CHỒNG ĐỘC TÀI CỨ CƯỠNG HÔN TÔI

Chương 557: Bị em vợ bỏ mặc.

“Chỉ cần em nguyện ý, anh lúc nào cũng có thể mang em rời đi, đi đến thế giới chỉ thuộc về hai chúng ta.”
Cô đau đớn lắc đầu: “Em không thể đi, trừ phi mang cả con em cùng đi, nhưng em không thể giành quyền nuôi con từ tay Lục Kiến Nghi. Nếu như em đi rồi, anh ấy sẽ cưới Kiều An, người phụ nữ đó tâm cơ thâm sâu, nhất định sẽ hại chết con em.”
“Đứa con của Kiều An là con của Lục Kiến Nghi sao?”
“Em không biết, có thể phải, cũng có thể không. Anh ấy nói đứa bé và anh ấy không liên quan, nhưng lại không chịu làm giám định. Những chuyện như thế này, đàn ông đều sẽ không chủ động thừa nhận đúng không?”
Trên trán Nhân Thiên gân xanh nổi cuồn cuộn: “Không chịu làm giám định, chứng tỏ anh ta chột dạ.”
Cô khóc nức nở: “Em đang nghĩ, rất có thể chính anh ấy cũng không thể chắc chắn, đứa bé có phải con của anh ấy không, cho nên mới từ chối làm giám định.”
“Cũng có thể có khả năng này.” Nhân Thiên gật gật đầu: “Mặc kệ nói như thế nào, anh ta cũng đã làm ra chuyện như phản bội em, căn bản không biết trân trọng em.”
Anh căm phẫn không thôi.
Cô như viên ngọc quý trong lòng bàn tay anh, anh muốn dùng cả đời để che chở cho người phụ nữ này.
Anh ta tuyệt đối sẽ không cho phép bất cứ ai tổn thương cô, đặc biệt là Lục Kiến Nghi.
“Hiền Phương, chỉ cần em muốn rời đi, anh nhất định sẽ thay em nghĩ cách, để em được mang đứa bé đi. Lục Kiến Nghi đừng mong dùng đứa bé để ép buộc em.”
Cô hít hít mũi: “Kiếp trước em chắc đã phá hủy cả dải ngân hà, cho nên kiếp này thượng đế mới trừng phạt em như thế. Mỗi một lần em cảm thấy bản thân sắp được hạnh phúc, liền sẽ bị một thứ lực lượng hắc ám nào đó ném em vào vực sâu vạn trượng. Hạnh phúc rõ ràng gần ngay trong gang tấc, nhưng mà không làm sao có thể nắm được, chỉ có thể trơ mắt nhìn nó biến mất.
“Cô ngốc, không cần nói bậy, em nhất định sẽ hạnh phúc, anh sẽ để em trở thành người hạnh phúc nhất trên thế giới này.” Nhân Thiên đau lòng vô cùng, lục phủ ngũ tạng như thắt lại.
Cô lắc đầu, hai mắt đẫm lệ: “Nhưng mà anh đã không còn ở đây nữa, em nhất định là đang nằm mơ, đến khi em tỉnh rồi, anh liền biến mất không còn nữa.”
Anh ta nhẹ nhàng vuốt ve đầu của cô, thanh âm ôn nhu: “Sẽ không đâu, anh sẽ luôn ở đây, chỉ cần lúc em cần, anh sẽ xuất hiện bên cạnh em.”
Lúc anh ta đang nói, cửa mở ra.
Hoa Phi trở về rồi.
Nhìn thấy bọn họ liền vô cùng kinh ngạc: “Anh Nhân Thiên, chị, sao hai người lại ở đây?”
Tần Nhân Thiên buông Hoa Hiền Phương ra, để cô nằm trở lại trên sô pha.
Tâm trạng chị em không tốt lắm, uống say rồi, may mà có anh đến, nếu không thì không biết cô ấy sẽ xảy ra chuyện gì nữa.”
Hoa Phi thở dài.
Không cần đoán cũng biết là cãi nhau với anh rể.
Chuyện của Kiều An ầm ĩ thành như vậy, tâm trạng của chị ấy có thể tốt mới lạ.
Tần Nhân Thiên đang muốn đứng lên, Hoa Hiền Phương liền vươn tay ra, túm lấy góc áo của anh ta: “Đừng đi, anh từng nói sẽ không biến mất mà.”
“Anh không đi, mang em lên phòng nằm, thoải mái hơn trên sô pha.” Tần Nhân Thiên nói xong, bế cô lên và đi lên lầu. Hoa Phi đi theo phía sau.
Dạ dày Hoa Hiền Phương có chút khó chịu, như muốn lộn ngược cả lên, còn chưa đợi Tần Nhân Thiên đi vào phòng, cô liền nôn hết ra.
Rượu trong dạ dày toàn bộ đều nôn hết trên người Tần Nhân Thiên.
Hoa Phi hít vào một hơi, biết ngay là sẽ có chuyện như thế này xảy ra.
“Em đi lấy khăn mặt và quần áo cho anh thay.” Nói xong liền chạy về phòng mình.
Sau khi Tần Nhân Thiên mang Hoa Hiền Phương đặt trên giường, anh ta cởi quần áo.
Lúc Hoa Phi đi vào, ánh mắt dừng trên lưng của anh ta.
Hoa Phi ngây người ra trong giây lát, có một vẻ khiếp sợ không thể hình dung hiện lên trong mắt.
“Đưa khăn cho anh”Tần Nhân Thiên nói.
“Ồ.” Hoa Phi nuốt nước miếng xuống, hồi phục lại tinh thần, đưa khăn mặt cho anh ta.
Tần Nhân Thiên lau lau miệng cho Hoa Hiền Phương, và những vết bẩn trên quần áo của cô.
“Quần áo của Hiền Phương cũng bẩn rồi, em thay cho cô ấy một chút đi.”
“Được, anh đi tắm rửa một chút đi.” Hoa Phi gật gật đầu.
Tần Nhân Thiên đi ra ngoài.
Hoa Phi nhìn bóng lưng của anh ta, lại một lần nữa rơi vào trầm tư.
Sau khi đã xử lý xong xuôi.
Hai người đi xuống lầu, tới phòng khách.
Hoa Phi lấy ra một chai nước trái cây đưa cho anh ta.
“Anh Nhân Thiên, có phải chị của em thường xuyên xem anh là anh Thời Thạch đúng không?”
Tần Nhân Thiên nhún vai: “Chỉ cần cô ấy có thể vui vẻ, xem anh là ai đều không sao cả.”
Hoa Phi nhìn anh ta không hề chớp mắt: “Nếu anh Thời Thạch vẫn còn sống, nhất định sẽ quay trở về tìm chị em, đúng không?”
Tần Nhân Thiên không trả lời, im lặng uống một ngụm nước trái cây rồi mới nói: “Em có từng nghe qua một câu nói, gọi là gặp lại không bằng hoài niệm không, có lẽ khi Thời Thạch sống trong lòng chị em mới là phương thức tồn tại tốt nhất.”
Một sự nặng nề không thể tả hiện lên trong mắt Hoa Phi: “Chị em là bởi vì em mới đồng ý gả vào nhà họ Lục, nếu như không có vụ tai nạn xe đó, chị nhất định sẽ gả cho anh Thời Thạch. Thật ra, anh rể đối với chị rất tốt, chỉ là luôn thích làm ra những chuyện tai tiếng với người cũ, em cũng không biết đó là thật hay giả, anh ta trước nay không giải thích, luôn để chị em đoán tới đoán lui, hai người không xảy ra mâu thuẫn mới là lạ.”
“Lần này không phải là mâu thuân thông thường, nếu con của Kiều An thật sự là của Lục Kiến Nghi, thì chuyện càng nghiêm trọng rồi.” Tần Nhân Thiên cắn răng nói.
Hoa Phi thở dài: “Chị của em thà không có còn hơn, nếu sự thật là như thế, chị nhất định sẽ không tha thứ cho anh rể, bọn họ nhất định sẽ ly hôn, chúng ta phải chuẩn bị tốt tâm lý.”
Trong mắt Tần Nhân Thiên tràn đầy vẻ mỉa mai: “Anh thật sự không ngờ Lục Kiến Nghi lại là con người như thế.”
Hoa Phi xoa xoa bàn tay: “Em cũng không dám tin, hy vọng chuyện này có thể phát triển theo hướng tốt đẹp hơn.”
Buổi chiều, Tần Nhân Thiên nhận được điện thoại của bố, sắp phải mở một cuộc họp, chỉ có thể giao Hoa Hiền Phương cho Hoa Phi chăm sóc.
Sau khi anh ta đi không lâu, Lục Kiến Nghi liền đến.
Anh hỏi Hoa Phi: “Chị của em có phải ở đây không?”
“Có, chỉ là uống say rồi: “Hoa Phi chỉ chỉ lên lầu.
Lúc Lục Kiến Nghi đẩy cửa bước vào, Hoa Hiền Phương mơ mơ hồ hồ từ trên giường bước xuống, lảo đảo đi tìm nước uống.
“Nước, nước đâu rồi?”
Lục Kiến Nghi đỡ lấy cô, rót cho cô ly nước.
Cô uống một ngụm nước, dường như đã tỉnh táo hơn một chút, nhìn thấy gương mặt khôi ngô quen thuộc ấy, cô dùng hết sức lực, hung hăng đẩy anh ra.
“Lục Kiến Nghi, sao lại là cái tên đáng ghét nhà anh, tôi không muốn nhìn thấy mặt anh, đi ra! Thời Thạch, Thời Thạch của tôi đâu?”
Từng lời nói của cô giống như viên đạn, tàn nhẫn đâm xuyên qua trái tim anh, ngũ quan anh tuấn của anh méo mó, cả người anh trở nên cứng đờ, một hồi lâu không hề nhúc nhích một chút nào.
Âm thanh của Hoa Phi từ đằng sai truyền đến: “Con người chính là như thế, mất đi rồi mới biết trân quý, khi có được thì lại không để tâm.”
Hoa Phi không chút che giấu sự bất mãn cũng trách cứ trong lòng.

Bình luận

Truyện đang đọc