CHỨNG BỆNH

Edit: Khang Vy

Mà bên trong nhà hàng, Bạch Tầm Âm và Mục An Bình đã lâu không gặp bốn mắt nhìn nhau, có chút kinh ngạc.

Xác suất xem mắt lần nào cũng gặp phải người quen là bao lớn? Có cảm tưởng như thế nào?

Người khác không biết, nhưng đối với Bạch Tầm Âm mà nói lại là một trăm phần trăm, cảm giác… thật là buồn cười.

Cũng không biết trời xui đất khiến thế nào, hai lần cô đi xem mắt, lần đầu thì gặp bạn trai cũ, lần thứ hai thì là bạn cũ.

“Âm, Âm Âm?” Có lẽ là Mục An Bình cũng bị người lớn ép đi xem mắt, nhìn thấy Bạch Tầm Âm thì kinh ngạc không thôi, không nhịn được kích động, thậm chí đứng lên, “Đã lâu không gặp, em về Lâm Lan lúc nào thế?”

“Đúng vậy, đã lâu không gặp.” Việc đã tới nước này, Bạch Tầm Âm đành phải ngồi xuống, cười ôn chuyện với Mục An Bình, “Vừa mới về không lâu, anh thì sao?”

Lúc trước, sau khi thi đại học xong, Mục An Bình đã từng tới tìm cô, nói bản thân chuẩn bị xuất ngoại đi du học, chỉ là khi đó cô đang vây mình trong sự hoảng loạn, đương nhiên cũng không để ý tới anh ta.

“Anh về từ nửa năm trước.” So với 6 năm trước, Mục An Bình đã trưởng thành hơn không ít, khuôn mặt đã bớt vẻ ngây ngô, tóc đen vuốt ngược, càng lộ rõ ngũ quan tuấn tú, anh ta nhìn đôi mắt màu trà của Bạch Tầm Âm, nháy mắt cảm thấy mình như quay trở về thời niên thiếu – vô số hồi ức loé lên trong đầu đều có đôi mắt xinh đẹp này của Bạch Tầm Âm.

Mọi giác quan như quay trở về quá khứ, ánh mắt Mục An Bình bỗng nhiên có thêm phần lưu luyến rung động, nhìn Bạch Tầm Âm lẩm bẩm nói, “Âm Âm, em vẫn… xinh đẹp như vậy.”

Dường như Bạch Tầm Âm không ngờ được Mục An Bình lại nói thẳng ra như vậy, hơi sửng sốt một chút, cong môi cười phối hợp, nghe lời tán thuởng cũng không phân tâm, “Cảm ơn anh.”

“Âm Âm, bây giờ em đang làm việc ở viện nghiên cứu sao?” Mục An Bình chần chừ hỏi, “Là người giới thiệu em cho anh….”

“Ừm, đúng vậy.” Bạch Tầm Âm gật đầu, dùng nĩa ăn salad trên bàn, “Là công việc thầy giáo tôi giới thiệu.”

Sáng dậy cô còn chưa kịp ăn gì, đói quá.

Đôi mắt Mục An Bình không chớp nhìn Bạch Tầm Âm, nhìn cô cụp mắt ăn salad, hai má phồng lên, đôi mắt trở nên vô cùng dịu dàng, không tài nào giấu nổi ý cười.

Anh ta bị người nhà ép tới đây xem mắt, cũng không ôm hi vọng ‘có thể thành’, trên cơ bản chỉ là đến để ứng phó.

Những lời ca ngợi từ miệng người giới thiệu nào là ‘tiến sĩ tài năng’, ‘làm việc trong viện nghiên cứu’, ‘trông rất xinh đẹp’,… Mục An Bình không để lời nào trong lòng.

Nhưng anh không ngờ tới, đối tượng xem mắt của mình lại là Bạch Tầm Âm.

“Âm Âm, sáu năm rồi chúng ta không gặp.” Nhìn khuôn mặt thanh thuần non nớt vẫn như hồi cấp ba như cũ, khoé môi Mục An Bình nở nụ cười chua xót, như có như không cảm thán, “Sáu năm… chúng ta cũng đã sắp quen nhau hai mươi năm rồi.”

Hai mươi năm.

Động tác trên tay Bạch Tầm Âm khựng lại, đôi mắt xẹt qua một cảm xúc phức tạp.

Đúng vậy, bọn họ đã quen nhau hai mươi năm rồi, trước khi tốt nghiệp cấp hai, quan hệ còn tốt tới mức ăn chung ngủ chung với nhau.

Cho dù sau này xảy ra rất nhiều chuyện không vui, Bạch Tầm Âm vẫn có thể tỏ vẻ không có gì trước mặt anh ta, không cần tỏ ra câu nệ, không quen biết người trước mắt.

Đời người không có mấy lần hai mươi năm, nhưng mà… vậy thì thế nào chứ?

Bạch Tầm Âm thu hồi ánh mắt, khẽ ‘ừm’ một tiếng.

“Sau khi tốt nghiệp cấp ba, anh có tới nước Anh, ở bên đó thường xuyên mơ về Lâm Lan, mơ về… em.” Mục An Bình cười khổ một tiếng, “Anh mơ thấy chúng ta vẫn là những đứa trẻ mười tuổi, em, anh, A Mạc, ba người chúng ta, cho dù đi đâu cũng có nhau, cùng ra cùng vào…”

“Mục An Bình.” Bạch Tầm Âm đã no, cô buông nĩa, đôi mắt trong suốt bình tĩnh nhìn người đàn ông đang ‘chìm trong quá khứ’, “Anh muốn nói gì?”

Tính tình cô thẳng thắn, không thích quanh co lòng vòng.

Cổ họng Mục An Bình nghẹn lại, có chút kinh ngạc ngước nhìn khuôn mặt không có biểu cảm nào của thiếu nữ, lúc này mới phát giác…

So với lần gặp nhau hồi cấp ba kia, dường như Bạch Tầm Âm đã thay đổi.

Cô gái nhỏ trước kia mặc dù lạnh nhạt nhưng vẫn rất dịu hiền, bây giờ khí chất quanh cô đã trở nên ngày càng lạnh lẽo hơn.

Nhưng cũng phải, sáu năm qua rồi, có ai mà không thay đổi chứ.

“Anh muốn nói… anh độc thân, em cũng vậy.” Mục An Bình cười cười, đôi mắt dịu dàng như nước nổi bật lên dưới ánh nến, bình tĩnh nhìn Bạch Tầm Âm, “Vận mệnh để lần đầu tiên chúng ta gặp lại sau khi về Lâm Lan là cuộc xem mắt này, không bằng cứ thử xem sao.”

Anh ta không thể nào quên nổi cô bé trước kia lúc nào cũng chạy theo phía sau mình, nhỏ giọng gọi anh ta là ‘anh An Bình’, đêm khuya tỉnh mộng, trái tim như bị một bàn tay vô hình siết chặt.

Mục An Bình biết mình đã sai, nhưng anh ta sẵn sàng trả giá vì hành động mình từng làm, sau đó đưa cô gái nhỏ của trước đây trở về.

*

Một bữa cơm không hề vui vẻ chút nào, nghe thấy những lời thổ lộ của Mục An Bình, trong lòng Bạch Tầm Âm như có từng tảng đá lớn đè nặng.

Không ngừng trầm xuống.

Không thể nghi ngờ, đương nhiên cô dứt khoát từ chối lời đề nghị ‘thử xem’ của Mục An Bình.

Cho dù là trước kia hay bây giờ, bản thân cô cũng chưa từng có cảm giác ‘ái mộ’ anh ta, sao có thể đồng ý với lời đề nghị này được.

Nhưng Bạch Tầm Âm không ngờ tới, Mục An Bình lại muốn ‘thử’ với cô.

Còn nói cái gì mà nhiều năm không yêu đương không có bạn gái là bởi vì thích cô, thật là… buồn cười.

Trên đường trở về, sắc mặt Bạch Tầm Âm lạnh như băng, đáy mắt xẹt qua ý cười mỉa.

Có phải đàn ông bây giờ đều thích mang danh nghĩa ‘thích’ để làm tổn thương con gái không? Sau đó lại cười cho rằng chỉ cần vài lời ngon tiếng ngọt, vài câu nói mềm mại làm nũng là có thể được tha thứ?

Dụ Lạc Ngâm như vậy, Mục An Bình cũng là như vậy.

Khác biệt chính là, ‘tình cảm’ giữa cô và Mục An Bình còn nhiều hơn một chút.

Đúng như anh ta nói, bọn họ đã quen nhau hai mươi năm rồi.

Từ khi bắt đầu ê a học nói, Bạch Tầm Âm đã cảm thấy trong cuộc sống của mình luôn có Mục An Bình xuất hiện.

Bố của Mục An Bình – Mục Thế An là đối tác làm ăn của Bạch Hồng Thắng, đồng thời cũng là bạn thân cùng chung chí hướng, hai nhà ở trong cùng một khu, lại còn cùng quê với nhau.

Bởi vậy mà quan hệ giữa Bạch Tầm Âm và Mục An Bình cũng trở nên rất tốt.

Trước năm 15 tuổi, cô vẫn luôn coi Mục An Bình là anh trai không cùng chung huyết thống.

Thanh mai trúc mã, không có gì giấu nhau.

Nhưng ‘không chung huyết thống’ vẫn là ‘không chung huyết thống, vợ chồng gặp nạn cũng mỗi người một nơi, huống chi là bạn bè?

Khoảng thời gian nguồn vốn của nhà họ Bạch bị cắt đứt rồi rơi vào cảnh phá sản, ngày nào cửa nhà cũng bị gõ vang, tiếng chửi rủa của đám người đòi nợ vang lên không dứt khiến người ta vừa bực bội vừa sợ hãi.

Bạch Tầm Âm nhớ rõ, ngay từ khi ấy, Mục An Bình cũng đã xa cách cô hơn.

Chỉ là cô bị hoàn cảnh sống quanh mình làm cho trông gà hoá cuốc, vừa mẫn cảm vừa yếu ớt, không hề nhận thấy sự lạnh nhạt của Mục An Bình, vẫn ‘không biết xấu hổ’ tìm kiếm sự che chở bảo vệ từ anh ta.

Bạch Tầm Âm còn nhớ, ngày đó cô ở nhà một mình, trời đã tối đen, bỗng nhiên đám đòi nợ tìm tới cửa gõ vang cửa nhà họ Bạch, lời nói ô uế không ngừng chui vào trong đầu.

Ngón tay cô run rẩy nắm chiếc bút, một lúc lâu sau vội vàng trèo từ cửa sổ ra ngoài.

Cánh cửa kia rất nhanh rồi sẽ bị đạp vỡ, Bạch Tầm Âm rất sợ hãi, cô không thể nào ở trong nhà một mình được nữa.

Cô gái nhỏ mười lăm tuổi gầy gò, chỉ đeo mỗi đôi dép lê rồi chạy ra ngoài, cố gắng không gây ra tiếng động chạy tới nhà Mục An Bình cách vách, ấn chuông cửa.

Rất nhanh đã nghe thấy Mục An Bình đáp lại, “Ai thế?”

Khi đó, giọng nói trong trẻo của nam sinh như ánh sáng chiếu rọi, Bạch Tầm Âm nghẹn ngào nói, “Anh An Bình, là em ạ.”

Mục An Bình có chút kinh ngạc, “Âm Âm?”

“Anh có thể cho em vào nhà một chút được không?” Giọng nói Bạch Tầm Âm có hơi run rẩy, không biết do sợ hãi hay do gió lạnh bên ngoài, “Những người đó lại tới gõ cửa, em sợ…”

Không biết bao giờ Bạch Hồng Thắng và Quý Tuệ Dĩnh mới về nhà, cô thật sự không dám ở nhà một mình.

Chỉ là, ‘anh An Bình’ có quan hệ tốt với cô nhất lại chỉ trốn sau cánh cửa như chim cút, “Xin, xin lỗi.” Giọng nói của Mục An Bình có chút gian nan, “Âm Âm, mẹ anh nói, nếu anh giúp em thì đám người kia sẽ làm phiền nhà anh, cũng phá cửa nhà anh như vậy.”

Trong nháy mắt, trái tim Bạch Tầm Âm đau đớn thắt lại.

“Anh An Bình, không đâu.” Nhưng cô gái nhỏ gầy yếu khi ấy còn chưa hiểu lòng người, vẫn tiếp tục cầu xin, “Bọn họ không biết em trốn bên này đâu.”

Nhưng cho dù cô có van nài như thế nào, Mục An Bình cũng không mở cửa.

Ngày đó cũng là lần cuối cùng cô bày ra vẻ mềm mại trước mặt người ‘anh trai thanh mai trúc mã’ của mình.

Sau này, bởi vì quan hệ thân thiết với nhà họ Bạch, trả xong một phần nợ vẫn còn sợ chuyện liên quan tới mình, dứt khoát chuyển nhà sang tỉnh bên cạnh.

Sau này… chính là lúc lên lớp 12 Mục An Bình quay về gặp cô, sau đó chính là bây giờ.

Thật ra cũng không phải chuyện gì to tát, Mục An Bình cũng chỉ lớn hơn cô một tuổi, khi ấy cũng chỉ là thiếu niên 15-16 tuổi mà thôi.

Chỉ đơn giản là ba mẹ mạnh mẽ, con cái yếu ớt thôi.

Nhưng Bạch Tầm Âm không thể nào quên nổi cảm giác ‘bất lực’ khi đó.

Nếu như dễ dàng tin tưởng ỷ lại vào một người thì cũng dễ dàng bị người đó bỏ rơi đẩy ngã xuống đất, dễ dàng tuyệt vọng.

Cho nên, sau khi vào cấp ba, Bạch Tầm Âm luôn cảm thấy sợ hãi với con trai, cũng không thể nói tất cả là do Mục An Bình ban tặng, nhưng cũng có liên quan tới anh ta.

Trừ… Dụ Lạc Ngâm.

Một đường về nhà, trong đầu không ngừng hiện lên một vài hồi ức trước kia, cuối cùng nghĩ đến ‘tai hoạ’ Dụ Lạc Ngâm, Bạch Tầm Âm lại khẽ thở dài một hơi.

Đầu tiên là Mục An Bình, sau lại là Dụ Lạc Ngâm, đúng là làm người ta đau đầu.

Vận may của cô hôm nay không được tốt lắm, về đến tiểu khu thì thang máy hỏng rồi. Số người đứng đượi trong đại sảnh tầng một cũng kha khá, ai nấy đều mặt mày nặng nề ủ ê – không có cách nào cả, bây giờ người ở đô thị cao tầng đông, không có thang máy thì đúng là xui xẻo.

Nhưng cũng may, nhà cô không ở tầng cao lắm.

Bạch Tầm Âm không thích ồn ào, không thích đông người, nhìn tầng một đông kịt, lông mày khẽ nhíu lại, dứt khoát đi vào lối thoát hiểm.

Ung dung thong thả đi tới tầng 13, vừa mở cửa thoát hiểm ra thì bắt gặp một vị ‘khách không mời mà đến’.

Dụ Lạc Ngâm ngồi ở bậc thang ngay đó, bên cạnh là tàn thuốc, ánh nắng hè chói chang nhưng độ ẩm trong lối thoát hiểm lại rất thấp, không biết có phải đã ngồi lâu rồi không, người đàn ông trông rất cô đơn.

Mãi cho đến khi nghe được tiếng chân lên lầu, dường như anh mới tỉnh táo nhìn xuống đôi giày vải trắng của thiếu nữ, dáng vẻ hổn hển vì leo cầu thang của cô.

Chờ rất… lâu rồi.

Dụ Lạc Ngâm ngước mắt nhìn Bạch Tầm Âm, làn da cô gái đỏ bừng, nhìn đôi mắt kinh ngạc của cô, anh khẽ cười châm chọc.

Nhìn thấy Dụ Lạc Ngâm ở ngoài cửa nhà mình, Bạch Tầm Âm thật sự rất ngoài ý muốn.

Không phải hôm nay là tiệc độc thân của Lục Dã sao, tại sao… anh lại biết nhà cô ở đây?

Theo bản năng, cô khẽ nhíu mày, “Anh tới đây tìm tôi sao?”

“Không thì sao?” Dụ Lạc Ngâm đứng dậy, chậm rãi đi về phía cô, lời thì như đang nói lời trêu chọc nhưng đôi mắt lại không có ý cười, “Tôi tới nhà em đi dạo chắc?”

Thấy Dụ Lạc Ngâm từng bước tới gần mình, Bạch Tầm Âm bất an lui về phía sau, mãi cho đến khi lưng chạm vào bờ tường lạnh băng.

Mà Dụ Lạc Ngâm đã đi tới, bóng dáng cao lớn vây Bạch Tầm Âm nhỏ xinh lại, người đàn ông hơi khom lưng, khẽ cười bên tai cô, “Có cảm thấy cảnh tượng này quen không?”

Bạch Tầm Âm ngẩn người.

“Có thấy giống…” Không biết bàn tay to lớn của Dụ Lạc Ngâm đã chế trụ cằm cô từ khi nào, đầu ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve, cảm xúc lạnh lẽo khiến da đầu Bạch Tầm Âm tê dài, nơi bị anh chạm vào cũng nổi da gà rất nhỏ.

Sau đó, cô nghe thấy người đàn ông lẩm bẩm hỏi, “Có thấy giống lúc trước chúng ta hẹn hò trong lối thoát hiểm không?”

Quanh đi quẩn lại, anh vẫn nhớ về ngày xưa, như một kẻ điên vậy.

Dụ Lạc Ngâm cũng không biết tại sao mình lại trở nên như vậy.

Nhưng từ khi nhìn thấy Bạch Tầm Âm hẹn hò với thanh mai trúc mã của cô, sự ghen ghét trong lòng anh không hề dừng lại, dây đàn đã căng lên trong đầu cũng bị cắt đứt.

“Vì sao lại đi xem mắt?” Lòng bàn tay lạnh như băng của người đàn ông vuốt ve vành tai mềm mại của cô, cười nói, “Tôi nói tôi muốn theo đuổi em, em cho rằng tôi đang nói chơi sao?”

- -----oOo------

Bình luận

Truyện đang đọc