CHỌC PHẢI ĐIỆN HẠ HẮC ÁM


Tần Dao về đến cửa Hầu Phủ, đã thấy Tần phu nhân đứng đợi.

Nghe tin cô gặp thích khách, trong lòng bà lo lắng không yên.
Xe ngựa vừa dừng lại, hai nha hoàn bên cạnh Tần phu nhân đã nhanh nhẹn bước đến dìu Tần Dao xuống xe.

Chân cô bị thương, đi lại có chút bất tiện.

Tần phu nhân nhìn con gái, vành mắt đỏ lên:
- Nha đầu này, sao lại không biết nặng nhẹ như vậy? Nếu gặp bất trắc gì ta phải làm sao đây?
Tần Dao ôm vai mẫu thân, cất giọng an ủi:
- Nữ nhi từ nhỏ đã đến di trường chơi đùa.

Sao có thể gặp chuyện gì được chứ? Chẳng qua là trầy xước chút thôi, mẫu thân đừng khóc.
Tần phu nhân nắm tay con gái, dẫn cô chậm rãi đi vào nhà.

Hoàng thượng hôm qua đã sai người đến ban thưởng không ít, nhưng bà nào có tâm trạng để vui mừng.

Ngay đến lão phu nhân cũng lo đến cả đêm mất ngủ.

Bây giờ thấy cô bình an, mới có thể trút được gánh nặng trong lòng.
Tần Ninh nhìn theo bóng lưng hai người, cảm thấy chua xót không thôi.

Có phụ mẫu cũng thật tốt, chỉ cần đau ốm khó chịu sẽ có người đến vỗ về.

Nàng ta không may mắn như vậy, trước giờ đều phải tự mình chịu đựng.

Liễu Yên đứng bên cạnh, thấy Tần Ninh ngẩn ra thì nhỏ giọng nhắc nhở:
- Tiểu thư, lão phu nhân còn đang đợi.

Chúng ta cũng nhanh đi thôi.
Tần Ninh thu lại tâm tình, lạnh nhạt.
- Ta biết rồi.
Hội săn thu cứ vậy mà kết thúc.


Không bắt được thích khách, Thái Tử lại là người đứng mũi chịu sào.

Hoàng đế sáng ngày thượng triều, buổi trưa còn cùng đại thần nghị sự.

Mệt mỏi đến tối mới rảnh rỗi đến Mai Hoa Điện thăm Vân Quý Phi.

Lúc hai người dùng thiện thì thái giám vào báo có Hoàng Hậu đến.

Hoàng Đế gác đũa, buồn bực nói:
- Đêm hôm nàng ta còn đến làm gì?
Thái giám truyền tin cúi thấp đầu, đáp:
- Tâu bệ hạ, Hoàng Hậu nói có ít thuốc bổ muốn mang sang cho Quý Phi.

Loan giá đã đến ngoài cửa điện.
Hoàng Đế thật tình không muốn gặp Khương Hậu, còn chưa kịp lên tiếng đuổi người thì Vân Quý Phi đã nói trước.
- Cực nhọc Hoàng Hậu đi một chuyến.

Mau chuẩn bị trà.

Ta và Hoàng Thượng sẽ ra ngay.
Hoàng Đế nhíu mày, hừ khẽ:
- Nàng đang mệt, còn tiếp đón cái gì? Bảo nàng ta bỏ đồ lại rồi quay về đi.
Vân Quý Phi nắm tay Hoàng Đế, cười dịu dàng:
- Tỷ ấy là Hoàng Hậu, thần thiếp là phi tần.

Nào có lý không tiếp kiến chứ? Hơn nữa tỷ tỷ có lòng tốt.

Bệ hạ đừng vì một chút sai sót của Thái Tử mà trút giận lên tỷ ấy.
Hoàng Đế thở dài, vuốt má Vân Quý Phi.
- Nàng đó, trẫm chỉ mong nàng đừng hiểu chuyện như vậy thì tốt rồi.
- Bệ hạ thật khó hầu hạ, thiếp nghe lời cũng khiến người không vui.
Hoàng Đế nhận lấy áo choàng trong tay nha hoàn khoác lên người Vân Quý Phi.

Sau đó nắm lấy tay nàng dẫn ra bên ngoài.

Khương Hậu cũng vừa lúc bước vào chính điện, nhìn thấy một màn này trong lòng không khỏi cảm thấy ê ẩm.
- Thần thiếp tham kiến bệ hạ.
Vân Quý Phi khẽ giật tay Hoàng Đế, ngầm ra hiệu hắn bỏ tay ra.

Nhưng Hoàng Đế lại vờ như không biết, lạnh lùng nói:
- Hoàng Hậu đứng lên đi.

Đêm khuya vậy mà nàng còn đến thăm Quý Phi, đúng là tận tâm.
Khương Hoàng Hậu nở nụ cười, dịu giọng đáp:
- Là thiếp nghe thái y nói sức khỏe muội muội không tốt nên mới bảo nha hoàn vào kho lấy chút thuốc bổ mang sang.

Không biết bệ hạ cũng ở đây, thần thiếp thật sơ ý.
Hoàng Đế khoát tay, sau đó ngồi xuống.

Vân Quý Phi hướng Hoàng Hậu hành lễ, cười nói:
- Tạ nương nương hậu ái.

Thần thiếp đã khỏe hơn nhiều rồi.
Khương Hoàng Hậu bề ngoài luôn là bộ dạng nhu mỳ hiền thục.

Thân thiết nắm lấy tay Vân Quý Phi:
- Muội muội với ta đã là tỷ muội nhiều năm.

Cần gì nói mấy lời khách sáo này nữa.

Nếu muội dùng không hết thì mang cho quận chúa một ít.


Lần này may mà nhờ có quận chúa không tiết hi sinh tính mạng để cứu lấy Thái Tử Phi tương lai, bổn cung thật sự rất cảm kích.
Bàn tay Vân Quý Phi chợt run lên.

Ánh mắt không tự chủ mà liếc nhìn Hoàng Đế.

Khương Hậu cười lạnh, cố ý dài giọng.
- Bình thường thấy Dao Dao yếu đuối, không ngờ lại có thể thành công cắt đuôi thích khách.

Đúng là cát nhân thiên tướng mà.
Hoàng Đế nhíu mày, lạnh lùng nói:
- Dao Dao từ nhỏ đã quen thuộc địa hình của di trường.

Nó có thể thoát được cũng không có gì kỳ lạ.

Còn về cát nhân thiên tướng, lời này Hoàng Hậu nói cũng không sai.

Nếu không phải nha đầu đó cứu được Tĩnh Quốc công chúa, e là bây giờ trẫm cũng không thể nhàn hạ ngồi đây uống trà.

Cái gì mà cứu Thái Tử Phi? Rõ ràng là nó đã cứu được dân chúng vô tội ở biên cảnh.
Nụ cười của Khương Hậu bị câu nói này của Hoàng Đế làm cho đông cứng.

Vội vàng quỳ xuống:
- Là thần thiếp nói năng thiếu suy nghĩ.

Xin bệ hạ tha tội.
Vân Quý Phi lắc đầu, không nghĩ đến Hoàng Đế cũng có lúc xấu tính như vậy.

Nàng nhìn không nổi, chỉ đành kiếm cách giảng hòa.
- Được nương nương khen ngợi là phúc của Dao Dao.

Thiếp nhất định sẽ chuyển lời đến nó.
- Vậy phiền muội muội rồi.
Hoàng Đế thấy Vân Quý Phi khó xử.

Cũng không tiếp tục khó dễ Khương Hậu nữa.

Hiện giờ Thừa Tướng thế lực ngày càng lớn, nếu không thể giáng một đòn chí mạng thì tốt nhất không nên bứt dây động rừng.

Vừa rồi là hắn nhất thời kích động, ai bảo Hoàng Hậu lại không biết xấu hổ tự dác vàng lên mặt.
- Được rồi, nếu không còn gì nữa thì Hoàng Hậu hồi cung nghỉ ngơi đi.

Trẫm cả ngày bận rộn triều vụ cũng mệt rồi.
Khương Hậu buông tay Vân Quý Phi, trong lòng âm ỉ lửa giận nhưng ngoài mặt vẫn phải làm như không có chuyện gì.


Nàng ta sau khi hành lễ thì cũng rời đi.

Vân Quý Phi nhìn theo bóng lưng cao ngạo của Khương Hậu, cất giọng trách móc Hoàng Đế:
- Bệ hạ dù không thích Hoàng Hậu, cũng không cần phải thể hiện rõ như vậy.

Tỷ ấy cũng là có ý tốt mà thôi.
Hoàng Đế nhếch môi, vươn tay kéo Vân Quý Phi ngồi lên đùi mình.
- Ý tốt? Trẫm thật sự muốn biết nếu trẫm không che chở nàng thì nàng sẽ ra sao nữa?
Vân Quý Phi nhíu mày, chu môi oán giận:
- Ý người là thiếp ngốc có đúng không?
Hoàng Đế bật cười, vươn tay véo má Vân Quý Phi:
- Không tồi, vẫn cứu được.
Vân Quý Phi trừng mắt, đánh vào ngực Hoàng Đế:
- Bệ hạ
Hoàng Đế không để ý, vòng tay ôm nàng càng thêm chặt chẽ.

Nàng không biết cũng tốt, đỡ phải chứng kiến lòng người dơ bẩn.

Hoàng Hậu câu nào cũng muốn đem hoài nghi đẩy lên thân Tần Dao, hắn làm sao có thể nghe không hiểu.

Nhiều năm nay nàng ta kết giao ngoại thần không chút cố kị.

Chỉ riêng hôm nay tấu chương cầu xin cho Dạ Hiên đã đủ đè chết người.

Hắn tức giận lại không thể không nhẫn nhịn.
Vân Quý Phi cảm nhận được khí tức lạnh lẽo trên người Hoàng Đế, lo lắng hỏi:
- Bệ hạ, người sao vậy?
Hoàng Đế mỉm cười, trấn an nàng:
- Trẫm không sao? Nào, chúng ta đi nghỉ ngơi.
Dứt lời, Hoàng Đế liền nghiêng người bế Vân Quý Phi lên mang vào bên trong tẩm điện.

Xuân tiêu ngắn ngủi, cần quý trọng.


Bình luận

Truyện đang đọc