CHỒNG À, EM KHÔNG MUỐN PHÁ SẢN

Editor Tĩnh Tĩnh Yên Yên

Phòng tắm trong phòng ngủ chính rất lớn. Cái bồn tắm này là do người thiết kế đề cử, là một bồn tắm hình bầu dục có thể chứa hai người cùng một lúc. Lần đầu tiên Đồng Vũ Vụ nhìn nó đã cảm thấy mắt mình cay cay. Nó khiến cô nhớ tới nồi lẩu uyên ương. Nhưng sau khi thử qua một lần cô liền biết mình nghĩ sai rồi. Bồn tắm này có rất nhiều chức năng, nước còn được dẫn trực tiếp vào từ suối nước nóng, mỗi lần nằm ở bên trong đều giống như đang ngâm mình trong suối nước nóng vậy, vừa dễ chịu vừa thích ý.

Ý đồ ban đầu của người thiết kế ra cái bồn tắm này có chút khó miêu tả. Cho đến tận hôm nay, cái bồn tắm này vẫn chưa phát huy hết vai trò thực sự của nó.

Trong phòng tắm hơi nóng lượn lờ, một phòng tràn ngập hơi ẩm.

Đồng Vũ Vụ chỉ cảm thấy mình như đang trôi trên biển, không chỗ nương tựa, chỉ có thể bám chặt vào người Phó Lễ Hành mới không rơi xuống.

Bình thường hắn luôn là người tiến thoái có chừng mực, ổn trọng biết kiềm chế, nhưng hết lần này tới lần khác lại phải dùng để giải quyết những việc như thế này, đặc biệt là hôm nay.

Cho đến tận khuya trước khi chìm vào giấc ngủ, Đồng Vũ Vụ lại một lần nữa cảm nhận được cái gì gọi là thất thủ.

Tối hôm đó, Phó Lễ Hành ôm cô ngủ.

Trên cái giường hai mét mốt này, từ khi bắt đầu cho đến bây giờ, Đồng Vũ Vụ luôn nghĩ rằng chỉ có cô là người nỗ lực cố gắng nhiều nhất.

Vài ngày sau là ngày họp lớp thường niên. Trước khi Đồng Vũ Vụ trở thành bạn gái của Phó Lễ Hành, cô không thích tham gia những buổi tụ họp như thế này. Nhưng sau khi cô biến thành Phó phu nhân thì lại rất thích tham gia các buổi gặp mặt với người quen cũ, đặc biệt là với những người đã từng coi thường cô.

Trước ngày họp lớp một tháng, cô đã phải chọn đi chọn lại quần áo, giày, túi xách, còn cả đồ trang sức cho phù hợp mặc vào hôm đó.

Bởi vì không cách nào dự báo thời tiết của một tháng sau, cô liền chuẩn bị liên tiếp mấy bộ, đến lúc đó sẽ căn cứ vào thời tiết mà lựa chọn.

Có lẽ trên đời này có người có thể thờ ơ với người đã coi thường mình, bởi vì làm như vậy thì sẽ trông có khí thế hơn một chút, còn có thể tỏ vẻ chính mình không phải là một loại người như bọn họ. Chỉ tiếc là Đồng Vũ Vụ cô không phải là người như vậy, nếu như không phải muốn duy trì hình tượng, cô hận không thể đem những người này nghiền thành bụi. Chỉ cần có cơ hội thì cô đều muốn khua chiêng gõ trống đi khoe khoang, nhìn thấy được nét mặt rối rắm của người muốn mắng cô nhưng lại chỉ có thể làm trái ý bản thân đi tâng bốc, đó thật sự là điều dễ chịu nhất trên thế giới, một cảm giác độc nhất vô nhị.

Đồng Vũ Vụ ngồi trước bàn trang điểm chậm rãi đeo khuyên tai, nghĩ thầm, so với tính cách bao dung, độ lượng của Liễu Vân Khê trong nguyên tác, thì cô đích xác là một hắc nguyệt quang hư vinh độc ác, gặp kết cục như vậy cũng không trách được tác giả.

Tham gia một buổi họp lớp giống như bước lên thảm đỏ của một đêm chung kết, phải để mọi người nhìn thấy được trang phục của cô đẹp như thế nào và trang sức kim cương của cô chói loá như thế nào. Thời gian dự kiến ​​là 6 giờ chiều, Đồng Vũ Vụ mãi đến 5h40 mới lái xe từ nhà đi. Cô đã tính toán tốt thời gian, lúc cô tới khách sạn sẽ là gần 6 giờ rưỡi, lúc đó tất cả mọi người có lẽ đã đến đông đủ, chỉ còn lại người cuối cùng là cô.

Sau khi Đồng Vũ Vụ lái xe vào bãi đậu xe, điện thoại di động của cô vang lên, nhìn thấy người gọi tới là lớp trưởng, cô cong khoé môi, "Alo, lớp tưởng, tôi sẽ tới ngay."

Đầu bên kia dường như thở phào nhẹ nhõm, "Vậy là tốt rồi, chỉ còn chờ mình cậu."

Đồng Vũ Vụ cho là mình sẽ là người cuối cùng xuất hiện và tất cả mọi người đều đang chờ cô. Ai ngờ được, khi cô xuống xe và đi về phía thang máy thì gặp Tống Tương đang khoan thai đi tới, cũng có ý muốn là người xuất hiện cuối cùng.

Đồng Vũ Vụ thu lại nụ cười trên mặt, Tống Tương cũng gỡ xuống cái kính râm to bản, liếc mắt một cách đầy nghệ thuật.

Một núi không thể chứa hai hổ. Đồng Vũ Vụ cùng Tống Tương lớn lên không khác nhau là mấy, duyên phận của hai người cũng sâu không lường được. Từ tiểu học đến cao trung, mỗi một năm đều cùng lớp, điều kiện hai người lại tương đương nhau. Đồng Vũ Vụ so với Tống Tương thì đẹp hơn, Tống Tương so với Đồng Vũ Vụ lại có tiền hơn, không ai nhường ai, mấy năm qua vẫn luôn âm thầm tranh đua phân cao thấp.

"Cậu trước hay là tôi trước?" Tống Tương hỏi, trong nội tâm lại cảm thấy Đồng Vũ Vụ thật phiền phức. Số lần hai người gặp mặt hằng năm không nhiều, có khi gặp nhau ở trên yến hội, có khi là họp lớp. Tóm lại, số lần hai người chạm mặt nhau cộng lại không quá 5 lần một năm.

Có một loại người như vậy, mặc dù rất ít khi gặp nhau nhưng lại rất ăn ý. Những người như vậy, hoặc là trở thành bạn thân, hoặc là trở thành đối thủ.

"Quy củ cũ." Đồng Vũ Vụ nói.

"Được." Tống Tương tay cầm túi xách, lưng thẳng tắp, lườm Đồng Vũ Vụ một cái, " Em họ của Peppa Pig tên là gì?"

Cô tràn đầy tự tin, đồng thời xác định Đồng Vũ Vụ chắc chắn không trả lời được, vậy nên nếu cô thắng sẽ thì là người vào cuối cùng.

Đồng Vũ Vụ mặt không biểu tình: "Chloe."

Tống Tương: "?"

Cô trợn tròn tròng mắt, hiển nhiên không thể tin được Đồng Vũ Vụ có thể trả lời câu hỏi này.

Đồng Vũ Vụ: "Đến lượt tôi. "Thiên nhai tiểu vũ nhuận như tô, thảo sắc dao khán cận khước vô". Bài thơ này..."

Cô còn chưa nói xong, Tống Tương liền giành trả lời trước: "Tôi biết. Bài thơ này là Hàn Dũ viết!"

Tống Tương hiểu rất rõ Đồng Vũ Vụ, 2 năm liên tiếp cô (ĐVV) đều hỏi về thơ. Tống Tương rút ra kinh nghiệm xương máu, lúc không có việc gì liền xem sách thơ. Hiện tại quá tốt, rốt cuộc không phải bị cô ta lừa nữa, thật hài lòng.

"Sai, tôi không hỏi ai viết bài thơ này, tôi hỏi là tên bài thơ này kia..."

Tống Tương vắt hết óc nghĩ: "..."

Xong rồi, chủ quan.

"Cô khẳng định là thấy tôi trả lời nhanh, cho nên mới cố ý thay đổi câu hỏi!"

Đồng Vũ Vụ nghịch nghịch lọn tóc, "Ai bảo cô nóng vội ngắt lời tôi như vậy."

Tống Tương tức chết, "Vậy cô nói xem, bài thơ này tên là gì?"

Đồng Vũ Vụ nghiêng đầu nhìn cô, vô tội nháy nháy mắt, "Tôi cũng không biết. Nhưng không có quy tắc nào quy định là tôi nhất định phải biết. Dù sao cô không trả lời được thì cô chính là người thua. Cô là người phải ra khỏi thang máy trước đó."

"..."

Tống Tương đeo kính râm lên, dáng vẻ như muốn sống chớ lại gần cao quý lãnh diễm. Thang máy vừa mở, cô liền đi ra ngoài. Đồng Vũ Vụ thả dáng theo ở phía sau, bước chân thong dong ưu nhã, không có chút dáng vẻ của người đi muộn.

Đồng Vũ Vụ và Tống Tương luôn là hai người đến muộn nhất, các bạn học đều đã quen thuộc với tính cách này của hai người bọn họ. Ngoài trừ thức ăn chính còn chưa được đem lên, mọi người đã sớm ghé vào một chỗ nói chuyện phiếm gặm hạt dưa ăn trái cây. Lúc nhìn thấy Đồng Vũ Vụ lại là người ra sân khấu cuối cùng, rất nhiều bạn học cũ cả nam lẫn nữ đều vây quanh nịnh hót. Tống Tương sắc mặt xanh xám, Đồng Vũ Vụ thì lại cười thạt ngọt ngào.

Tụ họp năm nay không khác gì mọi năm, chẳng qua nhiều hơn một bạn học nữ vừa mới từ nước ngoài trở về.

Người này từ lúc còn là học sinh đã có tiếng là một thanh niên giỏi văn nghệ, thường xuyên làm thơ viết chữ không ưa nhất là Đồng Vũ Vụ và Tống Tương, cho rằng hai người bọn họ quá mức nông cạn.

Vừa rồi rõ ràng cô ta còn là trung tâm của mọi chủ đề, Tống Tương và Đồng Vũ Vụ vừa đến, cô ta liền bị cho ra rìa.

Cô ta nhìn Tống Tương, rồi lại nhìn Đồng Vũ Vụ, đột nhiên nhớ tới cái gì liền che miệng cười, "Thật ngại quá, tôi phát hiện là hôm nay tới tham gia họp lớp hình nhưn chỉ có mình Tương Tương và Vũ Vụ là đã kết hôn."

"Các cậu sao lại kết hôn sớm như vậy. Mới 25 tuổi, chính là tuổi thanh xuân đấy. Trên mạng thường nói đây là tráng niên tảo hôn* đấy."

* Tráng niên tảo hôn: kết hôn quá sớm, ở lứa tuổi thành niên. T không nghĩ cụm từ này ở đây là có ý gì tốt, mà có ý mỉa mai hơn.

"Kết hôn sớm một chút cũng tốt." Cô ta cười cười, "Kết hôn sớm thì có thể sinh con sớm... Ơ, nói thế này thì người ngoài có hiểu nhầm không? Hiểu nhầm chúng ta giống như những người dùng kết hôn để che giấu sự thật bọn họ chẳng khác gì những công cụ sinh con ấy. Ôi, mấy cái miệng của những tài khoản kia quá độc, còn cái từ công cụ sinh con này nữa, thật quá đáng. Còn nữa, kết hôn quá sớm thì chẳng khác nào ngồi tù, làm gì còn cảm nhận được niềm vui của cuộc sống nữa. Tối hôm trước tôi vừa về nước, có tụ họp với mấy người bạn ở một quán bar, vừa ngồi xuống liền có mấy tiểu thịt tươi đến xin Wechat. Tôi cảm thấy đất nước chúng ta bây giờ khá cởi mở. Đây là một sự thay đổi tích cực đấy."

Đồng Vũ Vụ bưng chén trà lên khẽ nhấp một ngụm, "À, Tống Tương, sáng nay tôi xem tạp chí kinh tế, ông xã cậu lại lên trang bìa à?"

Tống Tương có chút bất ngờ, nhưng rất nhanh liền kịp phản ứng, khóe môi cong lên, "Cậu cũng thấy à, quản lý tờ tạp chí kinh tế và tài chính kia cứ quấn lấy ông xã tôi, một hai đòi phỏng vấn, người ta đã làm đến mức đó nên anh ấy cũng không tiện từ chối."

"Ảnh bìa chụp rất đẹp, chồng cậu vốn là người có năng lực, tuổi còn trẻ đã tiếp quản công việc kinh doanh của gia đình, còn là một người chồng tốt biết chăm lo cho gia đình. Theo tôi thấy thì đàn ông như vậy, cả trăm tiểu thịt tươi cũng không theo kịp." Đồng Vũ Vụ vừa nói xong liền che miệng cười, "Không phải người ta hay nói gì mà, huynh đệ như tay chân, phụ nữ như quần áo sao. Tôi mỗi lần nghe thấy câu nói này đều cảm thấy rất giận! Sao có thể ví von như thế được chứ, đem phụ nữ chúng tôi xem như quần áo, thật quá đáng mà. Nên hôm nay tôi cũng thử ví von một lần, những nam đồng chí ở đây chớ để ý nha!"

"Tôi cảm thấy đàn ông cũng có thể được so sánh như mỹ phẩm dưỡng da, đã dùng qua hàng đắt tiền, ai còn muốn xài hàng rẻ tiền nữa chứ." Đồng Vũ Vụ nhìn về phía bạn học nữ kia, "Xài hàng rẻ tiền thì có ngày nát mặt, mà mấy tiểu thịt tươi ngoài kia, ngay cả mỹ phẩm rẻ tiền cũng không bằng. Phải gọi bọn họ là ba không* mới đúng, vậy mà cứ lần này tới lần khác muốn đem mấy cái sản phẩm "ba không" này đi so sánh với sản phẩm có danh tiếng. Các cậu nói xem, thật là hết cách mà, phải không?"

Ba không*: dùng để chỉ những người không có nguồn thu nhập, không có khả năng lao động và ăn tiền trợ cấp, hoặc những người mất khả năng lao động hay không có khả năng tự nuôi sống mình.

"Ha ha ha ha!" Tống Tương bị mấy lời này chọc cho cười to không ngừng, chờ cô cười đủ xong thì sắc mặt của bạn học nữ kia cũng biến thành màu xanh xám, "Vũ Vụ, cậu khen chồng tôi, chẳng phải giống như quán quân khen người đạt huy chương đồng sao. Cậu còn không biết mỗi lần có họp mặt gia đình, ba chồng tôi đều ở trước mặt chồng tôi nói là anh ấy phải học tập chồng cậu nhiều hơn. Nói nào là chồng cậu tốt thế này, chồng cậu tốt thế kia, nói đến nỗi chồng cậu chính là người trên trời mới có, chứ dưới đất thì không. Mà cũng phải, chồng cậu trước kia còn được gọi là đệ nhất công tử của Yến kinh. Thế mà cậu lại có thể làm cho hắn tình nguyện cưới cậu về nhà. Còn có người, ngóng dài cả cổ cũng không đổi được một cái liếc mắt."

Nói rồi, Tống Tương và Đồng Vũ Vụ tiếp tục thổi phồng lẫn nhau, mà chủ đề chính vẫn là các ông chồng, nói đến mức bạn học nữa kia phải kiếm cớ đi phòng rửa tay. Hai người thấy vậy liền nhìn nhau cười một tiếng, nâng chén chúc mừng.

"..."

"......"

Một bữa cơm cũng coi như vui vẻ, lớp học này của các cô có rất nhiều người đã xuất ngoại định cư. Chỉ còn lại mười mấy người hàng năm đều tìm cơ hội gặp nhau. Kiểu AA* hiển nhiên không quá thích hợp các cô. Người có điều kiện bình thường nhất trong bọn họ, ở cái đất như Yến Kinh này cũng là phú nhị đại. Bọn họ không có khả năng ăn xong một bữa cơm còn phải cầm máy tính tính xem mỗi người phải trả bao nhiêu. Lần đầu tiên họp lớp đã ra quy định, lấy oẳn tù tì quyết định thắng thua. Hai người một tổ oẳn tù tì, người thua tổ này lại cùng người thua tổ khác oẳn tù tì, người thua cuối cùng sẽ phải trả tiền.

AA: all average, kiểu như khi đi ăn nhóm, hoá đơn sẽ được chia đều cho mỗi người.

Dùng cách này vừa thú vị lại mới lạ, có thể coi đây là phần sinh động nhất và hấp dẫn nhất của bữa tiệc.

Trong lòng Đồng Vũ Vụ lộp bộp một tiếng.

Vận khí của cô luôn luôn tốt, trăm ngàn lần không thể thua!!

Có thể là do hôm nay cô đã thắng khi đấu với Tống Tương Tư trong thang máy, nên giá trị may mắn của cô đã tụt đến mức số âm. Vậy nên, trong trò chơi oẳn tù tì lần này, vận khí của cô vô cùng kém. Đến cuối cùng, cô thua, hôm nay là cô đến trả tiền.

Trời đất ơiiiii, ngài còn có lương tâm hay không vậy! Hạn mức của cô chỉ còn mấy tệ thôi đó!!

Nội tâm cô đang gào thét rỉ máu, nhưng mặt ngoài thì vẫn cười hì hì, "Hôm nay vận khí của tôi không tệ, lần này tôi mời, mọi người đừng khách khí với tôi."

Kết quả con mẹ nó thật đúng là không ai khách khí với cô. Lúc bọn họ gọi món, cô liền căng tai lắng nghe. Cô tính toán đại khái bữa ăn này sẽ tốn ít nhất cả vạn tệ, chưa kể rượu còn là loại đắt tiền.

Oa oa oa sao cô đáng thương thế chứ, làm sao bây giờ, nên làm cái gì bây giờ!!

Chẳng lẽ cô thật sự phải quét thẻ tính tiền sao, làm vậy thì chẳng phải nhiệm vụ kia sẽ thất bại sao? Vậy thì những cực khổ cô phải chịu chẳng phải đổ sông đổ bể hết rồi??

Ngay tại Đồng Vũ Vụ vô cùng lo lắng, thậm chí đang suy nghĩ có nên ăn chùa không, điện thoại di động của cô vang lên, là Phó Lễ Hành gọi tới.

!!!

"Alo" Hắn sẽ không phải là nói muốn về nhà ăn cơm chứ? Cô nhớ là cô đã nói với hắn là hôm nay phải tham gia họp lớp rồi mà.

Hay là ám chỉ cho hắn nhỉ. Nếu như hắn có thời gian, liền ra hiệu dụ hắn tới, thuận tiện trả tiền giúp cô?

"Em đang ỏ đâu?" Giọng nam trầm thấp của Phó Lễ Hành truyền tới từ bên kia điện thoại.

Đồng Vũ Vụ cẩn thận trả lời: "Em đang họp lớp ở khách sạn Gia Hòa."

"Ừ. Lát nữa tôi tới đón em."

Sau khi cúp điện thoại, Đồng Vũ Vụ còn có chút mơ hồ, cô còn chưa có xuất ra tất cả vốn liếng để ám chỉ, hắn liền chủ động đề xuất tới đón cô???

Vậy cái nan đề kia của cô có phải là được giải quyết rồi không??

Trời ạ!! Cô tuyên bố, từ giờ trở đi, Phó Lễ Hành chính là người đàn ông cô yêu nhất!!

*

Tác giả có lời muốn nói:

Hỏi: Có tính tiền khả năng, vì cái gì còn muốn tham gia họp lớp?

Đáp: Không tham gia họp lớp là không thể nào, đời này cũng không thể, nhất là quần áo đồ trang sức giày cái gì từ mấy tháng trước liền bắt đầu chọn lựa 23333

Bình luận

Truyện đang đọc