CHỨNG KIẾN THẦN THÁM

Edit: Cải Trắng

[ Q4 ] Chương 56: Kẹo

" Trì Trừng, có phải anh đã phát hiện ra cái gì đó không? " Chúc An Sinh nhìn bộ dáng vui vẻ của Trì Trừng thì cảm thấy tò mò. Bởi vì cô cũng coi như là người khá hiểu Trì Trừng, chỉ khi Trì Trừng đã biết được vụ án này được định sẵn kết cục mới có dáng vẻ như vậy.

" Tuy rằng lúc đấy tôi không được tỉnh táo lắm nhưng chắc chắn là tôi không nhìn nhầm. Cho nên, An Sinh, em nên kiên nhẫn chờ một chút nữa là được rồi. Chờ một lúc nữa chúng ta cùng nhau đi tới vịnh Nhân Ngư xem lần nữa, đến lúc đó thì công việc của chúng ta cũng hoàn thành rồi. "

Chúc An Sinh không hiểu Trì Trừng làm ra vẻ bí ẩn làm cái gì, nhưng từ tận đáy lòng cô âm thầm cầu nguyện Trì Trừng đã tìm ra được chứng cứ xác đáng để buộc tội Parker Martinez. Hơn nữa, Chúc An Sinh còn phát hiện ra rằng, từ khi Trì Trừng tỉnh lại, bỗng dưng cô lại có quyết tâm phá vụ án này.

Tiếp theo, cô thấy được Trì Trừng đang gọi vài cuộc điện thoại, trong đó có một cuộc gọi cô nghe thấy Trì Trừng nhắc tới một người tên là Geoffrey, thế nên, cô cảm giác hình như cô biết anh đã phát hiện ra cái gì rồi.

" Trì Trừng, có phải anh đã phát hiện ra thi thể không? "

Trì Trừng vừa mới cúp điện thoại, Chúc An Sinh đã vội hỏi. Ở trong ấn tượng của cô, người tên Geoffrey mà Trì Trừng biết chỉ có một người, đó chính là pháp y ở viện nghiên cứu. Mà Trì Trừng mới nãy còn gọi điện thoại bảo hắn nhanh chóng tới Houston, mục đích của Trì Trừng được thể hiện khá rõ ràng.

" An Sinh, em còn nhớ lúc chúng ta mới lên du thuyền Eros chứ, khi đó, trên boong tàu chúng ta đã gặp được một con chó dẫn đường, đúng không? "

Chúc An Sinh cố gắng nhớ lại cảnh tượng hôm đó, đúng là hôm đó cô có thấy một con chó dẫn đường sủa như điên ở trên boong tàu: " Tôi nhớ chứ, lúc đó anh còn nói là cảm thấy hơi kỳ lạ nữa. "

" Đúng vậy, bởi vì chó dẫn đường là một loài chó được huấn luyện rất kỹ càng. Mà người chủ của con chó đó có thể mang nó lên trên thuyền, điều đó chứng minh chú chó này không hề sợ nước. Thế vì sao con chó đó vẫn sủa như điên chứ? Tôi nghĩ là tôi đã biết đáp án rồi. "

" Khứu giác của loài chó nhanh nhạy hơn con người tới 60 lần, anh là đang nói tới chú chó đã ngửi thấy mùi của thi thể? "

" Chắc là không sai đâu. Nếu không phải thi thể còn đang tồn tại ở đấy thì tôi nghĩ không ra tại sao lúc đó con chó đấy lại kích động như vậy. "

" Nhưng mà chúng ta đã sớm kiểm tra một lượt du thuyền Eros rồi mà. Không chỉ có tôi và anh, mà còn cả đám người Hanham cũng lên du thuyền Eros kiểm tra rất kỹ càng. Có thi thể, thế sao chúng ta không phát hiện ra chứ? "

Trì Trừng nhìn Chúc An Sinh một cái, cười khẽ, sau đó anh nói: " An Sinh, em biết rồi đấy, khứu giác của chó nhạy gấp người 60 lần, thậm chí còn hơn thế nữa, cho nên, chúng nó không chỉ ngửi được mùi thi thể trên du thuyền. "

" Thi thể trên du thuyền? " Đối với cái này, Chúc An Sinh mờ mịt không rõ: " Trì Trừng, rốt cuộc ý của anh là gì vậy? Chẳng lẽ con chó đó còn ngửi thấy cả thi thể đang chìm dưới mặt biển sao? "

Thực ra Chúc An Sinh chỉ đang nói đùa thôi, nhưng cô phát hiện ra, khi cô nói câu sau thì biểu cảm của Trì Trừng càng nghiêm túc hơn, đột nhiên cô ý thức được, hình như mình nói đúng rồi!

" Đúng thế, An Sinh. Lúc tôi rơi xuống dưới biển, tôi đã có mấy giây đầu óc hoàn toàn tỉnh táo, tôi mở mắt nhìn xung quanh, tôi thấy được một chút gì đó. Rồi còn cả đáy của du thuyền Eros nữa, trước khi tôi hoàn toàn rơi vào hôn mê, tôi đã thấy được ở bên dưới đáy thuyền Eros có thi thể. "

Không thể hét ra tiếng, Chúc An Sinh tự dùng tay che miệng mình lại. Cô cảm thấy không thể tin được, đúng là rất khó tin. Cô nhìn Trì Trừng, thậm chí cô còn nghĩ anh đang nói đùa với cô nữa. Nhưng nét mặt của Trì Trừng vẫn nghiêm túc như vậy.

" Đáy du thuyền Eros? Anh chắc chắn chứ, Trì Trừng? "

Một lúc lâu sau, Chúc An Sinh mới ổn định được tâm trạng và nói chuyện như bình thường. Nhưng mà cô vẫn cảm thấy khó tin lắm.

Sao lại có một thi thể lơ lửng ngay bên dưới đáy thuyền Eros chứ? Đó là thi thể của ai?

" Tôi tin rằng tôi không nhìn nhầm, hơn nữa đó cũng là lời giải thích hợp lý nhất cho việc tại sao con chó dẫn đường đó lại kích động như vậy. "

Lý do mà Trì Trừng đưa ra khiến Chúc An Sinh dở khóc dở cười. Đúng vậy! Nếu đúng như lời Trì Trừng nói thì hành động kỳ lạ của chó dẫn đường hôm đó đã được giải thích rồi. Nhưng mà không lẽ anh không biết, cứ như vậy thì còn rất nhiều vấn đề chưa tìm ra lời giải đáp sinh ra sao?

" Được rồi, giờ thì tôi tạm thời tin tưởng anh. Thế thi thể đó là ai đây? Chẳng lẽ là nạn nhân trên du thuyền Eros sao? Trì Trừng, anh biết đấy, người cuối cùng Parker Martinez sát hại tính tới thời điểm hiện tại là Ninh Vũ Nhu, mà thời gian từ hôm Ninh Vũ Nhu mất tích cho tới giờ cũng đã mười ngày rồi. Không lẽ anh nghĩ thi thể Ninh Vũ Nhu vẫn còn nguyên ở dưới đáy thuyền Eros mười ngày sao? Anh nói xem, một thi thể thì làm thế nào để chạy theo được một du thuyền khổng lồ như thế? "

Chúc An Sinh càng nói càng cảm thấy nó rất hoang đường, trong lòng cô mới nhen nhóm lên một chút hy vọng đã bị dập tắt.

" An Sinh, bây giờ tôi không có cách nào cho em một đáp án chính xác, nhưng tôi sẽ đợi tới lúc Geoffrey đi tới đây. Hơn nữa, tôi sẽ thuê một số thợ lặn tới, khi tất cả mọi người tập hợp đông đủ, chúng ta sẽ quay lại du thuyền Eros tìm chân tướng một lần nữa. "

" Trì Trừng, anh thật sự nhìn thấy thi thể sao? " Chúc An Sinh biết, dù thế nào đi nữa cô cũng sẽ ủng hộ Trì Trừng vô điều kiện. Chỉ là có một số việc cô không muốn mất công vô ích mà thôi. Cho nên, cô xác nhận với Trì Trừng lần cuối cùng: " Lúc anh rơi xuống biển là lúc mưa gió rất dữ dội, đầu anh còn bị thương nữa, anh có chắc đó là lúc ý thức rõ ràng không? "

" An Sinh, tôi chắc chắn. "

" Được rồi, chút nữa chúng ta sẽ quay lại du thuyền Eros một lần nữa. "

Chúc An Sinh bất đắc dĩ nói. Trì Trừng cũng hơi cảm động, thật ra anh biết ý nghĩ này của mình rất hoang đường. Nhưng mà anh không thể không nói cho Chúc An Sinh một chuyện nữa, chuyện này có khi còn hoang đường hơn.

" An Sinh, thật ra lần này ngoại trừ việc quay lại vịnh Nhân Ngư để điều tra du thuyền Eros thì tôi còn muốn đi gặp Lyon nữa. "

" Tìm Lyon? Anh có chuyện gì cần tìm ông ấy sao? " Chúc An Sinh khó hiểu.

" An Sinh, nếu tôi nói, lần này tôi có thể sống được là có mỹ nhân ngư cứu, em có tin tôi không? "

Nói xong câu đó, Trì Trừng cũng không nhịn được cười. Bởi vì, anh chỉ nhớ được lúc đó hình như anh nhìn thấy một đuôi cá lớn lướt qua, nói đó là ảo giác có khi anh cũng tin. Khác với khi anh nhìn thấy thi thể, cái đuôi cá này biến mất quá nhanh, nhưng mà trong lòng Trì Trừng có một cảm giác, lần này anh có thể sống được là nhờ có mỹ nhân ngư cứu.

Thế nhưng phản ứng của Chúc An Sinh lại không giống như dự đoán của Trì Trừng, tới một chút cảm giác nghi ngờ Chúc An Sinh cũng không có, ngược lại, Chúc An Sinh lại nghiêm túc một cách khác thường, cô nhìn anh.

" Trì Trừng, anh cảm thấy mỹ nhân ngư đã cứu anh thật sao? "

" Tôi cũng không biết, chỉ là tôi cảm giác được mình đã thấy một đuôi cá rất lớn, nhưng chưa tới một giây thì đuôi cá đó đã biến mất. Sau đó, tôi thấy được đáy du thuyền Eros, lúc đó tôi nhìn được rất rõ ràng, đó là hình ảnh tôi chưa bao giờ thấy qua, tôi thấy được một thi thể nữ đang lơ lửng ở dưới đáy du thuyền Eros. "

Nói xong, Trì Trừng lại yên lặng để chờ xem phản ứng của Chúc An Sinh. Không ngờ phản ứng của cô vẫn nằm ngoài dự đoán của anh, Chúc An Sinh còn có ý nghĩ giống hệt như anh vậy.

" Trì Trừng, tôi cảm thấy, có lẽ lúc đó anh thật sự gặp được mỹ nhân ngư. "

" Tôi hỏi em một chuyện, An Sinh, vì sao em tin chuyện tôi được mỹ nhân ngư cứu hơn là chuyện tôi đã nhìn thấy thi thể? "

Chúc An Sinh do dự một lúc, sau đó cô lại nhìn Trì Trừng bằng ánh mắt kỳ quái, cô nói: " Bởi vì lúc anh rơi xuống biển, một lúc sau tôi mới tìm thấy anh và đưa được anh lên bến tàu. Theo như bình thường thì đáng lẽ ra anh phải có biểu hiện đuối nước mới đúng, mà có lẽ là anh chưa biết, anh chẳng những không có biểu hiện của sự đuối nước, ngược lại, anh lại có biểu hiện của việc trúng độc Oxy. "

" Trúng độc Oxy? Em chắc chắn chứ? " Trì Trừng cũng rất ngạc nhiên, anh rơi xuống biển sâu như thế mà lại trúng độc Oxy? Chẳng lẽ, thực sự có mỹ nhân ngư đã cứu anh?

" Đương nhiên là tôi chắc chắn, bác sĩ còn tưởng rằng tôi cho anh thở bằng bình oxy rồi đấy. "

" An Sinh, tôi thật sự được mỹ nhân ngư cứu? " Trì Trừng càng ngạc nhiên hơn, anh còn tưởng rằng chuyện đó là do anh tự vọng tưởng chứ. Nhưng xem ra, hình như trên thế giới này thật sự có mỹ nhân ngư nhỉ?

" Không biết được, mà nói đi cũng phải nói lại, trải qua việc này, chúng ta có được coi như là gặp đại nạn không chết ắt sẽ hạnh phục tới cuối đời không? " Chúc An Sinh bỗng nghĩ tới ý nguyện trong lòng mình lúc Trì Trừng còn đang bất tỉnh.

" Nói không chừng đúng là trải qua đại nạn ắt sẽ có hạnh phúc tới cuối đời đấy. An Sinh, em nói xem, về sau liệu có cô gái nào chạy tới tìm tôi không? "

" Anh nghĩ đẹp quá cơ! Người ta là con vua đấy, anh là cái gì chứ? Huống hồ, anh thấy đấy, Lyon bởi vì đợi mỹ nhân ngư mà tới giờ vẫn chưa kết hôn, người ta 60 tuổi rồi bộ dáng vẫn rất chỉn chu. Nhìn thế thôi cũng có thể tưởng tượng được hồi còn trẻ ông ấy đẹp trai như thế nào, mà anh thì sao, anh có cái gì? Sợ là anh chuẩn bị sống cô độc cả phần đời còn lại ấy chứ. "

Chúc An Sinh không tiếc lời châm chọc anh, hai người vui vẻ trêu chọc nhau như vậy, thật ra đã giảm đi rất nhiều sự u ám đang bao trùm lấy vụ án này.

" Tiếp theo đây chúng ta sẽ đi tới vịnh Nhân Ngư sao? " Kết thúc màn trêu chọc lẫn nhau, Chúc An Sinh lại quay sang hỏi Trì Trừng.

" Không vội, chúng ta còn có một số chuyện quan trọng hơn để làm. "

" Chuyện quan trọng hơn? Đó là chuyện gì? "

Chúc An Sinh không hiểu, cô cắn cắn môi mình. Đột nhiên, cô thấy Trì Trừng đang nhích lại gần chỗ cô, ngũ quan của anh như được phóng to ra trước mắt cô, càng thêm rõ ràng. Chúc An Sinh cảm giác mình như đang bị giam lại, muốn động cũng không dám động.

Trì Trừng đang muốn làm cái gì? Khuôn mặt Trì Trừng càng lúc càng gần hơn khiến Chúc An Sinh cảm thấy hơi khẩn trương. Ngay cả thở mạnh cô cũng không dám thở, khẩn trương khiến máu cô như dồn lên bên trên, từ cổ tới mặt cô đều trở nên đỏ ửng.

Cuối cùng, Chúc An Sinh hạ quyết tâm nhắm luôn hai mắt lại.

Thật ra, Trì Trừng chỉ đang muốn giúp Chúc An Sinh nhặt một sợi lông mi bị rụng ra mà thôi. Nhưng mà sau khi Chúc An Sinh nhắm mắt lại, thứ khiến Trì Trừng chú ý lại là đôi môi hồng nhuận như quả anh đào của cô, một luồng điện như vừa chạy qua người anh vậy. Anh có thể cảm nhận được, hơi thở của anh và Chúc An Sinh dường như hơi nóng lên.

Anh có nên hôn không? Chúc An Sinh là trợ lý của anh, nếu như giờ anh hôn cô, nhỡ đâu sau này quan hệ của hai người thay đổi thì phải làm sao? Chúc An Sinh có thích anh không? Trì Trừng không biết, anh chỉ sợ, sau khi hôn xong thì sau này ngay cả cơ hội phá án cùng cô cũng không còn nữa.

Hay là thôi đi.

Trì Trừng đã nghĩ như vậy, lý trí nói cho anh biết, anh còn muốn sống chung lâu dài với Chúc An Sinh, anh nhất định phải từ bỏ.

Nhưng Trì Trừng lại hôn lên môi cô, môi Chúc An Sinh vô cùng mềm mại, lại hơn lành lạnh, giống như một viên kẹo đang tan dần ra, chạm tới tận tim của Trì Trừng.

Bình luận

Truyện đang đọc