CHƯỞNG THƯỢNG KIỀU

Trụ ôm Chân Chu trong ngực, men theo đám cây thông thưa thớt chưa bị lửa cắn nuốt, băng qua biển lửa tới nơi an toàn.

Dọc theo đường đi, nó liên tục gào thét khiến biển lửa dường như rung lên, những con khủng long đang bị vây trong biển lửa tránh đường cho nó, có rất nhiều con khủng long đi theo tiếng gọi của nó, theo bước chân nó mới có thể chạy thoát, sống sót sau trận hỏa hoạn từ trên trời giáng xuống này.

Lửa lớn cháy ba ngày ba đêm, ngày thứ tư, mây đen kéo tới, trong tiếng sấm vang rền, mảnh đất khô cằn đã đón chào một cơn mưa như thác lũ.

Mưa đến rồi đi, chẳng những dập tắt ngọn lửa cháy hừng hực, còn làm cho mảnh đất ẩm ướt, hồ nước lại lần nữa đầy tràn.

Sau khi đám cháy qua đi, vùng đất trở nên cằn cỗi, khắp nơi đều là cây cối đen sì, trong không khí chỉ toàn mùi tro tàn, nhưng hạn hán đã hết, mưa đã rơi, tất cả đều có hy vọng. Mảnh đất này lại quay về những ngày ấm áp kia, không bao lâu, mảnh rừng hoang tàn lại lần nữa chuyển sắc xanh, những con khủng long còn sống sót cũng quay về bờ hồ, tới kỳ giao phối, khủng long đực lại đi tìm khủng long cái, nhóm khủng long cái bắt đầu tìm nơi an toàn sinh con, sửa soạn để đảm bảo trứng khủng long có thể hấp thụ hơi ấm của mặt trời.

Sau khi hỏa hoạn đi qua, Chân Chu chưa từng gặp lại con khủng long cái Martha kia, cô đoán Martha đã bị đám cháy thiêu chết. Những con khủng long cái không thụ thai bắt đầu vây quanh Trụ muốn quyến rũ nó, sau khi Trụ không đáp lại, chúng nó cũng dần dần hiểu ra, con khủng long đầu đàn kia không có hứng thú, bên cạnh nó đã có một giống cái thoạt nhìn rất kỳ lạ, giống cái đó vừa yếu lại nhỏ, khác hẳn với cơ thể khỏe mạnh của chúng nó, nhưng trong mắt khủng long đầu đàn, cô lại là bảo bối quý giá nhất trên mảnh đất này, chúng nó nhìn từ xa, phát hiện khi trời chiều ngả về tây, con khủng long đầu đàn kia thường xuyên ngồi ở cửa hang động cùng với cô nhìn về phía hồ lớn đối diện.

Cái này thì có gì đẹp, chúng nó cũng không biết, nhưng một khi con khủng long kia ngồi với cô, nó sẽ ngồi rất lâu, có đôi khi giống cái kia còn phát ra âm thanh mà chúng chưa bao giờ nghe, âm thanh này kéo dài, dễ nghe, hình như con khủng long đầu đàn rất thích nghe âm thanh này. Mỗi khi nghe được âm thanh ấy, vẻ mặt nó vô cùng sung sướng, ánh mắt nhìn cô cũng đầy dịu dàng và chở che.

Khi nó nhìn cô, trên người của nó không có sự tàn bạo và hung tác của khủng long đực, nó bây giờ khác xa với con khủng long đầu đàn khiến chúng nó tâm phục khẩu phục.

Giữa bọn chúng, trong trăm nghìn năm qua cũng dùng một cách đặc biệt để trao đổi thông tin với nhau, con khủng long cái Martha ỷ mình xinh đẹp, trẻ tuổi khiến những con khủng long đực giành nhau thực ra cũng đã trốn thoát khỏi trận hỏa hoạn kia, nhưng không lâu sau, thi thể của nó được phát hiện trong cửa hang động nào đó, nhìn vô cùng thê thảm, có không ít con khủng long đứng gần đó tận mắt nhìn thấy kẻ giết chết Martha là con khủng long đầu đàn.

Lúc đó Martha có vẻ vô cùng sợ hãi, quỳ rạp trên mặt đất, cơ thể run lên cầu xin không ngừng, nhưng cho dù nó quyến rũ làm sao cũng không được. Khi nó nhận ra trong mắt con khủng long đầu đàn này lộ ra vẻ ác độc, không bỏ qua cho nó, nó bò dậy xoay người định chạy, nhưng con khủng long đồng đàn rất tàn ác, nó đè lên Martha, cắn vào cái gáy của nó, móng vuốt đâm sâu vào da Martha, Martha đau đớn giãy giụa, con khủng long đầu đàn kia cắn đứt gáy nó, Martha ngã xuống, khi đang co quắp trên đất, vẫn chưa chết hẳn, Trụ đứng một bên, dùng ánh mắt lạnh lùng vô tình nhìn nó, biết nó đã hoàn toàn chết, lúc này mới rời đi.

Trong suốt quá trình, con khủng long ăn cỏ được khủng long đầu đàn che chở đứng bên cạnh đó, có vẻ vô cùng phẫn nộ, gào réo lên không ngừng, ước gì có thể nhào lên cắn Martha một miếng.

Tới khi con khủng long ăn cỏ và khủng long đầu đàn đi khỏi, mấy con khủng long thấy chuyện này bắt đầu đoán già đoán non, nhất định là Martha không nghe lời Trụ, muốn ăn thịt con khủng long ăn cỏ này nên mới chọc giận Trụ, chuốc lấy kết cục bi thảm.

Đương nhiên cũng có tin, có con khủng long từng thấy, trước khi hỏa hoạn xảy ra, Martha từng cố gắng giết giống cái mà Trụ thích, có thể Trụ tức giận vì Martha giết chết giống cái nên mới giết chết Martha.

Nhưng dù cho thế nào, từ đó về sau, tất cả khủng long trên mảnh đất này đều nhớ một chuyện, giống cái kỳ lạ luôn đi theo Trụ là thứ mà chúng nó không thể động vào, đương nhiên cũng thêm một con khủng long ăn cỏ luôn đi theo giống cái kia.

...

Hỏa hoạn được nước mưa dập tắt, nước chảy xuống bốn phương tám hướng, dòng suối cũng đầy ắp như những ngày kia, trước kia, cái hồ nước này đã sắp cạn nước, trong lòng hồ chỉ toàn tro tàn, nhưng chỉ mới qua hai tháng, cái hồ rộng lớn lại đầy ắp nước, bây giờ lại trong vắt như ban đầu.

Ráng chiều dần dần buông xuống, nhuộm đỏ hồ nước phái xa xa, nơi chân trời là những con khủng long bay đang sải cánh, những con khủng long còn sống sót lại tụ tập bên bờ hồ, nhàn nhã đi qua đi lại trên bờ, tốp năm tốp ba khủng long thừa dịp trời vẫn còn sáng, chạy nhanh tới hồ uống nước, trong không khí ẩm ướt, cây cối bắt đầu sinh trưởng.

Khắp nơi đều là khung cảnh tươi tốt.

Mặt trời cũng lặn xuống, bên hồ dần trở nên yên lặng, một ngày đã hết.

Chân Chu tựa trên người Trụ, duỗi người một cái rồi đứng lên, xoay người đi vào trong hang động. Trụ theo cô đứng dậy, cũng đi vào trong.

Bên trong có hơi tối, Chân Chu dùng mồi lửa đốt một đống lửa lên, ánh lửa chiếu sáng khắp nơi, xua tan đêm đen, cũng chiếu sáng cô và Trụ.

Sau khi đám cháy qua đi, khoảng thời gian này, Chân Chu bận rộn sửa sang lại hang động, cuộc sống cũng khổ hơn trước kia, bởi vì rừng cây bên trái đã bị đốt trụi, rau dại có thể ăn cũng chưa kịp mọc ra, nhưng cô lại chẳng thấy khổ.

Trụ đối xử với cô rất tốt, cô không biết miêu tả bằng cách nào. Nó để cô ngồi trên vai nó, mỗi ngay không ngại cực khổ, băng qua mảnh rừng bạch quả cháy rụi, mang cô tới những nơi lửa không cháy tới, đi sớm về trễ chỉ vì hái những trái cây mà cô thích ăn.

Tuy cuộc sống khổ hơn trước đây nhưng đây lại là niềm vui cô mới tìm ra. Trong khoảng thời gian này, cô vẫn luôn ở bên Trụ, cô đi tới rất nhiều lãnh địa của Trụ mà mình chưa từng đến, nhìn không cảnh như mộng trên mảnh đất này, hai tháng trôi qua, phía trước còn có rất nhiều chuyện đang đón chờ bọn họ, trong lòng của cô tràn đầy cảm giác mừng rỡ, ở trên thế giới này, được bên cạnh Trụ, tất cả tiếc nuối của hai kiếp trước cũng dần tiêu tan.

Trong thế giới nguyên thủy, cùng làm bạn với nhau, mỗi ngày cùng ăn uống với nhau cô đã cảm thấy vô cùng hạnh phúc rồi.

Không chỉ như thế, cô biết, nó ở bên cô, nó cũng cảm thấy hạnh phúc.

Ngày hôm đó, sau khi được Trụ đưa tới nơi an toàn, trên người của cô để lại rất nhiều vết thương lớn nhỏ do cây cối gây ra, những vết xước nhỏ cũng đã khỏi rồi, chỉ còn vết thương sâu bên cánh tay trái vẫn chưa khỏi.

Bình thường Trụ hay liếm láp vết thương cho cô, bây giờ vết thương đó cũng đã kết vảy, khỏi hẳn, thế nhưng Trụ vẫn khăn khăng liếm láp cho cô, giống như tối nay, bắt đầu từ chỗ vết thương kia, sau đó liếm lên nơi mềm mại trên ngực cô, cuối cùng dừng trên bắp đùi của cô.

Nó tách hai chân cô ra, uốn cái lưỡi của mình thích hợp với bên dưới của cô, dùng sức lực vừa phải, dịu dàng để đối xử với cô.

Trụ không biết khi quan hệ với khủng long cái là cảm giác thế nào, nhưng nó cũng không có hứng thú.

Nó không biết cái gì là yêu, nhưng chuyện này cũng chẳng quan trọng.

Nó chỉ biết nó thích cô, chỉ muốn mỗi ngày mỗi đêm ở bên cạnh cô.

Nó thích cô làm những chuyện vì nó, nó cũng hy vọng cô thích những thứ mà nó làm cho cô. Thời gian sau này còn dài đằng đẵng, có lẽ trong cuộc sống của nó, đây là chuyện mà nó có hứng thú nhất, muốn làm nhất.

Hai người không có đời sau của mình, Tiểu Đà giống như con của nó và cô, từ sau khi trận hỏa hoạn kia qua đi, thái độ của Trụ đối với Tiểu Đà cũng tốt lên, nó bắt đầu đón nhận Tiểu Đà, bởi vì nó biết, đối với vật nhỏ mà nói, Tiểu Đà là một con vật đặc biệt nhưng lại chẳng ảnh hướng tới vị trí và tầm quan trọng của nó trong lòng cô.

Rất nhiều năm sau, Trụ trở thành vua của mảnh đất rộng lớn này, không còn con khủng long nào dám giương nanh múa vuốt trước mặt nó nữa, khi nó tức giận gầm lên, điều duy nhất những con khủng long kia có thể làm là đi đường vòng để tránh nó.

Chân Chu biết, cô nhất định sẽ đi sớm hơn Trụ. Trong thế giới này, những con khủng long, ngoại trừ chết non, bệnh tật hoặc là bị săn bắt, chúng nó vẫn sẽ sống tiếp, tuổi thọ của chúng có thể kéo dài tới 200 năm.

Cô biết bản thân mình ngày càng già đi, còn đối với Trụ mà nói, bây giờ chỉ là thời kỳ tráng niên, nó cường tráng, vô địch, sống tới hơn hai trăm năm cũng không thành vấn đề.

Chân Chu không muốn suy nghĩ quá nhiều về chuyện sống chết, nhưng cô biết, ai cũng không thể tránh khỏi chuyện này.

Thời gian ấy rốt cuộc cũng tới.

Khi mà cô còn chưa kịp già đi, có một ngày, bỗng nhiên không biết tại sao lại đổ bệnh. Bệnh tới rất nhanh, mặc dù cô cố gắng đấu tranh lại căn bệnh, nhưng cuối cùng vẫn không thể nào vượt qua, cô nằm trong lòng Trụ, khẽ hát bài hát mà nó thích, lưu luyến không rời, im lặng nhắm mắt lại.

Khoảng thời gian sau khi cô đổ bệnh, cả ngày lẫn đêm Trụ đều bên cạnh cô. Nó biết cô rất đau đớn nhưng lại vẫn mỉm cười trước mặt nó, điều này càng khiến nó khổ sở hơn, nó trở nên nôn nóng không gì sánh được, thế nhưng nó lại không làm được gì, chỉ có thể mang về cho cô nhiều loại thức ăn hơn. Mỗi ngày mỗi đêm đều ôm chặt cô, đi tới đi lui, chỉ mong muốn làm như vậy có thể giảm bớt nỗi đau trong cô, để cô khỏe hơn.

Nhưng tất cả cố gắng đều phí công, cuối cùng, cô vẫn chết trong lòng nó.

Bài hát vừa hết, cặp mắt xinh đẹp kia cũng từ từ khép lại, cơ thể dần lạnh đi, mặc cho nó gọi làm sao, cô cũng không bao giờ mở mắt, không bao giờ cười với nó, hát hay nhảy cho nó xem nữa.

Khi Trụ nhận ra cô thực sự bỏ nó rồi, không bao giờ quay lại nữa, nó ôm cô thật chặt, đi ra ngoài, ngẩng mặt lên trời giận dữ rống to một tiếng, đuổi sạch những con khủng long ở xung quanh đi, bao gồm cả Tiểu Đà.

Tiểu Đà cũng không thể ở đây. Nơi đây chỉ có thể thuộc về nó và vật nhỏ mà rất nhiều năm trước nó đột nhiên nhặt ở cạnh đầm nước kia về, nuôi tới tận bây giờ.

Đuổi tất cả các con khủng long khác đi, Trụ kéo rất nhiều đá vào sơn động, dùng đá lấp lại cái cửa hang mà nó đã ở cùng cô rất nhiều rất nhiều năm, xung quanh chỉ toàn bóng tối, nó đi tới cạnh cô, xem cô như bảo bối, nhẹ ôm vào lòng rồi hơi siết chặt, không ăn không uống, chỉ dùng lưỡi liếm người cô, cũng không phá cửa ra ngoài.

Nhiều năm trôi qua, trên mảnh đất này, không biết bao nhiêu vương giả xuất hiện, cũng bị rất nhiều con khủng long trẻ tuổi cường tráng lật đổ, thế nhưng cái vị vương giả không biết từ nơi nào đến, từng oai phong nhất cả mảnh đất này, dũng mãnh, gan dạ không ai địch nổi, thậm chí có nhiều con khủng long trốn thoát được trận cháy rừng kia đến giờ nghĩ lại vẫn còn cảm thấy sợ hãi, trong thế giới của khủng long, vị vương giả ấy đã trở thành truyền thuyết khó mà phai nhạt.

Nơi từng là cấm địa của nó, bây giờ cây cỏ đã xanh tốt, cỏ mọc um tùm, cửa động bị che lại cũng đã bị cỏ dại che khuất, không còn nhìn ra vết tích ngày xưa.

Thế nhưng cho tới nay, vẫn không có con khủng long nào, dù là khủng long đầu đàn can đảm đi tới đây.

Một giây cuối cùng ấy, nó ôm cô đi ra ngoài cửa hang, hướng về phương ra gầm lên một tiếng tựa xé rách cả trời, tới nay tiếng gầm ấy vẫn vang vọng trong mảnh đất này.

Từ đó về sau, không còn ai thấy bóng dáng của nó.

Một con khủng long, một giống cái mà nó từng nuôi dưỡng từng sống ở đây, lưu lại vết tích sâu sắc.

[HẾT QUYỂN 2]

Bình luận

Truyện đang đọc