CHỒNG SÓI


Thấy xung quanh có không ít trẻ con và đôi ba dân làng xa lạ, Thủy Thời vội vỗ vai Phù Ly, ý tứ là cho mình xuống.
Hai người bọn cậu đã vào đến thôn, nếu cứ để Phù Ly cõng mãi thì nổi bật quá, nhất là khi Phù Ly thuộc dạng người đặc biệt, rất có khả năng ngày mai sẽ xuất hiện hàng đống tin đồn truyền ra về anh ấy.

Cậu bèn bảo Phù Ly ngồi xuống, bản thân nhảy khỏi lưng hắn rồi ôm cái sọt chạy về nhà.
Để lên sườn núi, cậu phải đi qua nhà ông Trịnh.

Chị dâu cả đang dùng sàng lọc bột ngô ngoài cửa thấy Thủy Thời là tức thì chào hỏi: "Ấy Thủy ca nhi, mới sáng ra mà em đã ra ngoài rồi hả?"
Thủy Thời cẩn thận quay đầu liếc nhìn Phù Ly từ tốn bước lại gần mình từ ngã rẽ đằng sau, trả lời lảng tránh, "Vâng, em lên núi xem có gì lượm nhặt được ấy mà." Nói đoạn cậu lấy ra mấy quả trứng chim to sụ: "Chị cầm về luộc hoặc rán cho các bé ăn."
Chị dâu cả nào từng thấy loại trứng vừa to vừa lạ thế bao giờ, bình thường đến trứng gà còn hiếm được ăn nữa là.

Chị toan từ chối, chẳng qua nhìn mấy đứa trẻ c.hảy nước mũi đứng bên, chị xót các con nên cuối cùng vẫn ngại ngùng nhận lấy.
"Cái này...!ui, mình là người một nhà nên chị không khách sáo với em nhé, hôm qua chị..."
Chị dâu cả chưa nói hết câu đã sững lại.

Ngoái đầu nhìn theo ánh mắt chị, Thủy Thời thấy Phù Ly đã cắp Sói Con đến gần mình.

Hắn sải bước ngang qua cổng nhà ông Trịnh rồi đi thẳng lên sườn núi.
Đêm qua Thủy Thời đã cài then nên Phù Ly không vào bằng cổng chính, hắn đến trước bờ tường cao cỡ một người, ung dung nhảy một cú, bình thản vào sân.
Chị dâu cả trợn tròn đôi mắt hạnh, loáng cái đã không thấy Phù Ly đâu, chị lắp ba lắp bắp, "Cái...!cái...!cái cậu này là ai thế? Sao lại vào nhà em...!trông dữ quá..."
Thủy Thời đành giải thích Phù Ly là ân nhân trên núi của mình, nay anh ấy đã khỏi bệnh, sáng thấy mình lên núi, lo mình gặp nguy hiểm nên anh ấy mới đi theo.

Dứt lời cậu vội tạm biệt chị dâu, sợ càng nói càng lộ nhiều sơ hở, còn phải chóng chóng trở về xem xem Bé Ngựa Đen đã về đến nhà chưa nữa.
Thủy Thời đeo sọt rời đi, để lại người đàn bà vẫn đang tròn mắt cứng họng.

Tuy sợ thân hình dũng mãnh và khí thế mạnh mẽ của Phù Ly, nhưng đến khi người ta khuất bóng, chị lại ngồi ôm sàng mà cảm thán, chàng ta đúng thật là anh tuấn.

Trông oai thế mới ra dáng đàn ông chứ lị!
Chị ở nhà ông Trịnh nên thi thoảng cũng nghe ngóng được vài chuyện.


Xem ý cha mẹ chồng thì Thủy ca nhi sẽ không đính hôn với Đông Sinh, hình như là vì cậu ấy có tình cảm với cái chàng ân nhân đó.
Chị dâu cả nhìn bé ca nhi trầy trật lên núi, lại nghĩ đến người đàn ông to như quả đồi vừa rồi mà ngại đỏ cả mặt trước suy nghĩ, ui chà, với tầm vóc của cậu ta thì sao Thủy ca nhi chịu thấu!
Phải tới lúc đứa bé bên cạnh xin mẹ quả trứng của Thủy ca nhi, chị dâu cả mới hoàn hồn.

Phủi phui cái mồm mình chứ toàn nghĩ mấy chuyện bát nháo đâu đâu! Thế rồi chị lập tức dẫn con vào nhà cùng cất trứng.
Sau khi từ giã chị dâu cả và vật vã cõng sọt lên nhà, Thủy Thời vừa đẩy cổng đã đứng ngây người.

Đêm qua họ ra ngoài bằng đường sau núi nên cổng vẫn khóa trong.

Cậu toan gọi Phù Ly thì lại chợt nghĩ chưa chắc anh ấy đã biết mở đâu, thành ra phải lục tìm đồ nghề chuẩn bị cạy cửa.

Nhưng cậu mới ngẩng đầu, cánh cửa gỗ dày trước mắt phát ra tiếng "cọt kẹt" rồi bật mở.
Bên trong là Phù Ly với dáng hình cao lớn.

Dưới ánh mặt trời, cơ thể hắn trông uy phong hơn bao giờ hết với những đường cơ bắp và gân cốt cứng như sắt hiện lên rõ mồn một.

Quan trọng là tay hắn còn cầm hai khúc gỗ to đùng.
Thủy Thời nhìn kỹ hai khúc gỗ một hồi, chép miệng, thôi được rồi, sau này không cần cài then nữa.

Then gỗ chặn cửa bị bẻ làm đôi, hành động này người bình thường không kham nổi.
Bấy giờ Ngựa Con đang nằm ấm ức ở xó của một bãi quây trống rỗng.

Đêm qua nó không theo kịp tốc độ của Phù Ly nên đi được nửa đường thì bị Thủy Thời đuổi về.

Nó đã vốn u sầu thì chớ, nào ngờ đến cổng nhà nó mới sực nhớ ra, ngựa cũng không biết mở cửa! Ngựa không vào được nhà!
Thế là nó chỉ còn nước giậm chân, đợi hết cả đêm trong bãi rào đìu hiu và xơ xác thì mấy "người" kia mới trở về.

Thủy Thời thấy Ngựa Con chạy lại mới yên tâm.


Chẳng qua nhìn lớp sương kết dày trên hàng mi nó, cậu lấy làm áy náy, vội mang hoa quả trong sọt ra cho nó ăn.
Sĩ số đã đủ, đến giờ làm cơm.

Có cái sọt toàn "của quý" sau lưng, Thủy Thời nung nấu ý định trổ tài bếp núc.

Mỗi tội lúc mở nắp ang nước cậu mới phát hiện nước đã gần cạn hết, chỉ vừa đủ để sắc thuốc cho Phù Ly.
Thủy Thời thở dài đánh thượt, nhớ ra chuyện Đông Sinh đến gánh nước giúp rồi bị Phù Ly tóm cổ ghì xuống đất, dọa anh ấy khiếp vía một phen.

Cậu thấy mình làm liên lụy Đông Sinh rồi.
Cuối cùng cậu tìm thấy một đòn gánh cũ trong nhà và hai thùng nước thợ mộc Trịnh cho lần trước.

Xong xuôi cậu mở cửa, đi thẳng ra sông.
Trên đường gặp vài dân thôn cũng ra sông với cùng mục đích.

Họ thấy một ca nhi phải lo việc nặng thế này thì đều nháo nhào hỏi nhà cậu ở đâu, sao trời đông giá lạnh mà phải để ca nhi bé bỏng gánh nước.

Thủy Thời tươi cười xua tay, cậu tin mình là một người đàn ông có trách nhiệm!
Chẳng qua người-đàn-ông-có-trách-nhiệm không biết Phù Ly bám theo sau cậu suốt cả chặng đường.
Phù Ly quan sát kỹ lưỡng từng người hắn gặp trên đường.

Nhằm hiểu rõ hành động và ý đồ của họ, hắn thậm chí đã dùng đến cả những tính toán và sự chuyên chú hắn dùng khi săn thú.
Cuối cùng, ngay trước lúc Thủy Thời đến bờ sông, Phù Ly hạ quyết tâm, hắn cho rằng hắn có thể.
Thủy Thời vừa khom người múc nước thì chợt thấy một bàn tay nắm thùng nước của mình.

Bàn tay đặc biệt khiến người ta lập tức đoán được chủ nhân của nó là ai.

Thủy Thời kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn Phù Ly nghiêm túc cầm thùng nước.
"Ơ...!em định gánh nước về nấu cơm, anh..." Thủy Thời không dám nằng nặc ngăn hắn, cậu vẫn còn hơi ren rén trước Phù Ly.


Mà những người dân thôn khác đã hoàn toàn bị khí thế của Phù Ly áp chế, ai nấy đều kinh hồn bạt vía.

Tuy nhiên cũng chỉ có Thủy Thời mới hiểu rõ bản chất dũng mãnh và nhanh nhẹn của hắn.

Hắn là con thú hoang hung hãn nhất, là bá chủ không ai địch lại của Đông Sơn.
Phớt lờ Thủy Thời đứng chần chừ, Phù Ly tự ý xách thùng nước lên, đoạn khom lưng, uốn gối, động tác tiêu chuẩn hệt như những người dân khác, múc đầy nước đúng chuẩn, chỉ chờ nốt công đoạn gánh đòn là xong.

Học theo mọi người, hắn cẩn thận gài thùng nước vào móc sắt hai bên đòn gánh, sau đó cầm nó với hai tay sải rộng để giữ thăng bằng.
Mỗi tội hắn vừa đặt tay lên đòn, tiếng "rắc" đã vang lên, đòn gánh to, dày cứ thế gãy rạn...
Phù Ly ngẩn người, Thủy Thời thì không nhịn được cười.

Ban đầu cậu hơi hồi hộp, nay đôi mắt cong lên, cậu che miệng cười trong vui vẻ.

Mà cảnh tượng trước mắt cũng thật sự khá buồn cười, chúa sơn lâm bách chiến bách thắng miền rừng núi lại bị đòn gánh bình thường của loài người gây khó dễ.
Nhưng Thủy Thời thầm nghĩ, đòn gánh là đòn gánh bình thường thật, có điều cánh tay anh ấy nào giống người thường! Phù Ly mình đồng da sắt, sức mạnh đủ để làm rung chuyển núi rừng, cái đòn bằng tre sao chịu nổi sức ép từ đôi bàn tay anh cơ chứ.
"Không sao, là do nó không bền đó, mình xách thùng nước là được." Thủy Thời nhận lòng tốt của Phù Ly, đồng thời nói đỡ cho hắn.
Ai ngờ Phù Ly không chịu, hắn nheo mắt một cách nguy hiểm, mím môi, nhặt cả thùng nước lẫn đòn gánh rồi loáng cái đã đi khuất dạng.

Thủy Thời gãi gãi đầu, cuối cùng vẫn hớn hở chạy theo Phù Ly về phía ngôi nhà.
Tuy chuyến này công toi nhưng không biết vì sao mà Thủy Thời vô cùng phấn khích, trông y như con sẻ núi hóng hớt theo sau cười trộm ông hùm, đã vậy còn không biết tém lại mà cứ thích loi choi lên đằng trước.

Nó hoàn toàn quên mất việc con thú dữ có thể vồ lấy nó, bẻ gãy cánh nó, cắn toạc cái cơ thể bé nhỏ của nó bất cứ lúc nào.
Thủy Thời đang chạy dọc bờ sông lên sườn núi thì thấy lác đác vài người đàn ông đi từ thượng nguồn ra sông lấy nước, mà mặt mày ai nấy đều bàng hoàng, kinh ngạc.

Lấy làm khó hiểu, Thủy Thời nhìn lên trước, nụ cười lập tức cứng lại trên môi.
Phù Ly đứng ở thượng nguồn dòng sông, chỉ khoác một tấm da thú sơ sài, cánh tay tr.ần trụi.
Hắn từ bỏ số dụng cụ "vô dụng", quyết định vác thẳng cái ang vừa to vừa nặng, ném nó xuống thượng nguồn cho nó đựng đầy nước rồi nhẹ nhàng khuân nó lên vai.
Trước khi về, hắn còn quay đầu, dùng cặp mắt vàng kim liếc Thủy Thời đứng đằng xa và hất đầu ra hiệu cho cậu đi theo.
Thủy Thời không tiến lên là Phù Ly sẽ đứng nguyên xi chỗ cũ.

Vì hắn quá nổi bật, Thủy Thời đành phải ngại ngùng bám gót Phù Ly, mặc cho đối phương dẫn về.
Sau đó, trong thôn bắt đầu lan truyền rất nhiều lời đồn thổi liên quan đến cậu ca nhi con ông Lâm và người đàn ông anh tuấn có quan hệ thân thiết với cậu.


Cũng có người bảo hình như nhà chàng trai nọ nghèo lắm, không có cả quần áo để mặc cơ mà.
Vì vậy, cô Bảy dì Tám ở thôn lại đứng ngồi không yên.

Họ chưa gặp Phù Ly bao giờ, nhưng nghe nói ca nhi nhà anh Lâm trở lại nên muốn đi thăm, mà thấy bảo bé ca nhi ấy đến tuổi lập gia đình rồi.

Các bà các cô thầm nghĩ, tuy Thủy ca nhi mồ côi cha mẹ nhưng ngày xưa anh Lâm có tiếng nói lắm, đứa con duy nhất của anh dù có là ca nhi thì cũng không thể gả đại cho một anh chàng thô kệch không có quần áo mặc được!
Trong khi đó, trung tâm của lời đồn – Thủy Thời gần như không ra khỏi nhà.

Nguyên cớ là do một sáng đẹp trời tỉnh lại, cậu mơ màng thấy Phù Ly chăm chú nhìn cái sọt đựng toàn lông chó sói với ánh mắt nghi ngờ.
Chờ cho cậu tiến lên xem thử, ồ! Cừ quá, cái sọt toàn trứng chim sặc sỡ thế mà có thể ấp ra được ba chú chim non xám ngoét.

Bên cạnh chúng còn một quả trứng chốc chốc lại lung lay, ở trong là cái mỏ vàng nhòn nhọn không ngừng mổ lên lớp vỏ cứng rắn.

Mỗi lúc mệt, nó sẽ nghỉ ngơi dưỡng sức, sau đó tiếp tục công việc đục khoét của mình, cực kỳ cố chấp.
Thủy Thời không ngờ trải qua bao nhiêu giá lạnh và hỗn loạn vậy mà chúng vẫn nở được, thế nên cậu trân trọng mấy bé chim non vô cùng, ngày nào cũng mớm cho chúng bao nhiêu là đồ ăn thức uống.

Cậu mong được nhìn thấy cảnh bầy chim sải cánh bay lượn với bộ lông mượt mà sau khi chúng lớn.
Hơn nữa, nếu có thể giữ chúng lại thì chưa biết chừng cậu còn có nguồn trứng dùng thỏa thích nữa.
Bởi rằng gần đây Phù Ly cũng bắt đầu ăn trứng và đồ ăn chín, hắn dần bỏ cách thức ăn uống của thú hoang mà nỗ lực thay đổi theo "con người".
Hắn ngày càng giống một "con người".
Song cũng chỉ là "giống" mà thôi.

Khi Thủy Thời mơ màng tỉnh lại vào một đêm tăm tối, nương ánh trăng mịt mùng, cậu vô tình nhìn thấy sự giằng co mãnh liệt của Phù Ly dưới lớp vỏ bình tĩnh mấy ngày nay.
Hắn không thể tiêu hóa đồ ăn của người.

Nửa đêm, hắn sẽ nôn đến đỏ bừng cặp mắt.

Nhưng hôm sau hắn vẫn lại ngồi nghiêm chỉnh trước bàn, cùng Thủy Thời ăn những món canh và rau quen thuộc.
Hắn nỗ lực chứng minh, cũng nỗ lực che giấu.
________
Các bác đoán Thủy Thời sẽ trở lại núi với Phù Ly hay Phù Ly sẽ ở lại thôn cùng em ấy? Đoán thôi nha ai biết rồi thì đừng nói á.
Đợt này mình làm nhanh là vì muốn mau đến chương 40, sau đó sẽ trở về tốc độ bình thường..


Bình luận

Truyện đang đọc