CHỨNG BỆNH

Edit: Khang Vy

Bạch Tầm Âm có thể mở miệng nói chuyện và Dụ Lạc Ngâm bỗng nhiên ‘bị què’ phải chống nạng là hai chuyện khiếp sợ nhất của lớp một.

Học sinh lớp 12 tuổi 17-18 là độ tuổi áp lực nhất, có thể làm dây thần kinh đã chết lặng của bọn họ hoạt động lần nữa cũng chỉ có mấy chuyện hóng hớt thú vị.

Người vui vẻ nhất với chuyện này chính là A Mạc.

Bạch Tầm Âm đi học sớm hơn Dụ Lạc Ngâm một ngày, vừa mới mở miệng nói chuyện với A Mạc, đối phương đã vô cùng sửng sốt, sau khi phản ứng lại cũng không nhịn được muốn khóc.

Cô ấy đưa tay che miệng, đôi mắt chớp chớp, nước mắt còn rớt nhanh hơn nữ chính phim Quỳnh Dao, “Âm Âm, cậu…”

“Ôi trời, khóc gì thế?” Bạch Tầm Âm bị A Mạc doạ sợ, sau đó buồn cười ôm cô bạn thân, thấp giọng nói, “Bị doạ sợ rồi sao?”

“Đúng vậy, bị doạ sợ rồi.” Nhân lúc lớp không có người, A Mạc không kiêng dè khóc lớn, ôm Bạch Tầm Âm lẩm bẩm làm nũng, “Tớ vui chết mất, thật đó, Âm Âm, cuối cùng cậu cũng đã có thể nói lại được rồi!”

Nhìn bạn thân khóc trong lòng Bạch Tầm Âm cũng chua xót, cô không có lời nào để nói, tay nhỏ chỉ có vỗ lưng A Mạc.

Người thực sự vui mừng khi cô có thể nói lại được cũng không có mấy ai, A Mạc là một trong số ít đó.

Càng lớn càng hiểu rõ rất khó có thể kết bạn với những người chân thành tốt tính, cho Bạch Tầm Âm rất quý trọng A Mạc.

Một buổi sáng trải qua sự thăm hỏi của bạn bè trong lớp, thậm chí đến Lê Uyên và Lục Dã lớp bên cạnh nghe nói cô đã có thể nói lại cũng chạy sang đây coi thử.

Đối mặt với Bạch Tầm Âm đã có thể nói chuyện, giọng nói mềm mại nhẹ nhàng, khuôn mặt Lục Dã ngượng ngùng, lắp bắp xin lỗi, “Bạch… Bạn học Bạch Tầm Âm, chuyện trước đó… là tớ khốn nạn, xin lỗi cậu.”

Bạch Tầm Âm cười cười, lạnh nhạt lắc đầu, “Không sao đâu.”

Cô thật sự không quan tâm, đến Dụ Lạc Ngâm cô cũng có thể tha thứ, mấy sai lầm nhỏ không hiểu chuyện của Lục Dã thì tính là gì? Huống hồ cậu ta cũng hoàn toàn không tạo thành tổn thương gì cho cô.

Bạch Tầm Âm nói xong, trước ánh mắt áy náy của Lục Dã bình tĩnh cúi đầu nhìn đồng hồ, sau đó đứng dậy ngượng ngùng nói, “Thầy Vu tìm tớ tới văn phòng, các cậu đi ăn cơm trước đi.”

Không biết là chuyện gì, tóm lại sáng sớm hôm nay Vu Thâm nghe nói cô đã nói được lại còn tưởng mình chưa tỉnh ngủ, ngáp được một nửa lại càng không che giấu nổi sự kinh ngạc, sau đó bảo cô giữa trưa tới văn phòng tìm ông.

Bạch Tầm Âm lễ phép gõ cửa, nghe thấy bên trong truyền ra tiếng, “Vào đi.”

Vu Thâm đã ăn cơm trưa xong, còn đang ngồi chấm bài thi ở bàn làm việc, nghe thấy tiếng động, vừa ngước mắt lên đã thấy Bạch Tầm Âm tới, “Em mau tới đây, tới đây.”

Bạch Tầm Âm ngoan ngoãn đi qua, suy nghĩ rồi nói, “Thầy Vu ạ.”

“Đột nhiên nghe được em nói chuyện…” Vu Thâm cười cười, dáng vẻ vô cùng vui mừng, “Còn chưa kịp thích ứng nữa, tại sao đột nhiên lại khôi phục vậy?”

Thầy giáo hỏi chuyện đều là vấn đề bình thường, Bạch Tầm Âm khẽ cười nói, “Chỉ là… đột nhiên có thể nói chuyện thôi ạ, trước kia bác sĩ cũng từng nói muốn khôi phục giọng nói cần một cơ hội, có thể là cả đời không nói được, cũng có thể là khôi phục ngay trong nháy mắt ạ.”

“Cho dù thế nào thì cũng là chuyện tốt, may mà em khôi phục trước kỳ thi đại học, tâm tình càng tốt thì càng lợi với chuyện thi đại học.” Vu Thâm dừng lại rồi dò hỏi, “Bạch Tầm Âm, trước đó thầy có xem phiếu khảo sát nguyện vọng của em, là Công Đại của phương Bắc sao?”

Bạch Tầm Âm gật đầu.

“Vậy… em có hứng thú với Lan Đại không?” Vu Thâm chần chừ hỏi, một lúc lâu sau lại bổ sung, “Thầy chỉ hỏi những em có thành tích tốt trong kỳ thi vừa rồi thôi, em không cần phải cảm thấy áp lực, cứ trả lời như em nghĩ là được.”

Trước đó, bởi vì tình huống ‘đặc thù’ của Bạch Tầm Âm, trường học bên này có quy định không thể hỏi thử, nhưng bây giờ tình trạng của Bạch Tầm Âm đã được giải quyết, đương nhiên Vu Thâm phải đối xử bình đẳng.

Bạch Tầm Âm sửng sốt, khoảnh khắc đó nghĩ ngay tới vị trí tuyển thẳng kia.

Thành tích thi kỳ trước của cô khá tốt, Vu Thâm hỏi chuyện này cũng không khiến cô cảm thấy ngoài ý muốn, chỉ là… Bạch Tầm Âm thăm dò, “Thầy ạ, mấy bạn xếp trước em thì sao ạ?”

“Em lo cho mấy đứa nó làm gì? Đứa nào cũng có nguyên nhân cả, chỉ là thằng nhóc Dụ Lạc Ngâm kia…” Nghĩ thôi là Vu Thâm lại tức giận, cười nhạo một tiếng, “Thầy cũng không hiểu nổi thằng nhóc này, điền nguyện vọng vào Lan Đại vậy mà lại từ chối tuyển thằng. Bây giờ đám nhóc này đều cảm thấy mình đủ lông đủ cánh rồi, ngây thơ.”

Bạch Tầm Âm im lặng nghe xong, trong lòng cân nhắc, sau đó cô lắc đầu, “Em cũng không đâu ạ, cảm ơn thầy, bởi vì em thấy Công Đại ở phương Bắc hơn ạ.”

Cô không muốn thay đổi nguyện vọng, cũng không muốn ở lại Lâm Lan.

*

Ba ngày sau Dụ Lạc Ngâm mới quay trở lại trường học – vốn dĩ cậu muốn xuất viện ngay ngày hôm sau, không khéo Dụ Viễn lại đi công tác về, thấy dáng vẻ thương tích đầy mình của cậu thì tức giận không thôi, ‘cầm tù’ cậu ở nhà ba ngày mới cho quay về trường.

Vừa thấy Bạch Tầm Âm đứng ở cổng trường đón mình, Dụ Lạc Ngâm lại không nhịn được ôm lấy bả vai cô gái nhỏ, cọ trán vào người cô làm nũng, “Nhớ cậu quá đi.”

Bạch Tầm Âm vội vàng đỡ lấy Dụ Lạc Ngâm ‘nhảy lò cò’ tới, tuỳ ý để tay cậu đặt trên vai mình, “Cậu cầm chắc nạng một chút đi.”

Dụ Lạc Ngâm tủm tỉm dựa vào người cô, nhưng trọng tâm cũng chuyển về phía cây nạng bên kia bớt chút sức lực cho cô, Bạch Tầm Âm nhận thấy sự thay đổi nhỏ này, không nhịn được mím môi cười.

Lớp 12 đúng là địa ngục nhân gian danh xứng với thực, ba ngày không đi học không làm bài tập đề thi để rồi nhiệm vụ chất đống, càng không cần phải nhắc tới bài vở phải ghi chép.

Cũng may thành tích Dụ Lạc Ngâm tốt, chậm trễ mấy ngày cũng không vướng bận lắm, nếu không có lẽ Vu Thâm phải lải nhải đến chết không buông.

Tuy là như thế, làm bổ sung đống bài tập cũng mệt oải cả người.

Dụ Lạc Ngâm không rảnh để ý đám bạn bè trêu chọc mình biến thành ‘sói một chân’, một buổi sáng chỉ lo theo kịp chương trình học, mãi cho tới giữa trưa mới có chút thời gian quấn lấy Bạch Tầm Âm.

“Đừng tới nhà ăn mà.” Chuông tan học vang lên, nhân lúc Bạch Tầm Âm còn chưa đứng dậy, từ bàn sau, cậu lặng lẽ đưa tay kéo vạt áo đồng phục của cô, nhỏ giọng nói thầm, “Tớ đặt cơm hộp rồi, chúng ta ăn chung đi.”

Chân của cậu bây giờ… không có năng lực tới nhà ăn tranh cơm.

Không đợi Bạch Tầm Âm đáp lời, A Mạc bên cạnh đã chú ý tới động tác nhỏ giữa hai người, không nhịn được mở to mắt.

“Dụ Lạc Ngâm!” Ánh mắt hình viên đạn của A Mạc nhìn qua, lời lẽ chính đáng dùng cơ thể mình bảo vệ Bạch Tầm Âm, đôi mắt như đang nhìn yêu râu xanh, “Cậu đang làm cái gì thế?”



Dụ Lạc Ngâm im lặng một lúc, dứt khoát không để ý tới A Mạc nữa, dù sao tú tài gặp gỡ binh lính, có giải thích thế nào cũng không rõ, cậu tiếp tục nhìn Bạch Tầm Âm chằm chằm, lười biếng làm nũng, “Ở với tớ đi.”

A Mạc cảm thấy đúng là chuyện không thể tin nổi!

Mà càng kinh ngạc hơn chính là Bạch Tầm Âm lại đồng ý?!

“A Mạc.” Bạch Tầm Âm vỗ vai cô bạn, bất đắc dĩ nói, “Hôm nay cậu không cần đi cùng tớ đâu, đi ăn cơm với nam thần của cậu đi.”

Ý cô là Thịnh Văn.

“Không phải chứ…” A Mạc không hiểu sao mình lại bị đẩy ra, khó hiểu nhìn Bạch Tầm Âm, “Hai người các cậu xảy ra chuyện gì thế?”

Người khác thì không biết, nhưng sao cô lại không biết bảo bối Âm Âm nhà mình sớm đã cắt đứt quan hệ tên khốn Dụ Lạc Ngâm này rồi chứ?

“Trở về nói với cậu sau.”

Bạch Tầm Âm dùng dăm ba câu mới đẩy được A Mạc đi, dáng vẻ giống như đang dỗ dành trẻ nhỏ, dịu dàng kiên nhẫn.

Dụ Lạc Ngâm dựa vào ghế thản nhiên quan sát, ngón tay xoay bút, bỗng nhiên cảm thấy… có chút ghen ghét.

Bây giờ tuy rằng Bạch Tầm Âm đã đồng ý quay lại với cậu, nhưng cậu vẫn không thể có đãi ngộ như A Mạc.

Nhưng giờ Dụ Lạc Ngâm cũng không dám yêu cầu gì thêm, chỉ có thể nhân lúc phòng học đã không còn ai nữa, kéo ghế của Bạch Tầm Âm tới bên mình, đầu tựa vào đầu, đặt điện thoại ở trước mặt để cả hai cùng nhìn, “Cậu muốn ăn gì?”

Trên màn hình là APP đặt đồ ăn đủ mọi loại màu sắc.

Bạch Tầm Âm còn đang xem thử thì có người gọi tới, trên màn hình hiện ba chữ ‘Trợ lý Đổng’, cô nghiêng đầu chớp mắt nhìn Dụ Lạc Ngâm, “Cậu nghe điện thoại trước đi.”

Vốn dĩ Dụ Lạc Ngâm còn định tắt máy, thấy vậy vẫn ấn nghe.

“Dụ thiếu.” Bởi vì khoảng cách giữa hai người rất gần, giọng nói người đàn ông đầu bên kia điện thoại cứ vậy truyền tới tai Bạch Tầm Âm, “Vụ án của đám người Liễu sẹo bị nghi ngờ có liên quan tới lừa đảo chiếm đoạt tài sản, người bị hại trước kia nghe tin đã mời luật sư khởi tố, chúng ta…”

“Bây giờ nên làm cái gì thì làm.” Ngón tay Dụ Lạc Ngâm nghịch đuôi tóc buộc đuôi ngựa của Bạch Tầm Âm, tuỳ ý cười nhạo một tiếng, “Bỏ đá xuống giếng là chuyện tôi am hiểu nhất.”

Cậu không thèm để ý tới chuyện dậu đổ bìm leo này, có thể để cả đời Liễu sẹo phải sống trong tù không thấy ánh sáng mặt trời là tốt nhất.

Dặn dò mọi chuyện xong xuôi, Dụ Lạc Ngâm tắt máy, tay lại chuyển sang giao diện app đặt đồ ăn.

Bạch Tầm Âm dựa vào bên cạnh cậu, im lặng một lúc mới hỏi, “Bọn Liễu sẹo sẽ bị phán bao nhiêu năm tù?”

“Tớ không rõ lắm.” Dụ Lạc Ngâm cúi đầu nhìn điện thoại, sau đó mới thấp giọng hỏi cô, “Cậu muốn bọn họ phải ngồi tù bao lâu?”

“Không sao cả.” Bạch Tầm Âm khẽ thở dài, “Đừng tới quấy rầy tớ là được rồi.”

Thái độ lạnh nhạt như không liên quan gì tới mình, Dụ Lạc Ngâm trầm ngâm một lúc rồi mới không đầu không đuôi nói, “Tớ xin lỗi.”

Bạch Tầm Âm sửng sốt, quay đầu nhìn cậu, “Vì sao phải xin lỗi?”

“Dù sao cũng là tớ gạt cậu lợi dụng bọn Liễu sẹo, chính ra còn chưa chính thức xin lỗi cậu nữa.” Đôi mắt luôn lạnh nhạt của Dụ Lạc Ngâm hiếm khi xuất hiện vẻ ngượng ngùng, dứt khoát nói lại, “Vậy nên tớ xin lỗi, mời cậu ăn cơm tạ tội được không?”

“… Tớ không cần lời xin lỗi này, nếu như cảm thấy có lỗi, vậy cậu nói cho tớ một vài chuyện khác đi.” Bạch Tầm Âm dở khóc dở cười nhìn cậu, trêu chọc, “Ví dụ như tổng cộng cậu đã gạt tớ bao nhiêu lần?”

Dụ Lạc Ngâm sửng sốt.

Bạch Tầm Âm bình tĩnh nhìn cậu, “Tớ muốn nghe lời nói thật.”

“Được.” Dụ Lạc Ngâm bất đắc dĩ cười, chải chuốt ‘tội lỗi’ của mình từ đầu tới đuôi, “Ban đầu tớ kết bạn với cậu là có tâm tư riêng, cậu biết mấy chuyện khốn nạn ấy mà, còn cố ý giấu dù đi gạt cậu, dùng quần áo che mưa cho cậu, sau đó bị cảm cũng là gạt cậu, tớ đã thương lượng với A Tuỳ từ trước rồi, chính là để cố ý gạt cậu tới nhà tớ…”

Giọng nói càng ngày càng nhỏ dần.

“Còn có một việc.” Ngón tay Dụ Lạc Ngâm khẽ gõ nhẹ điện thoại, mắt đen nhìn bốn bề vắng lặng, sau đó ghé sát tai Bạch Tầm Âm, giọng nói trầm thấp, “Trước đó nói chuyện cá cược không quan trọng cũng là lừa cậu.”

“Bây giờ tớ cảm thấy nó rất quan trọng.”

Bạch Tầm Âm ngẩn người, ngước mắt nhìn con ngươi đen nhánh của Dụ Lạc Ngâm, trong lòng không khỏi bối rối.

“Trên thực tế, tớ rất nghiêm túc.” Dụ Lạc Ngâm cười một tiếng, “Cũng rất thích cậu.”

Đã sắp bước vào tháng tư, thời tiết đã dần ấm áp, là độ ấm thuộc về mùa hè.

Cửa sổ phòng học rộng mở, làn gió khẽ khàng thổi qua vô cùng mềm mại, Bạch Tầm Âm đoán có lẽ mình sẽ mãi mãi ghi nhớ thời khắc này.

— Tớ chẳng thể nào quên cơn gió mùa hạ ấy, cậu nói rõ rằng cậu yêu tớ.

Lúc nhìn thấy nụ cười tươi đẹp của cậu, tớ cũng cảm thấy thẹn thùng*.

Bình luận

Truyện đang đọc