CHỒNG ĐỘC TÀI CỨ CƯỠNG HÔN TÔI

Chương 801: Có thể dịu dàng hơn không.

“Chỉ là cùng chơi đùa với đám trẻ con mà thôi.” Hoa Hiền Phương hờn dỗi liếc thoáng qua anh.
“Anh không cần phải để ý đâu, em sẽ chăm sóc tốt cho bọn nhỏ.”
Lục Kiến Nghi đứng ngổn ngang trong gió, đây rõ ràng là tự khiến mình ngột ngạt.
“Rốt cuộc em đang suy nghĩ gì thế?”
“Không có gì đâu, em chỉ thích trẻ con mà thôi, cho dù là con của ai thì em đều cảm thấy đáng yêu.” Hoa Hiền Phương cười một tiếng, đôi mắt đẹp cong cong như trăng non.
Lục Kiến Nghi đưa tay ôm trán, có chút u buồn, người phụ nữ ngu ngốc này có tấm lòng như thánh mẫu vậy, lúc nào cũng nước tràn thành lụt.
Hứa Kiến Quân đến sau bữa cơm trưa.
“Ba ma vương, gần đây con bận chăm sóc cho ba, không có thời gian giúp mami để ý đến bố, bố lập tức xảy ra chuyện, thật đúng là khiến người ta cảm thấy rất ưu thương.”
Khoảng thời gian gần đây cậu bé và Lục Sênh Hạ dùng biệt danh để bí mật gia nhập một nhóm nhân vật nổi tiếng, đối với mấy lời tin đồn này đều có thể biết trước tiên.
Lục Kiến Nghi điên cuồng đổ mồ hôi.
Quả nhiên chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền nghìn dặm.
“Con không cần để ý đến mấy tin đồn vớ vẩn ở bên ngoài làm gì, mấy lời đồn đó đều là giả đấy.”
Hứa Kiến Quân khoanh tay trước ngực, trông cậu bé giống như một ông cụ non thở dài một tiếng.
“Khoảng thời gian gần đây thật đúng là có rất nhiều người phụ nữ đáng ghét, mỗi ngày con đều phải nhìn chằm chằm ba, tránh cho yêu nữ Lâm Tư Nhã kia lại nhân cơ hội làm gì đó.”
“Lâm Tư Nhã kia đang theo đuổi anh Hứa ư?” Lục Sênh Hạ nhướng mày hỏi.
“Không đúng ư? Cô ta suốt ngày lấy cớ hợp tác để đi theo ba như hình với bóng, thật đúng là đáng ghét.” Vẻ mặt của Hứa Kiến Quân tràn đầy bất mãn.
“Ba cháu chẳng thích cô ta chút nào hết.”
Hoa Hiền Phương xoa đầu cậu nhóc: “Ba ma vương của con tra ra được Lâm Tư Nhã, Mộ Dung Cẩm Lý và Đỗ Di Nhiên là bạn thời đại học, vì thế con phải giữ một khoảng cách nhất định với cô ta đấy nhé, không được một mình với cô ta.”
Hứa Kiến Quân hơi chấn động.
“Xem ra trực giác của con vẫn còn rất tốt, đúng là vật họp theo loài, ngưu tầm ngưu mã tầm mã, Mộ Dung Cẩm Lý và Đỗ Di Nhiên đều là người xấu, như vậy cô ta chắc chắn cũng là người xấu, lúc trở về còn phải nói bí mật này cho ba biết mới được, để ba nâng cao tinh thần cảnh giác với Lâm Tư Nhã, ngàn nghìn lần không thể giống như ba ma vương bị gài bẫy.”
Lục Kiến Nghi rất cạn lời, có một loại cảm giác nằm không cũng trúng đạn.
Hình tượng vĩ đại của anh trong lòng bọn nhóc lại một lần nữa bị vỡ vụn.
Tư Mã Ngọc Thanh ngồi bên cạnh bàn ăn trái cây, vừa ăn vừa dùng giọng nói mơ hồ không rõ của mình phát biểu ý kiến.
“Có phải bây giờ phụ nữ đều điên cuồng như thế không, chờ sau khi cháu lớn lên sẽ không bị một đám phụ nữ mê trai vây công như thế đấy chứ?”
Lục Sênh Hạ sặc nước miếng.
“Phụ nữ thích làm con giáp thứ mười ba như thế chỉ chiếm một số ít thôi, bọn họ thuộc về loại hình tâm lý có vấn đề.”
“Chắc hẳn là trong nội tâm bọn họ tương đối thiếu hụt tình cảm.” Hoa Hiền Phương mang theo chút đùa giỡn nói.
Ba bánh bao nhỏ ngủ một lúc buổi trưa thì thức dậy, Hoa Hiền Phương dẫn bọn nhóc đến trong sân chơi.
Lục Kiến Diệp và Lục Kiến Dao chạy đến trước mặt Lục Kiến Nghi, muốn được bố ôm.
Niên Niên không dám đi qua, cậu bé vẫn luôn cảm thấy sợ Lục Kiến Nghi, chỉ thân thiết với Hoa Hiền Phương.
Lục Kiến Nghi bế hai đứa nhóc lên, một ngồi bên chân trái, một ngồi bên chân phải.
“Ba không được để ý đến người xấu đâu nhé.” Lục Kiến Dao vươn cánh tay nhỏ ra ôm cổ của anh, vừa rồi nghe anh trai nhắc đến có người người xấu, nhất định là đến cướp ba của bọn họ.
Lục Kiến Nghi cưng chiều hôn lên gương mặt nhỏ nhắn hồng hào của cô nhóc.
“Cho đến tận bây giờ ba vẫn luôn không để ý đến người xấu.”
Lục Kiến Diệp siết chặt nắm đấm nhỏ của mình.
“Lớn lên con sẽ học võ để đánh người xấu.”
“Được, ba sẽ dạy võ cho con.” Lục Kiến Nghi mỉm cười xoa đầu con trai.
Lục Kiến Dao chớp mắt, dáng vẻ chững chạc đàng hoàng giống như người lớn.
“Kiến Dao muốn bảo vệ ba.”
Lục Kiến Nghi buồn cười, con gái chính là áo bông nhỏ tri kỉ của anh, nâng niu trong lòng bàn tay, làm sao cũng không cưng chiều đủ.
Hứa Kiến Quân và Tư Mã Ngọc Thanh mang mô hình người máy ra: “Kiến Dao, Kiến Diệp, chúng ta lắp ráp mô hình người máy đi.”
“Được ạ.” Hai bánh bao nhỏ từ trên đùi ba nhảy xuống dưới đất, chạy đến bên cạnh anh trai.
“Chúng ta phân công hợp tác, chú Ngọc Thanh sẽ lắp ráp phần đầu, cô út sẽ lắp ráp phần chân, hai nhóc sẽ phụ trách phần tay.” Hứa Kiến Quân nhanh chóng phân công cho mọi người, rất có tiềm năng làm người lãnh đạo.
Niên Niên cũng nghiêng ngả chạy đến, ngồi vào đệm nhìn mọi người chơi.
Lục Kiến Dao xoa đầu nhỏ của cậu nhóc.
“Em trai, em chỉ có thể nhìn thôi nhé, không được đụng vào đâu đấy.”
Hình như cậu nhóc nghe hiểu, cười ha hả gật đầu với chị.
Hoa Hiền Phương đưa cho cậu nhóc một kẹo, để cho cậu nhóc vừa ăn vừa xem, tránh cho không cẩn thận nuốt những linh kiện kia vào trong miệng, dù sao cậu nhóc rất có tiềm chất ăn hàng.
Hoa Hiền Phương ngồi xuống nghỉ ngơi trên ghế, vuốt ve vùng bụng dưới hơi nhô lên của mình, gió nhẹ thổi đến khiến cho cô cảm thấy rất thoải mái.
Lục Kiến Nghi ngồi xuống bên cạnh cô, đút cho cô một quả anh đào nhỏ.
“Bây giờ em là phụ nữ mang thai, phải chăm sóc tốt hơn cho bản thân và đứa nhỏ trong bụng, đừng quá quan tâm đến đứa nhỏ của người khác.”
Cô bĩu môi đáp.
“Niên Niên chỉ là một đứa nhỏ chưa hiểu chuyện thôi, anh không thể đối xử dịu dàng hơn với thằng bé ư? Anh không thấy thằng bé rất sợ anh à, nhìn thấy anh là trốn trong ngực em.”
Lục Kiến Nghi búng vào trán cô.
“Em đó, người phụ nữ ngốc này, em muốn để chồng mình làm ba của con nhà người khác à?”
“Ai bảo anh dung túng Kiều An trộm giống.” Hoa Hiền Phương lẩm bẩm một câu, giọng nói rất trầm thấp, giống như đang nói một mình, nhưng anh ở gần đó vẫn nghe thấy được.
Đột nhiên anh phát hiện ra một chuyện vô cùng đáng sợ, trong lòng người phụ nữ ngu ngốc này đã sớm nhận định đứa nhỏ của Kiều An là của anh.
“Cô bé ngốc này, tất cả con của anh đều do em sinh ra, không có ngoại lệ nào khác, rốt cuộc thì em muốn để cho anh nói bao nhiêu lần nữa, em mới không suy nghĩ lung tung.”
Hoa Hiền Phương làm một mặt quỷ.
“Ôi chao, không quan trọng đâu, chỉ cần đứa bé trong bụng Đỗ Di Nhiên kia không phải của anh là được.”
Lục Kiến Nghi điên cuồng đổ mồ hôi lạnh, anh rõ ràng là một tổng giám đốc ngây thơ lại luôn phải mang tiếng xấu oan một cách vô duyên vô cớ, thật đúng là bực bội.
Hoa Hiền Phương liếc thoáng qua anh, uống một ngụm nước trái cây, sau đó chậm rãi nói.
“Nghe cô nói, gần đây cô nhỏ Đỗ đang xem biệt thự, đoán chừng Đỗ Di Nhiên dự định ở chỗ này dưỡng thai sinh con.”
Trên gương mặt anh tuấn của Lục Kiến Nghi lóe lên sát khí.
“Người không tìm đường chết sẽ không phải chết.”
“Người ta thích làm thế, cho dù anh muốn cản cũng không cản được, ví dụ như Tư Mã Ngọc Như.” Hoa Hiền Phương trêu đùa một câu.
Lục Kiến Nghi giống như nghĩ đến điều gì. Anh trầm giọng nói.
“Hôm qua Kiều An đi tìm Đỗ Di Nhiên.”
“Cô ta cũng đến tìm em.” Hoa Hiền Phương hờ hững đáp.
“Người phụ nữ kia lại muốn làm gì?” Lục Kiến Nghi cau mày.
Hoa Hiền Phương nhún vai.
“Em không biết, trước mắt chúng ta cứ chờ thời cơ hành động, quan sát tình thế trước đã.”
Lục Kiến Nghi xoa đầu cô.
“Em nhớ phải cẩn thận một chút đấy, đừng quá khinh địch.”
Cô khẽ nhướng mày, bá đạo nói.
“Anh yên tâm đi, em đường đường là bà chủ nhà họ Lục, sao lại thua trong tay con giáp thứ mười ba chứ, tất cả mọi chuyện đều nằm trong lòng bàn tay em.”
Ánh mắt anh nhìn cô tràn đầy cưng chiều và dịu dàng, gần như muốn chảy nước.
“Thật đúng là vợ anh.”
Trầm mặc một lúc, Hoa Hiền Phương giống như nghĩ đến điều gì, cô nói.
“Đỗ Di Nhiên đến đây vài ngày nhưng đều chưa gặp được anh, chắc hẳn cô ta rất phiền muộn, cô ta sẽ nghĩ đủ cách để tiếp cận anh đấy.”

Bình luận

Truyện đang đọc