Editor: Tĩnh Tĩnh Yên Yên
Đồng Vũ Vụ phát hiện mình trong khoảng thời gian này đã quen thuộc với Phó Lễ Hành đến nỗi mất đi sự nhanh nhạy trước kia. Cô thế mà lại mắc phải loại sai lầm này ngay trước mặt hắn, còn không biết tận dụng thời gian ít ỏi để nghĩ ra lý do cho qua chuyện.
"Câu lạc bộ e-sport kia rất nổi tiếng mà......"
Cô nói một cách yếu ớt.
Phó Lễ Hành liếc cô liếc mắt một cái, "Anh nhớ rõ em không chơi game, hơn nữa lão Phì là ông chủ chứ không phải tuyển thủ, em đừng nói với anh là danh tiếng của lão Phì đã nổi đến nỗi ngay cả một người không chơi game như em cũng biết hắn. Còn biết cả cuộc sống riêng tư của hắn."
Nói có sách mách có chứng, không cách nào nguỵ biện.
Đồng Vũ Vụ biết lúc trước cô có thể lừa gạt Phó Lễ Hành bởi vì đối phương không thèm để những chuyện nhỏ nhặt. Một khi hắn trở về con người sắc bén, cho dù cô có giở toàn bộ thủ đoạn mình có cũng không thể lừa nổi hắn.
Rất không may chính là, hắn bây giờ là một Phó Lễ Hành phiên bản sắc bén.
So với việc càn quấy, không bằng thẳng thắn nhận khoan hồng. Nói không chừng còn có thể lưu lại ấn tượng làm người thành thật trong lòng hắn thì sao.
Ôm ý nghĩ ngây thơ như vậy, Đồng Vũ Vụ gục đầu xuống giả vờ đáng thương vô tội, "Kỳ thật là em nghe được từ chỗ ngườ khác. Vốn dĩ em không có nhớ đâu, hôm nay anh nhắc tới em mới đột nhiên nhớ ra."
"Em biết được từ ai?" Phó Lễ Hành thấy bộ dạng vịt chết cái mỏ vẫn còn cứng của cô thì biểu cảm trên mặt cũng giảm bớt, giọng nói cũng trở nên bình tĩnh, "Chu Trì?"
Cái này cũng không phải không có khả năng.
Trước kia cô du học ở Anh quốc, mấy năm đó Chu Trì cũng đang ở Anh quốc phát triển hạng mục.
Dù sao cũng là bạn tốt nhiều năm, hắn biết Chu Trì thích loại hình phụ nữ gì. Mà rất không khéo, Đồng Vũ Vụ chính là loại hình yêu thích của hắn (CT).
Đồng Vũ Vụ nhìn hắn đầy ngạc nhiên, "Em không hề thân với Chu Trì chút nào a."
Phó Lễ Hành thoáng thở phào nhẹ nhõm một hơi. Không phải Chu Trì thì còn được, bạn bè bên cạnh hắn quen lâu năm nhất là Chu Trì, nếu cô đã từng nói chuyện yêu đương với bạn tốt của hắn, hình như, có chút ngại.
"Đường Cẩn Hành?"
Hỏi như vậy giống như đang công khai xử tội ấy nhỉ.
Cô giống như người đang đứng trên đoạn đầu nhìn thanh đao vẫn luôn treo trên đỉnh đầu mình chậm chạp không rơi xuống. Trong lòng quá mức hoảng loạn, cô dứt khoát nhắm mắt, suy đi tính lại mọi chuyện trong lòng, cô đánh xong tiếng trống vực dậy tinh thần mới mở miệng nói: "Không phải hắn, là Vạn Lâm Gia," Giống như sợ hắn sẽ hiểu lầm, cô nói bằng một tốc độ nhanh như ca sĩ bắn rap để giải thích, "Em chưa từng nói chuyện yêu đương với hắn, anh hiểu không? Không có ở bên nhau, khi đó chỉ là em vừa lúc tốt nghiệp không có chuyện gì làm. Anh cũng biết gia đình chị họ em định cư ở nước Mỹ nên em mới qua đó giải sầu. Thê nên mớigặp mặt hắn trong một buổi tiệc. Hắn có xin số điện thoại của em, nhưng tụi em thật sự, thật sự không có quan hệ gì. Chỉ ăn cùng một bữa cơm, không, là ăn hai bữa cơm mà thôi!"
Người giống như cô, lớn lên xinh đẹp, thời học sinh nhận thư tình và hoa nhận đến mỏi tay, lời tỏ tình cũng nghe nhiều không đếm xuể. Có mấy người đàn ông độc thân chất lượng tốt theo đuổi cũng không có gì lạ đi? Mà trong lúc cô chưa nói chuyện yêu đương với ai, cảm thấy một người nào đó không tồi, nghĩ muốn tiếp xúc nói chuyện vài lần cũng không tính là tội ác tày trời chứ?
Phó Lễ Hành lẳng lặng mà nhìn cô, ánh mắt kia rất bình tĩnh.
Đồng Vũ Vụ cho rằng hắn tức giận liền vội vàng đi qua lôi kéo hắn tay, "Tụi em thật sự chỉ ăn hai bữa cơm."
Phó Lễ Hành liếc cô, "Em còn muốn ăn thêm vài bữa nữa sao?"
"......" Đây là ghen đó hả?
Đồng Vũ Vụ thấy hắn không có tức giận, còn bằng lòng hỏi lại cô liền chứng tỏ trong lòng hắn không quá bận tâm, bấy giờ cô mới thở phào nhẹ nhõm, "Vạn Lâm Gia không phải là loại người không hiểu lễ nghĩa. Hắn rất thân sĩ. Nhưng mà người thân sĩ nhất trên đời này mà ông xã của em!"
Phó Lễ Hành nghe xong lời này thì sắc mặt mới thả lỏng một ít.
"Hắn không có nói chuyện gì kỳ lạ với em. Hai bữa cơm kia cùng lắm cũng chỉ có thể tính là liên hoan giữa đồng hương với nhau."
Vì để có thể rũ bỏ trách nhiệm, một phu nhân nhà giàu như cô ngay cả từ "đồng hương" cũng dùng đến thì có thể thấy được cô có bao nhiêu gian nan.
Nếu không phải thời điểm ăn cơm chỉ có cô và Vạn Lâm Gia thì cô hận không thể dùng từ "hội đồng hương" để hình dung hai bữa cơm kia.
"Đồng hương?" Vẻ mặt Phó Lễ Hành kỳ quái, từ này cũng thật xa lạ, "Nếu chỉ như vậy, vừa rồi sao em không nói thẳng, còn ra vẻ rất chột dạ?"
Đồng Vũ Vụ muốn hô to oan uổng, cô so với Đậu Nga còn oan hơn, "Chẳng phải em sợ anh ẽ tức giận à, dù sao em và Vạn Lâm Gia cũng từng ăn qua hai bữa cơm......"
"Anh rất hẹp hòi?" Phó Lễ Hành nhìn cô, "Cho dù em và hắn từng ở bên nhau thì anh cũng không có lý do để tức giận."
Trên lý thuyết thì là như vậy, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy có gì đó khó chịu. Đương nhiên, cái này cô không cần biết.
"Không phải nha." Nghe hắn nói như vậy, Đồng Vũ Vụ liền an tâm rất nhiều, "Chỉ là rất nhiều đàn ông đều sẽ để ý chút chuyện trước hôn nhân của bà xã. Em chỉ là cảm thấy nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện. Anh không tức giận là tốt rồi, còn em cực kỳ căng thằng luôn, tim đập loạn xạ cả lên."
Nói xong liền kéo tay hắn qua vỗ trên ngực mình, "Anh xem, có phải tim em đập rất nhanh hay không? Em sợ chết khiếp đi được."
Phó Lễ Hành lý trí rút về tay, chẳng qua loại cảm giác mềm này giống như vẫn còn dừng lại trong tay hắn, "Không nói dối, không gạt người thì tim sẽ không đập nhanh. Làm người phải thành thật một chút."
Sau khi bị thầy Phó bổ sung cho một lớp giáo dục tư tưởng, Đồng Vũ Vụ cảm thấy nếu vấn đề cứ quay chung quanh Vạn Lâm Gia thì quá ảnh hưởng đến tâm trạng. Nhưng mà điều làm cô cảm thấy ngoài ý muốn chính là bộ dáng như gió thoảng mây bay này của hắn, hình như hắn thật sự không để tâm.
Quả nhiên đàn ông lớn tuổi một chút thì sẽ trưởng thành hơn nhiều. Năm nay Phó Lễ Hành đã 31, làm sao mấy thanh niên hai mươi tóc xanh có thể so được.
Nhìn hắn xem, từ lúc cô bị vạch trần cho đến bây giờ, mày của hắn chưa từng nhăn dù chỉ một chút, giọng điệu cũng chẳng thay đổi. Đây chẳng lẽ chính là sự bao dung của những người đàn ông trưởng thành?
Phụ nữ vốn rất thích miên man suy nghĩ từ trong xương, họ có thể dễ dàng liên tưởng từ sự kiện này đến một sự kiện khác.
Cô đột nhiên nghĩ đến, mức độ tiếp thu của hắn cao như vậy, có phải bởi vì hắn đã trải qua nhiều, thấy nhiều nên cảm thấy không sao cả?
Bây giờ, tình sử tiền hôn nhân của cô bị hắn đào ra sạch sẽ, mà cô ngay cả hắn có mấy người yêu cũ cũng không biết ...... Đúng là gừng càng già càng cay.
"Đúng rồi, lão Phì thật sự ly hôn sao?" Đồng Vũ Vụ lại nhanh chóng dời đề tài.
Phó Lễ Hành nhìn chằm chằm cô trong chốc lát mới mở miệng nói: "Ừ, hai năm đã ly hôn."
"Nhưng hắn và vợ trước không phải thanh mai trúc mã sao? Tình cảm và quan hệ hẳn là rất tốt, thế nào lại ly hôn?"
"Việc riêng của người khác anh không tiện hỏi thăm cũng không tiện nhiều lời. Tóm lại là chuyện tình cảm xảy ra vấn đề, không phải lỗi của ai cả." Phó Lễ Hành bình tĩnh nói.
Đồng Vũ Vụ thở dài một hơi, "Vậy hai đứa con gai song sinh của hắn thì sao?"
"Đi theo lão Phì."
"Trẻ nhỏ thật đáng thương. Ly hôn đối với người lớn ảnh hưởng không lớn, trẻ em mới là những người chịu tổn thương nhất." Đồng Vũ Vụ than nhẹ. Lúc cô biết chuyện trong nguyên tác mình sẽ ly hôn với Phó Lễ Hành, cô đã từng nghĩ muốn mang thai để trốn tránh khả năng ly hôn. Bây giờ nghĩ lại thật đúng là ngốc, một khi trái tim đàn ông đã thay đổi, một đứa con có thể trói buộc được sao?
Thật đáng thương khi con cái trở thành sợi dây người mẹ dùng để buộc chân người cha.
Nếu như cô mang thai mà vẫn không thể tránh được cốt truyện của nguyên tác, vậy chẳng phải cô sẽ phải ly hôn lúc còn đang ở cữ sao? Càng thảm hại hơn.
Phó Lễ Hành lại một lần nữa cảm thấy, đời này hắn đừng mong hiểu rõ được mạch não suy nghĩ của phu nhân nhà hắn, "Tình cảm giữa hai người lớn không hợp mà phải miễn cưỡng ở bên nhau vì con cái, đối với con cái cũng là một áp lực rất lớn."
"Nói cũng phải. Vậy vợ trước của hắn không có yêu cầu gì sao? Tay không rời nhà?"
Phó Lễ Hành lắc đầu, "Làm sao sẽ. Phần lớn tài sản đều cho cô ta, bao gồm một nữa cổ phần ở câu lạc bộ cũng chia cho cô ta."
Đồng Vũ Vụ theo bản năng buột miệng thốt ra: "Tốt như vậy sao? Chẳng lẽ lão Phì nɠɵạı ŧìиɦ!"
Lời vừa ra khỏi miệng cô liền cảm thấy ảo não. Cô cảm giác bản thân mình đơn phương bị Phó Lễ Hành trong nguyên tác ảnh hưởng, thế mà lại cảm thấy đàn ông phân chia tài sản theo cách bình thường sau khi ly hôn là đàn ông tốt. Cứ tiếp tục như vậy, khi cốt truyện trong nguyên tác thật sự xảy ra, Phó Lễ Hành đại phát từ bi chia cho cô thêm mấy trăm vạn, cô sẽ mang ơn đội nghĩa lắm không? Chỉ nghĩ thôi cũng cảm thấy đáng sợ.
"Không có ai nɠɵạı ŧìиɦ." Phó Lễ Hành nghi hoặc xem cô, "Hử? Chuyện đó không phải hẳn là sao?" (TY: ý chỉ chuyện phân chia tài sản)
"Hẳn là? Em cũng cảm thấy như vậy."
Trong lòng Đồng Vũ Vụ lại cười ha hả, anh tốt nhất vẫn luôn nghĩ như vậy.
Nhưng mà nghĩ lại cũng đúng, hai vợ chồng người ta lại không ký hiệp nghị tiền hôn nhân*, sau khi ly hôn thì tài sản hẳn phải chia đôi. Cô đã ký hiệp nghị tiền hôn nhân, cho dù tài sản của hắn lên đến chục tỷ trăm tỷ, sau khi hai người ly hôn thì đống tài sản đó không liên quan gì với cô. Cho cô mấy trăm vạn cũng chỉ là tình cảm.
*hiệp nghị tiền hôn nhân: theo t hiểu thì 2vc trước khi lấy nhau nếu ký vào hiệp nghị tiền hôn nhân thì sau này ly hôn, linh hồn ai nấy giữ, của cải ai nấy xài, hoặc là chia theo như trong hiệp nghị. Còn không thì sau khi ly hôn, tài sản auto chia đều. Ai bt giải thích giúp t nhoa~
Hắn nói không sai. Phụ nữ chính là như vậy, hoặc là nói cô chính là như vậy. Rõ ràng nói đây là chuyện của người khác nhưng lại liên tưởng đến chính mình. Dù sao tâm tình hiện tại của cô đã rớt xuống cực điểm.
Phó Lễ Hành cảm thấy Đồng Vũ Vụ cười có chút lạ, mà cũng không hẳn là đang cười.
Bọn họ không phải đang nói tới chuyện của người khác sao?
Sao đột nhiên lại nở một nụ cười mỉa mai thế kia.
Rõ ràng một giây trước Đồng Vũ Vụ còn đang chột dạ, không biết là ai chọc trúng chỗ đau của cô làm cho cô đột nhiên trở nên cao quý lạnh lùng, đuổi Phó Lễ Hành ra khỏi phòng để quần áo, tự mình chuyên chú thu thập đống quần áo túi xách mới vừa mua.
Phó Lễ Hành mang theo ý nghĩ "phụ nữ thật là kỳ lạ" trở về phòng xử lý công việc.
Mỗi ngày của hắn đều không quá thanh nhàn. Sau khi về nhà còn phải tốn thêm một hai tiếng làm việc. Hôm nay khi hắn mở máy tính ra làm việc, không biết tại sao trong đầu tổng hội ở công sự thượng hao phí một hai cái giờ, hôm nay mở ra máy tính làm công khi, không hiểu sao những lời cô nói thỉnh thoảng lại lướt qua trong đầu hắn
Trên thực tế, hắn thực sự ngạc nhiên khi cô từng tiếp xúc với Vạn Lâm Gia.
Phó gia và Vạn gia là thế giao. Cho dù sau khi tốt nghiệp hắn và Vạn Lâm Gia ít tiếp xúc, quan hệ cũng không bằng trước, nhưng cũng có thể xem là bạn. Sau khi kết hôn hắn cũng từng mang theo cô gặp mặt Vạn Lâm Gia vài lần. Mỗi lần hai người bọn họ đều rất lễ phép xa cách, cho dù là hắn cũng không nhìn ra hai người bọn họ từng quen biết từ trước.
Có lẽ bọn họ đều có một quyển 《 Tu thân dưỡng tính của diễn viên》?
Nghĩ đến đây, Phó Lễ Hành dừng công việc trong tay. Hắn cầm lấy di động đặt ở một bên mày mò nửa ngày, rốt cuộc hiểu rõ phần lớn chức năng của WeChat.
Hắn luôn luôn thông minh chăm chỉ, đăng một bài lên WeChat——
【 Hương vị cũng được. 】
Hình minh hoạ là ảnh chụp lúc trước Đồng Vũ Vụ nhờ hắn chụp. Ảnh chụp cô từ phòng bếp đi ra, trong tay còn bưng một cái mâm, cô ngẩng đầu trên mặt tràn đầy tươi cười sáng sủa.
Lúc ấy hắn chụp cho cô vài tấm nhưng cô nhìn đều không hài lòng, còn nói hắn là trực nam chụp ảnh, toàn chọn góc chết để chụp.
Hắn lại cảm thấy ảnh chụp cô rất đẹp.
Đương nhiên này bài đăng này chỉ có Vạn Lâm Gia mới có thể thấy được.
Editor: Chỉ số ấu trĩ của anh nhà có xu hướng tăng dần đều và không có dấu hiệu đình chỉ...!
Hôm nay 2c, mai t đăng chương nữa nha!! Mấy bữa nay ko hiểu sao mà lười chảy thây luôn. Về tới nhà là lăn quay ra ngủ như heo... Chương sau mẹ chồng hụt tìm con dâu hụt tâm sự, chán gì đâu hông, lười edit lắm luôn ?