CHỌC NHẦM SẾP LỚN

Ba giờ sáng.

Chân trời màu xám dần dần biến mất, trở nên trắng bệch, sau cơn mưa con đường xi-măng trở nên ướt nhẹp.

Bóng đèn bên ngoài bệnh viện vẫn còn sáng, ánh đèn của những khách sạn gần đó vẫn còn lóe sáng.

Yên tĩnh, lại có chút lạnh khiến người ta cảm thấy sợ.

Bây giờ là thời điểm luân phiên từ đêm đến ngày nên thời tiết rất lạnh, cho dù Khả Lan có mặc áo khoác, bây giờ cũng lạnh run lên.

Trên đường không có xe taxi, chỉ có một vài chiếc xe tư nhân vội vã chạy qua, thổi qua một luồng gió, khiến Khả Lan lạnh thấu xương từ đầu tới chân.

“Mẹ kiếp......” Khả Lan khẽ nguyền rủa một tiếng.

Mặc dù Khả Lan luôn bình tĩnh, có thói quen chịu đựng nhưng cũng đôi lúc nổi nóng.

Nhưng lúc này trong lòng cô cực kỳ không vui, hình như chỉ có thể dựa vào cái miệng để nguyền rủa.

Sau khi nói ra những bực bội trong lòng, Khả Lan chợt cảm thấy tâm tình tốt hơn một chút, ngẩng đầu nhìn bốn phía.

Bây giờ không thể nào về doanh trại, cô cũng không thể một mình ở ven đường, hay là tìm một chỗ để ngủ.

Nghĩ đến đây, Khả Lan giơ tay lên vỗ vỗ trán mình, ánh mắt xem xét mấy khách sạn trước mặt, sau khi chọn lựa khách sạn, cô đang muốn đi tới, nhưng lúc sờ vào túi áo khoác, vẻ mặt bỗng nhiên trầm xuống.

Cô không mang tiền!......

Sau khi biết mình không mang theo tiền, khuôn mặt Khả Lan cũng tối sầm.

Mắt nhìn bốn phía, trong lòng chần chừ không biết phải đi đâu.

Tới chỗ Cố thủ trưởng là gần nhất!

Nhưng cô quay về làm gì? Muốn lấy tiền? Không được!

Nghĩ lại, Khả Lan có thể lựa chọn đi tới chỗ mẹ mình, mẹ cô ở bệnh viện nhân dân Đệ Nhất, ở nội thành!

Mà nơi này là ở bệnh viện trung ương, ở trung tâm thành phố! Muốn qua đó phải đi bộ mất sáu mươi phút.

Chờ đến lúc cô đến đó thì trời cũng đã sáng, nếu cô qua đó, không thể nghi ngờ rằng cô sẽ làm cho mẹ cùng dì Lý lo lắng.

Nghĩ tới đây, Khả Lan dừng bước, đi không được mà về cũng không xong.

“Lên xe đi.”

Chợt Khả Lan nghe thấy tiếng xe dừng lại, ngay sau đó là giọng của Cố thủ trưởng vang lên sau lưng cô.

Nghe thấy giọng của Cố thủ trưởng, Khả Lan bỗng nhiên cảm thấy tim mình lỡ một nhịp.

Không phải Cố thủ trưởng phải ở lại canh chừng ông Lương sao?

Hay là cô nghe nhầm?

Khả Lan cho rằng mình nghe nhầm, nhưng quay đầu, lại thấy khuôn mặt tuấn tú của Cố thủ trưởng lộ ra bên ngoài xe, dưới ánh đèn đường, giống như tượng đá ở trong đêm tối, lạnh lùng giống như ma quỷ.

“... ....Oh.” Khả Lan khẽ kinh ngạc, nhưng lại nhỏ giọng trả lời, không từ chối Cố thủ trưởng, mở cửa xe, cẩn thận ngồi lên xe.

Trong xe có mở máy sưởi, Khả Lan lên xe ngồi, cơ thể lúc trước lạnh run trong nháy mắt lại trở nên ấm áp.

Cảm giác kia, gióng như là mùa đông chuyển qua mùa xuân, cảm giác mệt mỏi cùng với sự lạnh lẽo cũng dần dần biến mất.

Xe khởi động.......

Khả Lan khẽ nghiêng đầu, cẩn thận nhìn Cố thủ trưởng một cái, gò má lạnh lùng, mím môi không nói, vẻ mặt cũng không có bất kỳ biểu hiện nào.

Cố thủ trưởng, ngoại trừ lúc bộc phát bản năng, thật đúng là không thể nhìn thấy cái gì khác ngoài vẻ mặt lạnh lùng!

Haiz......Đều nói nam nhân háo sắc, quả thật là không sai!

Cho dù sinh ra ở quân đội, cũng không quên bản năng.

Cóc ba chân hiếm thấy, đàn ông hai chân lại một bó to.

Cho dù áo mũ chỉnh tề, trầm ổn lạnh lùng, cũng vẫn sẽ bị mất lý trí khi động dục.

Cố thủ trưởng cũng không ngoại lệ!

Nghĩ đến đây, Khả Lan hơi rũ hai xuống hai mắt, thấy Cố thủ trưởng không lên tiếng, cô cũng không dám lên tiếng, nhẹ nhàng nhích lại gần trên ghế, trong lòng suy nghĩ thời gian, lái xe quay về doanh trại, nếu không kẹt xe sẽ mất hai mươi phút.

Cô chợp mắt một chút, chờ khi đến nơi sẽ xuống xe.

Vậy mà Khả Lan vừa mới nhắm mắt lại, giọng nói của Cố thủ trưởng lại vang lên.

“Trước đây cô có bạn trai không?”

Một câu nói nhẹ nhàng của Cố thủ trưởng lại khiến Khả Lan khẽ run lên!

Cô không có nghe nhầm!

Sau khi xác định mình không nghe nhầm, Khả Lan quay đầu cẩn thận nhìn Cố thủ trưởng.

Trong lòng lại cảm thấy rối rắm!

Nếu như cô nói không có!

Hiển nhiên qua kiêu căng!

Một cô gái hai mươi mấy tuổi, chưa bao giờ có bạn trai!

Mặc dù những lời này là thật, nói ra, cũng sẽ làm cho người ta cảm thấy quá giả dối!

“Có, lúc học cấp ba.” Khả Lan còn đang không biết tại sao Cố thủ trưởng lại muốn hỏi điều này, liền trả lời.

Cấp ba! Thời kỳ thanh xuân rung động, cô thật sự có thích một người.

Một chàng trai ưu tú và tôn quý, không chỉ cố cô thích mà tất cả các nữ sinh trong trường đều thích!

Nhưng......Thích như thế thì sao?

Cô không phải là cô bé lọ lem của anh ta!

Cố Thành Viêm nghe thấy Khả Lan trả lời, con ngươi tối tăm thoáng qua một tia lạnh lẽo.

Người đàn ông trong lòng cô là ai?

“Sao lại không ở cùng nhau?” Cố Thành Viêm hạ tốc độ xe xuống, bình tĩnh hỏi một câu.

Mặc dù anh biết, thanh thiếu niên yêu đương, không ở cùng nhau chỉ có mấy lý do đơn giản, gia đình, học tập, cuộc sống, nhưng lúc này anh không nhịn được nên hỏi thêm.

Lý do, anh muốn biết lý do!

Khả Lan nghe thấy Cố thủ trưởng nói những lời này, con ngươi đen nhánh nhìn thẳng Cố thủ trưởng.

Mặc dù trong lòng có chút không hiểu tại sao đột nhiên Cố thủ trưởng lại cùng cô thảo luận vấn đề này, không giống với hình ảnh Cố thủ trưởng như mọi ngày.

Nhưng cô lại không dám chậm trễ trả lời câu hỏi của Cố thủ trưởng.

“Lúc đó chỉ là một đứa trẻ, căn bản chưa biết gì.” Khả Lan nhỏ giọng trả lời.

Sau khi nói xong, hình như cô nhìn thấy khuôn mặt nghiêm nghị của Cố thủ trưởng hơi nhăn nhó.

Mà lòng cô cũng run lên......

Cố thủ trưởng không vui sao?

Sớm biết như vậy cô đã không nói.

“Cậu ấy là hoàng tử sân trường, tất cả mọi nữ sinh trong trường đều để ý.” Khả Lan thấy vẻ mặt khó coi của Cố thủ trưởng, vội vàng giải thích.

Nhưng sau khi nói xong cô liền hối hận.

Giải thích tương đương với che giấu, nói nhiều sai nhiều, ít nói ít sai! Không bằng không nói!

Nghĩ như vậy, Khả Lan không dám lên tiếng nữa, ngồiyên trong xe, ánh mắt đang nhìn Cố thủ trưởng dời xuống, cúi đầu, trong lòng cảm thấy khẩn trương!

A......Trước mặt vài người, nói thật không được, nói láo cũng không xong, thật đúng là khó ở chung!

Chẳng lẽ đây chính là lý do lúc đầu Cố thủ trưởng cố ý nhận mình là đối tượng xem mắt?

Âm tình bất định, cần tìm một cô gái biết nghe lời? Vừa đúng lúc gặp phải cô?

Nghĩ tới đây, Khả Lan lại một lần nữa nhìn về phía Cố thủ trưởng, vẻ mặt vẫn lạnh lùng như cũ! Trong lòng cô càng thêm khẩn trương.

Cố thủ trưởng không nói chuyện, không khí trong xe cực kỳ đè nén.

Khả Lan đưa tay, nhẹ nhàng mở cửa sổ, để một chút gió luồn vào.

Cửa sổ vừa mở, gió lạnh liền thổi vào, lần này Khả Lan không cảm thấy khí lạnh bức người, mà là cảm thấy mát mẻ!

Thoải mái!

Một lúc lâu sau.......

“Lúc trước tôi cũng là hoàng tử sân trường.” Cố thủ trưởng im lặng một lúc lâu, chợt mở miệng, nhẹ nhàng nói, lại làm cho Khả Lan có cảm giác mình như bị sét đánh.

Cố thủ trưởng là hoàng tử sân trường?

Ừ.....Nhìn cũng giống!

Nhưng có lẽ là hoàng tử băng giá!

Lạnh lẽo, không cho phép người khác khinh thường! Tám phần là giáo viên cũng sợ anh!

Nghĩ đến đây trong lòng cảm thấy hứng thú!

Lời nói này của Cố thủ trưởng có ý gì?

Bình luận

Truyện đang đọc