CHỌC PHẢI ĐIỆN HẠ HẮC ÁM


Tướng Gia, ngài vẫn khỏe chứ?
Cao Hùng vén màn trúc tiến vào, thong thả ngồi bên cạnh Thừa Tướng.

Sự xuất hiện của Cao Hùng rõ ràng đã khiến Thừa Tướng không vui, ông ta lạnh mặt, cất giọng âm trầm:
- Sao ngài lại đến đây? Nếu để ai nhìn thấy thì phải làm thế nào?
Cao Hùng không quan tâm thái độ vừa sợ vừa giận của Thừa Tướng, thong thả đáp:
- Ta cũng muốn chờ ngài đến, nhưng có vẻ ngài để ta chờ hơi lâu.
Thừa Tướng trầm mặc, hồi lâu sau mới đáp:
- Ta vẫn chưa tìm ra người, lấy đâu ra tin tức cho ngài.
Cao Hùng bật cười, lạnh lùng quét mắt nhìn Thừa Tướng.
- Là không tìm ra hay là cố ý che giấu.

Ngài đừng quên chúng ta đang ngồi trên cùng một chiếc thuyền.

Nếu Hoàng Đế biết được việc năm xưa cha con ngài đã làm ở Cố Thành, e là cửu tộc của ngài không giữ được đâu.
Thừa Tướng nghiến răng, đây là đều cấm kị của lão.

Bị người ta nắm thóp, thật sự vướng víu.

Nhưng Thừa Tướng là người co được giãn được.

Lão vuốt râu, cười đáp:
- Cao tướng quân hiểu lầm lão phu rồi.

Chỉ là tin tức chưa được xác thực, ta mới không thể tùy tiện nói với ngài.
Cao Hùng nhếch môi, hừ lạnh:
- Ngày nào chưa thể biết được tung tích của Dạ Yến Thành, ngày đó thì ta và ngài không thể ngủ yên được.

Nếu ngài dám qua mặt ta, thì đừng trách ta không khách khí.
Cao Hùng nói xong thì tức giận rời đi, Thừa Tướng nhìn theo bóng lưng hắn cười lạnh.

Ngô Phúc đứng bên cạnh lão, nghi hoặc hỏi:
- Tướng Gia, Cao Hùng này rất khó đối phó.

Nếu hắn biết ngài lừa hắn thì hậu quả rất khó lường.

Thừa Tướng thu lại ánh mắt, dửng dưng đáp:
- Hắn sẽ không dám.

Ngày nào hắn không tìm ra Dạ Yến Thành, ngày đó hắn sẽ không trở mặt với Đại Ấn.

Đợi Thái Tử đăng cơ, ta sẽ có cách giải quyết đống phiền phức này.
Ngô Phúc vẫn không thể yên tâm, dè dặt nói:
- Bệ hạ thân thể tráng kiện, Thái Tử muốn đăng cơ e là còn rất xa.

Bây giờ Vân Quý Phi lại mang thai, chúng ta hiện đang lâm vào thế bất lợi.
- Cái thai đó Hoàng Hậu sẽ xử lý.

Chỉ cần mua chuộc được thái y viện thì đối phó Hoàng Đế không khó.

Phiền phức hiện tại chính là Dạ Huyền.

Ta muốn hắn lần này chôn thân ở núi Tử Điệp.
- Vậy còn Dạ Yến Thành, chúng ta có cần tìm hắn không?
- Tìm, đương nhiên phải tìm.

Hắn là vũ khí hữu dụng đối phó với Cao Hùng, chúng ta nhất định phải đối tốt với hắn.
Ngô Phúc cũng cảm thấy nên tra ra tung tích của Dạ Yến Thành.

Năm xưa Cao Hùng hao tâm tổn trí hạ được Cố Thành, cứ tưởng chiến thắng đã nằm trong tay thì An Thành Vương bất ngờ xin thống lĩnh nhị lộ đại quân xuất chiến.

Cao Hùng thấy hắn tuổi trẻ nên coi thường, không ngờ lại bị đánh cho không còn manh giáp bại trận rút quân.

Kể từ đó An Thành Vương Dạ Yến Thành trở thành cơn ác mộng của Cao Hùng.

Nhưng trên đường khải hoàn, Dạ Yến Thành bị người Vu Tộc tập kích.

Hắn trúng độc rồi mất tích.

Cao Hùng vốn muốn giết Tĩnh Quốc công chúa lấy cớ phát binh, lại nghe tin Dạ Yến Thành vẫn còn sống.

Vì vậy hắn chỉ có thể hoãn lại kế hoạch, bất tay vào việc truy tìm tung tích Dạ Yến Thành.

Chiến thần Đại Ấn ngoài trừ Lâm Thiếu Khanh, còn có Dạ Yến Thành.
Vân Quý Phi mang thai Thái Hậu thật sự rất vui.

Lâu lắm rồi trong cung không có hỷ sự liên tiếp như vậy.

Để tránh có kẻ không có mắt ra tay với long thai, tất cả việc ăn uống đến sinh hoạt hằng ngày của Vân Quý Phi đều do đích thân Thái Hậu giám sát.

Phi tần hậu cung ghen tị đến đỏ mắt, nhưng không ai dám lên tiếng.

Khương Hậu lại là kẻ giỏi nhất là đoán ý người khác, cùng Thái Hậu chăm sóc Vân Quý Phi vô cùng tốt.
Sáng sớm, Thái Hậu vừa thắp hương Phật Đường xong thì nghe cung nữ báo có Khương Hậu đến.

Nhiều ngày nay vì chuyện Vân Quý Phi mang thai, Thái Hậu đã sớm quen với việc nàng ta thường xuyên lui tới.

Thái Hậu để ma ma đỡ mình, cất giọng trầm thấp:
- Truyền Hoàng Hậu vào đây.
Cung nữ đáp một câu rồi rời đi.

Lúc Thái Hậu thay xong y phục trở ra đã thấy Khương Hậu đợi sẵn.

Nàng ta mỉm cười, cúi xuống hành lễ:
- Thần thiếp thỉnh an Thái Hậu.
Thái Hậu gật đầu, để cung nữ dìu nàng ta dậy.
- Sáng sớm Hoàng Hậu đã đến tìm ai gia, là có chuyện gì?
Khương Hậu cúi đầu, dịu giọng đáp:
- Phía nam vừa tiến cống huyết yến và trầm thủy hương.

Đây đều là thứ tốt giúp định thần an thai, nhưng thần thiếp không dám tự ý quyết định nên đến xin ý Thái Hậu.
Thái Hậu tay lần tràn hạt, gật đầu nói:
- Vân Quý Phi khó khăn lắm mới hoài thai.

Sức khỏe nàng trước giờ vẫn luôn không tốt.


Mấy thứ đó cứ mang đến Mai Hoa Điện đi.
- Thần thiếp tuân lệnh.

Mấy ngày này Vân Quý Phi tinh thần sa sút, có cần gọi Tần lão phu nhân tiến cung nhìn nàng một chút hay không?
Thái Hậu vốn không hài lòng với Khương Hậu, nhưng thấy nàng ta sắp xếp như vậy không khỏi khen ngợi.
- Hoàng Hậu suy nghĩ chu toàn như vậy, ai gia thật rất an tâm.
Khương Hậu nghe Thái Hậu nói vậy thì khiêm tốn đáp:
- Thái Hậu quá khen, thần thiếp thẹn không dám nhận.

Nếu không còn việc gì thì thần thiếp xin phép cáo lui.
Rời An Thọ Cung, nét mặt tươi cười của Khương Hậu cũng biến mất.

Cát Chi đi bên cạnh nàng ta, nhỏ giọng bẩm báo:
- Kế hoạch rất thuận lợi, nương nương có thể an tâm
Khương Hậu đương nhiên an tâm, đừng quên trong tay nàng ta con một con cờ hữu dụng.

Long thai này sớm đã định là không thể giữ lại.
Tần lão phu nhân sớm đã sốt ruột, nhận được ý chỉ của Thái Hậu thì nhanh chóng vào cung.

Tần Dao sức khỏe còn chưa bình phục, nên Tần Ninh cùng lão phu nhân vào cung.
Từ khi chuyện mang long thai bị phát hiện, Vân Quý Phi hằng đêm đều ngủ không ngon giấc.

Mặc cho Hoàng Đế liên tục trấn an, nàng vẫn không ngừng lo sợ.

Nhìn nữ nhi vẻ mặt tiều tụy, Tần lão phu nhân không giấu được sự đau lòng:
- Nương nương nên chú trọng sức khoẻ, đừng suy nghĩ nhiều.
Vân Quý Phi nắm lấy tay mẫu thân, nghẹn ngào:
- Nghe tin người vào cung, nữ nhi rất vui.

Mẫu thân, nhiều ngày không gặp tóc người lại bạc thêm rồi.
- Ta rất khỏe, chỉ là gần đây hay nghĩ đến nương nương.

Hoàng Thượng không thể thời thời khắc khắc ở cạnh, nương nương vạn sự đều nên cẩn thận.
Vân Quý Phi miễn cưỡng mỉm cười, nhỏ giọng đáp:
- Nữ nhi hiểu rõ, mẫu thân không cần lo lắng.
Tần phu nhân làm sao không hiểu con mình, nàng chẳng qua muốn trấn an bà thôi.

Nhìn gương mặt thiếu sức sống đó, tin chắc đã mất ngủ nhiều đêm.

Tần Ninh đứng sau lưng Tần lão phu nhân, cất giọng dịu dàng:
- Tổ mẫu vì nương nương mà đến Quan Ngọc Tự xin bùa bình an.


Tổ mẫu thật sự rất lo lắng cho nương nương.
Vân Quý Phi nước mắt lưng tròng, cảm động nói:
- Vất vả mẫu thân, nữ nhi thật bất hiếu.
Tần lão phu nhân nắm chặt tay Vân Quý Phi, thở dài nói:
- Chúng ta là mẫu tử, còn cần nói đến mấy chuyện này làm gì.

Qua vài ngày nữa là đại hôn của Thái Tử, Ninh Nhi cũng sẽ được đón vào cung.

Có nó ở bên chăm sóc nương nương, ta cũng yên tâm.
Vân Quý Phi đúng là đã quên mất chuyện này, nghe Tần lão phu nhân nói vậy mới cất giọng áy náy:
- Ta tệ quá, lại không nhớ chuyện này.

Đợi mai ta sai Tâm Liên mang quà mừng đến cho Ninh Nhi, không thể để con bé ủy khuất được.
Tần Ninh hai má đỏ hồng, Vân Quý Phi thấy vậy thì cười trêu:
- Sắp thành Trắc Phi của Thái Tử rồi còn đỏ mặt sao?
Tần Ninh cúi đầu, cả Vân Quý Phi và Tần lão phu nhân đều cười lên.

Quả nhiên sau khi gặp nhà ngoại, tâm trạng Vân Quý Phi đã khá hơn nhiều.

Tần lão phu nhân đưa cho nàng lá bùa mà bản thân tự mình thỉnh về, nhỏ giọng căn dặn:
- Nương nương chú ý sức khỏe, đừng nghĩ ngợi linh tinh.

Đều làm mẹ rồi, đừng có trẻ con nữa đấy.

Vân Quý Phi gật đầu, bịn rịn tiễn Tần lão phu nhân ra tận cửa cung.

Nhìn xe ngựa đi xa, Vân Quý Phi buồn bã cúi đầu.

Bỗng bả vai nàng chợt nặng, bên tai là giọng nói quen thuộc của Hoàng Đế:
- Trời lạnh, trẫm đưa nàng về cung.

Nếu nàng thích, trẫm sẽ cho phép Tần lão phu nhân đến nói chuyện với nàng mỗi ngày, được không?
Trên người Vân Quý Phi khoác áo choàng của Hoàng Đế, bàn tay nhỏ bé được bao bọc trong tay hắn.

Nàng ngoan ngoãn cúi đầu để hắn dẫn mình đi.

Chiều hoàng hôn, hai người sóng vai nhau chậm rãi dạo bước.

Khung cảnh ấy rất yên bình, đến nỗi người ta không nỡ phá hư..


Bình luận

Truyện đang đọc