CHỨNG KIẾN THẦN THÁM

Chúc An Sinh vẫn giúp Erica che giấu bí mật, chỉ nói với William Cruz rằng cô bé mất tích.

William Cruz bắt đầu lục sùng khắp nơi để tìm kiếm Erica. Chúc An Sinh nhân cơ hội đó nói tình huống thật cho Trì Trừng biết.

“Trì Trừng, anh thử nói xem, sao Erica muốn chạy trốn? Chẳng lẽ, ngay từ đầu cô bé đã lừa em?” Chúc An Sinh thật sự không biết mình nên dùng vẻ mặt gì để đối mặt với Erica.

“Dựa theo những gì em miêu tả thì có khả năng đấy. Hướng chạy của cô bé rất rõ ràng, đi thẳng đến chỗ xe mà xe không khóa chắc chắn không phải do trùng hợp. Nhất định là Erica đã biết rõ mọi chuyện từ trước.” Trì Trừng phân tích.

“Nhưng ai thay Erica sắp xếp mọi chuyện? Chắc chắn là cô bé chạy trốn theo kế hoạch được vạch sẵn nhưng kế hoạch này không thể nào được chuẩn bị trước khi Erica vào viện. Hơn nữa, em không tìm được lý do để cô bé làm thế. Bên ngoài có hung thủ muốn lấy mạng mà Erica lại rời khỏi vòng tay bảo vệ của chúng ta, chẳng lẽ Erica không sợ mình bị hung thủ bắt sao?”

Nghe cô nói xong, Trì Trừng xâu chuỗi sự việc một lượt và lập tức hiểu ra.

Ai khiến Erica rời khỏi bệnh viện? Ai có thể sắp xếp trọn vẹn kế hoạch chạy trốn? Anh biết rồi.

“Anh biết rồi! Người đó là hung thủ. Mọi chuyện đều do hắn sắp xếp. Là hắn muốn Erica rời khỏi sự bảo vệ của chúng ta. Vì chỉ khi cô bé rời khỏi, trò chơi của hắn mới có thể tiếp tục.”

Lời Trì Trừng nghe qua thì rất có đạo lý nhưng ngay sau đó, Chúc An Sinh đã tìm được sơ hở: “Cứ cho là hung thủ lên kế hoạch đi. Vậy Erica dựa vào đâu để phối hợp với hắn? Làm vậy rõ là đi chịu chết mà! Huống hồ, kể từ lúc Erica vào bệnh viện, em luôn ở bên chăm sóc cô bé. Hung thủ dùng cách gì để ẩn mình chạy đến nói cho Erica biết kế hoạch mà không bị em phát hiện?”

Suy đoán của Trì Trừng bị Chúc An Sinh phản kích khiến anh lần nữa rơi vào trầm tư. Có điều, đúng lúc đó, tin nhắn được gửi tới điện thoại lại nhắc nhở chân tướng sắp tiết lộ.

Cô lần mò tìm nơi phát ra âm thanh rồi phát hiện nó nằm ngay trong túi áo khoác mình, lập tức lôi di động ra.

Đây không phải di động của cô! Nhưng trông nó quen lắm. Cô nhớ Erica từng nằm trên giường nghịch chiếc điện thoại này, vậy nên, nó thuộc về Erica.

Sao cô bé lại bỏ điện thoại vào trong túi cô nhỉ?

Chúc An Sinh ôm theo nghi ngờ, nhấn mở màn hình điện thoại.

Di động Erica không cài mật khẩu, Chúc An Sinh chỉ cần vuốt một phát là mở khóa ngay. Nhưng sau đó cô lại không thấy màn hình chính như bình thường mà là cái gì đó đơn điệu, trông giống cảnh trong trò chơi.

Trước khi khóa màn hình, Erica không thoát khỏi giao diện trò chơi.

Erica muốn truyền tin gì đó cho cô sao? Chúc An Sinh thao tác đơn giản vài cái. Rất nhanh, cô đã hiểu vì sao cô bé lại bỏ điện thoại vào túi mình.

“Trì Trừng, anh đúng rồi. Em biết hung thủ đã truyền tin cho Erica bằng cách nào rồi.”

“Đây là di động của Erica. Anh nhìn cái này đi. Tuy trò chơi được thiết kế khá thô sơ nhưng vẫn có thể nhìn ra được địa điểm trong trò chơi chỉ bệnh viện.”

Nghe vậy, Trì Trừng ló đầu xem thử. Quả nhiên, Chúc An Sinh ấn vài cái, người trong trò chơi chạy theo hướng giống y hệt Erica. Chờ nhân vật lên xe, trò chơi kết thúc. Liền sau đó, màn hình không hiển thị dòng “Game over” như bình thường mà chuyển sang tên địa điểm.

“Red Rock Canyon(1).”

(1)Red Rock Canyon: Khu bảo tồn quốc gia Red Rock Canyon ở hạt Clark, Nevada, là khu vực được quản lý bởi Cục quản lý đất đai như một phần của hệ thống bảo tồn cảnh quan quốc gia và được bảo vệ như một khu vực bảo tồn quốc gia. Đó là khoảng 15 dặm về phía tây của Las Vegas, và có thể dễ dàng nhìn thấy từ Las Vegas Strip (theo wikipedia). Tuy nhiên, trong bản raw thì tác giả không ghi thẳng cụm từ đầy đủ của địa điểm trên là “Red Rock Canyon National Conservation Area” hay “红石谷州立公园”, có thể do tránh đụng chạm đến địa điểm thật ^^ Thôi thì chúng mình cũng hiểu theo nghĩa địa điểm không có thật nha.

Chúc An Sinh và Trì Trừng đồng thời bật thốt lên tên địa điểm.

**

Đến nay, Chúc An Sinh vẫn không quên được cảnh tượng ngày đó mình thấy ở Red Rock Canyon. Hơn 900 thi thể khiến Chúc An Sinh lần đầu cảm nhận được thành ngữ thây phơi khắp nơi.

Cả hai ngẩn ngơ tại chỗ khoảng một phút.

“Ôi trời!”

Vừa dứt câu, phản ứng sinh lý đã khiến Chúc An Sinh không ngừng nôn khan, sắc mặt Trì Trừng tái xanh.

“Trì Trừng, chúng ta đang nằm mơ phải không?”

Anh rất muốn nói với cô rằng, đây chỉ là giấc mộng. Nhưng hơi thở tử vong u ám ở vực sâu đang không ngừng nhắc nhở họ tất cả đều là thật. Khoảnh khắc ấy, mọi ác mộng đều biến thành giấc mơ đẹp.

“Trì Trừng, anh nhìn kìa.”

Chúc An Sinh và Trì Trừng cùng nhau bắt gặp vật lạ trên mỏm đá ở xa xa.

Đến gần, hai người mới biết vật là quan tài.

Kiểu quan tài mà hai người quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn.

Bước chân họ nhanh hơn. Chúc An Sinh vừa đi vừa thầm cầu nguyện nhưng kỳ tích lại chẳng đến với cô. Quả nhiên, Thần đã tan thành mây khói ở thế giới này.

Trì Trừng và Chúc An Sinh thấy hai thi thể nằm trong quan tài.

Erica vẫn rất đáng yêu. Cô bé mặc chiếc váy Lolita được thiết kế tinh xảo, thoạt nhìn trông hệt một cô búp bê xinh đẹp.

Bên cạnh Erica là một người phụ nữ tóc vàng, có mấy phần giống cô bé. Chỉ có điều, ngũ quan cô ta vặn vẹo vì đau đớn, chầm chậm đưa tay ra khi cận kề cái chết, có cảm giác đang hối hận.

Có lẽ, khi thật sự phải đối diện với cái chết, cô ta hi vọng có người nắm tay mình.

Cô với anh suy luận ra ngay thân phận người phụ nữ tóc vàng. Cô ta là mẹ của Erica.

“Hung thủ làm sao?” Quan tài và hoa tỏi trời tọa đã chỉ rõ hung thủ là người đặt Erica và mẹ cô bé ở đấy.

“Tất cả do hung thủ làm sao?” Chúc An Sinh lặp lại câu hỏi.

Trì Trừng chậm rãi tiến tới chỗ mẹ Erica. Phần miệng cô ta hé ra, anh ngửi được mùi giống hạnh nhân.

“Hung thủ chỉ giết Erica thôi. Về phần mẹ Erica, cô ấy tự sát bằng kali xyanua.” Anh suy đoán.

“Đầu tiên, chúng ta đều biết hung thủ khinh thường việc ra tay với người thường. Tiếp đó, chỉ khi họ nguyện ý tự sát mới hình thành cảnh tử vong tập thể nhiều thế này. Người khiến họ tình nguyện nuốt kali xyanua, anh chỉ nghĩ đến một người.”

“Là ‘cha’.” Chúc An Sinh thay Trì Trừng nói kết luận.

“An Sinh, em còn nhớ vấn đề lần trước chúng ta đặt ra không? Lúc còn ở Pittsburgh, hai chúng ta đều thấy rất kỳ quái. Rohan Wolf rõ ràng là một người yêu thích việc chế tác đồ chơi như mô hình con người, sao đột nhiên lại thay đổi hình thức phạm tội, bắt đầu điên cuồng gây án chứ? Giờ đây, chúng ta có đáp án rồi.”

“Hung thủ gửi thông báo tử vong đến các thành viên bị sát hại trong tổ chức Angel tương tự như việc đặt hoa tỏi trời tọa trước cửa nhà William Cruz. Có thông báo tử vong kích thích, Rohan Wolf mới thay đổi phương thức phạm tội, trở nên điên cuồng.”

“Hung thủ cũng gửi cho ‘cha’ thông báo nên người đó quyết định điên cuồng lần cuối. Hắn tổ chức cuộc tự sát tập thể. Thật ra, người đẩy mọi chuyện đi đến nước này vẫn là tên hung thủ chúng ta tìm kiếm. Anh nghĩ, đây mới là trò chơi tên đó muốn.”

Sự thật mà Trì Trừng nói quá đáng sợ. Tên hung thủ ấy đáng sợ hơn nhiều so với những gì hai người tưởng tượng.

“Hắn định làm gì nữa?” Chúc An Sinh quá đỗi tuyệt vọng, hỏi.

Đứng trước mặt hung thủ, cô với Trì Trừng nhỏ bé tựa chú kiến. Cô thật sự rất bất lực.

Trì Trừng không cách nào trả lời Chúc An Sinh. Anh đưa mắt nhìn về phía chân trời, nơi mặt trời đang từ từ lặn xuống, bóng đêm tràn lan.

**

Vụ án Thánh Điện giáo tự sát tập thể gây chấn động toàn thế giới. Các bên truyền thông lớn huy động cả máy bay trực thăng tới hiện trường chụp hình đưa tin. Dưới mánh khóe đó, nơi u tối thật sự đã bị bỏ qua. Erica chỉ bị coi như một trong số những người bị hại.

Bởi vậy, William Cruz rất đau lòng. Anh ta cứ nghĩ Erica bị giết do mải tìm mẹ, khiến bản thân biến thành nạn nhân của Thánh Điện giáo. Trì Trừng và Chúc An Sinh quyết định đâm lao phải theo leo. Nếu để anh ta biết toàn bộ chân tướng, chắc chắn sẽ đau lòng đến chết.

Mười ngày sau, cảnh sát khai quật được chín thi thể trẻ em ở vườn hoa chỗ “cha” của Thánh Điện giáo. Khi còn sống, cả chín đứa trẻ phải chịu sự ngược đãi kinh hoàng. Tin tức vừa thả ra, mọi ảo tưởng của bố mẹ chúng vỡ tan.

Mấy ngày nay, New York cứ mưa liên miên, tựa như thành phố đang gào khóc thảm thiết.

Cũng trong thời gian này, đủ loại vụ án kỳ bí tràn lan khắp mọi nơi trên thế giới, ghim càng ngày càng dày đặc trên bản đồ của Trì Trừng. Mãi đến một năm sau, Chúc An Sinh và anh mới thấy được bộ mặt thật của tổ chức Angel trên bản đồ.

Lần đầu tiên, Angel bị vạch trần sự thật trước mặt mọi người sau hàng trăm năm.

Chúc An Sinh nhẩm tính thời gian cùng số lượng tỏi trời tọa, thầm nghĩ trò chơi của hung thủ sắp đi đến hồi kết.

Nhưng chính tin tức đó lại đem đến lo lắng cho hai người. Bởi vì, họ biết, trò chơi săn giết Angel kết thúc chưa phải đã đi chấm dứt hoàn toàn. Hung thủ sẽ tiếp tục không thỏa mãn dục vọng. Mà hai người chẳng đoán được tiếp theo hắn định làm gì.

Nửa năm sau, Chúc An Sinh với Trì Trừng nhận được một tấm thiệp mời kỳ quái.

[To Trì Trừng tiên sinh/ Chúc An Sinh tiểu thư:]

[Tôi đoán, hai người rất tò mò về tôi. Thật ra, lòng tò mò của tôi về hai người còn nhiều hơn đấy, tin tôi đi.]

[Vì hai người đuổi theo tôi đã lâu nên giờ tôi quyết định viết gửi một bức thư. Hi vọng, hành động của tôi không quá đường đột. Nếu có chỗ nào mạo phạm đến hai người, mong hai người độ lượng tha thứ cho tôi.]

[Trước khi chúng ta trở thành bạn của nhau. Tôi quyết định gửi cho hai người một món quà, một kỳ nghỉ hết sức tuyệt vời… Đương nhiên, nó có thể thực hiện không là dựa vào bên các anh.]

[Hi vọng hai người không cảm thấy tôi đối xử với mình. Bạn à, tin tưởng tôi đi, đây chỉ là một trò chơi nhỏ thôi. Tôi bảo đảm, hai người sẽ không phải chịu bất kỳ tổn thương nào.]

[Nếu hai người vượt qua trò chơi, tôi xin hứa, phần thưởng sẽ là mình mãi mãi biến mất khỏi thế giới. Tôi tin hai người sẽ vui với kết quả này.]

[Cho nên, tôi rất mong nhận được thư trả lời. Mong được sớm thấy các anh, bạn của tôi.]

Bình luận

Truyện đang đọc