CHỒNG HỜ VỢ TẠM

“Vậy thì… có chút đáng tiếc.” Mặc dù anh đang cười, nhưng tôi vẫn cảm thấy giọng nói của anh có chút lạnh nhạt: “Thế hẹn hôm khác vậy.”

“Không không! Em có thể từ chối bọn họ!” Tôi vội vàng thể hiện sự trung thành.

Nói nhảm, giữa ông chủ Trác và bạn cùng phòng có sự lựa chọn sao?

Không nói đến tình cảm chẳng thể nói rõ mà tôi dành cho ông chủ Trác, hiện giờ anh còn là cơm áo cha mẹ của tôi, học phí, sinh hoạt phí, còn cả công việc tốt sau này của tôi cũng đều phải dựa vào anh!

Còn bạn cùng phòng thì đơn giản hơn nhiều, cũng chỉ là người ở chung một phòng trong một thời gian ngắn ngủi mà thôi.

Trước kia bọn họ còn xem thường tôi nữa!

Nếu không phải tôi giỏi uy hiếp họ, ai biết được giờ tôi là tình cảnh gì!

Tôi không có bất kỳ lý do gì vì ăn một bữa cá đậu hũ cùng bọn họ mà khiến cho ông chủ Trác mất vui.

“Nếu đã hẹn rồi thì vui vẻ đi chơi đi! Ở trong trường có nhiều bạn một chút, em cũng sẽ vui hơn chút.” Anh nói, dáng vẻ rất trưởng bối.

“Không, em nhớ anh! Em muốn gọi điện cho anh từ lâu rồi.” Tôi vội vã bày tỏ.

“Vậy sao em không gọi?” Anh hỏi, giọng nói hòa hoãn hơn chút.

“Em… không dám.” Hai chữ phía sau nói rất nhỏ, mang theo chút tủi thân, nhưng tôi biết, anh nghe thấy được.

Tôi và anh nhanh chóng hẹn chỗ xong, sáu giờ tối, tại quảng trường thương mại cách trường chúng tôi năm sân ga, anh nói anh sẽ đậu xe ở bãi đậu xe ngoài trời chờ tôi.

Tôi nói được.

Xoay người về phòng ngủ, tôi trực tiếp nói với bạn cùng phòng chuyện buổi tối không tham gia tụ tập được.

Mọi người đầu tiên là tỏ vẻ tiếc nuối, sau đó liền lộ ra bản chất nhiều chuyện, từng người cướp lời hỏi tôi, có phải là hẹn bạn trai hay không?

Tôi do dự một chút giữa ông chú và bạn trai, nhanh chóng gật đầu đầy ngọt ngào, thầm chấp nhận cách nói “bạn trai” này.

Có thể lên giường bất cứ lúc nào đương nhiên là bạn trai rồi.

Trong nháy mắt đó, tôi phát hiện cách định vị bạn trai này đặc biệt có thể trấn an lòng tôi.

Không phải là bao nuôi mà là bạn trai, chỉ có điều người bạn trai này của tôi tương đối đặc biệt mà thôi, tuổi tác hơi lớn, thực lực kinh tế tương đối mạnh chút, ràng buộc trong nhà hơi nhiều một chút…

Những cô gái đại học thông thường cực kỳ khoan dung với người “hẹn hò với bạn trai”, cho nên bọn họ không trách gì tôi cả, ngược lại thúc giục tôi nhanh chóng trang điểm một chút.

Thành thật mà nói, tôi cũng không biết trang điểm gì.

Quần áo trong trường của tôi tất cả đều đơn giản là quần áo sinh viên trong quy củ, T-shirt, áo thun, quần jean, váy jean…

Trong trường tôi cũng không trang điểm, đừng nói là đánh phấn má hồng, ngay cả đơn giản nhất là kẻ mày, son môi cũng không có.

“Khương Kha, không phải cậu không biết trang điểm đấy chứ?” Phạm Huyên đang tô son chợt ngẩng đầu: “Hay là, tôi giúp cậu?”

“Đúng, Huyên Huyên trang điểm giỏi nhất, tuyệt đối sẽ biến cậu thành tuyệt thế đại mỹ nhân!” Trưởng phòng cười nhìn tôi.

“Không cần đâu!” Tôi từ chối, cảm giác ông chủ Trác cũng không thích dáng vẻ trang điểm của tôi lắm, còn nhớ lần thứ hai tôi ở bên anh, sau khi tắm và tháo trang sức ra, anh nói tôi đẹp.

“Gì mà không cần? Tốt xấu gì cậu cũng là đi hẹn hò đấy!” “Đúng vậy, trang điểm là tôn trọng người khác, lẽ nào cậu không muốn tôn trọng bạn trai cậu?” “Cậu thấy ai đi hẹn hò mà không trang điểm?” “Hãy tưởng tượng bộ dạng kinh diễm của bạn trai cậu khi thấy cậu trang điểm đi!”…

Bọn họ không chỉ cô một câu tôi một câu, còn trực tiếp kéo tôi ra ban công, ấn xuống cái ghế, dáng vẻ kẻ mạnh ép kẻ yếu trang điểm cho tôi.

Trong lòng tôi ít nhiều có vài phần xuôi xuôi, đương nhiên cũng muốn xuất hiện trước mặt ông chủ Trác với dáng vẻ đẹp nhất.

Phạm Huyên đầu tiên là đánh một lớp phấn mỏng cho tôi, sau đó liền bắt đầu vẽ mày, đánh mắt…

“Rất nhiều người cho rằng trang điểm quan trọng nhất là mắt, thực ra sai rồi, trang điểm quan trọng nhất chính là lông mày, lông mày quyết định thần thái của một người…”

“Đánh mắt cho cậu kiểu khói nhạt, xu hướng năm nay là kiểu khói này đấy, tôi đã học rất lâu…”

“Má hồng và son môi đều dùng phấn hồng…”

Phạm Huyên vừa vẽ vừa giảng giải, những cô gái khác trong phòng đứng bên cạnh, nghe rất nghiêm túc, học rất nghiêm chỉnh.

Tôi cầm trên tay một cái gương, tâm tư lại nhìn xa xăm.

Tôi nghĩ đến chiếc váy nhỏ màu đen lần trước anh đưa tôi, mặc vào giống như mỹ nhân ngư kia.

Nhớ tới bàn tay anh tới lui từng tấc tuần tra trên chân tôi, lại gạt đi nội y của tôi, nói là không thoải mái thì đừng mặc.

Nhớ tới lần trước anh đeo kính, dáng vẻ mặt người dạ thú, tôi thì quấn khăn tắm, dang chân trên người anh, anh dùng một ngón tay đưa tôi đến đỉnh cao của sự sung sướng, đó là lần đầu tiên tôi hiểu thế nào gọi là đầu óc trống rỗng…

“Khương Kha, cậu nhìn xem có đẹp không? Có chỗ nào cần sửa không?”

Tôi lấy lại tinh thần nhìn mình trong gương, đầu tiên là nhìn mặt mày, sau đó là nhìn môi.

Chân mày chỉ cong lên so với lông mày trước đó của tôi, không khác nhiều, lông mi phủ mascara trông cong và dài hơn, màu mắt là phấn nhạt, hòa quyện với đôi má hồng và đôi môi hồng tươi sáng.

Tôi chợt nhớ tới một câu thơ: mặt người đỏ như cánh hoa đào…

“Đẹp.” Tôi vừa nói lại vừa lấy ra miếng bông gòn bên cạnh, lau màu mắt nhạt đi mấy phần.

Ngay sau đó tôi đang định xóa đi màu sáng trên đôi môi, liền thấy Phạm Huyên cực nhanh cản tôi: “Đừng lau, con trai thích loại này, cam đoan hắn thấy cậu là muốn hôn cậu một cái!”

Bình luận

Truyện đang đọc