CHƯA TỚI NGÀY VỀ

Ngày tuyết rơi đầu mùa trong năm, ta thức dậy rất sớm, nhìn các cung nữ đi ra đi vào, manh những cây hoa cỏ mới nở chúc mừng đại hôn chuyển vào trong phòng.

Chợt có tiếng vang, một cung nữ tuổi tác còn nhỏ bị trượt ngã, sứ trắng hòa với bùn đất ở một chỗ. Tiểu cung nữ kia run rẩy một hồi, luống cuống ngồi sụp xuống muốn nhặt những đóa hoa bị rơi trên nền đất.

Cung nữ cầm đầu cao giọng giáo huấn: “Đây là hoa Diêu Hoàng mẫu đơn quý báu không dễ trồng, năm nay coi như chỉ nở có từng này, Hoàng hậu nương nương đã cố ý phân phó đưa tới Đông Cung, ngươi làm hỏng kiểu gì thế? Tay chân lóng nga lóng ngóng như thế này thì còn hầu hạ gì?”

Ta thấy tiểu cung nữ kia co ro sợ sệt thấy không đành lòng, xưa nay mình cũng chẳng phải là một người yêu hoa, liền gọi Liên Vi: “Hoa này vừa quý báu lại kiều diễm, cuối cùng lại không đúng lúc, nát cũng hợp tình lý, không cần gây khó dễ”

Liên Vi hiểu ý ta, chân trước vừa bước ra cửa điện đã quay trở lại: “Nương nương, tả lang tướng xin gặp”

Ta cho rằng Tiêu Thừa Ngạn lại phải bận bịu gì đó mới phái hắn truyền lời tới, ai ngờ hắn thi lễ xong chỉ nói: “Xin nương nương tiến cung một chuyến”

Ta nghe xong liền có dự cảm không lành, vội vàng đi ra ngoài, Liên Vi vội vã đuổi theo choàng cho ta tấm áo khoác. Ta lên xe ngựa mới nghe được đầu đuôi câu chuyện – hôm nay lúc bãi triều, Hoàng thượng đứng dậy đã lảo đảo một chút, may mắn được Đại công công nhanh tay đỡ lấy, lúc này mới không trực tiếp ngất xỉu trên đại điện.

Hiện tại bên ngoài chỉ tuyên bố là long thể Hoàng thượng hơi có chuyện, thế nhưng để ý chút là có thể nhìn rõ được, Đại Lương sắp đổi thời rồi.

Ta tiến vào điện, công công đứng bên cạnh vừa mới vén rèm lên đã ngửi ngay được mùi thuốc hăng xộc vào mũi. Các cung tần đều đang ở cung của Hoàng hậu nương nương nghe dạy bảo, ngự y còn nói là phải tĩnh dưỡng, bây giờ trước giường chỉ còn lại một mình Tiêu Thừa Ngạn. Có lẽ là do tuyết rơi nên sắc trời trở nên u ám, hắn đứng chắp tay, bàn tay nắm thật chặt trong tay áo, từng đốt ngón tay đều trắng bạch, tấm lưng kia đứng một mình trong tẩm điện trống trải cô quạnh.

Ta yên lặng đi tới bên cạnh cầm tay hắn, nhẹ giọng nói: “Phụ hoàng đã tỉnh chưa?”

Hắc lắc đầu: “Chỉ gắng gượng được lúc hạ triều, đi đến hậu điện đã không có ý thức. Hai năm nay phụ hoàng đều dùng thuốc mạnh, bây giờ ngự y không dám kê thuốc mạnh nữa, chỉ có thể hòa hoãn điều dưỡng”

Hoàng thượng đau ốm, Thái tử đương nhiên phải điều hanh quốc gia. Đã qua hai ngày mà Hoàng thượng vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại, Tiêu Thừa Ngạn một mặt phải ổn định triều cục, mặt khác phải theo dõi nhất cử nhất động của mấy hoàng tử, lại thêm lo lắng cho phụ hoàng của hắn, đèn trong thư phòng đốt suốt cả đêm.

Chiến báo ở Bắc Cương ngay lúc này truyền về, Khiết Đan đơn phương xé bỏ hiệp ước hòa đàm, Da Luật Chiến đích thân dẫn binh. Mà bởi vì phụ thân và ca ca lúc này vẫn còn ở kinh thành, Bắc Cương mất đi chủ chốt, tướng sĩ thủ thành không địch lại được. Trong lúc nhất thời, thành trì lúc trước đánh hạ Khiết Đan lại bị Da Luật Chiến chiếm lại một phần ba.

Cũng may Da Luật Chiến bất ngờ chiếm đánh nên không đề phòng ưu thế, đợi đến khi Bắc Cương kịp phản ứng, thế tấn công của hắn không thể không yếu đi. Cái gọi là trăm năm minh ước, lại chỉ yên ổn được trăm ngày.

Thời điểm chiến báo truyền về thì ta đang giúp Tiêu Thừa Ngạn mài mực, chạm vào tay hắn, một tay dính mực cũng không hề hay biết. Hắn cau mày, ngón tay vô thức vân vê dưới mảnh giấy.

Ta tở dài một hơi, lau sạch mực trên tay, mực ấn lưu lại trên tay lau không sạch: “Chi bằng vẫn là mệnh phụ thân và các huynh ta”

“Vì kế hoạch hiện tại chỉ có Định Viễn Hầu…” Hai người chúng ta đồng thời mở miệng, lại đồng thời im bặt.

Cuối cùng, ta đưa tay vuốt nhẹ mi tâm hắn: “Gia huấn Tần gia là như vậy, cho dù là núi đao biển lửa bọn họ cũng sẽ đi, huống chi chỉ là một Da Luật Chiến? Có khi là bọn họ vẫn chưa biết tin tức này, không thì lúc này đã xin ra trận rồi. Chàng không cần bận tâm những chuyện này”

Hắn nhắm hai mắt lại lộ ra vẻ mỏi mệt, mặc cho ta vẫn xoa mi tâm hắn, sau đó nắm chặt tay ta trong lòng bàn tay, lại chuyển qua tay khác, chân mày càng nhíu chặt hơn: “Là vì thiếu than nên nàng cảm thấy lạnh sao?”

“Không lạnh” Ta vừa định thu tay về lại bị hắn kéo lại, thuận tay luồn vào bên trong ống tay áo ta. Ta chỉ cảm thấy lạnh buốt, nhiệt độ của bàn tay hắn thật sự có chút đốt người.

Hắn trầm giọng nói: “Không lạnh sao người lại lạnh toát thế này? Ta nhớ tháng sáu ngự y hồi bẩm nói là đã điều dưỡng tốt rồi mới cho nàng ngừng thuốc. Cái này mà bảo là điều dưỡng tốt?”

Ta dùng hai phần lực kéo tay lại, ống tay áo buông xuống, xoa xoa đôi tay: “Không có gì đáng ngại, có lẽ là hôm nay tắm lúc trời hơi lạnh thôi”

Hắn bình tĩnh nhìn ta: “Lúc trước hơi lạnh là nàng bị ốm vặt, sao có thể không lo lắng được, chưa từng nghiêm trọng như thế. Nàng nói thật cho ta, như này bao lâu rồi?”

Ta thản nhiên nhìn thẳng hắn: “Chỉ mới hôm nay, vừa đúng lúc chàng đụng phải. Thân thể của ta chẳng lẽ ta lại không hiểu rõ?”

Ta kéo giãn câu chuyện ra: “Còn nữa, Chiêu Dương là công chúa hòa thân, tượng trưng cho kết quả hòa đàm, hiện giờ Khiết Đan tuyên chiến, muốn nàng tự xử thế nào? Nếu Chiêu Dương ở lại Khiết Đan, tất nhiên phải chịu tội, người ngoài không nói, nhưng sợ trong lòng nàng cảm thấy tội lỗi”

Hắn như có suy nghĩ gì đó khẽ nhìn ta, không nói tiếp về tình hình sức khỏe ta nữa, chỉ trả lời một câu: “Đương nhiên là muốn để hồi triều”

Ta báo trong người mệt mỏi nên trở về tẩm điện trước trong đêm, Liên Vi đã chuẩn bị sẵn nước ấm, xông cùng gừng băm và lá ngải, ta ngâm qua tay chân mới cảm thấy ấm áp hơn một chút.

Nàng một bên thay cho ta nước nóng, một bên nói thầm: “Nương nương từ lúc bắt đầu rơi tuyết, cả thân đều giống như một tảng băng, còn tránh không để điện hạ nói”

Hiện tại chính là lúc Tiêu Thừa Ngạn đang dầu sôi lửa bỏng, ta sao có thể để hắn quan tâm thêm được. Ta chỉ nhàn nhạt dặn dò một câu: “Em phải để tâm một chút, nhất định không thể để điện hạ nhìn ra. Từ mai khi ta ra ngoài, đặc biệt là vào thư phòng, hãy chuẩn bị một cái lò sưởi”

Phụ thân và ca ca nhận mệnh đi Bắc Cương, khi đến nơi Da Luật Chiến đã thu lại được một nửa đất bị mất của Khiết Đan. Phụ thân tập hợp lại quân đội, chỉ trong vòng mấy ngày đã có tin chiến thắng truyền đến, sau đó tình hình chiến đấu trở nên bế tắc. Lại thêm Chiêu Dương công chúa còn ở trong vương đình Khiết Đan, mấy ngày này không có chút tin tức nào, phụ thân và ca ca có chỗ cố kỵ nên khó mở rộng tay chân.

Bắc Cương miễn cưỡng cũng coi là tạm thời an ổn. Tiêu Thừa Ngạn đã có thời gian thảnh thơi hơn mà chuyên tâm đối phó bên kinh thành này. Cũng may các lão thân trong triều đều rất tinh mắt, trong lòng biết các hoàng tử còn lại nhất thời không thể thành tài được, cho nên đều nghiêng về phía hắn. Tiêu Thừa Ngạn lợi dụng thời cơ, dùng vài thủ đoạn triệt tiêu được cánh tay của mấy hoàng tử trong triều.

Tiêu Thừa Ngạn đang phê tấu chương chợt hỏi ta: “Lão tứ có phải là quá mức an tĩnh rồi không?”

Trong tay áo ta đang lén lút cầm lò sưởi sưởi ấm. Ta mặc tấm áo có tay áo rộng mà bình thường không ưa mặc, trong tay áo rộng vừa khéo giấu được một lò sưởi nhỏ, nắm ở trong tay một lúc là có thể ấm lên, như vậy sẽ không sợ hắn đột nhiên cầm lấy tay ta rồi phát hiện nó lạnh như băng nữa. Nghe vậy ta trầm tư một lát, nhớ tới đủ thứ trước kia tẩu tẩu căn dặn ta: “Chuyện gì khác thường tất có kì lạ. Nếu đã tiết lộ tin tức cho hắn biết, tứ hoàng tử vốn không phải là người có thể an phận như thế”

Ta bỗng nhớ ra cái gì đó, đột nhiên giương mắt, nói không nên lời: “Hạ gia”

Hắn khẽ vuốt cằm: “Đi theo ta đi đến một nơi”

Lò sưởi trong tay áo đã trở lạnh, ta lấy cớ ra ngoài hít thở không khí, ở bên ngoài ngã rẽ thừa dịp không ai đi qua liền đổi lò sưởi Liên Vi mới mang qua. Buông tay áo rộng xuống là có thể che được kín.

Ta vừa mới qua về thư phòng đã cảm thấy có ánh mắt rơi trên người, Tiêu Thừa Ngạn như có điều gì nghĩ ngợi nhìn ta, sau đó nhanh chóng thu ánh mắt về bên tấu chương trong tay.

Ta trở lại ngồi cạnh hắn, hắn chợt mở miệng: “Ngày trước không thể nào thấy nàng mặc trang phục kiểu này bao giờ, còn phàn nàn cái tay áo này nhiều lớp lớp rất phiền”

Ta “á” một tiếng: “Khi đó ngày ngày luyện thương, cái tay áo này quả thật không tiện. Từ lúc bắt đầu sang đông, ngự y không để ta luyện nữa, mới phát hiện mặc y phục này lên cũng thấy đẹp mắt”

Ta nói chuyện với hắn một lúc, thấy bóng đêm càng lúc càng nhiều nên trở về tẩm điện. Những ngày nay mỗi ngày hắn ngủ không quá mấy canh giờ, đều đợi ở thư phòng cả đêm, về tẩm điện sợ lại đánh thức ta, cho nên dứt khoát ngủ lại ở thư phòng.

Nằm xuống gần nửa canh giờ mà người vẫn không có chút ấm áp nào, ta nghe được cửa điện có tiếng động, tưởng rằng Liên Vi đến, liền kêu: “Mang thêm một chậu than nữa đến đi, đêm nay còn lạnh hơn đêm qua”

Tiếng bước chân vang lên, ta vừa nghe đã biết không ổn, nhất thời ngồi dậy bọc chăn một vòng quanh người. Tiêu Thừa Ngạn vén mành lên, nhàn nhạt lườm ta đang quấn chăn một chút, lại nhìn quanh điện một lượt, ánh mắt ngừng lại nơi chậu đang chất đống than.

Ta thử thăm dò: “Sao chàng lại tới đây? Không phải ngủ ở thư phòng à? Hay tấu chương hôm nay ít hơn?”

“Ta không được đến à?” Hắn bước lên giường.

Ta vội dịch vào bên trong, la lên: “Mấy ngày nay ta… mấy ngày nay thân thể không tiện”

Hắn trầm thấp cười một tiếng, nhưng ý cười không lan đến đáy mắt: “Phải không? Ta chưa nói là muốn làm gì”

Ta dò xét hắn một chút, đúng lúc bị hắn bắt tại trận, lời còn chưa dứt, không đợi ta hành động liền kéo một góc chăn ra, trên người ta không còn chút sức lực nào, bị hắn kéo lập tức ngã tới.

Hắn một tay vòng ra cổ ta xem thử mạch đập, tay kia lột chăn trên người ta ra, cách một lớp áo ngủ có thể dễ dàng phát hiện hơi lạnh và nhiệt độ thân thể hắn tạo ra sự chênh lệch hết sức rõ ràng. Hắn trầm mặc đắp chăn lên cho ta: “Nàng còn định giấu ta đến khi nào?”

“Thể hư sợ lạnh, tâm mạch yếu dần, chứng bệnh này của nàng ta đã trải nghiệm qua một lần, sao lại không biết?”

Sự việc đã bại lộ, tất nhiên ta cũng không còn gì giấu diếm, dứt khoát thoải mái gọi người mang đến hai bát canh bào tử, sau đó một mặt cho Tiêu Thừa Ngạn thuận khí, mặt khác nói: “Điều này nói rõ hắn cho ta hai viên thuốc kia ít nhất bên trong có một viên để giải độc, lại vừa khéo được ta để lại cho chàng, nghĩ như vậy cũng là không lỗ. Là ta dễ tin hắn, thuốc này ta đã uống hết, cũng may người uống hết thuốc này là ta”

“Da Luật Chiến không nắm chắc được là ai uống thuốc này, hoặc là trùng hợp cũng chưa uống. Chàng chỉ cần coi như chưa biết rõ tình hình, ta nhất định không thể để hắn dùng cái này áp chế chàng. Độc này nếu muốn phát tác còn cần ba đến năm năm nữa, mùa đông cũng chỉ khổ sở một chút. A Ngạn, có một khoảng thời gian dài như vậy, chúng ta chắc chắn có thể tìm được thuốc giải”

Bình luận

Truyện đang đọc