lạnh lùng nhìn Vương Đại Chí.

Vương Đại Chí nghe Khả Lan nói như vậy, ngẩng đầu nhìn về phía Khả Lan.

Ánh mắt lại liếc người đàn ông ở bên cạnh Khả Lan, chỉ thấy người đàn ông kia đang nhìn chằm chằm ông, mặc dù sắc mặt bình tĩnh, nhưng hai mắt tối tăm, cả người tản ra khí lạnh, không giận đã ra uy, tựa như anh ta có thể nhìn thấu suy nghĩ của ông.

Ông ta bị dọa sợ cả người run lên, đang ngồi trên ghế liền ngã xuống.

Không khí nhất thời trở nên kỳ quái.

Vương Đại Chí chợt từ trên ghế ngã xuống, dì Vương nóng nảy, vội vàng từ trên giường chống dậy, mặt buồn rười rượi nhìn về phía Khả Lan, hít một hơi mới nói: “Đều là dì không tốt, nghĩ ra cách này, lừa tiền cháu; nhưng Đại Chí thiếu tiền, dì cũng không còn cách nào khác.” Dì Vương nói xong, cúi đầu khóc thút thít.

Mặc dù Khả Lan giúp bọn họ, nhưng không có nghĩa tiền của Khả Lan, là tiền của bọn họ; cho nên, bà vì em trai, nghĩ ra cách này, muốn đổ tội cho ba cô làm.

Vốn dĩ ba Khả Lan cũng không phải loại người tốt.

Bà cho rằng, nói ra chuyện này, sẽ không có ai nghi ngờ, nhưng không ngờ, một cái liền bị Khả Lan nhìn thấy.

Tự biết không thể gạt được, chỉ có thể thừa nhận, làm bộ dáng khốn khổ.

Diệp Huệ thây mẹ mình như vậy, nhất thời sắc mặt đỏ bừng, liếc nhìn Khả Lan, không lên tiếng.

Không khí trong phòng bệnh trở nên im lặng, Khả Lan vẫn không lên tiếng, trong lòng thầm suy nghĩ.

Không phải không có tiền, chỉ là, cô biết Vương Đại Chí cờ bạc!

Cho một lần, sẽ có lần thứ hai, nếu tiếp tục như vậy, sẽ chỉ là cái hang không đáy.

Em trai dì Vương, cô cũng đã từng nhìn thấy qua, nhà dì Vương bị Vương Đại Chí hủy hoại.

Nhưng chuyện cần phải giải quyết, tốt nhất để Vương Đại Chí cải tà quy chính, lấy vợ, sống qua ngày!

Vương Đại Chí cải tà quy chính dễ vậy sao.

Một lát sau.....

“Ông bao nhiêu tuổi?”

Cố Thành Viêm nãy giờ vẫn đứng trong phòng bệnh, lúc này chợt mở miệng, giọng nói trầm trầm chậm rãi, mặc dù trẻ tuổi, khí thế lại vượt trên hai người lớn.

Vương Đại Chí thấy người đàn ông ở bên cạnh Khả Lan hỏi, vẻ mặt cả kinh, vội vàng trả lời: “Tuổi mụ nữa là bốn mươi mốt.”

Sau khi nói xong, Vương Đại Chí hận không thể cắn đứt lưỡi mình, nắm chặt đôi tay run rẩy, chỉ cảm thấy, cũng chỉ là một tên nhóc, sợ cái gì!

Một lát sau.....

“Tôi đang thiếu một người ở hậu cần, sáng mai ông tới quân đoàn 27 báo danh.” Cố Thành Viêm im lặng một hồi, sau đó quyết định để Vương Đại Chí tới chỗ quân đội của bọn họ.

Cố Thành Viêm vừa nói xong, mắt Vương Đại Chí liền sáng lên, quân đoàn 27?

Quân đoàn 27 là quân đoàn không thể đánh bại trong truyền thuyết sao?

Nhưng Khả Lan nghe thấy Cố Thành Viêm nói như vậy thì trong lòng bối rối.

Để Vương Đại Chí nhập ngũ? Ông ta có thể được sao?

Không.....Phải nói, vào bộ đội, Vương Đại Chí nên bỏ những thói xấu kia!

Nghĩ đến đây, Khả Lan ngẩng mặt nhìn Cố Thành Viêm, trong lòng có một dòng nước ấm chảy qua.

Bình luận

Truyện đang đọc