CHÚ NAI CHẠY LOẠN



Tác giả: Tứ Vị
Edit: Ly_xciv
Hoắc Ngôn Hình nghĩ tới nghĩ lui vẫn không nghĩ ra, hắn cảm thấy bản thân hình như chưa từng làm chuyện gì khiến Lục Lạc Cẩm không vui, hoặc cứ cho rằng hắn muốn làm như vậy, cũng sẽ không có cơ hội.

Bởi vì số lần bọn họ lén gặp nhau có thể đếm được trên đầu ngón tay, hắn cũng cảm thấy những lần "hẹn hò" đó không xảy ra vấn đề gì.
Hoắc Ngôn Hình cũng không hỏi Lục Lạc Cẩm đã xảy ra chuyện gì.

Bởi vì hắn nghĩ, so với việc suy đoán lung tung qua một cái màn hình điện thoại lạnh như băng, chi bằng trực tiếp gặp mặt còn đơn giản thực tế hơn.
Hoắc Ngôn Hình không biết bản thân đã làm điều gì chọc Lục Lạc Cẩm cảm thấy không vui, vậy trực tiếp gặp mặt thì mọi chuyện có thể được sáng tỏ không phải sao!?.
***
Buổi chiều ngày hôm sau, Hoắc Ngôn Hình không nói một tiếng trực tiếp lái xe đến lớp học làm bánh của Lục Lạc Cẩm.
Chỉ có như vậy Lục Lạc Cẩm mới lại không tìm lý do từ chối hắn.
Lục Lạc Cẩm ra tới cửa vừa lúc nhìn thấy xe Hoắc Ngôn Hình, điều này làm cậu có hơi giật mình, đặc biệt ngay khi cậu vừa đi ra, Hoắc Ngôn Hình lập tức xuống xe, rõ ràng là đang đợi cậu.

Lục Lạc Cẩm không biết Hoắc Ngôn Hình tới tìm cậu để làm gì, bởi vì trước đó bọn họ cũng không có hẹn nhau.
Đứng trước một Lục Lạc Cẩm đang ngơ ngác như một chú nai con, Hoắc Ngôn Hình vẫn bày ra bộ dáng bậc tiền bối vừa hiền lành vừa thân thiện, hắn hỏi Lục Lạc Cẩm: "Hiện tại cậu có rảnh không?"
Lục Lạc Cẩm nhìn thấy hắn như vậy cũng không dám cự tuyệt, không rảnh cũng sẽ nói là rảnh, huống hồ hiện tại cậu cũng không có việc gì phải làm.
Lục Lạc Cẩm gật gật đầu, sau đó lên xe cùng Hoắc Ngôn Hình.
***
Không khí trong xe làm Lục Lạc Cẩm cảm thấy có chút khẩn trương, bởi vì mới một ngày trước cậu còn nói "Nói sau đi".


Sau đó, bọn họ cũng không còn nói gì với nhau nữa.
Lục Lạc Cẩm lén nhìn Hoắc Ngôn Hình, thoáng nhìn sườn mặt nghiêm túc của hắn thì càng không dám nói lời nào, cậu ngoan ngoãn ngồi ở ghế phụ, một lúc lâu sau mới do do dự dự mở miệng hỏi: "...!Hoắc tiên sinh, chú muốn chở con đi đâu vậy ạ?"
Lục Lạc Cẩm không ý thức được cậu vừa gọi Hoắc Ngôn Hình bằng kiểu xưng hô ban đầu, nói thật thì cậu cảm thấy gọi hắn là Hoắc tiên sinh vẫn thuận miệng hơn, vốn dĩ trước đó cậu chỉ kêu Hoắc Ngôn Hình là chú Hoắc hai lần mà thôi, đối với kiểu xưng hô "Chú Hoắc" thân mật như vậy, cậu cảm thấy có chút không quen.

Nhưng Hoắc Ngôn Hình lại cảm thấy hắn đã thật sự bị Lục Lạc Cẩm ghét bỏ, hoặc cứ cho rằng Lục Lạc Cảm không ghét hắn thì nhất định hảo cảm đối với hắn cũng lùi lại vạch đích.

Bởi vì ghét hắn mới không thèm gọi hắn là "Chú Hoắc" nữa.

Nhưng mà vì cái gì?
Người trẻ tuổi thật khó đoán, làm người lớn tuổi như hắn không biết đâu mà lần.
***
Hoắc Ngôn Hình lái xe mang Lục Lạc Cẩm đi đến một công viên gần đó.

Bởi vì hôm nay thời tiết rất tốt, không khí cũng rất ấm áp, sẽ không làm Lục Lạc Cẩm bị lạnh.
Lục Lạc Cẩm một đường thấp thỏm, không biết đang yên đang lành Hoắc Ngôn Hình dẫn cậu tới công viên để làm gì.
Bọn họ đi dạo, sau đó dừng lại ngồi ở một chiếc ghế dài.
Nơi này vị trí tương đối khuất, phía sau là một cái cây cổ thụ rất to, phía trước có một con đường nhỏ, cách đó không xa là một cái hồ.

Mà ánh mặt trời lại vừa vặn chiếu vào khu vực của bọn họ, những tia nắng ấm áp giường như cũng xua tan đi phần nào bầu không khí lạnh buốt ngay lúc này.
Vào mùa đông, ánh dương ấm áp luôn là liều thuốc tốt nhất, cho dù chỉ lẳng lặng ngồi phơi nắng, giống như mọi bệnh tật đều có thể được chữa khỏi.

***
Hoắc Ngôn Hình không thích quanh co lòng vòng.
Đặc biệt đối với người bạn nhỏ này, hắn càng không muốn lòng vòng với cậu.

Hoắc Ngôn Hình trực tiếp hỏi cậu: "Tôi có chỗ nào không tốt, làm cho cậu cảm thấy không hài lòng sao?"
Lục Lạc Cẩm bị hắn hỏi đến mắt chữ A mồm chữ O vẫn chưa hiểu chuyện gì, Hoắc Ngôn Hình làm sao có thể khiến cậu không vui được cơ chứ!? Lục Lạc Cẩm vội vàng lắc đầu phủ nhận, cậu nói: "......!Đương nhiên không có ạ."
Nhìn biểu cảm của Lục Lạc Cẩm cũng không giống là giả, nhưng Hoắc Ngôn Hình vẫn hỏi lại một lần nữa: "Thật vậy không?"
Lục Lạc Cẩm vội vàng gật đầu: "...Vâng ạ, con nói thật đó, Hoắc tiên sinh, chú rất tốt ạ."
Biểu tình của tiểu mỹ nhân rất thành thật, không nhìn ra một chút giả giối.

Hoắc Ngôn Hình liền bắt đầu hoài nghi, là do bản thân hắn suy nghĩ nhiều mới hiểu lầm Lục Lạc Cẩm sao?
Nhưng Lục Lạc Cẩm vài lần nói dối uyển chuyển từ chối hắn thì đích xác là sự thật.
Nhưng mà Hoắc Ngôn Hình không hỏi lại chuyện này, hắn cảm thấy chính mình không cần phải suy nghĩ quá nhiều.

Có lẽ Lục Lạc Cẩm cũng chỉ là đơn thuần không muốn ra ngoài ăn điểm tâm, không phải chán ghét hắn, cũng không phải không vui.

Hoắc Ngôn Hình cười khẽ, cảm thấy lúc nãy bản thân có chút khoa trương, hắn hỏi: "Vậy sao cậu lại gọi tôi là Hoắc tiên sinh?Xưng hô như vậy không phải rất xa lạ sao?"
Không ngoài dự đoán Hoắc Ngôn Hình sẽ hỏi cậu chuyện này, Lục Lạc Cẩm ngẩn người, không lập tức trả lời hắn ngay.

Cậu thiếu chút nữa đã buột miệng nói "Quan hệ của chúng ta chẳng phải không quá thân thiết sao?", nhưng rốt cuộc cậu cũng không thể mở miệng được.

Hoắc Ngôn Hình cho rằng cậu đang ngượng ngùng, bởi vì vành tai Lục Lạc Cẩm đều đã đỏ.


Cậu nghĩ không thể chỉ vì câu nói vừa rồi của Hoắc Ngôn Hình đã vội vàng kêu một tiếng "Chú Hoắc" để chứng minh cậu không phải cố ý.

Hiện tại cậu gọi không được.

Mà Hoắc Ngôn Hình không nghĩ tới người bạn nhỏ này sẽ có biểu tình giống như vậy.

Loại biểu tình nói không được mà không nói cũng không xong của cậu làm Hoắc Ngôn Hình cảm thấy rất thú vị.
Biết bản thân đã vô tình làm Lục Lạc Cẩm khó xử, Hoắc Ngôn Hình liền chuyển chủ đề: “Tôi phải đi công tác, đêm nay bay, trong khoảng thời gian tới có lẽ sẽ không thể gặp cậu.”
Lục Lạc Cẩm chớp chớp mắt, theo bản năng liền hỏi: "...Sao ạ? Chú đi bao lâu?"
Hoắc Ngôn Hình đối với sự tò mò của cậu cảm thấy hài lòng, lúc này mới nói: “Thật ra cũng không lâu lắm, khoảng một tháng tôi sẽ về.”
Thời gian một tháng, nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn, Lục Lạc Cẩm trong lòng nghĩ, nếu như Hoắc Chính Nam cũng không ở nhà trong một tháng thì tốt rồi.
Nếu như Hoắc Chính Nam không ở nhà trong khoảng thời gian lâu như vậy, cậu sẽ cảm thấy rất vui mà muốn mở tiệc ăn mừng.

Hoắc Ngôn Hình thở dài: “Thời gian trôi qua rất nhanh, chờ đến lúc tôi trở lại, đã là tân niên rồi.”
Mà sinh nhật của Lục Lạc Cẩm, là trước tân niên vài ngày.
Nhưng mà Lục Lạc Cẩm từ trước đến nay đối với ngày sinh nhật của mình cũng không có mong chờ gì, tân niên cũng vậy.
Ở trong cô nhi viện, ngày sinh nhật chính là ngày bọn cậu có thêm một cái trứng gà.

Mà tân niên chính là lúc những nhà hảo tâm sẽ quyên góp cho bọn họ vài chiếc áo khoác, còn không nhất định sẽ mặc vừa người.
Mấy năm nay có thể coi là tốt hơn một chút, ít nhất Hoắc Chính Nam sẽ nhớ tới sinh nhật của cậu, sẽ mua bánh kem cho cậu.

Thời điểm tân niên, ít nhất cậu cũng cảm nhận được bầu không khí náo nhiệt ở bên ngoài.
Nhưng tất cả những thứ đó cuối cùng cũng không có quan hệ gì với cậu cả.
Cậu không có người nhà, không có bạn bè, cho dù là sinh nhật hay là tân niên, từ lâu cậu đã không còn quan tâm đến, đối với cậu những thứ đó rất vô nghĩa, không có gì đáng nhớ cả.
Chỉ là nghe Hoắc Ngôn Hình nói như vậy, cậu cũng phụ họa mà đáp lại một câu: “…… Đúng vậy, thời gian trôi qua rất nhanh.”
Hoắc Ngôn Hình hỏi: “Cậu muốn đồ vật gì không?”
"Dạ?”
“Lần này tôi sẽ ra nước ngoài công tác, có thể sẽ đi ngang qua vài quốc gia, coi như quà mừng năm mới cho cậu, không cần phải khách sáo.”
Nhưng Lục Lạc Cẩm quả thật không muốn đồ vật gì cả, cậu ngượng ngùng nói: “…… Cảm ơn chú, nhưng con thật sự không muốn gì hết ạ.”
Hoắc Ngôn Hình cũng không có kiên trì nói tiếp, hắn hỏi chuyện này, vốn dĩ cũng không có quá nhiều nghiêm túc.
Hôm nay hắn hẹn Lục Lạc Cẩm ra đây chỉ là muốn biết bản thân hắn có làm gì chọc giận Lục Lạc Cẩm hay không mà thôi.
***
Bọn họ không có ở bên ngoài quá lâu, Hoắc Ngôn Hình cũng không có đưa Lục Lạc Cẩm trở về mà lén gọi Du Nhược Thế đến đây.

Sau khi Hoắc Ngôn Hình biểu đạt sự áy náy vì không thể đưa Lục Lạc Cẩm về nhà thì Du Nhược Thế vừa khéo xuất hiện.
Lục Lạc Cẩm còn tưởng rằng là trùng hợp, cũng không có cự tuyệt thiện ý của Du Nhược Thế, sau đó cậu lên xe của y.
Mà lúc này Hoắc Ngôn Hình cũng không ý thức được hành động hôm nay của hắn sẽ mang đến rắc rối cho Lục Lạc Cẩm.
Sau khi Du Nhược Thế đưa Lục Lạc Cẩm về đến nhà, Lục Lạc Cẩm mới biết được Hoắc Chính Nam đã quay về.

***
Đêm nay Hoắc Chính Nam có một bữa tiệc, cho nên chuyện đầu tiên sau khi gã tan làm là về nhà thay quần áo.

Khi đã thay quần áo xong, Hoắc Chính Nam liền chuẩn bị đi ra cửa, còn chưa đi đến cửa chính, lúc đi ngang qua cửa sổ được làm bằng kính trong suốt, gã đã vô tình nhìn thấy Lục Lạc Cẩm quay trở về.
Hoắc Chính Nam cũng không hà khắc thời gian về nhà mỗi ngày của Lục Lạc Cẩm, bởi vì gã biết Lục Lạc Cẩm tuổi còn nhỏ nên thường ham chơi, chỉ cần không quá trễ, Hoắc Chính Nam cũng không có ý kiến gì.

Nhưng không có nghĩa là gã sẽ chấp nhận chuyện Lục Lạc Cẩm được người khác đưa về đến tận cửa.
Du Nhược Thế quả thật không biết Hoắc Chính Nam đang ở nhà, y chỉ muốn chăm sóc tiểu mỹ nhân thay cho ông chủ của y.

Du Nhược Thế mở cửa xe cho cậu, tiếp theo nhìn thấy Lục Lạc Cẩm có một dúm tóc bị gió thổi đến vểnh lên, y cười cười giúp cậu chỉnh lại.
Du Nhược Thế căn bản không có ở lại quá lâu, y kêu Lục Lạc Cẩm nên mau vào nhà, sau đó cũng không quay đầu lại liền lái xe rời đi.
Hoàn toàn không nghĩ đến chỉ vì hành động giúp Lục Lạc Cẩm vừa rồi của y đã chọc giận đến Hoắc Chính Nam.
***
Lục Lạc Cẩm mở cửa vào nhà liền nhìn thấy Hoắc Chính Nam nhưng cậu không nhìn thấy được biểu tình của Hoắc Chính Nam.
Lục Lạc Cẩm vẫn như cũ đổi giày sau đó đi vào nhà, còn chưa nói được câu nào, đã bị Hoắc Chính Nam dán một bạt tay.
Lục Lạc Cẩm theo bản năng liền hét lên, sức lực của Hoắc Chính Nam rất lớn, chỉ một cái tát của gã đã làm cho Lục Lạc Cẩm ngã trên mặt đất.

Thanh âm từ cái bạt tay vừa rồi lớn bao nhiêu không cần phải nói.

Ngay từ đầu Lục Lạc Cẩm cơ hồ đau đến mất cảm giác, đầu óc cậu phát ra tiếng ong ong, qua vài giây cậu mới cảm nhận được từng trận đau rát ở bên má.
Lục Lạc Cẩm không kịp có bất kì phản ứng gì, lại bị Hoắc Chính Nam nắm cổ áo kéo lên từ trên mặt đất, Hoắc Chính Nam hung tợn hỏi: “Ai đưa cậu về? Thằng khốn vừa rồi đưa cậu về là ai?”
Lục Lạc Cẩm đã thật sự bị dọa khóc, Hoắc Chính Nam bình ổn một thời gian, cậu liền quên người này điên lên sẽ có bao nhiêu đáng sợ, cậu đã quên gã vốn dĩ là một con ác quỹ từ dưới địa ngục.
Thân thể bày ra tư thế tự bảo hộ, theo bản năng bài xích Hoắc Chính Nam, Lục Lạc Cẩm dùng sức muốn đẩy gã ra, giọng nói run rẩy lớn tiếng mắng: “Anh điên rồi! Anh buông tôi ra! Anh buông tôi ra!”
Hoắc Chính Nam lạnh giọng hỏi lại một lần nữa: “Cái thằng vừa rồi đưa cậu về là ai? Hai người có quan hệ gì?”
Lục Lạc Cẩm căn bản giãy giụa không thành, sức lực của cậu vốn dĩ kém xa Hoắc Chính Nam.

Càng sợ hãi, giọng nói của Lục Lạc Cẩm lại càng lớn, giống như chỉ có như vậy mới làm cho cậu có thêm chút dũng khí: “Cậu ta là bạn của tôi! Chỉ tiện đường đưa tôi về mà thôi!”
“Loại bạn gì mà lại quan tâm thân mật với cậu như vậy? Giúp cậu mở cửa xe, lại còn sờ tóc cậu?”
Lục Lạc Cẩm khóc đến tê tâm phế liệt, cậu quả thật rất sợ hãi, cậu cảm giác giống như giây tiếp theo Hoắc Chính Nam sẽ bóp chết cậu.

Lúc này thanh âm Lục Lạc Cẩm trở nên bén nhọn: “Chỉ là bạn bè mà thôi! Anh lại đánh tôi! Anh nói không đánh tôi mà...anh không phân rõ trắng đen phải trái lại đánh tôi...!”
Lục Lạc Cẩm đầy mặt toàn là nước mắt, bộ dáng đáng thương này tốt xấu cũng làm cho Hoắc Chính Nam lấy lại được chút lý trí, cái tát vừa rồi gã cũng không chú ý bản thân đã dùng bao nhiêu lực, hiện tại một nữa khuôn mặt Lục Lạc Cẩm đều đã đỏ bừng, hiện lên năm dấu tay vô cùng rõ ràng.
Nhưng lửa giận trong lòng gã vẫn chưa nguôi, bởi vì sự việc lúc nãy gã đều đã tận mắt nhìn thấy.
Cũng may điện thoại lúc này vang lên, là đám bạn của gã đang ở bên ngoài thúc giục gã nhanh chóng ra cửa.
Hoắc Chính Nam lúc này mới buông lỏng tay, mặt gã không đổi sắc giống như vừa rồi không có chuyện gì xảy ra nói với Lục Lạc Cẩm: “… Chờ buổi tối tôi về sẽ tính sổ với cậu sau!”
- ----------------------
Hé lu mấy bà.

Tui đã comback gòy đây.

Nữa năm không edit truyện mà xém quên bà nó luôn cái cốt truyện.


Bình luận

Truyện đang đọc