CHỨNG BỆNH

Edit: Khang Vy

“Tỉnh rồi sao?”

Nhưng thiếu niên năm đó bây giờ đã trở thành một người ‘đàn ông’, Dụ Lạc Ngâm mở miệng phá vỡ sự yên tĩnh này, yên lặng nhìn người ngồi trên giường, “Em đã thấy đỡ hơn chưa?”

“Khá hơn nhiều rồi.” Bởi vì bị bệnh nên giọng nói lành lạnh của Bạch Tầm Âm có chút khàn khàn, chậm rãi nói, “Anh là bác sĩ ở đây sao?”

Dường như cảm thấy câu hỏi này của cô rất buồn cười, khoé môi Dụ Lạc Ngâm cong lên, mắt nhìn cô không chớp, “Em đoán xem?”



“Xin lỗi, là tôi đã hỏi ngu rồi.” Bạch Tầm Âm mím môi, “Sao tôi lại ở đây?”

“Ngủ quên như thế, em không sợ không khí lọt vào mạch máu à.” Dụ Lạc Ngâm cười nhạt một tiếng, “Bạn bè cũ giúp nhau, em không cảm thấy quá đáng chứ?”

Lúc này Bạch Tầm Âm mới hiểu rõ, trong lúc mơ mơ màng màng, cô đã thiếu Dụ Lạc Ngâm một ân tình, cô nhìn người đàn ông ngồi ở bàn làm việc, ngoan ngoãn cảm ơn, “Cảm ơn anh… Bây giờ anh là bác sĩ khoa nội sao?”

Dụ Lạc Ngâm không trả lời, ngòi bút sột soạt trên giấy kê đơn thuốc cho cô, giọng nói nhàn nhạt, “Truyền nước một tuần, một ngày ba bữa uống thuốc này – ra hiệu thuốc bên ngoài rồi mua, trong này thuốc đắt.”

Hoàn toàn không ngờ tới có một ngày Dụ Lạc Ngâm lại nói ra lời như ‘quản gia tiết kiệm’ như thế, Bạch Tầm Âm yên lặng nhận lấy, cụp mắt nhìn nét chữ sắc bén trên giấy.

Nét chữ sắc sảo, từng nét như móc sắt muốn xé tan trang giấy.

Cô nghe thấy giọng nói mát lạnh trên đỉnh đầu hỏi mình, “Về Lâm Lan từ bao giờ thế?”

Thì ra Dụ Lạc Ngâm đang muốn ‘nói chuyện phiếm’ với mình, Bạch Tầm Âm chớp mắt, “Một tuần trước.”

Dụ Lạc Ngâm ngồi ở ghế xoay trước bàn làm việc, dáng vẻ vắt chân trông như thiếu gia ăn chơi trác táng, nghiền ngẫm nghĩ tới ba chữ ‘một tuần trước’ này.

Sau đó lại nói, “Dụ Thời Điềm cũng học Công Đại, hai người quen nhau ở TSo?”

Bạch Tầm Âm đã chống đỡ cơ thể không còn sức lực xuống giường, đang cúi đầu buộc giây dày, không tiếng động gật đầu.

Cô có hơi đau đầu vì ‘ân huệ’ của Dụ Lạc Ngâm ngày hôm nay, không biết trả nợ như thế nào.

Hai người ở chung một phòng lộ ra không khí xấu hổ, Bạch Tầm Âm chỉ muốn đi ngay sau khi chuẩn bị xong.

Nhưng không biết trùng hợp thế nào, cửa văn phòng lại bị đẩy ra, một bác sĩ khác đi tới.

“Ơ? Tiểu Dụ, sao cậu lại ở đây?” Dáng vẻ bác sĩ này trông như hơn ba mươi tuổi, rất thành thục, hơi kinh ngạc nhìn Dụ Lạc Ngâm và Bạch Tầm Âm, cười nhướn mày, “Không phải cậu bên khoa thần kinh sao? Tới khoa nội chúng tôi làm gì thế?”



Ngón tay thon dài của Dụ Lạc Ngâm xoay bút, mặt không đổi sắc nói, “Xin lỗi, đưa bạn tới nghỉ tạm thôi.”

Cho dù Bạch Tầm Âm là đồ ngốc thì bây giờ cũng phát hiện Dụ Lạc Ngâm đang cố tình nguỵ trang làm bác sĩ khoa nội trước mặt mình.

“Đi thôi.” Người đàn ông cởi áo blouse trắng ném qua giường bệnh bên cạnh, nói với người bác sĩ vừa mới bước vào, “Anh Củng, giúp em trông một lát, em đưa bạn về đã.”

Nói rồi, anh cũng mặc kệ bác sĩ Củng mắng mỏ ở phía sau, đi ra ngoài trước.

“Thật ra không cần đâu.” Bạch Tầm Âm đi theo sau lưng anh, ngón tay xoa huyệt thái dương, “Tôi có thể về một mình được.”

Cô không muốn mắc nợ Dụ Lạc Ngâm nữa.

“Thôi, lỡ đâu em ngất ở ven đường thì làm sao bây giờ?” Dụ Lạc Ngâm ấn thang máy, đôi tay thon dài đút túi, mặt không đổi sắc nói, “Dù sao ở đâu cũng có thể thiếp đi.”

“…” Bạch Tầm Âm căng da đầu nói, “Tôi không muốn làm mất thời gian của anh.”

“Không sao.” Dụ Lạc Ngâm nhìn đồng hồ, “Tôi là thực tập sinh, không bận rộn lắm.”

Trong lòng Bạch Tầm Âm cũng hiểu rõ, học y là một quá trình dài đằng đẵng, năm năm chính quy, ba năm thạc sĩ, ba năm tiến sĩ, hơn nữa còn phải có một quá trình dài bồi dưỡng kinh nghiệm… với độ tuổi này của Dụ Lạc Ngâm, đây chỉ mới là bước khởi đầu mà thôi.

Mà bác sĩ kia cũng mới nói, Dụ Lạc Ngâm ở bên khoa phẫu thuật thần kinh, đương nhiên Bạch Tầm Âm biết áp lực công việc ở bên đó là thế nào.

Thang máy đi xuống tầng một, cô cũng bình tĩnh trở lại, ngăn cản bước chân của Dụ Lạc Ngâm.

“Có thể trả lời tôi một câu hỏi không?” Hai người dựa vào thang máy, Bạch Tầm Âm yên lặng đón nhận ánh mắt tăm tối không rõ của Dụ Lạc Ngâm.

Gần trong gang tấc, Dụ Lạc Ngâm chăm chú nhìn khuôn mặt nhỏ trắng nõn như tắm sữa bò của cô, “Hỏi đi.”

Bạch Tầm Âm, “Vì sao anh lại học y?”

Cô vẫn còn nhớ, nguyện vọng khi đó của Dụ Lạc Ngâm là học thiên văn, sáu năm trước, thiếu niên hăng hái đã từng đứng nơi hành lang oi bức trong trường học nói với cô, ước mơ của anh là bầu trời rộng lớn…

Hoàn toàn khác biệt so với nơi bệnh viện lạnh lẽo như băng này.

Vì sao? Vì sao Dụ Lạc Ngâm lại chọn học y?

Đối với lời nói nhẹ nhàng của Bạch Tầm Âm, đôi mắt đen của Dụ Lạc Ngâm xẹt qua một tia sáng, rồi lại biến mất như một cơn gió vụt qua, anh tuỳ ý cười, “Bạch Tầm Âm, con người rồi sẽ thay đổi.”

Ước mơ cũng vậy.

Con người rồi sẽ thay đổi, Bạch Tầm Âm yên lặng nhắc lại lời này rồi cười khẽ.

“Anh nói rất đúng.” Thiếu nữ ấn nút mở cửa thang máy, nhân dịp người đàn ông còn chưa phản ứng lại đã ấn nút đóng cửa, nhốt anh vào bên trong, chỉ có giọng nói nhàn nhạt truyền vào trong tai Dụ Lạc Ngâm, “Cảm ơn anh, tôi có thể tự về.”

Chờ tới lúc Dụ Lạc Ngâm lần nữa mở cửa thang máy, tầng một bệnh viện người đến kẻ đi, đã không còn thấy bóng dáng Bạch Tầm Âm đâu nữa.

Giọng nói dịu dàng, bóng dáng mảnh khảnh, vòng eo thon thả… anh chưa từng quên bất cứ thứ gì về cô.

Dụ Lạc Ngâm nhắm mắt, cảm thấy mình thật buồn cười.

Từ đêm qua gặp lại Bạch Tầm Âm, trái tim của anh luôn đập nhanh giống như người bệnh cao huyết áp được đưa vào bệnh viện vậy, không thể nào bình tĩnh nổi, thế nhưng trên mặt vẫn luôn giả bộ như không có việc gì, lạnh nhạt xa cách.

Mà Bạch Tầm Âm không hổ là Bạch Tầm Âm, vẫn ‘tàn nhẫn’ tới vậy, cho dù là sáu năm trước hay sáu năm sau, cô vĩnh viễn rời đi một cách dứt khoát mạnh mẽ như vậy.

Không để lại cho người ta một chút hi vọng nào cả.

*

Bạch Tầm Âm cầm theo đơn thuốc Dụ Lạc Ngâm đưa đi mua thuốc, ngày hôm sau lại tìm một bệnh viện khác để truyền nước.

Cô thừa nhận bản thân đang muốn trốn Dụ Lạc Ngâm – cái gì mà chỉ cần tâm lặng như nước thì sẽ không phải sợ dính líu tới quá khứ đều là lời gạt người.

Nếu như không muốn có bất kỳ sự mập mờ liên quan nào tới quá khứ, vậy cách tốt nhất chỉ có né tránh cắt đứt tất cả khả năng gặp mặt mà thôi.

Dụ Lạc Ngâm là người sắp đính hôn, bọn họ phải giữ khoảng cách, tự trọng một chút mới tốt.

Ba ngày liên tiếp truyền nước, cũng đã tới cuối tuần, Dụ Thời Điềm gọi điện thoại cho cô như đòi mạng, giọng nói ngọt ngào không thèm giấu vẻ vui mừng thúc giục, “Chị yêu ơi, chị đừng có quên buổi hẹn hò cuối tuần đấy nha!”

Cô gái nhỏ tỉ mỉ chuẩn bị cho cuộc ‘giới thiệu bạn bè’, nói đúng ra là xem mắt.

Bạch Tầm Âm đau đầu xoa thái dương, lời từ chối đến đầu lưỡi rồi lại không nói nên lời – thật ra lúc trước đồng ý cũng chỉ là nhất thời xúc động mà thôi, bây giờ muốn từ chối cũng không kịp rồi, mở miệng nói cũng ngại.

Cô cũng không thể làm Dụ Thời Điềm đã nhọc lòng vì mình suốt cả tuần nay thất vọng được.

“Ừm.” Bạch Tầm Âm đành phải đồng ý, “Gửi địa chỉ cho chị đi.”

“Sáu giờ tối nay, Tỉnh Ngạn ở đường eo biển.” Dụ Thời Điềm nhanh chóng báo cáo địa chỉ nhà hàng, không nhịn được cười, “Chị phải trang điểm thật xinh đẹp đấy, người em giới thiệu cho chị đẹp trai lắm, không gặp không về.”



Dụ Thời Điềm nói vài lời dặn dò ‘đơn giản’ khiến cô cũng không nhịn nổi.

Dở khóc dở cười tắt máy, Bạch Tầm Âm nghiêng đầu nhìn bản thân mình trong gương, theo bản năng xoa mặt.

Có lẽ là vì đang bệnh, mấy ngày nay trông cô lại càng gầy hơn, khuôn mặt tái nhợt, đôi mắt to tròn trông như là quỷ hồn trên đời vậy.

Bạch Tầm Âm cũng chẳng thể hạ thấp bản thân, cúi đầu nhìn đống chai lọ trên bàn trang điểm của A Mạc, lông mày nhíu lại, suy nghĩ một chút vẫn quyết định trang điểm cho bản thân – lần đầu tiên trong cuộc đời.

Xuất phát từ lòng tốt, Dụ Thời Điềm giới thiệu cho cô người ‘đẹp trai’ trong truyền thuyết, cho dù bản thân không thấy hứng thú thì cũng không thể dùng dáng vẻ doạ quỷ này đi phá đám được, đặc biệt là dưới tình huống Dụ Thời Điềm còn cố tình dặn dò cô phải trang điểm xinh đẹp một chút.

Có lẽ là người thông minh nên học gì cũng nhanh, gọi tắt là ‘thiên phú’, Bạch Tầm Âm tuỳ tiện tra cứu cách trang điểm nhẹ nhàng trên baidu, xong xuôi cũng khá ra gì.

Đồ trang điểm đúng là thứ thần kỳ, có thể làm khuôn mặt tái nhợt của cô trở nên có sức sống.

Trước sáu giờ tối, Bạch Tầm Âm có mặt tại nhà hàng Tỉnh Ngạn ở đường eo biển.

Cô vẫn mặc chiếc váy màu xanh lần trước tham gia tiệc sinh nhật của Dụ Thời Điềm, tuỳ ý phối với một chiếc áo khoác mỏng bên ngoài, không có cách nào cả, sau khi trở về Lâm Lan, cô còn chưa có thời gian ‘chính thức’ đi mua quần áo.

Tỉnh Ngạn là một nhà hàng đồ tây pha lê xoay ở đường ven biển, mỗi bữa phải đặt trước một tuần mới có bàn, giá cả ít nhất là 2000 tệ, lúc Bạch Tầm Âm đi tới cửa thì được nhân viên dẫn vào trong.

Dụ Thời Điềm chọn chỗ ở lầu hai, đi theo nhân viên lên lầu, Bạch Tầm Âm ngước mắt thấy Dụ Thời Điềm đang mặc bộ váy màu vàng nhạt.

Cô gái nhỏ thanh xuân xinh đẹp, Dụ Thời Điềm cũng đã nhìn thấy Bạch Tầm Âm, đôi mắt sáng ngời, vội vàng vẫy tay, “Chị ơi, em ở đây!”

Đối diện cô ấy còn có một người đàn ông đã bị hành lang che khuất nửa người, xem ra, đây chính là người đẹp trai trong truyền thuyết qua lời Dụ Thời Điềm.

Khoé môi Bạch Tầm Âm nặn ra nụ cười cứng đờ, nhanh chóng đi tới chào hỏi, “Xin lỗi, để hai người phải chờ…”

Nói được một nửa thì nghẹn lại vì nhìn thấy rõ người đàn ông kia.

Bạch Tầm Âm kinh ngạc nhìn Dụ Lạc Ngâm đang nở nụ cười, đôi mắt đen nhánh vẫn chẳng thể nào thấy rõ cảm xúc, nhưng sắc mặt đang rất vui vẻ.

Đôi chân dài, ngón tay bưng ly cà phê, nhìn thấy Bạch Tầm Âm còn giả bộ gật đầu chào hỏi, “Xin chào.”

Cứ như không quen biết cô vậy.

Đối lập với sự kinh ngạc của cô, sự bình tĩnh của Dụ Lạc Ngâm như đã có kế hoạch từ trước vậy, đầu óc Bạch Tầm Âm xoay chuyển, gian nan quay đầu đi, giả vờ làm như không có việc gì nhìn Dụ Thời Điềm.

Đáng tiếc, tâm tư cô gái nhỏ này quá non nớt, hoàn toàn không nhìn ra ‘sóng to gió lớn’ giữa hai người.

“Chị yêu, đây là anh trai em.” Dụ Thời Điềm đứng dậy đi tới bên cạnh Dụ Lạc Ngâm, vỗ vai anh tự tin nói, “Đẹp trai không? Mà không đủ tiêu chuẩn là em cũng chẳng giới thiệu cho chị đâu, dù sao nước phù sa không chảy ruộng ngoài, hai người tâm sự với nhau đi nha!”

Bình luận

Truyện đang đọc