CHƯỞNG THƯỢNG KIỀU

Chân Chu được dẫn tới Thiên Cơ Đài, một âm thanh già nua vang lên. "Vào đi."

Nàng đi vào, thấy một ông già râu tóc bạc phơ đứng trước một phiến đá nhẵn, vẻ mặt kính cẩn, hình như đã đứng ở đó một lúc lâu, nghe được tiếng bước chân của nàng, ông xoay người lại, mặt mũi hiền lành, ánh mắt lấp lánh nhìn nàng.

Chân Chu biết ông là lão tổ, lại nhớ tới Thanh Dương Tử, không có dũng cảm nhìn vào mắt ông, chậm rãi cúi đầu.

Một lát sau, giọng nói của lão tổ lại vang lên bên tai nàng.

Ông nói. "Thứ trước mặt ngươi là đá Thiên Cơ, xuất hiện từ thưở sơ khai, trước khi khai thiên nó đã tồn tại, nó là thánh vật của sư phụ ta, nắm giữ tất cả thiên cơ, có thể đưa con người ta đi tới bất kỳ thời gian, không gian nào đó, cũng chi phối mối duyên của ngươi và Thanh Dương Tử."

Chân Chu chậm rãi giương mắt lên, dùng ánh mắt hoảng sợ nhìn đá Thiên Cơ trước mặt.

Từ trước tới nay nàng vẫn cho rằng, sở dĩ mình tới đây, có cơ hội đảo ngược thời gian, trở lại thời gian trước khi Hướng Tinh Bắc gặp nạn là do con mèo đen giúp đỡ.

Nhưng bây giờ hình như không phải như vậy. Đá Thiên Cơ này có phải là thứ thần bí chi phối mối duyên của nàng và Hướng Tinh Bắc, hoặc có lẽ là duyên phận của nàng và Thanh Dương Tử hay chăng?

Hình như là vậy, rốt cuộc mối nhân duyên của hai người bắt đầu từ kiếp nào? Hướng Tinh Bắc và Thanh Dương Tử, hay là những người trong vòng luân hồi mà nàng phải trải qua, rốt cục ai mới là người của kiếp trước, ai mới là người đầu tiên mà nàng yêu?

Nàng không biết.

Chân Chu lễ phép hỏi lão tổ.

"Nó từng là sứ giả Nguyên Linh Tọa Hộ che chở cho đá, ngươi từng là Ngọc Nữ nâng khăn, kiếp ấy, vì ngươi và nó gieo nhân quả, đã định trước đời đời kiếp kiếp, sau khi luân hồi vẫn có duyên với nhau, nhưng bắt đầu thế nào, kết thúc ra sao thì có gì quan trọng chứ? Bây giờ ngươi có thể đi khỏi đây, đá Thiên Cơ sẽ đưa ngươi tới kiếp tiếp theo, rồi lại một kiếp nữa, khi ngươi tỉnh lại đã là một thế giới khác rồi. Đến lúc đó, Thiên Cơ Kính sẽ đưa nó tới thế giới đó, gặp lại ngươi lần nữa."

Viền mắt Chân Chu đỏ hồng, nước mắt dần dần rơi xuống.

Lão tổ thở dài một cái. "Mọi thứ đều là định mệnh, ngươi đừng quan tâm. Đi thôi."

Chân Chu lắc đầu, chậm rãi quỳ xuống trước mặt lão tổ. "Ta không muốn đi, ta cũng không thể cứ rời đi như vậy, để chàng ấy chịu đựng vạn năm băng hỏa trong Thủy Kính. Thay vì chờ đợi trong vòng luân hồi, ta tình nguyện ở đây, chàng ấy vì ta nên mới mạo phạm thần tiên, còn đưa nguyên đan của chàng cho ta, ta có tài đức gì mà lại được chàng đối xử như vậy?"

"Lão tổ, không phải bọn họ bảo ta hút tủy của linh thạch sao? Bây giờ ta còn nguyên đan của chàng, ta không đi, ta muốn ở lại đây.Ta muốn tu luyện, ngày nào đó ta phá vỡ được Thủy Kính, ta sẽ cứu Thanh Dương Tử ra ngoài. Nếu như chàng còn sống, ta sẽ sống với chàng, chàng chết, ta gặp chàng ở kiếp sau!"

"Ngươi chắc chắn?"

"Chắc chắn. Kiếp trước, khi chàng còn sống, ta và chàng xa nhau, sau khi chàng chết đi, ta hối hận không kịp nữa. Kiếp này, ta tới đây, vốn muốn bù đắp sai lầm của kiếp trước, nhưng nếu cứ kết thúc như vậy, cho dù ta có cơ hội bù đắp tiếc nuối kiếp trước, nhưng đến kiếp sau nữa chẳng phải ta lại bù tiếp thêm tiếc nuối kiếp này sao? Nếu như đã tới đây, vậy ta sẽ cùng hắn đi hết đời!"

Lão tổ nhìn nàng chăm chú, mặc dù không lên tiếng nhưng trong mắt đã lộ ra vẻ khen ngợi.

"Xin lão tổ thương tình!" Chân Chu quỳ gối xuống đất không dậy nổi, nước mắt dọc theo gò má lăn xuống.

"Lúc trước chàng từng dạy ta tu khí, chẳng qua khi đó ta không dốc lòng học nên mới dẫn tới kết quả hôm nay. Ta xin lão tổ dạy dỗ ta, giúp ta tu khí thành công, thử đánh một trận với trời vì chàng."

"Đạo sinh nhất, nhất sinh nhị, nhị sinh tam, tam sinh vạn vật, tuy nói tất cả đều là do số mệnh, nhưng ngươi nguyện ý đánh một trận với trời vì nó, ta và nó là thầy trò, há lại làm như không thấy?"

...

Từ khi đó, Chân Chu bắt đầu chuyên tâm tu hành.

Trong núi, hoa đào lại nở, nở rồi lại rụng, rụng rồi lại nở, sau bao nhiêu năm, cuối cùng cũng đã tới ngày này, sau khi nàng đi ra khỏi cánh cửa trên đỉnh Ma Vân Phong mà lão tổ từng bế quan, đón một làn gió núi, đứng trên đỉnh nụ mặt nhìn về phương nam, nhìn về nơi cuối cùng của chân trời xa xa.

Chàng đang ở nơi cuối cùng đó, chịu cực hình của băng hỏa.

Gần một nghìn năm rồi, vì đợi tới ngày hôm nay mà nàng luôn luôn tu hành, cả ngày lẫn đêm. May mắn thay, trước khi vòng băng hỏa ấy kết thúc, nàng có thể tới Minh Giới gặp gỡ chàng lần nữa.

Thời gian dài dằng dặc, một ngàn năm chờ đợi này chỉ như một cái chớp mắt, mọi thứ giống như chỉ mới xảy ra ngày hôm qua, vẫn còn tươi mới, rõ mồn một trước mắt.

Thủy Kính Minh Giới bây giờ khác với một ngàn năm trước mà Thanh Dương Tử tới.

Nơi đây không còn là biển lửa, bây giờ đang biến thành một đồng băng tuyết không biết bến bờ, không có sự sống, yên lặng như tờ, nàng lẻ loi một mình đón gió rét lạnh thấu xương, băng qua cánh đồng hoang vu. Bồi bạn cùng nàng chỉ có dấu chân lưu lại hía sau nàng và thế giới trắng muốt.

Chàng đã trải qua năm trăm năm liệt hỏa, năm trăm năm huyền băng này chỉ một thời gian nữa cũng sẽ kết thúc. Sau ngày hôm ấy, liệt hỏa lại bắt đầu bùng cháy, vòng đi vòng lại, không bao giờ kết thúc.

May mà hôm nay rốt cục nàng cũng có thể tới đây, vì chàng mà tới. Nàng không còn là con rắn nhỏ giây phút nào cũng cần chàng bảo vệ, nàng cũng không còn là Chân Chu không thể chống lại bản năng mình. Một nghìn năm sau, nàng không phụ lòng chàng, luyện mình thành thần binh mạnh nhất tiên giới.

Nàng phá kết giới huyền băng ở Minh Giới.

Dưới nền đất vang lên một âm thanh, huyền băng màu xanh nhạt vươn lên như núi cao, nàng dùng thanh kiếm đâm rách lớp kết giới, huyền băng chậm rãi lung lay, khe hở càng lúc càng lớn, khe hở đó bắt đầu lớn dần, các khe hở khác cũng nhanh chóng rách ra.

Bên tai nàng vang lên tiếng rắc rắc, là tiếng huyền băng nứt ra, huyền băng ở Minh Giới chia thành hai nửa, hiện ra một lối đi.

Nàng giẫm lên lớp băng tuyết dưới chân, đi về phía trước.

Âm thanh băng nứt đã rừng lại, Minh Giới lại yên lặng như ban đầu, nàng có thể nghe được tiếng bước chân của mình vang vọng trong không gian.

Nàng đi thật lâu thật lâu, tìm mọi ngóc ngách trong Minh Giới, băng tuyết cũng tự động nhường đường cho nàng.

Bất kể nàng tìm kiếm như thế nào, trong mắt nàng ngoại trừ băng tuyết cũng chỉ là băng tuyết, khắp nơi trắng toát, màu trắng ấy khiến mắt nàng đau nhói. Chân Chu bắt đầu trở nên lo lắng, hoảng loạn, tuyệt vọng, ngay tại lúc Chân Chu sắp buông bỏ, lại nhìn bóng dáng kia, bước chân nàng dừng lại.

Hình như là ảo giác, lại hình như là sự thật, ở phía trước, cuối tầm mắt, trên một mảnh băng màu xanh nhạt, nàng thấy một bóng người đang đi về phía nàng, bóng dáng kia càng ngày càng gần, rốt cuộc nàng cũng thấy rõ.

Là chàng, là người nghìn năm trước vì nàng mà tự nguyện vào Thủy Kính Minh Giới, rốt cuộc chàng cũng xuất hiện rồi, tóc trắng như tuyết, y phục màu xanh, cứ thế đi về phía nàng, từng bước từng bước tới gần nàng, cuối cùng chỉ cách nàng một mảnh tuyết nhỏ. Chàng nhìn nàng, cơ thể không nhúc nhích, giống như muốn hòa lẫn với băng tuyết trong Minh Giới.

Hai mắt Chân Chu đẫm nước mắt, thấy chàng mỉm cười với mình, hai mắt vẫn trong trẻo, sáng sủa, khuôn mặt vẫn anh tuấn như vậy.

Sau đó, chàng vươn tay về phía nàng, giống như nghìn năm trước, trong tiếng sấm sét đêm mưa trên Thượng Cảnh, chàng cũng vươn tay ra cứu nàng như thế.

Chân Chu lau nước mắt đang không ngừng rơi xuống, chạy như bay về phía Thanh Dương Tử.

...

"Chu Chu, cả đời này, ta từng tu chân, giờ lại thành người phàm, mạng của ta cũng đã đi tới cuối đường. Sống trong thế giới này mấy ngàn năm, thời gian ta vui vẻ nhất là khoảng thời gian ở cùng nàng ở Đại Giác Huyễn Cảnh, tuy là ngắn ngủi nhưng cả đời này của ta, có một khoảng thời gian như vậy cũng đáng giá lắm rồi."

"Chu Chu, từ trước tới nay ta luôn ghen tị với cái bóng lưng mơ hồi trong Thiên Cơ Kính ấy, bóng lưng của người mà nàng yêu kiếp trước. Tuy hắn đã chết, nàng cũng vì hắn mà tới đây. Thế nhưng ta cũng đã thỏa mãn rồi, bởi vì nàng vì ta mà ở thế giới này hơn một nghìn năm, vậy là đủ rồi."

"Nhưng Chu Chu, ta lại đang nghĩ có phải ta là người nàng yêu kiếp trước hay không. Nếu không tại sao nàng luôn bám lấy ta, trăm phương ngàn kế ở bên cạnh ta, dù sao chăng nữa cũng không muốn rời xa ta."

Chàng nở nụ cười, khóe môi cong lên.

"Chu Chu, kiếp sau chúng ta lại gặp lại! Trong thế giới ấy, cho dù ta biến thành cái gì, cho dù rơi vào súc sinh đạo, dù cho ban đầu ta không nhớ nàng, nhưng tim của ta chưa từng quên rằng ta yêu nàng!"

- QUYỂN 1: TIÊN DUYÊN (HẾT) -

Bình luận

Truyện đang đọc