CHÚ NAI CHẠY LOẠN



Tác giả: Tứ Vị
Edit: Ly_xciv
Muốn Du Nhược Thế trực tiếp mang Lục Lạc Cẩm đi đến trước mặt Hoắc Ngôn Hình vốn là chuyện không dễ dàng gì, nhưng nếu mang cậu tiến vào Hoắc thị, vậy thì đơn giản hơn rất nhiều.

Thời khóa biểu của lớp học làm bánh Tây Âu cũng không nặng nề, ngược lại tương đối linh hoạt.

Bởi vì mỗi tuần đều sẽ có đầu bếp chuyên nghiệp đến dạy bọn họ, cho nên phải thường xuyên thay đổi thời khoá biểu, tổng thể cũng nhẹ nhàng.

Lại nói Hoắc Chính Nam không ở nhà nửa tháng, tâm trạng Lục Lạc Cẩm rất tốt.

Người này hiện tại cách xa cậu vạn dặm, Lục Lạc Cẩm rốt cuộc cũng có thể thả lỏng, không cần phải nghĩ cách ứng phó gã nữa rồi.

Hôm Hoắc Chính Nam kéo rương hành lý rời đi, cậu còn muốn bày ra bộ dáng lưu luyến không muốn rời, nhưng Hoắc Chính Nam vừa đi, cậu liền vui vẻ nhảy nhót khắp phòng.

Trước kia Lục Lạc Cẩm dĩ nhiên sẽ không dám từ chối điện thoại của Hoắc Chính Nam, nhưng hiện tại Hoắc Chính Nam quản không được cậu, đừng nói dám không tiếp điện thoại, cậu còn có thể tắt nguồn điện thoại luôn nữa kìa.

Thậm chí cậu còn đặc biệt không có lương tâm mà nghĩ, nếu Hoắc Chính Nam mãi mãi không trở lại thì tốt rồi.

Kết thúc lớp học vào buổi sáng, Du Nhược Thế hẹn cậu ra ngoài ăn cơm trưa, Lục Lạc Cẩm cũng thật vui vẻ mà đáp ứng.

Sau đó Du Nhược Thế liền mang cậu đến công ty Hoắc thị.


Lục Lạc Cẩm không biết Du Nhược Thế muốn mang cậu đi đâu, nhưng sau khi đến nơi cậu có thể nhận ra trước mặt là một công ty vô cùng lớn, cậu hỏi: "......!Anh không phải nói đi ăn cơm sao?"
Du Nhược Thế tâm tình đang rất tốt, nói cho cậu biết: "Đúng vậy, đồ ăn ở đây rất ngon"
"......!Nhưng mà, chúng ta cũng có thể tùy tiện đi vào sao?"
"Có thể, công ty này rất đặc biệt, buổi trưa còn mở cửa cho người bên ngoài vào ăn, hơn nữa giá cả cũng rất hợp lý." Du Nhược Thế thuận miệng nói bậy, "Lúc trước tôi có tới đây ăn một lần, cơm trưa ở đây thật sự rất ngon, cậu nhất định sẽ thích."
Lục Lạc Cẩm lần đầu tiên mới đến một chỗ như vậy, có chút không thích ứng được, thật cẩn thận đi theo bên cạnh Du Nhược Thế.

Bởi vì Hoắc Chính Nam không có ở nhà, tâm tình của cậu hiện tại rất nhẹ nhàng, được làm những việc trước đây cậu không dám, cảm thấy rất hưng phấn.

Tính tình cậu chính là có chút trẻ con như vậy.

Du Nhược Thế bên cạnh cũng có thể nhìn ra được tâm trạng của cậu hôm nay thật sự không tồi.

Đương nhiên, tâm tình Du Nhược Thế hiện tại cũng rất tốt, bởi vì một khi Hoắc Ngôn Hình tiếp cận được với Lục Lạc Cẩm, đại diện cho nhiệm vụ của y đã hoàn thành được một nữa, khoảng cách đến điểm đích cũng không còn xa, 60 vạn sẽ rất nhanh có thể về tới tay y.

Tự đáy lòng y luôn hy vọng mọi chuyện có thể thuận lợi, Hoắc Ngôn Hình sớm ngày có thể rước được tiểu mỹ nhân về.

Du Nhược Thế hỏi: "Hai ngày nay tâm tình của cậu dường như rất tốt?"
Hiện tại Lục Lạc Cẩm đã chịu thoải mái trò chuyện với Du Nhược Thế, cậu gật gật đầu, nói: "......!Hai ngày nay không có người ở trong nhà."
Du Nhược Thế đương nhiên biết rõ "Người trong nhà" mà cậu nói chính là Hoắc Chính Nam, y có phần ngoài ý muốn, bởi vì y còn tưởng rằng Hoắc Ngôn Hình muốn cường đao đoạt ái cướp người của cháu trai hắn, lại không nghĩ tới trái tim của tiểu mỹ nhân vốn dĩ không đặt trên người Hoắc Chính Nam, Hoắc Chính Nam không ở nhà cậu lại cao hứng đến như vậy.

Du Nhược Thế đương nhiên hy vọng Hoắc Ngôn Hình đạt được nguyện vọng của hắn, tuy rằng những chuyện này về sau sẽ không còn quan hệ gì với y, nhưng y cũng coi như là người trung gian kết nối hai bọn họ, mà Hoắc Ngôn Hình còn đối với Lục Lạc Cẩm sinh ra loại ý niệm này, nếu cuối cùng Hoắc Ngôn Hình ngược lại không có được tiểu mỹ nhân, không biết chừng y sẽ bị giận chó đánh mèo.

Trước mắt nhìn thái độ Lục Lạc Cẩm đối với Hoắc Chính Nam, Du Nhược Thế liền an tâm rồi.

Đồ ăn ở công ty thật sự rất ngon.

Vốn dĩ được trợ lý Hoắc Ngôn Hình sắp xếp, bọn họ muốn ăn cái gì đều có thể tùy tiện lấy.

Lần đầu tiên Lục Lạc Cẩm mới được ăn cơm ở bên ngoài như vậy, đôi mắt cậu đều đã muốn nở hoa, không biết nên ăn cái gì.

Sau đó cậu lại chọn vài món, tất cả đều là thịt, còn cầm một ly nước ngọt có ga.

Bởi vì lúc nhỏ ăn uống không được thoải mái, có rất nhiều thứ cậu chỉ có thể nhìn lại không thể ăn, đại khái là oán niệm về chuyện hồi bé quá sâu, hiện tại cậu chỉ thích ăn thịt không thích ăn rau, thích ăn mềm không ăn cứng, thích vừa ăn cơm vừa uống nước ngọt.

Xung quanh bọn họ không có nhiều người, Lục Lạc Cẩm cũng không khẩn trương, ăn đến cảm thấy mỹ mãn.

Du Nhược Thế thấy Lục Lạc Cẩm có đồ ăn thì không đặt y ở trong mắt, liền lấy cớ nói mình đi toilet sau đó rời khỏi.

Lục Lạc Cẩm đương nhiên không có hoài nghi, hai má vì hàm chứa đồ ăn mà phình phình trông vô cùng đáng yêu, cậu gật gật đầu, một đôi mắt to chớp chớp phải nói là run động lòng người.

Du Nhược Thế mỗi lần đối diện với ánh mắt của Lục Lạc Cẩm đều cảm thấy bản thân giống như đang nhìn một tiểu tinh linh vô tội, bộ dáng cậu thật sự rất đẹp.

Y hy vọng đợi chút nữa Hoắc Ngôn Hình nhìn thấy Lục Lạc Cẩm còn giữ được chút liêm sỉ, đừng nhất thời xúc động mà đem người ta ăn tươi nuốt sống.

Sau khi Du Nhược Thế rời đi không lâu, liền có nhân viên đi tới bên người Lục Lạc Cẩm, nói nhà hàng tùy lúc sẽ có rút thăm trúng thưởng nhận bánh ngọt, trùng hợp lựa chọn cậu.


Loại lời nói này cũng chỉ có thể lừa được bé ngốc như Lục Lạc Cẩm, cậu nghe nói có bánh ngọt liền tin là thật, trong lòng còn nghĩ, công ty lớn như vậy đãi ngộ cũng thật tốt, sau khi ăn cơm xong còn có thể ăn bánh ngọt.

Thời điểm bị mang ra khỏi nhà ăn cậu không có hoài nghi, lúc đi vào thang máy cậu cũng không hề nghi ngờ, thẳng đến khi thang máy dừng lại ở tầng cao nhất, sau khi bước ra thang máy, Lục Lạc Cẩm mới hậu tri hậu giác mà thấy có chỗ nào đó không đúng: "......!Muốn rút thăm trúng thưởng phải đến chỗ này sao?"
Trợ lý một chữ cũng không nói, chỉ là cười với cậu: "Ngài đi theo tôi là được, một chút nữa sẽ đến."
Khoảng cách tới phòng Hoắc Ngôn Hình cũng chỉ còn vài bước, đằng trước là phòng bí thư, nhưng hiện tại là thời gian nghỉ trưa, mọi người đều không có ở đây.

Hoắc Ngôn Hình ở văn phòng chờ tiểu mỹ nhân được đưa đến trước mặt mình, khi nhìn thấy được bộ dáng ngây thơ của Lục Lạc Cẩm, tâm trạng hắn lập tức tốt lên.

Lục Lạc Cẩm có điểm phản ứng không kịp.

Khi cậu nhìn thấy Hoắc Ngôn Hình, cảm giác tim cậu giống như đập chậm đi một nhịp, chính xác là bị dọa.

Trợ lý sau khi hoàn thành nhiệm vụ liền biết thức thời mà lui xuống, Lục Lạc Cẩm đứng ở tại chỗ, nhất thời không biết nên phản ứng như thế nào cho đúng, cậu chỉ đến ăn cơm trưa, không biết như thế nào lại xuất hiện ở văn phòng Hoắc Ngôn Hình.

Thì ra đây là công ty của Hoắc Ngôn Hình sao?
Không biết có nên chào hỏi hắn hay không? Nhưng mà nên gọi hắn là cái gì đây?
Vừa rồi người kia trực tiếp đem cậu dẫn tới đây, chẳng lẽ là Hoắc Ngôn Hình muốn gặp cậu?
Hắn muốn làm gì cậu?
Trong lúc Lục Lạc Cẩm không biết chính mình nên phản ứng thế nào cho thỏa đáng, Hoắc Ngôn Hình đã mở miệng trước: "Có quấy rầy cậu ăn cơm trưa không?"
Không phải hắn chưa nghỉ tới nên dứt khoác mượn cơ hội này ăn với tiểu mỹ nhân một bữa cơm, nhưng Hoắc Ngôn Hình chính là sợ Lục Lạc Cẩm sẽ khẩn trương mất tự nhiên, cho nên vẫn luôn chờ đến khi cậu ăn xong mới gọi người dẫn cậu tới đây.

Hắn đương nhiên biết mình không có làm phiền Lục Lạc Cẩm, chỉ là hắn muốn cố ý bắt chuyện với cậu thôi.

Quả nhiên sau khi hắn vừa hỏi, Lục Lạc Cẩm lập tức đáp lại.

Cậu mở to đôi mắt vô tội, lắc đầu: "Không có......"
Hoắc Ngôn Hình thực sự rất thích bộ dáng ngây thơ ngoan ngoãn này của Lục Lạc Cẩm, vẫn rung động như ngày đầu tiên nhìn thấy cậu.

Chú nai con này đã là người của Hoắc Chính Nam, cũng bị Hoắc Chính Nam "Chơi hư", nhưng khi Hoắc Ngôn Hình nhìn vào đôi mắt Lục Lạc Cẩm, chỉ cảm thấy linh hồn của tiểu mỹ nhân như hoa như ngọc, vẫn trong sáng thuần khiết như cũ.

Những chuyện khác hắn không quan tâm, Hoắc Ngôn Hình căn bản không để trong bụng, hắn chỉ muốn có được tiểu mỹ nhân trước mặt này.

Người bị vấy bẩn bởi hương vị của người khác cũng không sao cả, thứ hắn muốn chính là linh hồn và tình yêu của cậu.

Một khắc kia khi tiểu mỹ nhân tiến vào phòng, hắn liền muốn đem người này khóa lại bên người mình, những nơi khác đều không cho đi.

Nhưng hiện tại, Hoắc Ngôn Hình còn phải nhẫn nhịn áp chế loại niệm tưởng đang kêu gào, bày ra bộ dáng gần gũi thân thiện, nói: "Tôi sợ nếu nói thẳng là muốn mang cậu đến đây sẽ làm cậu sợ, cho nên mới kêu trợ lý nói như vậy."
Con người lúc nào cũng nghiêm túc như bài Poker, giờ phút này khó có được lộ ra một chút ôn nhu: "Lại đây, ngồi bên này đi".

Trong khi Hoắc Ngôn Hình tự cho bản thân đang cười vô cùng ôn nhu đẹp trai thì ngược lại ở trong mắt Lục Lạc Cẩm giống như khủng bố, nhưng mà Hoắc Ngôn Hình muốn cậu đi qua, cậu cũng không dám không đi qua, chậm rãi đi đến trước mặt Hoắc Ngôn Hình, chọn một góc nhỏ ở trên sô pha ngồi xuống.

Kỳ thật Hoắc Ngôn Hình lớn lên rất đẹp, góc cạnh rõ ràng, mày kiếm mắt sáng.

Nhưng nét mặt thật sự có chút lạnh lùng, càng có khí chất của người thượng giả uy nghiêm, vì thế Lục Lạc Cẩm luôn cảm thấy trên người hắn toát lên vẻ "Người sống chớ lại gần".

Lục Lạc Cẩm đương nhiên sợ Hoắc Ngôn Hình, người này đến Hoắc Chính Nam cũng không dám đắc tội, nói thật đến nhìn cậu cũng không dám.


Nhưng trong lòng cậu lại cảm thấy Hoắc Ngôn Hình là người tốt, bởi vì lần trước là Hoắc Ngôn Hình giúp cậu, lúc sau lại bị Hoắc Chính Nam mang đi, một lời cảm ơn cậu cũng chưa kịp nói.

Hoắc Ngôn Hình khí thế quá bức người, hắn không hỏi chuyện, Lục Lạc Cẩm cũng không dám chủ động mở miệng.

Hoắc Ngôn Hình đã nhìn ra, biết rõ còn cố hỏi, muốn cho Lục Lạc Cẩm trước tiên buông xuống đề phòng với hắn: "Vì sao lại muốn đến đây ăn cơm trưa?"
"......!Là một người bạn mang tôi tới, anh ấy nói cơm trưa nơi này ăn ngon." Lục Lạc Cẩm không xác định được Hoắc Ngôn Hình đối với vấn đề này cảm thấy như thế nào, ban đầu trước khi cậu bước vào, cũng cảm thấy người bên ngoài tùy tiện đi vào như vậy không tốt lắm.

Hoắc Ngôn Hình không muốn làm cậu khẩn trương, cũng không ngượng miệng nói dối: "Nhà ăn ở công ty sẽ mở cửa cho người bên ngoài vào, về sau cậu cũng có thể tùy ý tới ăn."
Lục Lạc Cẩm nhẹ nhàng gật gật đầu, cũng không có giương mắt nhìn hắn.

Hoắc Ngôn Hình thấy hơi buồn cười, hỏi: "Cậu rất sợ tôi?"
Tuy rằng đây là sự thật, nhưng Lục Lạc Cẩm làm sao dám thừa nhận, vội vàng lắc đầu, ánh mắt run rẩy nhìn về phía Hoắc Ngôn Hình: "......!Không có."
Rõ ràng chính là sợ, lại cường ngạnh bày ra bộ dáng không sợ gì cả.

Quá đáng yêu.

Hai má Lục Lạc Cẩm phấn nộm, tựa như là cục bột nếp mềm mại, làm cho Hoắc Ngôn Hình thật sự rất muốn duỗi tay véo một cái.

Hoắc Ngôn Hình cười khẽ, nói: "Lần trước cậu còn để lắc tay ở chỗ tôi đó nhớ không, ngày mai lại đến đây một chuyến đi, tôi đem lắc tay trả cho cậu."
Lục Lạc Cẩm không biết Hoắc Ngôn Hình đang bàn tính chuyện gì, nhưng hai tròng mắt hắn sáng ngời, có thể thấy được tâm tư.

Kỳ thật cậu cũng hối hận ngày đó trong lúc tức giận đã ném lắc tay ở chỗ Hoắc Ngôn Hình, về sau Hoắc Chính Nam lại lấy chuyện này ra kiếm chuyện với cậu.

Nếu hiện tại cậu có thể tìm thấy lắc tay thì tốt rồi, cậu sẽ lừa Hoắc Chính Nam, nói lúc trước bản thân chỉ là cố ý giấu đi.

Hoắc Ngôn Hình nhìn đến ánh mắt của Lục Lạc Cẩm, liền biết kế hoạch của hắn đã thành công.

Hôm nay hắn kêu Lục Lạc Cẩm tới, chỉ là muốn thực hiện bước này thôi.

Bởi vì Lục Lạc Cẩm nhát gan, đối với người ngoài đặc biệt đề phòng, hắn nên theo tuần tự mà tiếp cận là được.

•••
Tác giả có lời muốn nói:
Tin tốt tin tốt! Chương sau Hoắc Chính Nam tiếp tục bị quăng dô chuồng gà.

.


Bình luận

Truyện đang đọc