CHỒNG NGỐC! EM THƯƠNG


Ông nội Quân nhìn qua kính chiếu hậu quan sát hại người.
Quân Duệ cúi đầu xuống im lặng thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn sang Lạc Linh Đan.
Ngược lại, Lạc Linh Đan lại nhìn ra cửa sổ có vẻ trầm tư.
"Khụ! Khụ!" Ông nội Quân ho khẽ để phá vỡ sự im lặng này.
Thấy hai người vẫn không ai phản ứng ông quay sang Hứa Châu.
"Cậu cảm thấy gì lạ không?"
"Tôi cũng thấy vậy." Hứa Châu cười cười.

Có vẻ Quân thiếu nay rất ngoan ngoãn.
"Linh Đan! Sau này phiền cháu chăm sóc Tiểu Duệ.

Hai hôm nữa, ông phải ra nước ngoài giải quyết một số việc của Tiểu Duệ." Ông nội Quân thăm dò xem cô phản ứng thế nào.
"Vâng cháu sẽ chăm sóc cho anh ấy.

Ông cứ yên tâm." Lạc Linh Đan quay sang.
Ông nội Quân muốn nói lại thôi.

Lạc Linh Đan này như không quan tâm lắm về việc khối tài sản khổng lồ của Quân Duệ.

Từ lúc kí kết hợp đồng hôn nhân, hầu như cô không có nghi nghi vấn hay hỏi thêm gì.
"Vợ! Đừng giận nữa mà." Quân Duệ tủi thân níu gốc áo cô.
Lạc Linh Đan phì cười, xoa xoa mái tóc đen mềm của anh.
"Không có giận mà."
"Sao từ lúc lên xe đến giờ vợ không nhìn chồng." Quân Duệ không vui.
"Hả?" Lạc Linh Đan ngẩn ra mới hiểu được lí do khẽ cười.
"..." Ông nội Quân.
"..." Hứa Châu.
"Không có, tôi đang suy nghĩ cuộc sống mới của chúng ta." Lạc Linh Đan.

"Cuộc sống mới...!Là sao?" Quân Duệ khó hiểu nhìn cô.
Lạc Linh Đan suy nghĩ không biết giải thích thế nào.

Một lúc cô mới nói tiếp.
"Lúc trước anh ở chỉ có một mình.

Giờ có tôi đến sống cùng anh không phải là cuộc sống mới sao."
"..." Quân Duệ trầm tư suy nghĩ một lúc lại lắc đầu.
"Anh không thích sao?" Lạc Linh Đan hơi khựng lại hỏi.
Quân Duệ lắc đầu.
"Có vợ về chơi với chồng thì rất vui không phải sao."
"Được! Không suy nghĩ nữa." Lạc Linh Đan cười.
Hoá ra trong suy nghĩ của anh rất đơn giản, chỉ cần có người chơi cùng là tốt rồi.

Lạc Linh Đan cảm thấy sống như anh vậy rất tốt.
"Cháu đấy, ông đi công tác ở nhà phải ngoan ngoãn biết chưa.

Không được nháo nữa." Ông nội Quân dặn dò.
"Cháu rất ngoan mà." Quân Duệ bĩu môi.
"Chú Hứa có đi cùng ông không?" Quân Duệ nhìn sang Hứa Châu.
"Vâng, tôi cũng sẽ đi cùng." Hứa Châu trả lời.
"Vui quá!" Quân Duệ.
"..." Ông nội Quân.

Cháu trai như vậy đó hả.
"..." Hứa Châu.
"Ông đi tận mấy ngày anh không buồn sao lại vui vẻ như vậy?" Lạc Linh Đan dở khóc dở cười nhìn anh.
"Có vợ chơi cùng rồi.

Ông với chú Hứa chán lắm.

Làm cái gì cũng không cho." Quân Duệ thành thật trả lời.
"Tôi còn khó tính hơn cả ông nội nữa đó." Lạc Linh Đan tỏ ra nghiêm túc.
"..." Quân Duệ.
Cả hai người phía trước phì cười.
***
Quân gia.
Xe bắt đầu dừng lại trước cổng lớn.

Quản gia vội vàng chạy đến.
"Chủ tịch! Thiếu gia, thiếu phu nhân."
Ông nội Quân gật đầu uy nghiêm bước vào trong.
Vừa nhìn thấy ông nội Quân cùng Quân Duệ bước vào bên cạnh là Lạc Linh Đan trong lòng Phùng Mỹ Chi càng ganh ghét.

Khi bà ta bước vào Quân gia đến một cái liếc mắt ông cũng không dành cho đứa con dâu này.

Trong lòng ông ta chỉ mãi mãi có mẹ của Quân Duệ là con dâu.
"Ba mới đến!"
Ông nội Quân cũng chỉ liếc mắt ngồi xuống ghế.
Bà ta nghiến răng nghiến lợi lại cố nặng ra nụ cười ngọt ngào đi về phía Lạc Linh Đan.
"Con dâu còn xinh đẹp hơn cả trong ảnh hèn gì..." Bà ta liếc mắt nhìn sang Quân Duệ.

Quân Duệ bĩu môi chắn trước Lạc Linh Đan.
"Vợ, bà ta rất xấu."
"..." Phùng Mỹ Chi.
Lạc Linh Đan kéo gốc áo anh ra hiệu im lặng.
Quân Duệ bĩu môi nhưng lại không có nói thêm gì.
"Chào ba! Chào mẹ!" Lạc Linh Đan lễ phép chào hai người.
Tuy cô không rành về Quân gia nhưng có thể nhìn ra Phùng Mỹ Chi này là cùng loại người tâm cơ như Lâm Tú Cẩm.
"Được rồi, hai đứa đến đây ngồi với ông." Ông nội Quân lên tiếng.
"Vợ, ngồi xuống đi.

Có mỏi chân không?" Quân Duệ kéo cô ngồi xuống.
"..." Phùng Mỹ Chi bị mọi người làm ngơ càng khó chấp nhận.

Trước đây, bà ta rất sợ Quân Duệ còn hiện tại chỉ là một tên ngốc vậy mà vẫn không xem bà ta ra gì.
"Được rồi đều là người một nhà." Quân Tiêu hoà hoãn lên tiếng.

Dù sao ông nội Quân đã đích thân đi đón đứa cháu dâu này cũng biết được là ông rất xem trọng.

"Tiểu Duệ từ nay đã có người chăm sóc vậy thì ông cũng yên tâm rồi.

Giao nó lại cho cháu." Ông nội Quân nắm lấy tay cô đặt vào tay anh.
"Cháu sẽ chăm sóc tốt cho anh ấy." Lạc Linh Đan chân thành nói.

Cô biết là ông nội Quân có hàm ý khi tuyên bố việc này trước mặt nhà họ Quân.
Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng của quản gia.
"Tống thiếu ngài mới về."
"Trong nhà có khách sao?" Quân Tống thờ ơ hỏi.

Anh ta về sớm hơn dự định.

Quân gia tài sản tiêu mãi cũng không hết cần gì phải cố gắng để cực khổ bản thân.

Tuy bên ngoài mang tiếng đi du học nhưng thật ra chỉ là đi chơi mà thôi.

Anh ta cũng không rời khỏi nước mà chủ yếu tụ tập với những thiếu gia con nhà hào môn để khoe khoan.


Phùng Mỹ Chi luôn bao che con trai mình mà Quân Tiêu lại chẳng hề hay biết.
Phùng Mỹ Chi vừa nghe con trai mình trở về có chút chột dạ ghé mắt nhìn sang phía ông nội Quân.
"Cũng rất đúng lúc trở về." Ông nội Quân lạnh nhạt nói.
"Ba, Tiểu Tống cũng là cháu ba mà." Phùng Mỹ Chi nhíu mày bất mãn.
"Quân gia ta chỉ có một cháu trai.

Từ lúc nào có thêm một người ta không biết." Ông nội Quân nhếch mép cười lạnh.
"Ba! Con đã xét nghiệm ADN đưa cho ba tại sao ba lại không công bằng như vậy." Quân Tiêu không nhịn được nữa lên tiếng.
Quân Duệ dụi dụi mắt tựa vào vai Lạc Linh Đan.
"Vợ ơi buồn ngủ quá."
"..." Lạc Linh Đan.

Mùi thuốc súng nồng nặc như vậy mà anh lại...
"Được rồi! Cháu đưa Tiểu Duệ đi ngủ.

Chắc cháu cũng mệt rồi." Ông nội Quân lên tiếng.
"Vâng!" Lạc Linh Đan gật đầu.
Dù sao cô cũng không muốn xen vào chuyện của người khác.

Lần này, cô chỉ muốn an an ổn ổn mà sống.
Quân Tống vừa bước vào chỉ loáng thoáng nhìn thấy bên cạnh Quân Duệ là một cô gái nhưng lại không thấy mặt.

Anh ta tò mò ai lại đồng ý gả cho một tên ngốc nên mới trở về xem.
"Ông nội! Ba mẹ!" Quân Tống thu hồi ánh mắt gật đầu chào hỏi.
"Ta có chuyện đi trước.

Không cần tiễn." Ông nội Quân đứng dậy bước qua người Quân Tống đến một ánh mắt cũng không nhìn sang.
"..." Quân Tống tay siết chặt lại thành nắm đấm..


Bình luận

Truyện đang đọc