CHỌC PHẢI ĐIỆN HẠ HẮC ÁM


Cao Hùng bị giam ở một căn nhà hoang ngoại thành.

Lúc Phụng Chi Lan đến, khắp người hắn đều không còn lành lặn.

Nhìn thấy nàng, hắn trừng mắt rít lên:
- Tiện nhân, ngươi vậy mà vẫn còn sống.
Đối diện với dáng vẻ hung tợn của hắn, Phụng Chi Lan ngược lại rất bình thản:
- Ngươi còn chưa chết, sao ta có thể chết được.

Bổn công chúa chịu vất vả nhiều năm, chính là đợi ngày hôm nay.
Cao Hùng phun một ngụm nước bọt, khinh thường nói:
- Ngươi còn mặt mũi tự xưng mình là công chúa.

Thứ phản bội quốc gia lén lút mang thai con của kẻ thù như ngươi thì xứng sao?
Phụng Chi Lan nhíu mày, ánh mắt rét lạnh nhìn Cao Hùng.
- Nếu không phải kẻ gian tặc như ngươi lạm quyền tự ý khởi binh, thì Tĩnh Quốc cũng không phải đại bại, dân chúng càng không phải khổ cực nhiều năm.

Đều là ngươi đã hại họ, còn hại cả cuộc đời ta.
Cao Hùng bật cười, thích thú nhìn Phụng Chi Lan.
- Công chúa điện hạ, có phải ngươi đã quên gì rồi không? Nếu không phải ngươi phản bội, đào hôn còn trộm mất bản đồ bảo tàng của Vu Đan thì làm sao Tĩnh Quốc có thể bại trong tay Dạ Yến Thành? Ngươi một lòng với Lâm Thiếu Khanh, bất chấp thân phận công chúa mà chạy đi tìm hắn.

Đáng tiếc, hắn chết rồi.

Con của ngươi cũng thành đứa không cha.

Hahaha..
- Ngươi câm miệng...
Phụng Chi Lan phẫn nộ, không chút lưu tình rút kiếm đâm thẳng vào chân Cao Hùng.

Hắn đau đớn kêu lên, không ngừng mắng chửi.
- Tiện phụ, ngươi là tội nhân của Tĩnh Quốc.

Ngươi nhìn ngươi xem, khác gì một con chó chết chủ không?
Hắn nói một câu, Phụng Chi Lan lại đâm một nhát.


Căn phòng ngập ngụa mùi máu tanh nồng, khiến người ta có cảm giác buồn nôn.

Cao Hùng sắc mặt trắng bệch vì đau đớn, nhưng đôi mắt hắn nhìn Phụng Chi Lan vẫn đầy sự giễu cợt.
- Ngươi giết ta cũng vô dụng, ngươi vẫn là kẻ đáng thương nhất.
Phụng Chi Lan dừng tay, ánh mắt đã sớm dâng đầy thù hận:
- Ngươi vì tham vọng, bắt ta gả cho một lão già để mượn sức Vu Đan.

Ngày đó khi ta trốn thoát, ta đã thề sẽ chính tay lấy mạng chó của ngươi.

Ngươi xem, bây giờ đã thành sự thật rồi.
Nàng dứt lời, trực tiếp chém đứt lìa cổ hắn.

Cao Hùng oai phong cả đời, cuối cùng lại có cái kết chết nơi đất khách.
Phụng Chi Lan nhìn thi thể hắn trên đất, mỉm cười lẩm bẩm:
- Khanh Ca, chàng nhìn xem.

Ta làm được rồi, ta đã đưa hắn đến tạ lỗi với chàng.
Ngoài cửa, một giọng nam trầm lạnh cất lên:
- Ta đoán không sai, ngươi quả nhiên là công chúa Tĩnh Quốc.
Phụng Chi Lan quay đầu, có chút ngoài ý muốn nhìn hắn:
- Sao ngươi lại ở đây?
Dạ Hiên nhếch môi, nhàn nhạt nói:
- Ta đến hỏi ngươi về tung tích của Lan Nhi.
Phụng Chi Lan thu kiếm, biểu cảm lạnh lùng nhìn Dạ Hiên.
- Ngươi biết từ khi nào?
Dạ Hiên cũng không nghĩ che giấu, thẳng thắn đáp:
- Một nữ nhân vì báo thù cho người mình yêu mà bất chấp tất cả, cho thấy nữ nhân đó rất chung tình.

Nếu vậy sao có thể đồng ý dâng mình cho người khác?
Phụng Chi Lan mỉm cười, gật gù nói:
- Điện hạ quả nhiên tinh ý, không có gì qua mắt được.
- Thật ra ban đầu ta luôn nghĩ ngươi và nàng là cùng một người.

Cho đến khi việc Hoàng Đế giả chết phơi bày, ta mới bắt đầu hoài nghi.
Phụng Chi Lan im lặng, đó quả nhiên là sơ sót của nàng.

Sở dĩ năm đó nàng có thể thành công đào hôn là do nàng biết dịch dung.

Đây vốn là bí mật, không ngờ Dạ Yến Thành lại biết được.

Còn nhờ nàng giúp hắn.
Phụng Chi Lan ngẩng đầu, mỉm cười nhìn về phía Dạ Hiên.
- Lan Nhi của ngươi...!ta giết rồi...
Sắc mặt Dạ Hiên đanh lại, hắn vươn tay tàn nhẫn bóp chặt cổ Phụng Chi Lan.
- Ngươi dám...!trong bụng nàng còn có cốt nhục của ta...
Phụng Chi Lan khó thở, theo bản năng vùng vẫy.

Dạ Hiên nhìn bộ dạng chật vật của nàng, gằn giọng:
- Hôm nay sẽ là ngày chết của ngươi.
Dạ Hiên ném mạnh Phụng Chi Lan xuống đất, từ bốn phía nhảy ra mười mấy hắc y nhân.

Phụng Chi Lan nhìn vẻ mặt đằng đằng sát khí của Dạ Hiên, cười lạnh:
- Chính vì trong bụng ả là cốt nhục của ngươi nên ả phải chết.

Đừng tưởng ta sẽ bỏ qua cho ngươi dễ dàng, cái chết của phu quân ta là do ngoại công và mẫu hậu ngươi gây ra, chỉ vì để ngươi trở thành thái tử.

Ta chẳng những giết con ngươi, mà còn chuẩn bị món quà rất lớn tặng ngươi, nhất định sẽ khiến ngươi hài lòng.
- Ả điên này, đến chết vẫn chưa chịu hối cải.

Người đâu, châm lửa.
Dạ Hiên nói xong thì lạnh lùng rời đi, đám hắn y nhân lập tức đóng kín cửa nhốt Phụng Chi Lan bên trong rồi phóng hỏa.


Nhìn ngọn lửa càng cháy càng cao, trong lòng Dạ Hiên vô cùng thống khoái.
Tiêu Ngọc Dung ngồi đàn trong tẩm điện, âm thanh du dương đột nhiên im bật.

Tỳ nữ đứng bên cạnh nàng nhìn thấy dây đàn bị đứt làm nàng tổn thương thì nhất thời hốt hoảng:
- Vương phi, người chảy máu rồi.
Tiêu Ngọc Dung nhìn ngón tay đang rỉ máu, cõi lòng nôn nao như có chuyện chẳng lành.

Nàng mặc kệ tỳ nữ giúp mình cầm máu, đôi mắt vô cảm nhìn vào khoảng không tối tăm bên ngoài, cất tiếng hỏi:
- Điện hạ đã về chưa?
Tỳ nữ cẩn thận băng bó vết thương cho Tiêu Ngọc Dung, thấp giọng đáp:
- Bẩm vương phi, vương gia vẫn chưa về.
Tiêu Ngọc Dung im lặng, một cung nữ từ bên ngoài đi vào hướng nàng bẩm báo:
- Vương phi, bên ngoài có cô gái họ Phụng đưa cái này cho nô tỳ bảo nô tỳ chuyển lại cho vương phi.
Tiêu Ngọc Dung nhận lấy mở ra, bên trong là một chiếc trâm cài đã gãy.

Sắc mặt nàng trắng bệch, lớn tiếng ra lệnh:
- Ra ngoài, tất cả ra ngoài hết cho ta.
Đám nha hoàn bị tiếng hét của nàng dọa sợ, lập tức nhanh nhẹn lui ra.

Trước khi đi còn không quên giúp Tiêu Ngọc Dung đóng cửa.

Trong tẩm điện im lìm, chỉ còn lại tiếng nức nở đứt quãng của Tiêu Ngọc Dung.
Phó Kỷ Hàn ngồi đối diện với Dạ Huyền, những ân oán trong quá khứ đều được hắn tạm thời gác lại.

Việc cần làm là phải nhanh chóng tìm ra bảo tàng.

Lấy lại vẻ điềm tĩnh vốn có, Phó Kỷ Hàn lạnh lùng nói:
- Ta không muốn làm mất thời gian của điện hạ.

Vương Vu Đan nhờ ta đến chuyển lời với ngài, nếu muốn cứu quận chúa thì hãy đem bí mật bảo tàng ra trao đổi.

Dạ Huyền vẻ mặt bình tĩnh, thong thả lấy ra một mảnh giấy da:
- Cái các ngươi cần ở đây.

Phó Kỷ Hàn nhận lấy, bên trong giấy da ghi lại toàn bộ cách phá giải cơ quan bên trong và cách mở cửa địa cung vô cùng chi tiết.

Hai mắt Phó Kỷ Hàn như phát sáng, mỉm cười:
- Điện hạ quả nhiên là người thông minh.

Nói rồi hắn lấy trong ngực áo ra một lọ dược đưa cho Dạ Huyền.

- Đây là một nửa thuốc giải, có thể giúp quận chúa giảm đau.


Chờ khi điện hạ dẫn bọn ta đi lấy bảo tàng thành công, ta sẽ đưa ngài một nửa còn lại.

Dạ Huyền nhíu mày, hỏi lại:
- Ta dẫn các ngươi đi?
- Đúng vậy.

Phó Kỷ Hàn đáp rất dứt khoát.

Hắn không ngốc mà tin hoàn toàn lời nói của Dạ Huyền.

Ai biết hắn có giở trò gì trong đây.

Vì để đề phòng, tốt nhất là dẫn hắn theo.

Dạ Huyền nhận lấy lọ thuốc, nhàn nhạt đáp:
- Biểu đệ đúng là người thận trọng.

Thôi được, ba ngày sau dưới núi Dữ Phượng.

Chỉ cần ngươi chuẩn bị đầy đủ những thứ được ghi trong này, ta sẽ đích thân dẫn các ngươi vào địa cung.

- Được.

Phó Kỷ Hàn rời đi, Thượng Lâm Uyên mới chậm rãi tiến vào.

- Ngài thật sự đi cùng hắn sao?
Dạ Huyền đưa thuốc cho Thượng Lâm Uyên, cười nhạt:
- Sao vào hang cọp sao bắt được cọp con.

Thượng Lâm Uyên không nói gì thêm, lặng lẽ đi chuẩn bị kế hoạch đã đề ra.

Lần này, tuyệt đối không được thất bại.




Bình luận

Truyện đang đọc