CHƯA TỚI NGÀY VỀ

Phủ thừa tướng tổ chức thiết yến trong tháng giêng, đã đưa thiệp mời đến. Ta vốn không có hứng thú gì với mấy vụ yến tiệc đoan trang kiểu này, mọi khi nếu có thể từ chối được cái nào thì hay cái đấy. Chỉ là nghe được lần này Hạ gia cũng được mời tới, mà mẹ đẻ của tứ hoàng tử lại là đích trưởng nữ tiểu thư của phủ Thừa tướng làm ta không khỏi có vài phần động tâm, lập tức đồng ý ngay tại chỗ.

Trong ấn tượng của ta, Hạ gia và phủ thừa tướng mấy năm trước cũng không hay qua lại. Lúc này ta cố ý đến hỏi tẩu tẩu, trong phủ vẫn chưa nhận được thiếp mời, có lẽ lo ngại hai nhà Tần Hạ vì chuyện của tẩu tẩu nên vài năm gần đây không hòa hợp, không muốn để hai nhà chạm mặt. Còn ta vì có thân phận thái tử phi nên phải đơn phương gửi thiệp mời đến Đông Cung. Việc này lại càng không hợp tình hợp lý, đã nhất định phải mời Đông Cung thì sao không mời luôn Tần gia, cũng xem như là bán cho ta một chút tình mọn? Chuyện này không khỏi làm người khác đem lòng sinh nghi.

Hôm đó đúng lúc thái tử bị chính sự quấn người nên không thể tới, chỉ chuẩn bị lễ để một mình ta đi. Ta nghĩ không thể làm Đông Cung mất mặt mũi được, thay đi thay lại mấy lần y phục, do dự không biết nên mặc cái nào mới đẹp. Từ nhỏ ta luôn không để tâm vào mấy chuyện chọn y phục, trước khi xuất giá thì đã có mẫu thân chọn cho khi có sự kiện quan trọng, ta chỉ việc mặc sẵn lên người. Hiện giờ mẫu thân không có ở đây, chỉ đành đi hỏi thái tử.

Hắn liếc ta một chút, nhưng cũng không phải quá để ý: “Không cần chọn nữa, lấy bộ xanh thẫm kia là được”

Ta liền bày bộ kia ra, nhìn trước nhìn sau một vòng, không khỏi hoài nghi con mắt của hắn: “Thường ngày còn mặc được, nhưng mặc trong yến tiệc nhìn có hơi mộc mạc, giờ còn chưa qua tháng giêng đâu”

Ta tiện tay quơ lấy một bộ váy màu đỏ son ướm lên thân so sánh, tẩu tẩu trước kia đã nói với ta rồi, khi nào không biết nên mặc cái gì thì cứ mặc màu đỏ, nhất định sẽ không tồi. Chủ ý đã quyết, ta lập tức đi vào phòng gọi Liên Vi đến mặc lên cho ta. Dây lụa còn đang buộc một nửa, thái tử đã bước tới dựa vào cạnh cửa. Ta nghe thấy tiếng động vội quay người nhìn một cái, liền bắt gặp trong mắt hắn rõ ràng hiện lên vẻ kinh diễm, muốn nói rồi lại thôi, nhưng cuối cùng chỉ khàn khàn nói: “Chiêu Dương cũng phải đến, lúc đó nàng và muội ấy đi cùng nhau đi”

Ta cho là hắn không an tâm, thật lòng nói: “Không sao đâu, xưa đã khác nay, ngay cả khi chàng không ở đó cũng đâu có ai cả gan chặn họng ta nửa câu”

Hắn quay người bước ra ngoài, tức giận nói: “Tùy nàng”

Ta có vài phần không hiểu thấu, nhưng nghĩ lại, chắc do sự việc trong tay hắn không thuận lợi nên tâm tình mới có chút nóng nảy, ta cũng có thể lý giải được điều đó.

Phủ thừa tướng tổ chức yến tiệc rất có quy củ, nam nữ phân ra ngồi, trước khi khai yến ta bị một đám phu nhân và tiểu thư vây quanh, sau khi khai yến lại ngồi ở chỗ cực kì nổi bật, nhất thời không thể thoát thân, cũng không biết tình hình bên ngoài thế nào.

Chiêu Dương lôi kéo ta uống hết mấy chén rượu, lúc này yến tiệc mới bước vào chủ đề chính.

Thừa tướng phu nhân giơ tay kêu bên dưới ngừng ca múa, nâng ly một cái, hắng giọng tuyên bố hôn sự của cháu trai mình và nhị tiểu thư Hạ gia. Thừa tướng có một người đệ đệ ruột thịt cùng mẹ sinh ra, chức quan không lớn lắm, ngược lại tình nghĩa thâm sâu, nhưng đã qua đời mấy năm trước, để lại một tiểu nhi tử còn chưa thành gia lập nghiệp, thừa tướng liền một mực chiếu cố. Người cháu trai này cũng trạc tuổi đứa con trai của mình, hiện tại đang đảm nhiệm chức vụ ở viện Hàn Lâm. Nói thế nào đi nữa thì nhị tiểu thư Hạ gia cũng chỉ là con thứ, đây đã coi như là một mối hôn sự tốt nhất.

Từ sau chuyện của tẩu tẩu, Hạ đại phu nhân rất ít khi lộ diện, người đến dự tiệc hôm nay là mẹ đẻ của nhị tiểu thư, tiểu thiếp của Hạ tướng quân. Vị này ta đã từng nghe tẩu tẩu đề cập qua, ẩn thân trong một đám thiếp thất luôn đi lấy lòng Hạ tướng quân, một mực giấu tài, hiện giờ uy thế của vợ cả bị đảo lộn, bà ta lập tức tiếp nhận hơn nửa sự vụ trong phủ tướng quân.

Chuyện kết hôn này định rõ là Hạ gia và tứ hoàng tử. Không nghĩ tới Hạ gia không thể có được chức vị thái tử phi liền không mảy may do dự, trực tiếp xoay ngược về phía tứ hoàng tử.

Ta dẫn đầu đến chúc hai câu, thừa dịp đám người trên yến tiệc còn đang chúc mừng không ai để ý đến, liền gọi Liên Vi tới nói thầm vào tai em ấy hai câu. Liên Vi nhận lệnh vội vàng ra ngoài, một lúc sau trở về đứng hầu bên ta, nhìn về phía ta gật đầu nhẹ.

Ta nhờ Chiêu Dương cản giúp một lúc, chỉ nói mình có chút say rượu muốn ra ngoài cho tỉnh táo. Chiêu Dương dặn dò: “Tẩu tẩu đừng đi xa, vô tình lao đến chỗ khách nam ngồi thì không hay đâu” Sau đó chỉ chuyên tâm vào mấy đĩa thức ăn nàng để mắt tới.

Ta đi một mạch vào trong, xuyên qua hai đoạn hành lang, đi đến bên cạnh hòn non bộ. Nhìn chung quay không thấy một bóng người, lúc này mũi chân đặt trên mặt đất xoay người trèo lên, động tác ít nhiều vẫn bị váy hạn chế, cố ba lần mới xoay được đến mặt sau của hòn non bộ.

Hạ Thịnh đã chờ ở đây, thấy ta nhảy xuống liền tiến hai bước tới đón. Ta phủi phủi bàn tay dính đầy bụi, ngẩng đầu gọi hắn một tiếng.

Hắn thấp giọng đáp, mấp máy khóe môi: “Muội sống vẫn tốt chứ?”

“Ta rất tốt, tẩu tẩu cũng rất tốt, huynh không cần bận tâm” Lời này vừa nói xong, ta nghĩ nên khách sáo trước hai câu, nhưng một câu “Huynh dạo này thế nào rồi” mới nói đến chữ “huynh” liền im bặt. Hắn đưa tay ra nhặt cây trâm ngọc lúc ta nhảy vào đánh rơi, sắc mặt chăm chú ấm áp, cẩn thận gài lại trâm cho ta.

Ta cướp lấy cây trâm, lui về sau hai bước: “Không cần làm phiền Hạ công tử, bản cung tự mình làm được”

Hai người chúng ta trầm mặc trong chốc lát, bầu không khí nhất thời có chút gượng gạo.

Hắn cười cười: “Còn chưa chúc mừng muội” Sau đó lại hỏi: “Nói đi, có chuyện gì không?”

Ta cân nhắc, cuối cùng quyết định nói ngay vào trọng điểm: “Ta chỉ hỏi huynh một câu, thật sự chọn tứ hoàng tử sao?”

Hắn giật mình, cau mày suy nghĩ một lúc mới hỏi ngược lại ta: “Thái tử kêu muội đến?”

Ta lắc đầu: “Là ý của ta, hắn không biết rõ tình hình”

“Nói như vậy, hôm nay trên tiệc quả thật phụ thân và tứ hoàng tử rời tiệc một lúc lâu” Hắn cau mày: “Đây là ý của muội, nhưng sao muội lại biết được?”

“Chuyện thành thân của Nhị muội nhà ngươi vừa định, sao ta biết trước được?” Đương nhiên ta không thể nói quá nhiều với hắn, hỏi lại một lần nữa: “ hôm tai ta không hỏi Hạ gia, ta hỏi ngươi, làm sao ngươi lại biết?”

Tầm mắt hắn rủ xuống: “Trước đây phụ thân chưa từng tiết lộ, ta cũng chỉ là trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường. Muội vừa mới hỏi ta mới hiểu được, phụ thân rất cố chấp, ông ấy đã làm đến mức này nghĩa là đã không còn đường lui nữa” Nói đến đây chợt dừng lại một chút, sau đõ khe thở dài một hơi: “Bất luận có như thế nào thì ông ấy vẫn là phụ thân của ta”

Thái độ này của hắn nằm trong dự liệu của ta, nhưng tay ta vẫn nắm thật chặt: “Tâm tư của tứ hoàng tử khó lường, âm tàn nham hiểm, thâm độc xảo trá, đừng nói hắn không làm không nên chuyện, ngay cả có thể thành cũng không biết có bao nhiêu người sẽ phải ngã xuống”

Hắn nhìn ta thật lâu: “Ta không phải người hiếu thảo ngu muội, quyết định của phụ thân ta không chi phối được, nhưng không có nghĩa là ta cũng ủng hộ”

Ta bị lời hắn nói trước sau của hắn làm đầu óc mờ mịt: “Rốt cuộc lập trường của huynh thế nào?”

“Không có lập trường nào, càng không có lập trường của ta. Ta sẽ không xen vào tranh chấp hoàng vị. Nếu phụ thân đưa Hạ gia vào đường chết, tự ta sẽ vì Hạ gia tìm đường ra”

Hắn ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, cách một lúc lâu mới nói: “Ta chỉ có thể đồng ý với muội, nếu bọn họ còn khư khư cố chấp, nếu tình thế xảy ra không thể ngăn chặn được nữa, ta sẽ không ngồi yên làm ngơ”

Lời hắn nói tuy mập mờ nhưng tâm ta đã hiểu được, lúc này cúi đầu thật sâu: “Như vậy là đủ rồi. Ngàn vạn lần mong huynh luôn nhớ kĩ lời nói ngày hôm nay”

Hắn đỡ ta dậy, tay vừa đưa ra chợt ý thức được mình thất thố lại cấp tốc thu về: “Thời gian không còn sớm nữa, trở về thôi”

Ta bước một bước lăn ra ngoài, đến đỉnh hòn non bộ dừng lại một chút, cũng không quay đầu mà chỉ thấp giọng nói một câu “Bảo trọng”

Ta vốn không ôm theo dự định đến khuyên bảo Hạ Thịnh, có thể có được câu hứa hẹn của hắn đã tốt lắm rồi. Thời gian nói chuyện hơi lâu so với dự định của ta, đang không biết về giải thích như nào với Chiêu Dương.

Trong lòng ta cứ nghĩ ngợi, bước chân cũng bất giác vội hơn một chút. Vừa mới bước tới hành lang thứ nhất, bên cạnh liền có người ho một tiếng, ta giật mình kêu lên, hành lang này cách hòn non bộ không xa, có thể nhìn thấy được, nhất thời không kịp nghĩ lại, chỉ muốn khống chế người này lại để hỏi.

Ý nghĩ này vừa hiện lên, trong giây lát đã bắt đầu hành động ngay. Ta quay người lại, không thèm nhìn mà đánh tới, cứ tưởng chỉ là nha hoàn qua đường nên không dùng quá nhiều lực. Chỉ là mới đánh hai chiêu đã bị người ép lên cột gỗ ở hành lang.

“Sao nào, còn muốn giết người diệt khẩu ư?” Thái tử chỉ dùng một tay khóa hai tay ta lại treo trên đỉnh đầu, cúi đầu xuống nhìn ta, sắc mặt có chút âm trầm.

“Sao chàng lại ở dây? Không phải là chàng…” Lời còn chưa dứt đã cắn phải đầu lưỡi, phản ứng này thật sự là giấu đầu hở đuôi.

Hắn thu hết sự kinh hoàng của ta vào đáy mắt, sắc mặt càng thêm thâm trầm, buông tay ra: “Thái tử phi định giải thích thế nào đây? Bí mật gặp nam nhân bên ngoài, tội danh này cũng không nhỏ đâu”

“Ta có mấy lời muốn nói với huynh ấy, chỉ có thể ra hạ sách này”

Hắn lạnh nhạt nhìn qua: “Lời gì mà nói trước mặt không được mà phải cô nam quả nữ ở chỗ vắng mới nói được?”

Ta nhíu mày: “Thật sự chỉ nói có hai câu, cái này cũng không được sao?”

“Người ngoài ai cũng có thể, riêng Hạ Thịnh không được” Hắn phất tay áo xoay người muốn đi.

Trong lòng ta thần khinh bỉ, trước mặt còn nói tin ta và Hạ Thịnh không có gì mờ ám, hoá ra tất cả đều là giả dối. Ta nhanh tay tóm lấy góc áo bên tay hắn, chân chó đi theo phía sau, nhẹ nhàng giật giật.

Bước chân hắn dừng lại, ta cướp lời hắn mở miệng trước, vây quanh người hắn, sau đó vòng tay qua cổ kéo hắn xuống dưới sát bên tai mới có thể nói.

Sắc mặt hắn dễ chịu hơn rất nhiều, ta bĩu môi một cái: “Có phải đột nhiên cảm thấy bản thân đang lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử không? May mà con người ta luôn nhìn thoáng, không tính toán với chàng”

Hắn đưa tay búng trán ta, tay vịn trên vai, trịnh trọng nói: “Nàng không cần vì ta mà ra tay, nơi này tai mắt khắp nơi, rất phức tạp. Nàng chỉ việc lo cho bản thân thật tốt là được, tránh làm tay nàng dơ bẩn. Còn nữa, những người này nhìn chằm chằm quyền lực sớm đã đỏ mắt từ lâu, nàng nàng bị liên lụy vào thì ta sẽ lo cho an nguy của nàng lắm”

Ta lên tiếng qua loa. Hắn lại búng trán ta: “Chẳng thật tâm chút nào. Nàng thề đi, không được chủ động xen vào việc này”

Ta cực kì không có sức giơ tay phải lên nói: “Ta thề, tuyệt đối không vì chàng dính vào” Lương tâm ơi, ta vốn dĩ không phải ra tay vì hắn mà, đáng ra không cần làm thế này mới phải.

Ta lấy lệ cũ nói tiếp: “Nếu làm trái lời thề này, sẽ…”

Hắn bịt miệng ta, thở dài một hơi: “Thôi, thật ra cũng không cần phải như thế, nàng nhớ kĩ là tốt rồi”

Bình luận

Truyện đang đọc