CHỒNG HỜ VỢ TẠM

“May mà em vẫn còn là sinh viên! Lại truyền bá những lời mê tín.”

Chính nụ cười này của anh ấy đã xóa tan không ít màn sương trong lòng tôi: “Rõ ràng là anh nói trước, anh nói căn nhà lớn không thích hợp ít người, dương khí không đủ! Em đương nhiên sẽ nghĩ đến dương khí âm khí!”

“Nhà không vấn đề gì!” Anh ấy nhấn mạnh: “Nếu đã là để cho em ở, anh sao lại chọn căn nhà có vấn đề chứ?”

Tôi và anh ấy lại đi về phía phòng đơn lần nữa.

“Mỗi một tòa nhà, doanh nghiệp phát triển đều sẽ để lại vài hoặc hơn chục căn, chủ yếu để tặng người khác.” Ông chủ Trác nói: “Nếu đã tặng cho người khác, đương nhiên sẽ không xấu.”

“Anh vừa nói cho em về dương khí, cũng không có nói sai.” Anh ấy nói: “Chuyến đi này của chúng ta, ít nhiều cũng cần chú ý đến phong thủy. Phong thủy không phải là mê tín, mà là sự chung sống hòa hợp giữa con người và tự nhiên.”

“Tại sao nói một người không hợp sống ở căn nhà lớn? Bởi vì nếu người ít, trong căn nhà ở sẽ cảm thấy trống rỗng, cảm thấy cô độc. Lâu dần tính cách của người ta cũng sẽ xảy ra sự thay đổi, có khả năng sẽ càng cô độc, vận khí đương nhiên cũng sẽ giảm.” Anh ấy giải thích.

“Thì ra là vậy!” Tôi nhỏ giọng.

Anh ấy gật đầu.

Hai người cùng bước vào trong thang máy, rất nhanh chóng trong lúc đi vào căn nhà đó lần nữa, tôi liền dồn hết tâm trí xem sự đón ánh sáng, bố cục mà anh ấy nói.

Đây là tầng 19, thuộc tầng rất cao rồi, lấy ánh sáng quả thực rất tốt, phòng rất sáng sủa. Còn về bố cục, tôi một chút cũng nhìn không ra.

“Vì sao nói bố cục tốt vậy?” Tôi hỏi.

Anh ấy nói lưu loát rất nhiều, gì mà tang phong tụ khí, gì mà vị trí chính tài, gì mà tránh hung thần phòng ngoài rất tốt… Rất chuyên nghiệp, còn nói cho tôi vị trí nào nên đặt những gì.

Tôi dựa vào tường nhìn anh ấy, yên lặng cười. Khoảnh khắc này, hình tượng của anh ấy trong lòng tôi không phải là ông chủ to lớn nào, mà là một thầy phong thủy.

“Đang cười gì thế?” Gần như nói xong rồi, anh ấy hỏi.

“Em đang cười, nếu như anh mặc bộ đồ của đạo sĩ, trên tay cầm một cái la bàn, nhất định có thể kiếm được tiền.” Tôi nói.

“Đạo hạnh này của anh cũng chỉ có thể dám thu xấp xỉ ba triệu rưỡi.” Anh ấy đi đến trước mặt tôi, một tay chống lên tường cạnh tôi, một tay nâng cằm tôi lên, hôn xuống.

Nụ hôn nhẹ nhàng.

“Cũng chính là nói, những lời vừa nãy của anh chỉ đáng giá xấp xỉ ba triệu rưỡi?” Tôi hỏi.

Anh ấy “ừ”, sau câu nói “Miễn phí cho em” lại hôn xuống lần nữa.

Tôi chợt nghĩ đến ba căn nhà hôm nay xem đều là ông chủ Trác cầm chìa khóa đến, ngay cả một người môi giới bán nhà cũng không có.

“Vì sao anh có chìa khóa chỗ này?” Tôi hỏi.

“Xin.” Khoảng cách giữa những nụ hôn, anh trả lời.

“Thầy phong thủy chân chính sẽ lấy bao nhiêu?” Tôi lại hỏi.

“Nghiêm túc một chút, anh đang hôn em đó!” Anh ấy nói: “Xem nhà to hay nhỏ, thông thường là hơn ba tỷ rưỡi.”

“Thật sự là kiếm được đó!” Tôi xúc động: “Hay là em cũng đi học phong thủy?”

Anh ấy bỗng chốc liền cười, đôi môi rời khỏi môi của tôi, nhưng dùng lòng ngón tay cái vuốt ve khóe môi của tôi: “Có thể có chút tinh thần chuyên nghiệp hay không?”

“Chính là có tinh thần chuyên nghiệp mới cắt ngang được anh.” Tôi già mồm át lẽ phải: “Lỡ như anh hôn đến nỗi có cảm xúc, muốn “làm” thì biết làm thế nào?”

Ánh mắt của tôi chuyển động nhìn xung quanh một vòng: “Chỗ này ngay cả chỗ nằm cũng không có, cũng không có rèm cửa sổ. Hơn nữa, ngộ nhỡ phá hỏng phong thủy nơi đây thì làm thế nào?”

Anh ấy lại cười, ám muội lúc trước đã cắt đứt, anh ấy nói: “Đợi lắp đặt các thứ xong rồi nói.”

Tôi gật đầu.

“Vậy quyết định căn này chứ? Em thích phong cách gì?” Anh ấy dừng lại một chút: “Hoặc là, nhân dịp nghỉ hè này, em tự mình thiết kế, tự mình tham gia vào lắp đặt thiết bị.”

Ông chủ Trác lúc trước đã nói rồi, căn nhà này sẽ là của tôi.

Nếu đã là của tôi, đương nhiên tôi cũng muốn chính mình lắp đặt, chỉ là…

“Vấn đề tiền bạc, em không cần lo lắng.” Giọng nói của ông chủ Trác truyền đến: “Anh nếu đã nói tặng cho em căn nhà này, đương nhiên là cả lắp đặt thiết bị.”

Bình luận

Truyện đang đọc