CHỒNG HỜ VỢ TẠM

Anh không lập tức trả lời tôi, điều đó khiến cho trái tim của tôi như thắt lại, coi như là anh không đồng ý.

Với tính cách của tôi thì khi gặp phải tình huống này tôi sẽ lựa chọn bỏ qua, nhưng vì khi đó tôi quá khao khát có thể liên lạc với anh cho nên vội vàng tranh thủ, bởi vì khẩn trương nên lời nói cũng có hơi lộn xộn.

“Anh... anh yên tâm, em sẽ không hay gọi điện thoại làm phiền anh đâu... hơn nữa cho dù có chuyện muốn tìm anh thì em cũng sẽ gửi tin nhắn trước... nếu anh không rảnh thì không cần quan tâm đến em... em... em...”

Tôi còn chưa dứt lời thì anh đã đọc một dãy số ra.

Tôi hơi sửng sốt một chút, sau đó anh lại nói: “Không phải là em muốn số điện thoại của tôi sao? Vậy sao không ghi lại?”

Tôi vui mừng quá đỗi, vội vàng cầm điện thoại lên để lưu lại.

“Em gọi lại cho tôi đi.” Anh nói.

Tôi nghe theo lời của anh.

Khi tôi thấy điện thoại của anh rung lên thì tôi biết được là số của tôi đã ở trong máy anh.

“Tên của em là gì?” Anh hỏi.

“Khương Kha.” Tôi trả lời. Tôi biết lúc này anh không hỏi về loại tên giống như Tiểu Như kia.

“Là chữ kha nào?”

“Là chữ kha có bộ vương và bộ khả.”

“Cái tên này của em cũng rất có văn hóa.” Ngón tay của anh di chuyển trên mà hình: “Tại sao em là lựa chọn công việc này?’

“Đây là việc làm thêm ngoài giờ.” Tôi nhanh chóng trả lời.

Anh ngẩng đầu lên, ánh mắt khi anh nhìn tôi mang theo một tia trách móc, giống như là cái công việc này của tôi đã làm bẩn bốn chữ “làm thêm ngoài giờ” vậy.

Quả nhiên, sau đó anh lại lên tiếng: “Nếu như em vừa học vừa làm thì một tháng chỉ cần một triệu đến một triệu rưỡi là đủ rồi.”

Tôi chỉ có thể thành thật trả lời: “Em rất ham hư vinh, nên muốn có rất nhiều, rất nhiều tiền.”

“Em muốn nhiều tiền như vậy để làm gì?” Anh hỏi lại.

“Để mặc quần áo đẹp, dùng mỹ phẩm đắt tiền, đi đến những nơi mà em chưa từng đến.” Tôi nói.

Anh quan sát quần áo của tôi: “Quần áo trên người em còn chưa đến ba trăm nghìn nữa?”

Tôi nhanh chóng tính qua rồi thành thật trả lời anh: “Hơn đó, vì còn có cả giày nữa.”

Khóe môi của anh khẽ giơ lên: “Còn mỹ phẩm dưỡng da thì sao? Em dùng của hãng nào?”

“Đại Bảo.” Tôi trả lời mà không cần phải suy nghĩ, nhưng nhanh chóng lại cảm thấy chưa đủ, bởi nó còn cách xa so với cái gọi là mỹ phẩm đắt tiền mà tôi nói cho nên vội vàng bổ sung thêm một câu: “Em định dùng xong sẽ chuyển sang dùng của hãng L‘oreal.”

Anh tuy muốn cười nhưng vẫn kìm nén lại: “Số tiền mà bình thường em kiếm được đều đi đến chỗ nào rồi?”

“Mua điện thoại di động.” Tôi đung đưa chiếc điện thoại Motorola mới nhất trên tay, lúc đó đấy là một khoản tiền lớn.

“Còn có cái gì nữa không?” Anh lại hỏi.

Tôi nghĩ tiếp, ngoại trừ ba bữa một ngày, quần áo rẻ tiền cùng với phí di chuyển thì tôi rất ít khi tiêu tiền, nên tôi thật thà nói: “Ngoại trừ tiền học phí thì em đều gửi tiết kiệm rồi.”

Anh cười cười: “Thần giữ của!” Sau đó anh dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Vào tuổi này của em thì không cần phải cố gắng tiết kiệm tiền. Dù sao thì em vẫn chưa tốt nghiệp đại học, đợi đến lúc có công việc mới tiết kiệm tiền cũng không muộn.”

“Không, phải có tiền tiết kiệm thì em mới cảm thấy an toàn.” Tôi nói.

“Gia đình của em đã từng xảy ra biến cố sao?” Đây là lần đầu tiên ông chủ Trác hỏi thăm về tình hình gia đình của tôi.

“Mẹ em bỏ đi theo một người đàn ông có tiền, bà ấy không quan tâm đến em, ba em vì bị đả kích nặng nề mà cũng không quan tâm đến em.” Tôi nói.

Từ sau khi rời khỏi quê hương thì tôi chưa từng kể câu chuyện này cho ai cả.

Anh im lặng một lúc rồi từ từ nói tiếp: “Tiểu Như, em có còn nhớ là tôi từng nói em không thích hợp để làm trong ngành này.”

Tôi gật đầu.

Tôi nhớ đến mấy hôm trước khi còn ở trong trường, tôi đã từng nghĩ về sau tôi chỉ phục vụ mình anh, chỉ cần mỗi tháng anh tìm tôi một lần là đủ tiền để sinh hoạt trong tháng đó rồi.

Chờ đến lúc tôi tốt nghiệp đại học thì sẽ nhờ anh tìm việc giúp tôi.

Tôi cũng không vội vã nói ra suy nghĩ của mình, tôi biết, người như anh sẽ không bao giờ nói ra những lời đó mà không có lý do, tôi có dự cảm, có mong ngóng, tôi đợi câu nói tiếp theo của anh...

Bình luận

Truyện đang đọc