CHƯA TỚI NGÀY VỀ

Đến giữa trưa, ta mặc lên mình bộ nam trang, cử Sơ Tam đi chuẩn bị người, một người một ngựa ra khỏi kinh thành. Mấu chốt ở đây là hành vi của ta càng cẩn thận sẽ càng thuận tiện hơn.

Những ngày qua trong kinh thành luôn ồn ào huyên náo, dường như mong muốn một cơn mưa rơi xuống mới có thể bình ổn lại. Nếu ta không đưa ra dự đoán, đợi chiến báo truyền đến Đại điện thì chắc chắn kinh thành sẽ biến động không ít.

Thời khắc tự mình đánh ngựa đi qua cổng thành, ta vẫn theo thói quen quay đầu nhìn lại một lần. Cửa thành sơn son trải qua nhiều năm sương gió đã mất đi dáng vẻ vốn có, hai bên thành lâu cao ngất như cũ, chỉ là trên cổng thành đằng đẵng nhìn người đi về nơi xa, sợ rằng không thể tìm thấy đường trở về.

Ta ổn định lại trạng thái, chậm rãi thở hắt ra, kẹp lấy bụng ngựa quất một roi xuống, cả người nằm sát trên lưng ngựa. Tiếng gió rít gào bên tai sượt qua mặt đau nhức. Ta nhấc cổ tay lên hạ xuống một roi, tiếng vó ngựa hợp lại thành một mảnh, tay cầm dây cương đã cóng đến mất cảm giác, như vậy mới làm cho những con sâu kiến đang gặm nhấm trái tim bằng lòng dừng lại một chút, ta cũng có thể chú tâm đi đường.

Ngựa càng gấp chút nào ta càng có thể đến sớm chút ấy. Bắc Cương lạnh đến cỡ nào ta biết rõ, cái lạnh ở kinh thành không thể so sánh được với độ khắc nghiệt nơi đây. Dù hắn chưa từng nói, nhưng thời điểm hai năm ở lại Bắc Cương với ta, than trong doanh trướng của hắn dùng cũng nhiều hơn chỗ khác. Bây giờ hắn vùi thân trong Trầm Sa Cốc, chắc hẳn đang lạnh đến khó chịu, phải đến nhanh thêm chút mới có thể mau chóng mang hắn trở về.

Chỉ mất hai ngày đã chạy tới biên quan. Chỉ là dọc dường ngày đêm xóc nảy ta cũng chưa từng dừng lại nghỉ ngơi. Lúc này cảm giác chỉ cần nhắm một con mắt là có thể mê man thiếp đi, dù vậy vẫn không dám có một tia lơ là.

Cứ tưởng rằng nếu muốn tìm đến chỗ phụ thân và ca ca sẽ phải phí biết bao công sức, không nghĩ tới toàn bộ Bắc Cương đều rất an tĩnh. Ta ngày ngày ôm nỗi lo sợ đi tới mấy chỗ lúc trước đã đánh dấu, đến nơi thứ ba liền tìm được nơi trú đóng của quân Tần gia.

Thân hình ta vừa xuất hiện, còn chưa đến gần trong doanh đã có tiểu đội binh mã tuần tra vây tới. Thoáng nhìn qua, binh khí trên tay bọn họ đều khắc chữ Tần nên giai phẩm hẳn là không thấp. Sau khi xác nhận thân phận của đối phương, ta kéo mành đen trên mặt xuống, giơ hai tay lên không trung ra hiệu. Chỉ là mấy năm gần đây tướng lĩnh mới nhận chức trong quân doanh ta chưa gặp qua, nhất thời cũng không thể để cho bọn họ buông lỏng cảnh giác.

Người cầm đầu hét về phía ta: “Kẻ nào!”

Ta thu lại nửa bước, dĩ nhiên không thể nói là nữ nhi thái tử phi nhà Tần gia, đành phải thấp giọng: “Làm phiền vị quân gia này thay ta thông báo với thế tử một chuyến, cứ nói là biểu đệ ở kinh thành tới tìm nơi nương tựa”

Người kia ngờ vực nhìn ta hai lần: “Chưa từng nghe thế tử đề cập tới” Sau đó không đợi ta biện bạch liền hạ lệnh: “Không có hộp thư, tất cả đều áp giải đi!”

Đáy lòng ta chìm xuống, lúc trước Hạ Thịnh vác theo đao đến còn dám bước vào trong quân doanh. Hiện nay quân doanh lại cảnh giới đến tận ngoài này, có thể thấy tình hình trước đó không được tốt. Ta không giãy giụa, tay vắt chéo sau lưng thôi thúc mình đi về phía trước.

Kể ra cũng khéo, chưa đi được hai bước đã nhìn thấy nhị ca. Huynh ấy chính là kiểu mây đen đầy mặt, có lẽ đã nhìn thấy bên này đang áp giải người nên đi tới.

Lúc nhìn thấy ta trước tiên là giật mình, sau đó một mực không tin hỏi ta: “Sao muội lại ở đây?”

Ta sợ huynh ấy mở miệng sẽ làm lộ thân phận, liền nhanh hơn một bước kêu một tiếng biểu huynh, thần sắc trên mặt nhị ca rất khó tả, cũng chỉ đáp lại một tiếng, bất mãn trừng mắt lườm hai người đang ghì chặt tay ta: “Còn không mau buông ra?”

Người kia ngượng ngùng buông tay, lui một bước chắp tay nói: “Quấy rầy biểu thiếu gia, là mạt tướng không phải”

Ta linh hoạt xoay xoay cổ tay, đợi tướng sĩ chung quanh lui sạch, nhị ca dắt tay ta về phía chủ trướng, vừa đi vừa tính toán thời gian, cứ tưởng là ta vẫn không biết rõ tình hình, càng che càng lộ nói với ta: “Muội dửng dưng như vậy chạy tới Bắc Cương, vậy bên Đông cung …”

Ta không dừng bước, xen lời: “Ta biết sớm hơn chiến báo một chút”

Tay huynh ấy đang dắt ta chợt cứng đờ, nghiêng đầu lại cau mày nhìn ta một lúc, tức giận nói: “Mắt thì đầy tơ máu, thần hồn loạn không còn ra cái hình thù gì. Muội mất mấy ngày chạy tới đây? Nhị ca biết trong lòng muội không hề dễ chịu, nhưng nếu muội hành hạ bản thân như vậy thì chuyến này đến Bắc Cương chính là trực tiếp đi theo thái tử đấy biết không”

Ta hồi lâu không đáp lời, đi thẳng đến trước chủ trướng đứng vững mới nhàn nhạt nhìn qua huynh ấy: “Cũng không phải là không được”

“Muội…” huynh ấy bị nghẹn đến tức chết, nói không ra lời thở dài một hơi, xốc mành chủ trướng lên rồi kéo ta vào.

Phụ thân và đại ca đã ở trong chủ trướng, một trái một phải chỉ điểm trên bản đồ, thi thoảng thấp giọng trò chuyện vài câu, nghe thấy có người tiến đến cũng không quay đầu lại, chỉ cất giọng hỏi một câu: “Sao lại trở về nhanh như vậy, những gì đã dặn dò con đã bố trí xong chưa?”

Thật sự gặp được bọn họ không tránh khỏi cảm thấy sống mũi cay cay, thanh âm trở nên nghẹn ngào, kiên cường lắm mới run run kêu lên: “Phụ thân, đại ca”

Hai người ngạc nhiên quay đầu lại, ngay cả đại ca vẫn luôn điềm đạm giờ phút này cũng kinh hoàng không thôi.

Phụ thân bước nhanh tới lật qua lật lại người ta hai vòng, xác nhận trên người không bị thương gì mới thở dài một hơi, chỉ sợ ta nóng ruột đơn thương độc mã đến Trầm Sa Cốc vớt người.

Lời còn chưa nói được hết, phụ thân liền phát hiện ta thể suy sức yếu, lại thêm nhị ca thêm mắm dặm muối cáo trạng, ông ngay lập tức ra lệnh cưỡng chế ta về doanh nghỉ ngơi, có việc gì thì ngày thứ hai bàn tiếp.

Ông ấy cả một đời chinh chiến đến nay, trong lòng ta từ nhỏ đã nghĩ là được rèn từ sắt, không chỉ có lòng ta nghĩ vậy, sợ là toàn bộ Đại Lương đều cảm thấy như thế. Bây giờ cả đôi mắt đục ngầu, trong giọng nói chứa đầy vẻ mỏi mệt, có thể vẫn còn vài âm mưu đen tối trôi dạt đằng sau, đại cục đã định là bất lực: “Việc đã đến nước này, con có vội vàng cũng không thay đổi được gì”

Ta đến đột ngột, cũng không tiện ở cùng người ngoài, đành ở tạm một doanh trướng nằm gần chủ trướng. Sắc trời dần trở tối, ba ngày liên tiếp không ngủ quả thật không thể chịu thêm được nữa, trời vừa tối đã buồn ngủ muốn chết. Ta đứt quãng uống nguyên một ấm nước lạnh, giữ lại một tia tỉnh táo lẳng lặng chờ.

Mới hết một nán nhang mành đã được vén lên, đại ca đi tới thở dài một hơi, quay lại buông mành lại thật cẩn thận: “Quả thật vẫn đang ngồi chờ. Từ nhỏ muội đã bướng bỉnh như vậy, không biết phải trái đúng sai, không chịu nghỉ ngơi một lát”

Ta ôm tấm chăn thật dày – vì chuẩn bị vội vàng nên chiếc chăn này vẫn còn mùi ẩm mốc – nghe huynh ấy lựa những chuyện chủ yếu nói cho ta.

Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, sự việc trên sa trường thường thay đổi trong nháy mắt, sinh tử lật úp đều trong một ý niệm. Nếu chỉ là một Hạ gia, đương nhiên không thể để bọn họ vượt lên trời. Nhưng Hạ gia và người Khiết Đan âm thầm cấu kết, cả một Bắc Cương to lớn như vậy không chỉ có một mình Khiết Đan đang nhìn chằm chằm, còn phải cần đề phòng cả Hạ gia, lại thêm địch ở trong tối ta ở ngoài sáng. Ngày quay ngày cũng trở thành nắm vạt áo nhìn khuỷu tay.

Không tìm được chứng cứ bọn họ cấu kết với nhau nên không thể buộc tội Hạ gia, cộng thêm có tứ hoàng tử ở kinh thành cứu vãn, đây chính là người câm ăn hoàng liên, có khổ cũng nói không nên lời. Thật ra phụ thân và ca ca đã biết rõ việc Hạ gia phong tỏa toàn bộ tin tức, chỉ là nhất thời bị Khiết Đan kìm chế không thể xuất thủ, đành phải cẩn thận không dám vọng động.

Ở Bắc Cương có một số chuyện chỉ có hai nhà Tần Hạ biết rõ, thí dụ như hai nhà phía sau tranh chấp hoàng vị, thí dụ như thái tử đang bồi dưỡng thế lực tại Bắc Cương — tuy không biết cụ thể như nào, thế nhưng tất nhiên là vẫn biết.

Lại nói tới bồ câu đưa tin của thái tử bay tới Bắc Cương đi nửa đường thì bị bắn hạ. Đầu tiên đương nhiên bức thư đã qua tay Hạ gia một lần, sau đó lại bị Tần gia cài tai mắt truyền tin về. Chính là phong thư loại bỏ Tần gia ta đã thấy trước đó.

Nghe đến đoạn này ta liền nhíu mày, điều này ta và phụ thân không phải là chưa từng nghĩ tới, có lẽ hắn cũng có ý đó.

Đại ca trầm lặng nhìn ta: “Ta biết ta nói lời này muội không thích nghe, nhưng sự thật chính là như vậy. Ngày đó quả thật hắn có quyết định này. Thế cục quá bất lợi, muốn bảo trụ Tần gia cũng không còn biện pháp nào. Hắn là thái tử một nước, khi cần quyết đoán thì sẽ quyết đoán nên bỏ cái gì. Phụ thân và ta, còn có nhị ca của muội đều hiểu trong đó có quan hệ rắc rối đến thế nào, cũng không có một lời oán giận”

“Bọn ta đã chuẩn bị xong dự tính xấu nhất rồi, thánh thượng bỗng nhiên đưa chiếu thư xuống để thái tử thân chinh, Bắc Cương lập tức sục sôi”

“Khiết Đan cũng được mà Hạ gia cũng được, vốn không phải là vì Tần gia ta mà diệt Tần gia. Một khi thái tử đã đến, tình thế đột biến, bao nhiêu minh thương ám tiễn đã chờ hắn sẵn. Hắn dù chỉ thua một lần thôi cũng sẽ thua triệt để. Không phải hôm nay thì cũng là ngày mai, không thể tránh khỏi. Hắn thân chinh chuyến này, giúp Tần gia thoát khỏi cục diện khó khăn, cuối cùng lại để bản thân đi vào đường chết”

“Dạng cờ tự trói tay chân này rất mâu thuẫn, không giống với bút tích của hắn. Lúc đó ta nghĩ, hắn chuyển biến lớn như vậy e là vẫn do duyên cớ ở muội”

Ta không nói một lời, chỉ ôm chặt tấm chăn mang mùi ẩm mốc kia trong ngực, trên mặt đã nóng bừng nhưng vẫn không chịu nháy mắt mà chỉ nhìn chằm chằm vào góc chăn kia.

Đêm dài buông xuống, thanh âm của đại ca cũng chìm xuống theo: “Trước chiến dịch Trầm Sa Cốc, ta và hắn có gặp mặt lần cuối. Hắn gọi ta lại nói, nếu hắn một đi không trở lại, nhất định phải nói những thứ này cho muội biết, không thể để muội đến cuối vẫn không hề biết tấm lòng của hắn. Về sau tránh xa tranh đấu ra một chút, sau này hắn không thể bảo vệ muội, thế cục lại khó định, bảo muội không nên cố chấp, bảo toàn thân mình mới là tốt”

Nửa câu cuối nhập nhằng, ý là bảo ta phân rõ giới hạn với hắn, đừng để bị liên lụy. Ta bỗnh ngẩng đầu, xông đến bên đại ca cười cười: “Đại ca còn nhớ lúc huynh mới đi vào nói câu gì không? Từ nhỏ ta đã bướng bỉnh như vậy, chưa gặp quan tài chưa đổ lệ, dù có đến sông Hoàng Hà cũng chưa hẳn là đã hết hi vọng”

Huynh ấy lắc đầu: “Gia huấn của Tần gia ta là trước sau đều chỉ trung với vua, thái tử không được tính là vua” Rồi lại đổi lời: “Nhưng trong gia huấn này, bên trên trung với vua còn có một điều nữa – trung với nước. Tứ hoàn tử liên kết với Khiết Đan đã là bất trung với tổ quốc, tương lai khó nhận đế vị. Tuy thái tử đã qua đời, nhưng cũng không thể để vị trí này rơi vào tay Tứ hoàng tử”

Huynh ấy sâu xa vỗ bả vai ta: “Thánh chỉ chưa đến thì phụ thân thân vẫn là Định Viễn Hầu, ta thân là thế tử, lúc này đều không thể tự tiện hành động đi đánh Trầm Sa Cốc”

Ta gật đầu ra hiệu đã hiểu rõ. Huynh ấy đứng thẳng dậy, vừa đi ra ngoài vừa nói: “Mấy ngày qua muội đã hao phí sức lực nhiều rồi, mau mau ngủ một giấc đi”

Chỗ đại ca vừa ngồi xuất hiện một tấm quân lệnh phản chiếu dưới ánh nến mang theo một tia ấm áp.

Tấm quân lệch này rất quen mắt, hơi khác với tấm hổ phù, có thể điều động nhánh sắc bén nhất trong quân đội Tần gia, được coi là tư vật của Tần gia. Chỉ cần thánh chỉ chưa đến thì sẽ không coi là kháng chỉ. Chỉ có phụ thân và ca ca là bị hạn chế không thể cử động nhiều, mà quân lệnh ta “lén cầm” kia, thời điểm sự việc bại lộ, phụ thân cùng lắm thì mang tội danh không nghiêm chỉnh. Huống chi ta là thái tử phi quả phụ, về tình về lý hoàng thượng sẽ không xử phạt nghiêm trọng.

Bình luận

Truyện đang đọc