CHỒNG ĐỘC TÀI CỨ CƯỠNG HÔN TÔI

Chương 86: Không bao giờ quay trở lại..

Đây đều là ý kiến của Hoa Mộng Lan, Cô ở Long Minh, cô ta ở Dương Hà, cô ta muốn gây rối ở cả hai nơi, muốn gây áp lực với cô.
Hoa Hiền Phương cực kỳ tức giận.
Lúc trước chuyện nhà chính của dòng họ, nhà bọn họ cũng là đến gây rắc rối như vậy, tính tình cha mẹ cô vốn hiền lành cho nên liền nhường lại nhà chính của dòng họ cho bọn họ.
Chuyện sính lễ năm đó của cô bọn họ cũng đến làm loạn
Hiện giờ lại muốn gây áp lực với bố mẹ của cô để hai người đón cô trở về cho con gái họ thay thế vị trí này, thật sự nhường bọn họ một tấc lại muốn lấn thêm một thước, tham lam vô độ!
Cô nhớ có một câu nói thế này: “Con thỏ nóng nảy cũng sẽ cắn người”
Cúp điện thoại, cô liền đi vào phòng: “Lục Kiến Nghi, tôi muốn về Giang Thành một chuyến.”
“Có chuyện gì vậy?” Lục Kiến Nghi nhíu mày.
“Nhà bác cả mỗi ngày đều ở nhà chúng tôi ầm ĩ, còn chạy đến chỗ làm của ba mẹ tôi ầm ĩ, khiến cho hai người họ không cách nào đi làm. Tính cách của họ là trung thực, không thích đấu tranh, luôn luôn chịu đựng. Nếu tôi không trở về, bọn họ sẽ bị nhà bác cả ăn hiếp đến như thế nào.”
“Thật là vô dụng, ngu ngốc, một chút chuyện nhỏ cũng phải tự mình chạy về nhà mẹ đẻ.” Anh gõ đầu cô.
“Anh đã từng nghe nói qua chưa nhỉ?” Tú Tài cãi nhau cùng binh lính, thì làm sao có thể nói lý với họ. Bác gái tôi không đọc được mấy chữ, thích cãi cùn, lời nói thì ngang ngược, nếu không đạt được mục đích bác ấy sẽ một khóc, hai mếu, ba treo cổ. Ba mẹ tôi lại sợ nhất loại người này, nên mỗi lần đều thỏa hiệp. Nếu tôi không quay lại, họ có thể sẽ vì cãi nhau mà có bệnh”. Lúc này cô đang rất sốt ruột, chỉ hận không thể hiện tại liền bay trở về.
“Hai người họ thành thật như thế làm sao lại sinh ra một người con gái như cô chứ?” Khóe miệng của anh gợi lên một nụ cười mỉa mai.
“Đột biến gen.” Cô lẽ lưỡi, không nói nhiều với anh liền chạy đi thu dọn vali, bị anh dã man đoạt lại: “Ngoan ngoãn ngồi đây đợi cho tôi, không cho phép cô quay về.”,
“Lục Kiến Nghi, đây không phải chuyện bình thường, bác gái là một tên côn đồ, ba mẹ tôi thực sự không thể giải quyết được chuyện này. Lần trước, bởi vì chuyện nhà chính của dòng họ mà bố tôi bị bệnh”. Đôi mắt của cô đỏ lên, vội vàng khóc.
“Cô muốn đi, vĩnh viễn đừng trở về.” Vẻ mặt Lục Kiến Nghi cứng rắn vô cùng lạnh lùng, không có một tia đồng tình, không có nửa phần dao động.
Lục phủ ngũ tạng của cô giờ phút này đều đang quặn thắt lại, thiếu chút nữa đã quỳ xuống trước mặt anh nói: “Cầu xin anh, cầu xin anh có thể đồng ý lần này, bố mẹ tôi tốt xấu gì cũng là bố mẹ vợ của anh, anh không thể thấy chết mà không cứu.”
Hai tay anh vòng trước ngực, làm như mọi việc không liên quan đến mình, bộ dáng lười biếng nói: “Hiện tại là liền đi ngủ cho tôi.”
“Lục Kiến Nghi, anh chính là động vật máu lạnh!” Cô tức giận, giống như một con dê bị kích thích, dùng đầu và đập vào người anh điên cuồng.
Lục Kiến Nghi cứng rắn duỗi tay ra, dùng tốc độ nhanh nhất ôm lấy cô, nhẹ nhàng đẩy một cái, cô liền ngã xuống giường lớn, bốn chân hướng lên trời.
Cô không nhúc nhích: “Oa” một tiếng rồi bật khóc, giống như một đứa trẻ khóc khi không có đường để ăn.
Đây là lần đầu tiên cô làm ầm ĩ như vậy!
“Hiện giờ cô còn muốn giở trò sao?” Đáy mắt anh hiện lên một tia sáng sắc lạnh và chế giễu.
Không nghĩ tới, người phụ nữ ngu xuẩn lại còn có một chiêu này, tính cách cô đã trở nên phức tạp tới cỡ nào!
“Tôi thích làm loạn thì thế nào, đó là bố mẹ tôi, là người tôi yêu nhất, không phải người ngoài.” Cô khóc nức nở trong khi đang nói.
Anh không vội vàng đi tới mà từ trên cao nhìn xuống cô, giống như nhìn xuống một con sâu cười trong phim hoạt hình.
“Cô không phải là thích tiền nhất sao?”
“Tiền có thể so sánh với bố mẹ không?” Tình cảm là thứ đầu tiên, tiền xếp thứ hai” Cô ngồi dậy, nghiến răng nghiến lợi, phẫn nộ, mắt trợn trừng nhìn anh.
Ánh mắt ấy khiến Lục Kiến Nghi rùng mình, anh bỗng nhiên cúi người xuống, ánh đèn chiếu vào thân hình cao lớn của anh, in xuống giường một cái bóng to lớn mà sâu đậm, bao phủ toàn bộ người cô.
“Còn tình yêu thì sao?” Anh hỏi với một giọng điệu bất cần.
Cô bĩu môi, một lần nữa xếp hạng: “Tình thân đầu tiên, tình yêu thứ hai, tiền bạc thứ ba.”
Khóe miệng anh có một tia vòng cung rất nhỏ, không biết có phải hài lòng với đáp án của cô hay không.
Tuy rằng người phụ nữ này đang hoảng hốt và nói chuyện liên tục, nhưng tình cảm với cha mẹ hẳn là sẽ không có giả tạo.
“Nếu ngày mai bọn họ còn đến ầm ĩ, liền cho phép cô trở về.” Anh nói từng chữ từng chữ một cách chậm rãi.
Con ngươi ảm đạm của cô lập tức bị phát sáng, dùng sức lau mặt, đem tất cả nước mắt chùi đi.
Ngày hôm sau, trong giờ nghỉ trưa, cô vừa định gọi điện thoại cho cha mình, hỏi bác có đến gây rối không. Không ngờ bố cô đã gọi điện thoại trước, nói rằng bác đã bị cảnh sát bắt đi.
“Bố, hai người báo cảnh sát?”
“Không có , bà ấy dù tính tình không tốt nhưng chính là chị dâu trong nhà, bố mẹ làm sao có thể báo cảnh sát?” Ông Hoa nói.
“Bố mẹ nên sớm báo cảnh sát, đừng quá nhẫn nhịn nhà bác cả khiến chính mình bị bắt nạt. Người lương thiện quá sẽ bị ức hiếp, nhà bọn họ dựa vào cái gì mà luôn ức hiếp nhà chúng ta”. Hoa Hiền Phương tức giận nói.
“Hiền Phương à, không thể nói như vậy được đâu con, tự mình đi báo cảnh sát bắt người nhà mình, không tốt đâu con.” Ông Hoa nói.
“Hai người đối với bọn họ nhân đạo, nhưng nhà bọn họ có đối với chúng ta nhân đạo hay không? Tốt nhất là bọn họ vào tù ngồi vài ngày, xem sau này bọn họ còn dám gây chuyện hay không?” Hoa Hiền Phương phẫn nộ nói.
“Bây giờ không phải là bị bắt đi vài ngày. Bác trai cả đến tìm bố nói bọn họ muốn phán tội bác dâu, giam giữ ba tháng”. Ông Hoa nói.
“Không phải chứ, bà ấy bị nhốt lâu như vậy? Đi ra ngoài có phải sẽ không đến tìm nhà chúng ta nữa hay không?”Hoa Hiền Phương kinh hãi, không ngờ mọi chuyện lại nghiêm trọng như vậy.
“Đó còn không phải là chuyện nghiêm trọng nhất đâu, bác trai cả còn đến nhà cầu xin chúng ta, ông ấy nói nhà chúng ta cùng ông ấy đi đến đồn cảnh sát hòa giải, muốn bọn họ thả bác dâu ra. Nhưng đồn cảnh sát bên đó nói, bọn họ phải làm theo quy định, không phải muốn làm gì thì làm, phải bị giam giữ trong ba tháng. Ông Hoa nói.
“Có phải bác ấy làm cho bố mẹ bị thương nhưng hai người không nói cho con đúng không?” Trái tim Của Hoa Hiền Phương hiện giờ đang cảm thấy rất lo lắng.
“Cũng không phải chuyện lớn gì, chuyện lần này liên quan đến hạnh phúc của con, chúng ta sẽ không nhượng bộ. Mẹ con đã xảy ra chút xung đột với bác dâu, nhưng không bị thương”. Ông Hoa nhẹ nhàng nói.
“Vậy bác ấy bị nhốt là đáng đời”.  Cô nói trong giận dữ.
“Bác trai cả cũng đã xin lỗi chúng ta rồi.” Ông Hoa nói.
“Vậy cảnh sát người ta phải làm theo quy tắc, chuyện này nhà chúng ta cũng không có biện pháp bảo họ làm khác đi, thôi thì xem như đó là một bài học, để bác ấy về sau đừng có ngang ngược.” Hoa Hiền Phương nói.
Bố mẹ không có việc gì, bác cũng không ầm ĩ được nữa, cô liền yên tâm.
Chạng vạng trở về nhà họ Lục, cô thấy Lục Kiến Nghi đang ngồi trên sô pha, gần đây anh trở về nhà hình như nhiều hơn trước.
Không phải là lại cãi nhau với chị gái đấy chứ.
“Người phụ nữ ngu xuẩn, còn biết trở về sao?” Anh dùng một giọng điều thờ ơ mà hỏi cô.
Cô ngượng ngùng cười: “Vẫn là Ma Vương đại nhân anh minh, ngăn cản tôi làm ra một chuyện xúc động không lý trí. May mắn thay, tôi đã không trở lại, nếu không lãng phí tiền của hai cái vé tàu.”
Lục Kiến Nghi không nói gì, thật sự là một người phụ nữ lươn lẹo. Cái gì cũng nói được.
Cô ngồi xuống sô pha, đang muốn nói chuyện thì Lục Kiều Sam đi vào. Bên cạnh còn mang theo một người, là Hoa Mộng Lan.
Nước mắt của cô ta chảy dài, như thể cô vừa khóc.
Cô đoán chắc là vì chuyện của bác.
Đôi mắt đào hoa của Lục Kiến Nghi híp lại, xẹt qua một tia sáng cực kỳ lạnh lẽo nói: “Lục Kiều Sam, quy củ của nhà họ Lục chắc chị đã biết, không được tự tiện mang người ngoài vào cửa, hiện tại chị có còn nhớ không?”

Bình luận

Truyện đang đọc