CHÚ NHỎ


Giọng nói của cô không lớn cũng chẳng hề nhỏ, trong một không gian tĩnh lặng thì đủ để tất cả mọi người nghe thấy.

Lời nói tưởng chừng rất bình thường nhưng cách nói của cô nghe như lời chế giễu
- Chuyện đó cha mẹ chỉ là muốn tốt cho con.

Nam Hoài Cẩn mỗi lần phát bệnh đều hành động không lí trí.

Chuyện năm đó chính là ví dụ điển hình, cậu ta đã làm gì con hả? Nếu không làm như vậy chắc chắn con ở cạnh cậu ta sẽ rất nguy hiểm
Quan Viễn thở dài tiếp tục:”Lần trước là việc đó, không biết lần sau sẽ xảy ra chuyện gì nữa.

Người làm cha làm mẹ ai mà không muốn con mình khỏe mạnh hạnh phúc chứ.

Có ai muốn con mình gạp nguy hiểm bao giờ”
Cô không cãi lại, bởi lời cha Quan nói không hề sai, nhưng anh cũng không có lỗi.

Sơ Nguyệt xoay người đi lên phòng đóng sầm cửa lại, cô tựa lưng vào cánh cửa hít một hơi thật sâu

Nam Hoài Cẩn đâu làm sai điều gì, chỉ là anh phát bệnh thôi.

Nếu chữa trị sẽ hết sao? Đúng rồi, để anh chữa trị, sau đó cô cùng anh có thể hạnh phúc ở bên nhau đúng không?
“ Reng reng reng”
Điện thoại cầm trên tay reo lên, là anh gọi đến.

Quan Sơ Nguyệt mỉm cười bắt máy:” Alo?”
- Là anh
Giọng nói của người đàn ông quen thuộc vang lên, có thể thấy được tâm trạng vui vẻ thông qua câu nói.

Cô đáp lại một cách nhanh nhẹn:” Có chuyện gì vui sao?”
- Đúng thật là có, Tiểu Nguyệt không giận anh nữa, anh liền thấy rất vui
“Ồ” Sơ Nguyệt mỉm cười:”Hơn 10 giờ rồi, anh ngủ sớm đi.

Dù sao cũng vừa khỏi bệnh”
- Được.

Ngày mai anh cùng em đi chơi nhé?
- Anh vừa khỏi bệnh mà
Nam Hoài Cẩn nghe giọng điệu của cô liền khẽ cười:” Không sao, đi cùng Tiểu Nguyệt anh liền thấy khỏe.

Như vậy nhé, em không được từ chối đâu đấy”
- Được
- Vậy bé cưng ngủ ngon nhé
- Vâng, anh ngủ ngon
Cuộc gọi kết thúc ở đó.

Nam Hoài Cẩn nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, ánh mắt hiện rõ sự tức giận.


Trên màn hình là lý lịch của một người, có thể thấy được anh rất căm ghét người này
Ngày hôm sau, Quan Sơ Nguyệt tỉnh lại bằng một cuộc điện thoại từ Nam Hoài Cẩn.

Mắt nhắm mắt mở cô nhấc máy, bên đầu kia phát ra giọng nói ấm áp:” Bé cưng à, dậy thôi nào”
- A a a em còn muốn ngủ
Giọng của cô khàn khàn vì chưa tỉnh ngủ.

Bên đầu kia cười khẽ:” Được rồi, em ngủ thêm một chút đi.

Khi nào tỉnh dậy thì gọi cho anh nhé?”
- Không sao đâu, em tỉnh luôn rồi
Quan Sơ Nguyệt ngồi dậy vươn vai một cái lại nghe anh nói:"Em từ từ thay quần áo rồi xuống"
- Anh đến rồi sao?
- Ừm, em từ từ thôi không vội
Cuộc gọi kết thúc, cô nhanh chóng vệ sinh cá nhân, thay quần áo, còn trang điểm nhẹ nhàng tốn không ít thời gian.

Lúc cô bước ra ngoài đã thấy xe anh đậu gần đó liền chạy đến mang theo nụ cười tươi như hoa khác với vẻ thường ngày
- Từ từ nào, sao lại chạy? Lỡ như ngã thì phải làm sao?
Nam Hoài Cẩn vờ nghiêm túc răn dạy cô, nhưng vừa nhìn gương mặt xinh đẹp ấy lại trở nên mềm lòng
- Không sao đâu, em chạy đâu có nhanh
Quan Sơ Nguyệt ôm lấy cánh tay anh nũng nịu:" Đi thôi, em đói rồi"

- Được
Anh xoa nhẹ mái tóc đen dài rồi mở cửa xe cẩn thận đỡ cô bước vào trong xe.

Chiếc Cadillac dần di chuyển rồi khuất xa
Quan Viễn đứng trên lầu đã nhìn rõ cảnh tượng diễn ra từ nãy đến giờ, ông chỉ lắc đầu rồi xoay người trở vào bên trong
Trở lại với thời gian hạnh phúc ngọt ngào giống như các cặp đôi mà ta thường thấy trong phim
Sơ Nguyệt cùng anh đi ăn, cùng anh dẫn đi mua sắm, lại còn được anh chọn lựa quần áo cho.

Hôm nay, có lẽ là ngày mà cô vui vẻ nhất từ trước đến nay, mong là sau này mỗi ngày đều được vui vẻ hạnh phúc bên anh như vậy
- Tiểu Nguyệt, thử chiếc váy này nào
Nam Hoài Cẩn đứng đằng xa ngoắc tay về phía cô, ôn nhu lên tiếng.

Những nhân viên đứng đằng xa đều thấy rõ, ai nấy đều ngưỡng mộ không thôi.

Nhưng họ đâu biết được, để có ngày hôm nay bọn họ đã trải qua bao nhiêu gian truân vất vả.


Bình luận

Truyện đang đọc