CHÚ NAI CHẠY LOẠN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Tác giả: Tứ Vị
Edit: Ly_xciv
Sau khi tham gia hội ký tên ngày đó, tâm trạng Lục Lạc Cẩm trở nên rất tốt, Du Nhược Thế lần đầu tiên mới thấy cậu như vậy.
Nhưng Lục Lạc Cẩm vẫn luôn kiềm chế vui sướng trong lòng.

Có lẽ cậu ở trong hoàn cảnh chịu áp lực đã lâu, cho nên khắc chế cảm xúc đã trở thành một thói quen của cậu, giống như việc cậu theo bản năng bài xích cự tuyệt người lạ.
Du Nhược Thế từng có phỏng đoán như vậy, nhưng sau một cái chớp mắt lại cảm thấy chuyện này cũng không liên quan đến y.

Y chỉ muốn trở thành một cây cầu kết nối Hoắc Ngôn Hình và tiểu mỹ nhân lại với nhau mà thôi, chờ đến khi nhiệm vụ hoàn thành, y liền có thể thích đi nơi nào thì đi nơi đó.

Hoắc Ngôn Hình vì muốn làm tiểu mỹ nhân cao hứng, nên đã sắp xếp cho bọn họ một vị trí tốt.

Lục Lạc Cẩm có cơ hội được nhìn thấy tác giả mình yêu thích, nhưng dù vậy, toàn bộ quá trình cũng chỉ an an tĩnh tĩnh lắng nghe, dường như chỉ cần có thể như vậy, cậu đã rất thỏa mãn.

Lục Lạc Cẩm sau khi trở về trên gương mặt không giấu nỗi sự vui vẻ, Hoắc Chính Nam đều có thể cảm nhận được niềm sung sướng của cậu lan tỏa xung quanh.

Đêm đó Hoắc Chính Nam ở nhà ăn cơm, nhìn đến gương mặt xinh đẹp của Lục Lạc Cẩm luôn mỉm cười, ăn một bữa cơm cũng có thể vui như vậy, tâm gã liền mềm không chịu được, chỉ nghĩ thời gian làm sao lại trôi qua thật chậm, như thế nào Lục Lạc Cẩm còn ba bốn tháng mới có thể thành niên.

Gã cũng không phải không nghĩ tới tại giờ khắc này, dứt khoát đem mỹ nhân trước mặt ăn vào bụng.

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, dù sao cũng nhịn lâu như vậy, lại nhịn thêm mấy tháng nữa cũng không tính là gì.

So với hiện tại nhất thời làm càn, gã càng muốn Lục Lạc Cẩm nguyện ý trở thành một phần đại lễ tự mình hiến dâng lên trước miệng gã.

*Mơ hay quá*

Thấy Lục Lạc Cẩm cười, Hoắc Chính Nam tâm tình cũng tốt một chút: "Có chuyện gì tốt sao? Hôm nay đột nhiên lại vui vẻ như vậy?"
Có lẽ là tâm tình đang rất tốt, Hoắc Chính Nam hỏi cậu, Lục Lạc Cẩm liền thành thật đáp: "Hôm nay tôi đi tham gia buổi ký tặng của Bạch Thụ Thâm*."
*Tên tác giả
Hoắc Chính Nam nhất thời không nghe rõ, sau đó mới phản ứng lại Bạch Thụ Thâm chính là vị tác giả mà Lục Lạc Cẩm thích.

Còn tưởng chuyện gì to tát, bất quá cũng chỉ là một buổi ký tên mà thôi, thế nhưng Hoắc Chính Nam lại cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, mỗi ngày gã đều phái người đi theo Lục Lạc Cẩm, cậu đi nơi nào hay làm cái gì, bản thân gã đều biết rõ ràng.

Thường ngày Lục Lạc Cẩm ra cửa, địa điểm duy nhất cậu đến cũng chỉ có quán cà phê, hôm nay lại đi tham gia buổi ký tên, vì sao thuộc hạ lại không báo cho gã biết?
Bởi vì gã không hề biết rằng, thuộc hạ đi theo gã đã bị Hoắc Ngôn Hình mua chuộc, gã chỉ cho là thủ hạ lười biếng chậm trễ.

"Chỉ việc này mà cũng có thể vui thành như vậy?"
Lục Lạc Cẩm cười hì hì, giống tiểu hài tử chia sẻ bí mật, nói: "Tôi còn cùng ngài ấy chụp ảnh, ngài ấy còn khen tôi lớn lên rất đẹp."
Lục Lạc Cẩm đối với chính mình có xinh đẹp hay không cũng không biết, nói thật, cậu cũng chưa bao giờ cảm thấy bộ dáng của mình xinh đẹp, nếu không sẽ không bởi vì bởi vì được người khác khen một câu đã vui vẻ đến như vậy.

Không khí trong cô nhi viện luôn tạo nên áp lực cho cậu, xung quanh lại có rất nhiều hài tử có thân thể khuyết tật.

Đối với tình cảnh như vậy, ai cũng không có tâm tư nhìn xem bản thân có đẹp hay không.

Mà sau khi ở bên người Hoắc Chính Nam, gã luôn dùng thân thể khuyết tật của cậu để chèn ép khống chế.

Đến bây giờ, cậu căn bản không có nghe quá nhiều người khen cậu, cho nên ngẫu nhiên có một vị tác giả mà cậu yêu thích nói cậu lớn lên dễ thương xinh đẹp, cậu liền cao hứng.

Nhưng cậu chỉ nói một câu như vậy, Hoắc Chính Nam thiếu chút nữa liền trực tiếp đen mặt.
Hoắc Chính Nam nghĩ thầm, đây là có người mơ ước dung mạo của Lục Lạc Cẩm.
Nếu không phải Lục Lạc Cẩm hôm nay tâm tình đang rất tốt, sợ là Hoắc Chính Nam từ nay về sau sẽ không cho cậu bước ra khỏi cửa nữa.

Cuối cùng tuy không có nói ra, nhưng để Hoắc Chính Nam mở miệng nói một câu dễ nghe là không có khả năng, gã hừ một tiếng: "Có lẽ hắn ta chỉ thuận miệng, cậu thế mà lại tin thật.

Bản thân như thế nào còn không tự nhìn lại, đúng là không có tiền đồ."
Lời nói châm chọc sắc bén của Hoắc Chính Nam giống như một chậu nước lạnh, đem tâm tình đang tốt đẹp của Lục Lạc Cẩm dội một cái lạnh băng.

Niềm vui nho nhỏ của cậu, ở trong Hoắc Chính Nam cái gì cũng đều không phải, không chỉ khinh thường, Hoắc Chính Nam còn phải dẫm đạp lên mấy cái.

Lục Lạc Cẩm hạ mắt, tươi cười trên mặt cũng không thấy nữa.

Hoắc Chính Nam thấy cậu như vậy, nhất thời lại có chút hối hận, gã hà tất gì đang êm đẹp lại đi dội vào người ta một bát nước lạnh.

Thế nhưng muốn gã xin lỗi là không có khả năng, càng không cần nghĩ đến gã sẽ nói ra được lời gì dễ nghe, cuối cùng cũng chỉ nói: "Cậu nên sớm thành niên, chờ ngày cậu đủ 18 tuổi, tôi sẽ cho cậu một phần đại lễ, có chịu không."
Cái gì đại lễ hay không đại lễ, kỳ thật Lục Lạc Cẩm căn bản không quan tâm.

Nhưng Hoắc Chính Nam nói như vậy, cậu nếu không đáp lại sẽ không được yên: "..Ừm, được"
Lục Lạc Cẩm phản ứng quá nhạt nhẽo, Hoắc Chính Nam không cao hứng.

Gã nhìn Lục Lạc Cẩm, nổi lên tâm tư không sạch sẽ, cái gì "Đại lễ" trong lòng đều đã nghĩ kỹ, ngoài miệng lại vẫn là giả dối hỏi: "Vậy em thích cái gì? Nói với anh được không, đến lúc đó anh sẽ đáp ứng em."
Lục Lạc Cẩm trong lòng không có nguyện vọng gì lớn cả, nếu muốn có, cậu chỉ hy vọng tính tình của Hoắc Chính Nam có thể tốt hơn một chút mà thôi, không cần dùng những lời lẻ làm tổn thương cậu, hoặc luôn đối với cậu động một chút là đánh.

Nhưng những lời như vậy cậu biết chính mình không thể nói ra, nếu nói không biết cậu sẽ xảy ra chuyện gì.

Chọc chọc chiếc đũa, Lục Lạc Cẩm nói: "......!Tôi thích mèo, tôi muốn một con mèo......"
Lục Lạc Cẩm thật sự rất thích mèo con.

Những quyển sách ma quái cậu đọc đa phần đều có mèo.


Lục Lạc Cẩm đối với mèo con ít hay nhiều có sự yêu thích không thể nói.

Cậu thích mèo, cậu muốn nuôi một con mèo.

Càng hy vọng kiếp sau chính mình cũng có thể làm một bé mèo.

Cậu cảm thấy làm người quá vất vả, từ lúc cậu sinh ra cho đến bây giờ, một con đường dài đều che kín bởi thống khổ gian nan.

Nếu thực sự có kiếp sau, cậu hy vọng bản thân chỉ làm một con mèo, mèo hoang cũng được, mèo được người ta nuôi cũng tốt, dù sao không phải con người là được rồi.
Hoắc Ngôn Hình nghe xong, căn bản không để trong lòng, gã không thích trong nhà có mèo mèo chó chó gì đó, vừa dơ vừa phiền.

Nhưng lời nói là mình hỏi, gã không thể mới hỏi lại lập tức vả mặt mình, liền có lệ đáp: "......!Ừ, mèo chứ gì, anh cho em"
Lục Lạc Cẩm có thể nghe ra được gã chỉ tùy ý nói cho có lệ mà thôi, cũng không nói gì thêm nữa.
Thời điểm vui vẻ bị người ta hất một chậu nước, Lục Lạc Cẩm ăn cơm chiều qua loa sau đó trở về phòng, tâm trạng cũng không còn tốt như trước kia nữa.

Nhưng vào lúc Du Nhược Thế gửi cho cậu một tin nhắn, y nói cho cậu biết có một trường học dạy làm bánh ngọt Tây Âu đang tuyển học viên, hỏi Lục Lạc Cẩm có muốn đi thử hay không.

Lục Lạc Cẩm đã quen thuộc với Du Nhược Thế không ít, trong khoảng thời gian quen biết y, cậu cảm thấy Du Nhược Thế là người tốt.

Nhìn đến y vì cậu từng nói thích làm bánh ngọt mà giới thiệu trường học cho cậu, trong lòng có chút cảm động.

Nhưng mà cho dù có muốn đi đến cỡ nào, cũng không nhất định có thể đi.

Đi học làm bánh ngọt, trước tiên không nói đến Hoắc Chính Nam có đồng ý hay không, học phí mới chính là một vấn đề lớn.

Lục Lạc Cẩm trên người không có tiền.

Tuy rằng cậu được ăn no mặc ấm, nhưng bất quá cũng chỉ là ăn nhờ ở đậu mà thôi, hết thảy đều là Hoắc Chính Nam cho cậu.

Trên người cậu không thiếu tiền uống một ly cà phê, nhưng muốn đi học, thì thật sự không biết lấy đâu ra tiền để đóng học phí.

Lục Lạc Cẩm đặc biệt thẳng thắn thành khẩn mà trả lời Du Nhược Thế: Cảm ơn anh đã giúp tôi thông báo tin tức này, nhưng mà tôi không có tiền.

Du Nhược Thế nhìn tin nhắn của cậu, sau đó cười thầm.

Đây là chuyện của Hoắc Ngôn Hình an bài, tiền bạc sẽ không là vấn đề gì cả.

Du Nhược Thế nói với cậu: Không sao, được học miễn phí đó.

Tôi lúc nảy có nhìn thấy, lớp huấn luyện sẽ miễn phí cho một số học viên, trước tiên phải báo danh, sau đó còn tổ chức một buổi khảo thí nhỏ, đến lúc đó cậu muốn đi thì đi, không đi cũng không sao cả.

Được học miễn phí sao?
Vừa rồi còn cảm thấy tin tức này cùng bản thân không có quan hệ, hiện tại thì không giống nhau.

Nếu được học miễn phí thì cậu cũng có thể đi phải không?
Lục Lạc Cẩm trả lời: Cảm ơn anh, tôi sẽ đi.

Du Nhược Thế liền đem thời gian cùng địa điểm nói cho cậu biết, lại nhớ đến nhiệm vụ Hoắc Ngôn Hình giao cho mình, sau đó nói thêm một câu: Đến lúc đó tôi sẽ đi cùng cậu.

Lục Lạc Cẩm càng vui vẻ.


Kỳ thật đây là lần đầu tiên cậu cảm nhận được thiện ý từ một người xa lạ, mà người đó cũng không cần hồi đáp gì từ cậu cả.

Lúc đầu cậu từng hoài nghi Du Nhược Thế nói muốn cùng mình làm bằng hữu là có mục đích nào đó, nhưng trải qua một tháng ở chung, Lục Lạc Cẩm đơn thuần cho rằng Du Nhược Thế là người tốt.

Lão sư của lớp huấn luyện từ đầu đã được trợ lý của Hoắc Ngôn Hình phân phó chào hỏi qua, mà cái gọi là bài khảo nghiệm bất quá cũng là một hình thức làm cho cậu tin tưởng.
Lục Lạc Cẩm không cần tốn nhiều công sức đã có thể thông qua, lão sư còn khích lệ cậu có thiên phú.
Lục Lạc Cẩm trong lòng tràn đầy vui mừng đem tin tức này nói cho Hoắc Chính Nam biết, lại bị Hoắc Chính Nam cự tuyệt.
Mặc dù lúc ăn cơm không phải là thời cơ tốt để nói chuyện, nhưng cũng chỉ có lúc này Lục Lạc Cẩm mới có thể nhìn thấy Hoắc Chính Nam.

Trong lòng cậu biết rõ, nếu không nói thì sớm muộn Hoắc Chính Nam cũng sẽ biết, chi bằng cậu thành thật nói trước với gã.

Đây mà là chuyện lớn sao? Đương nhiên không phải.

Hoắc Chính Nam tuy rằng đối với Lục Lạc Cẩm khống chế dục vọng mãnh liệt, nhưng trước mắt còn không có niệm tưởng cầm tù cậu, chỉ là đi đến trường dạy làm bánh ngọt Tây Âu học mấy tháng thôi, gã không phải là không thể đồng ý.

Nhưng đối với việc Lục Lạc Cẩm không nói trước cho gã nghe cảm thấy rất khó chịu.

Gã muốn Lục Lạc Cẩm làm cái gì trước tiên phải nói cho gã biết, chỉ khi nào được gã đồng ý, cậu mới có thể đi.

Hiện tại Lục Lạc Cẩm đều đã đến báo danh xong hết mới nói cho gã biết, Hoắc Chính Nam liền cảm thấy không hài lòng.

Gã không thích Lục Lạc Cẩm tự ý quyết định.

Cho nên ngữ khí gã vô cùng ác liệt mà trực tiếp cự tuyệt: "Đi học làm bánh? Tôi còn không nuôi nổi cái miệng của cậu sao? Còn cần cậu phải đi học làm loại đồ vật không ra gì này?"
Lục Lạc Cẩm trước kia nhất định sẽ không tranh luận với Hoắc Chính Nam, những thứ hiện tại cậu có được đều là Hoắc Chính Nam cho, dĩ vãng Hoắc Chính Nam nói cái gì cậu sẽ nghe theo cái đó.

Nhưng mong muốn ấp ủ trong lòng cậu đã lâu, hơn nữa cũng được học miễn phí, sẽ không cần dùng tiền của Hoắc Chính Nam.

Lục Lạc Cẩm bởi vậy liền nhịn không được, nói vài câu: "......!Chính là, tôi chính là muốn đi học một chút......"
Hoắc Chính Nam đập bàn: "Tôi nói không được chính là không được, cậu không cần đi"
Lục Lạc Cẩm bị gã làm cho hoảng sợ, bộ dáng Hoắc Chính Nam tức giận thật sự rất dọa người, cậu cũng không dám ngoan cố nói câu nào nữa.

Nhưng lại cảm thấy rất ủy khuất, vì cái gì Hoắc Chính Nam lại không đồng ý cho cậu đi......!
Lục Lạc Cẩm cúi đầu, cậu không có tâm tình nào để ăn cơm nữa, trong tay còn nắm chiếc đũa, nhưng vẫn không nhúc nhích.

Hoắc Chính Nam chính là không muốn nhìn đến dáng vẻ này của cậu, trong lòng gã bực bội, liền đập vỡ chén cơm: "Còn dám tự cao tự đại? Cậu bày ra bộ dáng ủy khuất này cho ai xem hả?"

*Cái ảnh rất hợp hình tượng của chú Hoắc với bé Cẩm*
•••
Mình edit có khi sẽ không được mượt cho lắm mong các bạn góp ý nha.

Cuối cùng mong mọi người sẽ để lại bình luận và ngôi sao bé xinh để cho mình có động lực hoàn thành truyện sớm nhất có được hong.


Bình luận

Truyện đang đọc