CHỨNG KIẾN THẦN THÁM

Edit: Cải Trắng

Trì Trừng đặt chân đến lâu đài cổ xong lập tức gọi cho Chúc An Sinh. Lúc ấy, cô đang tiến tới 221B phố Baker để nhận chìa khóa của mình.

“Anh tới rồi hả?” Chúc An Sinh vừa nhận cuộc gọi đã hỏi luôn.

Trì Trừng gật đầu. Giờ anh đang đứng ngoài cửa lâu đài cổ chứ chưa mở cửa. Phong cảnh bên ngoài khá hấp dẫn.

Lâu đài được xây ngay cạnh vách đá. Từ đây phóng tầm mắt ra xa có thể ngắm được khung cảnh tráng lệ của vực thẳm. Dưới khe vực có hồ nước trong xanh như ngọc bích. Có tác động của vị trí địa lý nên nơi đây cứ chốc chốc lại có cơn gió nhẹ thoảng qua. Gió nhẹ như rượu ngon ủ lâu năm, Trì Trừng chỉ cần uống một chút đã chuếnh choáng.

“Ở đây đẹp lắm.”

Trì Trừng thốt ra lời khen ngợi từ tận đáy lòng. Đứng trước cảnh đẹp, lòng người bao giờ cũng thấy nhẹ nhàng, khoan khoái. Có vài người chắc chắn không thể cưỡng lại trước khung cảnh tuyệt vời này.

“Em thì sao? Em nhận được chìa khóa chưa?”

“Em sắp tới phố Baker rồi.” Chúc An Sinh ngắm nhìn đường phố: “Trì Trừng, anh có đoán được tại sao hung thủ tách chúng ta ra không? Không lẽ, hắn sợ chúng ta mà ở cạnh nhau sẽ dễ dàng phá được câu đố mình đưa ra?”

“Chắc vậy.”

Trì Trừng không biết nguyên nhân khiến hung thủ làm vậy. Giờ anh với Chúc An Sinh chỉ có thể đi một bước tính một bước.

Bỗng nhiên, anh phát hiện phía xa xa có người chậm rãi đi tới, thế nên kết thúc cuộc gọi với Chúc An Sinh.

Chờ người tới gần, anh mới thấy rõ dáng vẻ. Đó là một người phụ nữ có khí chất quyến rũ tỏa ra từ trong xương cốt.

Cô ta mặc váy đen đơn giản chiết eo, phần trước ngực khoét sâu làm da thịt lộ ra khá nhiều. Trì Trừng bất ngờ được một bữa nhìn no con mắt.

Thấy Trì Trừng, người phụ nữ ấy dừng bước, giọng điệu nghe như đang hờn dỗi: “Tôi cứ tưởng mình đến Anh sẽ gặp được vài người lịch lãm, ai ngờ cả đường tới gặp ai cũng là con sói háo sắc.”

Dứt câu, cô ta đặt vali da xuống đất. Trì Trừng hiểu ý, đi qua giúp cô ta xách đồ.

Đi tới trước mặt cô ta, Trì Trừng phát hiện người này trông còn cao gầy hơn cả Chúc An Sinh. Chiều cao của Chúc An Sinh là 1m74 mà người phụ nữ này lại cao hơn, xong còn đi đôi giày cao gót tầm bảy phân. Điều này khiến cô ta chỉ thấp hơn Trì Trừng khoảng một cái trán.

“Nếu cô không muốn gặp nhiều sói háo sắc thì hãy đổi váy. Tôi có thể cho cô mượn một đôi giày thể thao nữa. Đường núi ở đây không dễ đi.”

Trì Trừng liếc mắt nhìn chân cô ta. Anh thật sự rất bội phục người đi giày cao gót mà leo lên tận đây.

“Hóa ra anh không thích tôi mặc váy. Trong vali của tôi còn nhiều quần áo đẹp lắm đấy. Chờ lát nữa, anh có muốn giúp tôi chọn quần áo không?”

Cô ta vừa nào vừa tiến tới gần Trì Trừng. Anh không hề né tránh, để mặc cô ta gác tay lên vai mình.

Người phụ nữ ấy trông hệt một chú mèo xinh đẹp đang nhìn chằm chằm Trì Trừng. Ấy vậy mà anh không thèm phản ứng, chỉ có phần mũi hơi cử động một chút, khó nhìn ra được.

“Tôi không thích hương nước hoa trên người cô.” Trì Trừng ghét bỏ nhăn mày.

“Thế anh thích mùi hương gì?”

Dáng vẻ nghiêm trang của Trì Trừng khiến người phụ nữ ấy cảm thấy anh khá đáng yêu.

Bóng hình Chúc An Sinh thình lình xuất hiện trong đầu anh. Nó làm anh nhớ tới vài kỷ niệm hài hước. Khóe miệng anh hơi nhếch lên như vừa được đút một viên kẹo ngọt ngào.

“Mùi cống thoát nước, mùi máu tươi, còn cả mùi thi thể thối rữa nữa.”

Đáp án của anh làm cô ta chết sững tại chỗ. Sau đó, anh mặc kệ người ở đó, xách vali đi vào lâu đài cổ.

Thấy Trì Trừng lấy chìa khóa mở cửa lâu đài cổ, người phụ nữ ấy mới nhận ra thân phận của anh.

“Anh là “chủ nhân lâu đài cổ” mà hắn nói?”

Nghe vậy, anh ngoảnh lại nhìn cô ta. Phần cổ cô ta nổi gân xanh vì tức giận.

“Hình như cô rất tức giận.” Trì Trừng nói thẳng tâm trạng của cô ta.

Cô ta trừng mắt. Mà trong người Trì Trừng không cài bom nên tất nhiên anh không tức giận. Lúc sau, người phụ nữ ấy nghĩ tới việc mình muốn sống phải dựa vào Trì Trừng nên khôi phục dáng vẻ quyến rũ.

“Đợi mấy người nữa tới, anh có bảo vệ tôi không?”

Cô ta vừa nói vừa muốn dựa vào người anh thêm lần nữa. Nhưng lần này, Trì Trừng tránh đi.

“Cô là người tốt?” Trì Trừng dứt khoát hỏi.

“Anh đoán xem?” Nói xong, cô ta định dùng ánh mắt hớp hồn anh. Đôi mắt ấy xinh đẹp như mắt mèo.

“Tôi nghĩ không phải.” Trì Trừng đáp không chút do dự. Xong, anh đi thẳng vào lâu đài cổ.

Người phụ nữ ấy bị anh chọc tức đến nghiến răng nghiến lợi. Nhưng, cô ta chẳng có cách nào để xử lý anh nên đành dùng chân đá mấy viên đá gần đó để trút giận rồi mới nối gót đi vào lâu đài cổ.

Vừa bước vào lâu đài cổ, cách bài trí cổ điển bên trong khiến Trì Trừng cảm tưởng mình đã xuyên không. Cũng may, đèn treo sáng trưng ở đấy đã nhắc nhở anh mốc thời gian hiện tại là bao nhiêu.

Ngay lúc đó, Trì Trừng nhớ tới những gì hung thủ nói. Hắn không nuốt lời. Toàn bộ lâu đài cổ được bao trùm bởi sóng wifi rất mạnh, hơn nữa không cần mật mã. Anh chỉ mất mấy giây đã kết nối được.

“Anh có di động hả?” Thấy Trì Trừng lấy di động ra, cô ta kinh ngạc hỏi.

“Chẳng lẽ cô không có?” Trì Trừng khá bất ngờ với thông tin mình mới thu thập được.

“Tôi với số người bị buộc bom còn lại phải tranh đấu với nhau, chỉ một người an toàn bước ra khỏi đây thôi. Anh nói xem, hắn có để chúng tôi mang di động tới không?” Nhắc tới bom, cơn giận của cô ta dâng trào.

“Cô gặp hắn chưa?” Trì Trừng gặng hỏi nhưng không ôm nhiều hi vọng.

“Tốt nhất đừng để tôi gặp hắn. Nếu không, tôi chắc chắn sẽ giết!” Khi thốt lên câu đó, khí chất quyến rũ trên người cô ta biến mất không còn tăm hơi. Nhìn cô ta giống một chú mèo đen có thể linh hoạt luồn lách ở bất kỳ chỗ tối tăm nào, chỉ cần giơ móng vuốt lên là đoạt mạng người.

“Nếu cô chưa gặp hắn, hắn đặt bom vào người cô kiểu gì?” Trì Trừng tò mò hỏi thêm. Anh thật sự muốn biết tên hung thủ này còn gì không làm được.

“Lúc ấy, tôi đi hưởng tuần trăng mật cùng ông xã. Đến lúc tôi tỉnh dậy, tôi phát ông xã mình biến mất mà phần bụng tôi có vết sẹo. Sau đó, tôi nhận được một cuộc gọi. Người đó nói hắn đã cài bom vào trong người tôi. Nếu tôi muốn sống, phải làm theo lời hắn.”

“Hắn đúng là tên điên! Vì chứng minh, hắn giết luôn ông xã tôi không chút nương tay.”

Ngẫm nghĩ thêm lúc, Trì Trừng gật đầu, cười nói: “Hình như cô không quan tâm đến chồng mình lắm thì phải. Tôi nói đúng không?”

Người phụ nữ ấy hiểu ngay Trì Trừng đang ám chỉ hành động quyến rũ anh của mình ban nãy. Nhưng, cô ta không quá để bụng.

“Đương nhiên tôi không thích con heo béo phì đó rồi. Tôi chỉ thích tiền của anh ta và anh ta lại nhìn trúng nhan sắc của tôi. Chúng tôi đến với nhau để đáp ứng nhu cầu của đối phương thôi. Anh ta chết rồi, tôi có gì phải đau khổ. Có vấn đề gì ở đây sao?” Cô ta thản nhiên nói.

“Cô thành thật quá nhỉ.” Trì Trừng khá có hứng thú.

“Thế anh có thích sự thành thật của tôi không?”

Thấy Trì Trừng cười, người phụ nữ ấy quyết định mê hoặc anh thêm lần nữa.

Đôi tay cô ta chậm rãi bò lên vai Trì Trừng, từng bước tới gần tựa như con rắn.

Ngay lúc cô ta suýt chút nữa thì hôn Trì Trừng, anh nghiêng đầu, nói bằng giọng điệu mất kiên nhẫn: “Tôi nói rồi, tôi không thích mùi nước hoa trên người cô.”

Người phụ nữ ấy chưa bao giờ gặp đả kích lớn như vậy. Trước đó, Trì Trừng bảo mình thích mùi cống thoát nước, cô ta còn tưởng anh chỉ đùa cho vui. Mà giờ thì cô ta tin anh là một tên biến thái rồi. Chỉ có lý do ấy mới giải thích được tại sao anh không rung động trước cô ta.

Trì Trừng tiếp tục tham quan vài chỗ trong lâu đài cổ. Ví dụ chỗ nhà bếp, anh thấy ở đó để rất nhiều thức ăn. Cuối cùng, anh dừng chân chỗ phòng ăn.

Phòng ăn đặt chiếc bàn dài đủ cho hai mươi người ngồi, trên bàn đang bày bảy tám mâm. Mỗi mâm là một chiếc chìa khóa. Đồng thời, phần móc khóa đề tên của từng người.

Trì Trừng nhanh chóng tìm được chìa khóa đề tên mình rồi kết luận mỗi cái chìa khóa này đánh dấu phòng ngủ của từng người.

Đợi anh xem hết một lượt chìa khóa bày trên bàn, người phụ nữ ấy mới khoan thai đến chậm. Sau đó, anh biết được tên cô ta khi cô ta cầm chìa khóa có tên mình lên.

“Hóa ra cô tên Nicole. Chez là họ của cô hả?”

“Đó là họ của ông xã tôi. Anh ta mới mất cách đây không lâu, tôi không thể đổi họ nhanh thế được. Làm vậy có lỗi với anh ta lắm.”

Vì phản kích Trì Trừng, Nicole cố ý tự đánh giá bản thân. Anh bị hành động của cô ta chọc cười.

“Tôi nghĩ, chồng cô sẽ rất cảm động khi biết mình mất rồi mà vợ vẫn giữ nguyên họ chồng.” Trì Trừng nói một câu đầy ẩn ý.

Câu nói đầy châm chọc của anh lại làm cơn giận của Nicole Chez bùng phát, nhưng tiếng người bên ngoài đúng lúc vang lên hấp dẫn sự chú ý của cả hai.

Khách mới tới của lâu đài cổ là một người đàn ông. Anh ta mặc áo ba lỗ đơn giản, khoe trọn cánh tay cơ bắp. Thật ra, anh ta mặc kín, người khác vẫn mường tượng được đường nét cơ bắp hoàn hảo.

Vừa thấy anh ta, sắc mặt Nicole Chez trông rất khó coi. Nhưng nguyên nhân không phải do vẻ ngoài của người mới tới có khuyết điểm. Ngược lại, người đàn ông kia rất đẹp trai. Nếu ở tình huống bình thường, chắc chắn Nicole Chez sẽ chủ động tiến lên chào hỏi. Còn ở giây phút này, cô ta hoàn toàn không muốn nhìn thấy người này.

Cô ta đã biết Trì Trừng là “chủ nhân lâu đài cổ” nên nó thể hiện luôn việc người đàn ông cao lớn trước mặt kia chính là đối thủ mà cô ta cần tranh đoạt cơ hội sinh tồn.

“Anh là Peter Bryant?” Trì Trừng bật thốt lên tên anh ta ngay từ cái nhìn đầu tiên.

“Anh quen tôi?” Peter Bryant tháo kính râm xuống, tò mò.

Trì Trừng biết Peter Bryant hoàn toàn là nhờ Kiều Trì Na. Cô ấy thường xuyên lên youtube xem video nấu ăn của anh ta ở viện nghiên cứu. Lúc rảnh rỗi, anh cũng xem thử mấy lần.

Tài nấu nướng của Peter Bryant không tồi, cộng thêm ngoại hình ưa nhìn nên anh ta nhẹ nhàng thu về cho mình khoảng ba triệu fan.

“Đúng thế, tôi từng xem video nấu ăn của anh.” Trì Trừng thản nhiên thừa nhận.

“Không ngờ tới đây rồi mà tôi vẫn gặp được người hâm mộ mình.” Peter Bryant vui vẻ nói.

Trì Trừng âm thầm quan sát anh ta. Nhìn vẻ bề ngoài, trông Peter Bryant hiền lành và ngây ngô hệt tên ngốc. Nhưng Trì Trừng biết, ấy chỉ là vẻ bề ngoài của Peter Bryant. Anh muốn biết bí mật chôn sâu kìa.

“Đúng thế. Chỉ có một người trong sạch đi vào lâu đài cổ thôi. Peter này, sao anh lại tới đây.”

Bình luận

Truyện đang đọc