CHƯỞNG THƯỢNG KIỀU

Có lẽ đây là âm thanh êm tai nhất, tuyệt vời mà Từ Trí Thâm khát vọng nhất từ khi anh chào đời cho tới nay, hơn hết thảy âm thanh nào trên thế giới này.

Hai giây ngắn ngủi, anh chợt nhảy xuống từ trên giường.

"Anh lập tức tới ngay! Em chờ anh!"

Anh dùng tốc độ chưa từng có nhanh chóng mặc xong quần áo, thậm chí ngay cả tất cũng không kịp đi, xỏ giày vào rồi cầm chìa khóa chạy ra khỏi cửa, nhanh chóng khởi động xe, tay lái đánh một vòng rồi đạp chân ga.

Đêm khuya trên phố, trống trải, yên tĩnh, nửa bóng người cũng không thấy, cơn gió đêm lạnh lẽo tạt vào khuôn mặt Từ Trí Thâm, hai mắt anh nhìn chằm chằm về phía trước, lái xe, chiếc xe như mũi tên vọt khỏi dây cung, bay về phía trạm xe lửa. Ban ngày cần ít nhất 40 phút đi, bây giờ chỉ mới 20 phút mà xe anh đã tới nơi, anh hắt xì một hơi, dừng ngoài nền đất trống ở cửa lớn trạm xe lửa.

Anh đẩy cửa xe ra, bước xuống dưới, chạy như bay vào bên trong.

Bây giờ trời đã hửng sáng, trong phòng chờ trống rỗng cửa sổ màu xám loang lổ, cái ghế bành màu nâu, ngọn đèn dính đầy bị treo ở ngoài cửa hơi đung đưa theo gió, vẽ ra một ánh sáng mờ nhạt, mấy con côn trùng có cánh đang bay quanh ngọn đèn ấm áp duy nhất trong đêm mùa thu giá rét.

Từ Trí Thâm chạy vào, dừng bước lại, vội quan sát xung quanh.

Anh thấy rồi!

Trong góc phòng kia có một bóng người quen thuộc đang đứng đó, chậm rãi xoay người ngó về phía anh.

Máu nóng trong cơ thể của Từ Trí Thâm đột nhiên dâng trào như sóng biển, gột rửa trái tim anh. Anh bước nhanh về phía cô, khi sắp chạm tới cô, anh lại dừng lại.

Trong ánh đèn mờ nhạt, khóe mắt của anh hơi phiếm hồng, anh ngưng mắt nhìn cô. Một lát sau, anh cố gắng dùng giọng nói bình tĩnh, nói với cô. "Tiết tiểu thư, em suy nghĩ kỹ chưa, thật sự còn cần anh sao?"

Trong tia sáng mờ tối bên trong phòng chờ, Chân Chu không động đậy, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi ngước lên nhìn anh, trợn to hai mắt nhìn anh, chậm rãi vươn tay ôm chặt lấy anh.

"Từ tiên sinh, anh để em đợi thật lâu! Một mình em cảm thấy hơi sợ, cũng hơi lạnh, ở đây chỗ nào cũng có gió, ghét biết bao."

Cô hơi nghiêng đầu, nhỏ giọng oán giận với anh, giọng nói tràn đầy ý nũng nịu, cô giống như đóa hoa lê nhỏ trong bóng đêm, cứ tiến về phía anh như thế, dễ thương vô cùng. Trái tim anh bỗng nhiên giống như có một bàn tay đang cầm lấy, tùy ý vuốt ve, vo thành một cục.

Từ Trí Sâm  nở nụ cười, ánh mắt lóe sáng.

"Vâng, vâng, là anh không tốt."

Anh hôn lên miệng của cô, khẽ nói, nhanh chóng cởi áo khoác chứa nhiệt độ cơ thể ấm áp của mình, bao chặt cơ thể của cô, lập tức kéo cô vào ngực mình, hai tay ôm chặt lấy cô, cái cằm đầy râu chưa cạo cọ lên cái trán sáng bóng của cô, cảm nhận được hơi lạnh tỏa ra từ da thịt cô, cúi đầu định hôn, chưa kịp đáp xuống, không biết từ nơi nào xuất hiện một bóng người, vung một quyền đánh lên khuôn mặt của Từ Trí Thâm.

Một quyền này đã dốc hết sức, đánh vào hàm dưới của Từ Trí Thâm, anh nghiêng người, bả vai đụng vào mặt tường bên cạnh, một tiếng "ầm" vang lên.

"Họ Từ! Con mẹ nó, đã làm con rể kẻ khác rồi lại còn không quên câu dẫn cô ấy! Ông đây bây giờ là anh trai cô ấy rồi! Hôm nay không đánh chết anh, tôi không mang họ Thạch!"

Thạch Kinh Luân tức giận mắng mỏ, tiếp tục bước về phía Từ Trí Thâm.

Cuối cùng Chân Chu cũng bình tĩnh lại, cuống quýt kéo bả vai Thạch Kinh Luân. "Anh hiểu lầm rồi! Anh ấy từ chối hôn sự của Trương Hiệu Niên rồi."

Thạch Kinh Luân sửng sốt, quay đầu nhìn Chân Chu. "Em không lừa anh chứ?"

"Thật mà." Chân Chu dùng sức gật đầu.

Vẻ mặt Thạch Kinh Luân nhạt đi, bỗng nhiên lại nghiến răng nghiến lợi thoát khỏi tay Chân Chu vọt tới trước mặt Từ Trí Thâm đánh một quyền nữa.

Từ Trí Thâm không né tránh, để nắm đấm của anh ta rơi xuống mặt mình.

Chân Chu vừa đau lòng, vừa tức giận, xông lên đẩy Thạch Kinh Luân ra. "Anh làm gì thế? Sao lại đánh anh ấy nữa?"

"Em đừng xía vào! Bây giờ em là em gái anh, bây giờ họ Từ đã rơi xuống vũng bùn lại còn muốn kéo em xuống dưới! Anh phải đánh chết anh ta."

"Là em tới tìm anh ấy, không liên quan gì tới anh ấy."

Chân Chu chạy tới trước mặt Từ Trí Sâm, đau lòng đỡ anh. "Anh sao rồi? Có đau hay không?"

Từ Trí Thâm đứng thẳng người, giơ tay lên lau máu trên mép mình, nhìn sắc mặt khó coi của Thạch Kinh Luân, cười, lập tức nhấc cái rương Chân Chu lên, tay vòng eo cô, đưa cô lướt qua Thạch Kinh Luân.

Thạch Kinh Luân đứng im, nhìn chằm chằm hai bóng lưng sắp khuất xa, ngây ngốc.

"Anh về đi! Yên tâm, em rất tốt, cảm ơn anh.."

Chân Chu quay đầu nhìn Thạch Kinh Luân, lời còn chưa nói xong Từ Trí Thâm đã ôm chặt, bóng dáng biến mất ngoài cửa phòng chờ, ngọn đèn mờ nhạt.

Thạch Kinh Luân đứng đó một lúc lâu, đuổi theo.

Chiếc xe hơi kia bắt đầu chạy, dần dần hòa vào bóng đêm.

Lần đầu tiên Thạch Kinh Luân dùng cách này để đánh người, đánh Từ Trí Thâm, người mà anh ta luôn ngưỡng mộ, hơn nữa anh còn thắng Từ Trí Thâm, không thể tưởng tượng nổi.

Tâm trạng của anh trong khoảng thời gian này rất tồi tệ, nhưng không biết tại sao, mới đấm người ta hai đấm, tất cả âu lo phiền muộn tích tụ trong lòng dần dần tiêu tan.

Thạch Kinh Luân ơi Thạch Kinh Luân, cô ấy không thể bên cạnh mày, bây giờ cô ấy là em gái mày, chí ít sau này mày có thể áp đảo tên họ Từ kia, cũng tốt lắm.

Khuôn mặt người này tới giờ đã đủ dày rồi, không biết là có đau hay không, còn bây giờ tay anh ta bắt đầu cảm thấy đau đớn rồi.

Ô tô hoàn toàn biến mấy trong tầm mắt, Thạch Kinh Luân rốt cục nhịn không được rít một hơi, lắc lắc cổ tay, xoa cái tay mới đánh người kia.

...

Chân Chu ngồi cạnh ghế lái, nhìn anh, thỉnh thoảng anh lại quay sang cười với cô, cười tới mức dễ nhìn như vậy, rõ ràng là đang quyến rũ cô, biết rõ không nên quấy rồi anh lái xe nhưng cô vẫn không nhịn được tự tay ôm anh.

Từ Trí Sâm lái xe như bay, nhanh chóng về nơi ở của mình, xe đỗ, anh nắm chặt tay cô kéo cô ra ngoài, đang còn đứng ngoài hành lang đã không nhịn được bắt đầu hôn cô, mở cửa, đá chân một cái, rương hành lý rơi trên mặt đất, ôm chặt cô, hai người ngã xuống giường trên phòng ngủ.

Anh liên tục hôn cô, nhớ nhung, khát vọng, cuồng nhiệt lại rực lửa, lướt qua trán của cô, lông mi, đôi mắt, mũi, miệng cổ...Tiếp tục đi xuống dưới khiến cơ thể cô nóng lên, thở hồng hộc.

Áo khoác Chân Chu đã sớm cởi ra, bên trong chỉ còn áo lót và áo len bị người đàn ông cởi sạch, bàn tay người đàn ông lướt qua cổ, nắm chặt đôi gò bồng mềm mại đang lộ ra bên ngoài, cô bị động thừa nhận lời lẽ tình tứ và bàn tay đang âu yếm của anh, hai nụ hoa hồng hào nhanh chóng dựng thẳng lên.

Cô nhắm mắt lại, nghiêng đầu, hơi ngửa ra sau, môi đỏ mọng khẽ nhếch lên, hai tay ôm chặt lưng anh, để mặc anh xâm lược hai chân mình, nghênh đón anh.

Anh chợt dừng lại, nằm trên người cô không động đậy.

Chân Chu chần chờ một lát, "ưm" một cái, giọng mũi dịu dàng yêu kiều, còn xen lẫn nghi ngờ và khó hiểu.

Khuôn mặt cô ửng đỏ, đôi mắt đẹp mở ra, nhìn anh.

Anh chậm rãi ngẩng mặt lên, ánh mắt đen láy nhìn cô chằm chằm.

Anh sẽ mang em về Từ gia trước, sau khi cưới em lần nữa trước sự chứng kiến của tổ tông Từ gia, anh sẽ "muốn" em tiếp."

Môi của anh khẽ chạm lên vành tai cô, dùng chất giọng khàn khàn nói với cô.

Chân Chu nhìn anh, đỏ mặt, khẽ vâng.

Anh cười với cô, bàn tay lưu luyến mơn trớn da thịt của cô, cuối cùng xoa xoa mái tóc đen dày xõa tung trên gối, xoay người xuống dưới, đi vào trong phòng tắm.

Tiếng nước vang lên.

Chân Chu chờ anh, tưởng tượng chuyện anh đang làm bên trong, trở mình ghé mặt vào trong gối lén cười.

Qua một lúc lâu, anh đi ra, nằm bên ngoài Chân Chu, thở dài một hơi vươn cánh tay về phía cô. Chân Chu ngoan ngoãn bò tới gần anh, không mặc quần áo, cúi đầu vươn lưỡi liếm giọt nước còn lưu lại trên hầu kết của anh. Từ Trí Thâm nuốt nước bọt, đánh lên cái mông trần truồng của cô, nhắm mắt ra lệnh. "Đừng nghịch nữa. Mặc quần áo vào đi em."

Chân Chu khẽ thì thầm một tiếng. "Em thấy anh không lau khô người nên em liếm giúp anh." Sau đó ngoan ngoãn ngồi dậy mặc quần áo.

"Được rồi!"

Anh mở mắt, ý bảo cô nằm bên cạnh mình.

Cô nằm xuống, ngón tay chạm lên khóe môi anh.

"Còn đau không?"

"Cái thằng anh mới quen kia của em muốn đánh chết anh hay sao? Đau chết mất! Nhanh hôn anh đây một cái nào." Anh cau mày.

Chân Chu không động đậy, hừ một tiếng. "Đứng yên cho anh ấy đánh làm gì? Đáng đời."

Anh nhìn cô chằm chằm.

Chân Chu vội vàng lăn lại hôn lên môi anh, anh trở tay kéo cô vào trong ngực mình.

"Đồ ngốc này, cứ chạy tới như vậy, lỡ anh không ở đây hoặc không nhận được điện thoại, lại trễ vậy rồi, em phải làm sao?"

Giọng nói của anh có chút trách móc.

Chân Chu chu môi. "Em không biết, cũng chưa nghĩ tới chuyện đó. Muốn tới nên tới thôi."

Anh lắc đầu, ngón tay xen vào mái tóc của cô, hôn cô lần nữa.

Một lúc lâu, hai người tách nhau ra, vẫn ôm nhau như trước.

Chân Chu thả lỏng người, nhắm hai mắt lại, cảm thấy vô cùng mỹ mãn, nằm trong lồng ngực người đàn ông.

"Ngày mai anh đưa em tới Thiên Tân rồi về Xuyên Tây. Sau này em là vợ của Từ Trí Thâm anh rồi, nghe chưa?"

Trong mơ màng, cô nghe anh nói bên tai mình như vậy.

"Ừm, sau này gọi em là Chu Chu...Đây là tên lúc mới sinh của em."

Cô mơ mơ màng màng nói, ngủ mất.

Bình luận

Truyện đang đọc